Ngày Mai Sẽ Càng Thích Em

Chương 9: Cậu không được đi đâu hết




Editor: Méo

Thư Trinh cảm thấy vô cùng khó hiểu. Rõ ràng chỉ là hai chữ "bạn cùng phòng" thôi, mà Hoắc Trầm cũng có thể khiến người khác lầm tưởng thành "bạn gái."

Đúng là tên điên từ trên trời rơi xuống.

Bọn Hứa Từ không biết vì sao Hoắc Trầm lại muốn cạnh tranh cái công việc khuân vác này.

Hứa Từ làm sao có thể để anh Hoắc Trầm của cậu ta chịu khổ, vì vậy lúc Hứa Từ đang khom lưng chuẩn bị nhấc cái bọc hàng lên, lại nghe thấy một tiếng thét chói tai khiến lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn.

"Dừng tay." Hoắc Trầm lạnh lùng nhìn Hứa Từ, "Ai cho cậu động vào?"

Tư thế kia, dường như thứ mà Hứa Từ đang cầm không phải đồ đạc, mà là vợ của Hoắc Trầm.

Hứa Từ cứng đờ người, không dám nhúc nhích. Cậu ta không biết có nên giữ nguyên tư thế này nữa hay không, nghiêng nghiêng đầu, mơ hồ nói: "Tôi, tôi không định chạm vào đâu."

Hứa Từ đột nhiên nhanh trí, cả người thẳng tắp, lùi về phía sau một bước. Người cúi về phía trước, giống như đang tập thể dục.

"Tôi đang tập thể dục buổi sáng."

Thư Trinh: "..."

Hoắc Trầm liếc xéo Hứa Từ, chân dài đi đến cạnh cậu ta, lạnh như băng nói: "Tránh ra."

Hứa Từ lập tức chạy khỏi chỗ đang đứng.

Hoắc Trầm cúi xuống, tay nắm lấy tay cầm của thùng đồ, hơi dùng lực khiêng lên vai. Cậu rất thoải mái khiêng đến cạnh Thư Trinh, giọng điệu vô cùng hiền lành nói: "Mang đến phòng của cậu?"

Thư Trinh trợn tròn mắt, gật đầu với cậu, nói: "Đúng vậy."

"Chắc ngài biết phòng của tôi ở đâu rồi, có cần dẫn đường nữa không?"

"Hừ." Hoắc Trầm khẽ cười nhạo, lạnh nhạt nói với Thư Trinh: "Chờ đấy."

Sau đó, hy sinh thân mình mà vác cái túi lớn kia lên lầu.

Để lại một đám người đang đứng sững sờ trong phòng khách, không biết nên làm cái gì.

Mọi người quay qua nhìn nhau, Hứa Từ vội hỏi Thư Trinh: "Nữ thần, đồ đạc của cậu, có cần chúng tôi giúp nữa không?"

Thư Trinh ngẩng đầu nhìn trần nhà, giống như có thể xuyên qua đó mà thấy hình ảnh Hoắc Trầm đang vất vả cần cù lao động, cô do dự nói: "Tôi cảm thấy, chắc là không cần nữa."

"Hay là... Đợi lát nữa Hoắc Trầm thấy mệt, thì các cậu giúp tôi?"

Dường như đối với việc Hoắc Trầm tự nguyện động tay động chân là một chuyện kinh thiên động địa.

Mấy người Hứa Từ gật đầu, cũng không dám sờ vào đồ đạc của Thư Trinh. Cả đám ngoan ngoãn ngồi trên sofa, hai tay đặt lên đầu gối, giống như học sinh tiểu học.

Vì vậy sau khi Hoắc Trầm vác xong đồ rồi xuống nhà, thấy Thư Trinh với bọn Hứa Từ đang ngồi song song trên sofa. Một câu cũng không nói, ân cần nhìn về phía cậu.

Cái thùng vừa rồi Hoắc Trầm khiêng thực sự rất nặng, cậu không hiểu Thư Trinh nhét cái gì vào đấy mà nặng như vậy.

Tuy rằng trước đó Hoắc Trầm biểu hiện rất nhẹ nhàng, không chút để ý. Nhưng bây giờ, lòng bàn tay với đầu vai có phần nhức mỏi.

Không nghĩ đến đám anh em được cậu giúp lại đang thoải mái ngồi trên sofa, còn dán sát vào bạn cùng phòng của cậu như vậy.

Coi như không công.

Hoắc Trầm cảm thấy đầu mình hơi đau nhức.

Bạn cùng phòng của cậu lại không hề biết, còn rất vui vẻ mà nói chuyện với đám người ngoài này.

Vậy cậu chăm chỉ làm việc, rốt cuộc là vì ai?

Đúng là cái đồ vô lương tâm.

Hoắc Trầm vô cùng tức giận.

Cậu khó chịu nhìn chằm chằm Thư Trinh, làm cô có chút hoang mang không hiểu. Sau đó, Hoắc Trầm chuyển lửa giận lên người đám anh em, ngữ điệu không mấy tốt đẹp, nói: "Các cậu ngồi đây nhìn?"

