Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 52: Hè dài đằng đẵng cho tới nay




Buổi tối ngày thứ ba Khương Hoán đưa ra lời thanh minh.

Bài viết trả lời tin đồng tính của studio Du Tâm đăng tải đúng thời hạn 72 tiếng xử lý truyền thông, thông báo trên tài khoản công ty, rất phù hợp phong cách nhất quán của anh.

Lane đặt tiêu đề "Đính chính tin tức gần đây về diễn viên Khương Hoán ký hợp đồng với công ty chúng tôi", để đáp trả đoạn phim ngắn Du Tâm dày công biên tập, nội dung cũng là một video ngắn.

Video quay bằng điện thoại dựng thẳng, địa điểm giống một studio, bên ngoài cửa sổ sát đất rộng là cảng Elizabeth - biểu tượng của Tinh Đảo - cùng các tòa nhà cao chót vót.

Tinh Đảo, máy quay, những điều này đều chứng minh Khương Hoán vẫn đang làm việc, nội dung châm ngòi thổi gió của cánh paparazzi không hề ảnh hưởng sự nghiệp của anh. Khương Hoán mặc áo len cổ lọ màu nâu đậm, mái tóc dài đặc trưng đã cắt ngang vai, khiến đường nét khuôn mặt vốn sắc sảo cũng không còn quá sắc, khuyên chân mày và khuyên tai hợp với khí chất độc lập trước sau như một của Khương Hoán.

Anh hờ hững nhìn ống kính, không mảy may mất tinh thần vì vụ bê bối như suy nghĩ chủ quan của rất nhiều người.

"Nói chuyện chút không?" Giọng nói ngoài khung hình là giọng phụ nữ già dặn kinh nghiệm.

Khương Hoán nói tiếng Tinh Đảo: "Được thôi."

Giọng phụ nữ hỏi anh: "Được đề cử Nam diễn viên chính xuất sắc nhất Olive Vàng, tâm trạng thế nào?"

"Cũng tạm."

Giọng phụ nữ bật cười: "Gần đây có người nói cậu là đồng tính, có phải vì đã đóng nhiều nhân vật giống vậy không?"

Ánh mắt Khương Hoán không chút tránh né, đuôi mắt cong lên, là nụ cười khẩy chẳng có cảm xúc, tuy không trả lời trực tiếp nhưng dáng vẻ đang tỏ rõ với người xem rằng những chuyện này không liên quan đến mọi người.

Giọng phụ nữ hỏi tiếp: "Cậu xem video của studio Du Tâm chưa? Dính dáng đến cậu đấy."

"Xem rồi." Khương Hoán nói ngắn gọn: "Quay rất đẹp."

"Khán giả chúng tôi đều muốn biết, cậu và cậu thanh niên trong video có quan hệ gì?" Giọng phụ nữ còn mở sẵn lối thoát cho Khương Hoán, giống như cố tình dẫn dắt: "Thật ra xã hội hiện nay bao dung hơn nhiều, tôi tin nếu là quan hệ đã xác định, bạn bè sẽ hiểu cho cậu cả thôi."

Bỗng chốc có tiếng ồn ào như thể dòng điện phá rối lý trí của Khương Hoán, anh cau mày, và rồi trả lời không chút chần chừ: "Không phải, không giống những gì đã nói."

"Đấy chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ."

Video kết thúc.

Bình luận nhanh chóng chia làm hai phe nổ ra tranh cãi.

Một phe chỉ trích studio Du Tâm lợi dụng chủ đề, nhắc lại chuyện cũ để mọi người tin chắc paparazzi chỉ muốn gây chú ý, thêu dệt vô căn cứ, vứt bỏ giới hạn đạo đức cơ bản; phe còn lại tiếp tục móc mỉa, đã nói là cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ thì có lẽ nào Khương Hoán ngầm thừa nhận mình là đồng tính, hoặc ít nhất cũng là song tính luyến ái, thế mà còn muốn hoạt động trong giới, định dựa hơi ai đây hả? Đừng bảo ân sư Hứa Vi Thủy nhé?

Còn có rất nhiều người mượn gió bẻ măng, chất vấn sự nông cạn trong lời đánh trống lảng, phỏng đoán phải chăng thật ra Khương Hoán không muốn phủ nhận, lẽ nào mối tình này là thật? Về việc họ đã chia tay hay chưa lại có quan điểm khác, còn một đương sự nữa sao mãi không lên tiếng? Nếu đã bị lộ cả địa điểm lẫn nghề nghiệp sinh viên thì mau mau chui ra hưởng sái, vét một khoản rồi chạy biến chứ!

Trong khi cộng đồng mạng đang khẩu chiến nảy lửa, có một số người đi ngược đám đông phân tích mổ xẻ video, từ ngôn ngữ cơ thể đến cử chỉ nhỏ nhặt, sau đó âm thầm lôi kéo được một nhóm nhỏ truyền bá tư tưởng: Ship đi.

...

Cuộc khẩu chiến ầm ĩ trở thành chủ đề nóng hổi nhất trước thềm lễ trao giải Olive Vàng, so với nó, tình hình cạnh tranh căng thẳng năm nay đều chẳng đáng nhắc tới.

Cách Tinh Đảo hàng nghìn dặm xa xôi, Dụ Hà đọc tuyển tập truyện cười Bồ Tử Liễu gửi cho rồi phá lên cười, cười xong lại bấm vào video chẳng khác nào tự làm khổ mình.

Không biết cậu đã xem bao nhiêu lần, ngay cả giây thứ mấy Khương Hoán chớp mắt cũng thuộc nằm lòng.

Dù vậy, khi nghe anh định nghĩa mối quan hệ của họ là "cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp đẽ" bằng giọng điệu nhẹ nhàng lãng mạn, trái tim cậu vẫn bồi hồi xao xuyến. Cậu không đau, chỉ cảm thấy nhức nhối, giống như bị nhào nặn đến nỗi tê dại nhưng vẫn đưa ra phản hồi với cảm xúc tiêu cực. Những phản hồi ấy là cách đối đáp trực tiếp nhất của thần kinh và cơ thể, đã không còn liên quan đến tình cảm.

Dụ Hà tìm vui trong đau khổ nghĩ: Liệu đây có phải đáp án cuối cùng Khương Hoán dành cho cậu không?

Chí ít Khương Hoán cũng cho rằng mối quan hệ của họ là "đẹp đẽ".

Từ khi trông thấy video, đã nhiều lần Bồ Tử Liễu và Viên Kim muốn nói lại thôi, Dụ Hà đoán có lẽ họ muốn hỏi tại sao Khương Hoán lại đối xử tàn nhẫn với cậu, đơn phương cắt đứt tất cả.

Nhưng Dụ Hà không trách Khương Hoán, vốn dĩ nên là như thế.

Cậu xóa toàn bộ nội dung trong tài khoản phụ bị Khương Hoán biết, thời đại Internet không có bí mật, nếu đã quyết định biến mất khỏi cuộc đời Khương Hoán thì không thể để lại bất cứ manh mối nào cho người có lòng lợi dụng.

Có điều rốt cuộc cậu cũng không nỡ khóa tài khoản, bởi cậu vẫn ôm lòng ích kỷ với Khương Hoán kia mà.

Dù có thay điện thoại thì tài khoản cũng sẽ không biến mất, cuộc gặp gỡ và trò chuyện thuở ban đầu của họ, điều quý trọng, tình cảm, tình yêu thầm kín của cậu.

Dụ Hà không nỡ.

Viên Kim hỏi Dụ Hà có muốn đi nhậu không, Dụ Hà từ chối, hắn và Bồ Tử Liễu vô cùng lo lắng, nhưng suy cho cùng không tiện ở lại qua đêm, bắt Dụ Hà đồng ý "có việc nhất định phải gọi điện" thì cả hai mới về.

Sau khi họ đi khuất, Dụ Hà ngồi thừ người chốc lát rồi lấy một bình rượu đất nung trong tủ.

Ngay cả bình rượu này cũng là Khương Hoán để lại cho cậu.