Cả lũ Hứa Từ mười phần mơ hồ, tỏ vẻ hiếu học hỏi Hoắc Trầm: "Vậy... Anh Trầm, bọn tôi nên làm cái gì...sao?"

Hoắc Trầm nhún vai, cười lạnh nói: "Nên làm cái gì, các cậu cũng không biết?"

Thật ra là, hoàn toàn không biết. Nhưng nhìn gương mặt âm trầm quái khí kia, bọn Hứa Từ không dám nói, chỉ có thể liều mạng gật đầu: "Biết biết."

Hoắc Trầm không để ý đến bọn họ nữa, tự mình đi đến chỗ đồ đạc, chọn một cái thùng nhỏ hơn vừa nãy một chút. Lại lần nữa làm ra bộ dạng nhẹ nhàng khoan khoái, vác lên vai.

HoắcTrầm: "..." Cmn nặng thật, đúng là không thể nhìn bề ngoài mà.

Mắt thường cũng nhìn ra Hoắc Trầm đang chịu đựng đến mức đỏ bừng mặt. Thư Trinh cẩn thận quan sát, thấy hai bên tai cho đến cái cổ của cậu đều đỏ hồng, nhưng Hoắc Trầm lại làm như không có gì, nói với cô: "Tránh đường."

Sau đó, chân sải một bước dài mà đi lên lầu.

Bóng dáng Hoắc Trầm biến mất ở chỗ rẽ, đám Hứa Từ lập tức chụm đầu lại, tích cực thăm dò Thư Trinh: "Em gái tiên nữ, rốt cuộc anh Trầm có ý gì, bọn tôi phải làm cái gì đây?"

Thư Trinh sửng sốt, cô biết làm sao được, đành buông tay bất lực nói: "So với tôi các cậu quen biết Hoắc Trầm bao lâu rồi, tôi làm sao biết cậu ta muốn các cậu làm gì chứ?"

Hứa Từ lắc đầu: "Tôi cảm thấy dường như hôm nay là ngày đầu quen anh Trầm."

Giang Hải: "+10086 cho lầu trên."

Triệu Đại Bảo: "+ số ID cho lầu trên."

Thư Trinh: "..."

Thư Trinh trầm mặc một hồi, nhìn đồ đạc bừa bãi dưới đất, cảm thấy mình nên có trách nhiệm.

Cô suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại hình ảnh vừa rồi của Hoắc Trầm, bèn đưa ra một suy đoán táo bạo.

Cô búng tay một cái, vẫy bọn họ lại gần. Cả đám chụm đầu thành một tiểu đoàn, Thư Trinh thì thầm nói: "Tôi đoán, anh Trầm muốn các cậu cổ vũ cậu ấy?"

Hứa Từ kinh ngạc trợn mắt, hỏi lại cô: "Thật á?"

Thư Trinh híp mắt nhìn cậu ta, nói: "Chẳng lẽ là giả?!"

Cả người Hứa Từ co rúm lại, cảm thấy lực áp bức của nữ thần so với anh Trầm không thua kém gì, cố gắng nói: "Tôi nghĩ là thật rồi."

"Vậy...Bây giờ nên làm thế nào?" Triệu Đại Bảo rất chân thành hỏi một câu.

Tròng mắt xinh đẹp của Thư Trinh đảo quanh, dường như đang suy nghĩ, nói: "Các cậu có biết cổ vũ không?"

Cả đám đương nhiên không biết, Thư Trinh cũng không ngại phổ cập kiến thức cho bọn họ.

Vì vậy, lúc Hoắc Trầm xuống lầu lần nữa. Thư Trinh với đám Hứa Từ, mỗi người cầm một cây gậy huỳnh quang, thể hiện tình cảm mãnh liệt mà múa may, giống như rong biển lắc lư trong nước, đồng thanh hô lớn: "Anh trai, cố lên!"

"Anh trai, yêu anh!"

"Anh trai, anh là ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đêm!"

Hoắc Trầm: "???"

Hoắc Trầm hơi cau mày, không hiểu bọn họ đang làm gì.

Ông đây mệt đến chết đi sống lại, các cậu đang làm cái gì?

Đặc biệt cái người bạn cùng phòng với cậu kia, trên mặt vừa hưng phấn lại vừa kích động. Cứ như là đại ca mới của đám người kia, tập thể thân thiết hòa hợp.

Ha ha, nuôi cậu ta cho trắng trẻo rồi thành như vậy.

Thư Trinh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Hoắc Trầm đang vô cùng phức tạp, nhìn lại biểu tình của cậu vẫn là gương mặt khó chịu như cũ. Thậm chí bây giờ so với lúc trước càng thêm âm trầm.

Sao lại thế này?

Kịch bản không đúng ư?

Hoắc Trầm đi tới trước mặt bọn họ, cười nhạt, cao giọng nói: "Các người rất rảnh?"

Mọi người đần mặt, đồng thời lắc đầu: "Đâu có, bọn tôi rất bận."

Hoắc Trầm cười lạnh, ghét bỏ nhìn bọn họ, trào phúng nói: "Các cậu bận cái rắm..." Vừa đổi hướng, lại thấy Thư Trinh tròn xoe đôi mắt ngập nước mà nhìn mình.

Hoắc Trầm nói thêm: "Thả..."

Bận cái rắm thả...

Thư Trinh: "..."

Hoắc Trầm này chửi người mà còn ra vẻ dễ thương là sao?

Không quản bọn họ nghĩ gì, Hoắc Trầm tích cực đi dọn đống đồ trước mặt.

Lần này cậu cũng lười chọn, dù sao đều là việc của mình, cò kè cái gì. Nhìn qua lấy một thùng không to không nhỏ rồi xách lên lầu.

Chờ Hoắc Trầm xuống lầu lần thứ ba, cậu nghe thấy có tiếng hát – thì ra Hứa Từ đang mở bài <Đốt cháy calo>, âm thanh để to hết cỡ.

Hoắc Trầm hơi sửng sốt, chỉ tay vào đám Hứa Từ, "Các cậu làm xong bài tập hè rồi?"

Thư Trinh rất muốn nhắc Hoắc Trầm một câu, cấp ba không có bài tập hè.

Nhưng mọi người không có dũng khí chống đối đại ca.

Cả đám đồng loạt lắc đầu.

Hoắc Trầm cười lạnh, ra lệnh: "Vậy còn không về mà làm đi?"

"Bây giờ tôi lập tức cút về nhà!"

"Lập tức!"

"Lập tức!"

Ba người Hứa Từ đồng loạt đứng dậy, điên cuồng chạy ra khỏi cửa. Chiến hữu đột nhiên chạy mất, Thư Trinh hơi sửng sốt cũng đứng dậy theo, nghĩ muốn chạy theo bọn họ.

Hoắc Trầm hơi di chuyển, chân dài chắn trước mặt Thư Trinh.

Thư Trinh cảm nhận được không khí đặc biệt áp lực, Hoắc Trầm hơi cúi người xuống khiến cô phải ngửa ra sau. Cả người được khuỷu tay chống đỡ, lấy sofa làm điểm tựa.

Cô ngốc nghếch chớp mắt, nhìn ra sau Hoắc Trầm đã thấy đám Triệu Đại Bảo nhanh nhẹn chạy mất.

Thư Trinh đành ngồi xuống sofa, Hoắc Trầm nhìn từ trên xuống, thả lỏng lông mày. Trên trán có lớp mồ hôi mỏng, cậu mỉm cười, kéo dài giọng: "Cậu có thể chạy đi đâu?"

Thư Trinh: "..." Lời kịch này cũng bá đạo quá?

Thư Trinh im lặng một chút, đáp: "Chân trời góc bể?"

Hoắc Trầm chớp mắt, thu người lại nói với Thư Trinh: "Cậu ngoan ngoãn ngồi đây chờ."

"Không được đi đâu hết."

Thư Trinh bẹp bẹp miệng, bên ngoài rất nóng, cô cũng không có ý định ra đường lang thang, vì vậy ngoan ngoãn gật đầu.

Trả lời cậu: "Được thôi."

-

Cả một buổi sáng Hoắc Trầm gần như kiệt sức. Cũng may đến trưa thì cậu đã mang được hết đồ lên phòng Thư Trinh.

Cậu nằm liệt trên sofa giống một con chó sắp chết.

Tay đau chân đau, lưng cũng đau.

Hơi liếc sang bên cạnh, thấy hai chân trắng nõn của Thư Trinh đung đưa. Cô tựa người lên sofa, đang ngồi đặt cơm trên điện thoại.

Thư Trinh cảm nhận được ánh mắt của người ngồi cạnh, vội đưa điện thoại tới trước mặt Hoắc Trầm cho cậu xem.

Thư Trinh: "Tôi đang chuẩn bị đặt cơm, cậu có muốn ăn cùng không?"

Ánh mắt Hoắc Trầm tùy ý nhìn qua màn hình điện thoại của Thư Trinh, không chút để ý nói: "Mời tôi ăn cơm trưa?"

Thư Trinh nghĩ, thương cậu sáng sớm đã phải dọn đồ cho tôi nên mới hỏi xem có muốn ăn cơm, tiết kiệm phí giao hàng thôi. Cậu làm sao nghĩ nhiều như vậy, giống như bây giờ cô không thay một cái váy công chúa, Hoắc Trầm không đổi sang mặc một bộ tây trang thì không ăn cơm cùng nhau được ấy.

Thư Trinh nhìn cậu một cái, nhẫn nại cười hì hì nói: "Đúng vậy."

Hoắc Trầm khẽ cười, tay duỗi ra, đường chỉ tay rõ ràng không lộn xộn.

Cậu dịu dàng nhìn Thư Trinh, chậm rãi mở miệng: "Thiệp mời đâu?"

Thư Trinh: "..."