Rượu nếp của một hàng rượu trên thị trấn Lâm Thủy tự ủ, rất nổi tiếng nhưng không bán, Dương Quan Phượng là họ hàng xa của ông chủ lẫn hàng xóm nhiều năm, vẫn để ý hàng rượu mãi. Trước Tết có lô rượu mới, cô năn nỉ ỉ ôi cuối cùng cũng mua được hai bình, một bình cho mình với Bành Tân Tranh uống đỡ thèm, bình kia gửi cho Khương Hoán thường nghỉ lại Đông Hà.

Lúc nhận được rượu Khương Hoán rất bất ngờ, có điều anh đang cai rượu, bèn tặng cho Dụ Hà để Tết Âm lịch cậu uống với người nhà.

Khi đó Dụ Hà cảm thấy đây là rượu ngon, đưa hết cho Dụ Khánh Nguyên mà không phần Khương Hoán có vẻ không hay lắm, mới nói hay là chờ giành ảnh đế ở ba giải thưởng lớn thì hẵng khui, đến lúc ấy gọi cả chú thím uống cùng. Khương Hoán cười cậu suy nghĩ không thực tế, nhưng sau cùng cũng không phản đối.

Cứ thế rượu để ở nhà Dụ Hà, bây giờ Dụ Hà vừa buồn vừa tủi, chẳng muốn nhìn thấy nó.

Vậy thì uống hết, một mình cậu cũng uống hết được.

Rượu Lâm Thủy cất suốt mùa đông, mở nút có mùi thơm ngào ngạt bay ra.

Khi uống khoang mũi như ngửi thấy hương thơm của cả mùa mưa, cỏ mọc dại, hoa nở rộ rồi tàn, ủ ra vị đắng ngòn ngọt.

Thứ mùi có phần phức tạp khiến người ta cầm lòng không đặng đuổi theo chút ngọt dịu chẳng dễ cảm nhận ấy, uống một hớp là nóng từ cổ họng xuống dạ dày. Vị cay xộc lên đầu lưỡi và đuôi mắt, làm nước mắt không kìm được trào ra.

Nhưng chưa kịp lau sạch đuôi mắt đỏ ửng thì lại cảm thấy đắng chát, trở thành hương vị cuối cùng.

Quá đã, quá nghiền.

Dường như nếu giấc mơ biến thành một chén rượu, vậy thì chắc hẳn nó sẽ là chén trước mặt này, vị gì cũng có một chút mà không tràn đầy. Dụ Hà vẫn nuối tiếc, vẫn hổ thẹn, vẫn không cam lòng.

Cậu nốc hết chén này đến chén khác, khô cổ họng không uống nổi nữa thì lại tu nửa cốc nước lạnh. Dụ Hà nghĩ chắc chắn mình sẽ say, trước đây cậu ít uống rượu, càng chưa say bao giờ, không biết say là cảm giác ra sao nhỉ? Cậu lơ mơ thầm nhủ: "Say rồi có thể nằm mơ không...?"

Nằm mơ rồi, trong mơ có thể có Khương Hoán không?

Dù đã biết đáp án thì cậu vẫn muốn hỏi Khương Hoán một lần, khi ấy mẹ em tìm anh, vì sao phải xuôi theo bà ấy, vì sao không nói với em?

Hỏi anh, sao tự dưng anh bơ em thế?

Anh không lo em buồn ư?

Do anh quá tin tưởng, hay là anh quá hững hờ?

Chỉ cần một câu nói của Khương Hoán là cậu có phương hướng để bước tiếp, có thể tiếp tục kiên trì chẳng hề do dự.

Nhưng rốt cuộc anh sẽ nghĩ thế nào về em?

...

Cái chén cạnh tay đã rỗng, lắc lư lăn từ mặt bàn xuống thảm, không vỡ mà chỉ có rượu còn sót lại vãi ra ngoài, gió lạnh lùa vào khe hở cửa sổ cuốn hương hoa thoang thoảng đi mất. . Truyện Võng Du

Dụ Hà nằm nhoài ra bàn ngủ một đêm.

Hôm sau, chuông điện thoại miệt mài reo biết bao lần, cuối cùng Dụ Hà cũng mơ màng mở mắt. Cậu ngạt mũi, khô mắt, đau đầu, đứng dậy chân mềm nhũn xém ngã.

Tác hại của say rượu giờ mới bắt đầu quấy nhiễu Dụ Hà, nhìn chai cốc nghiêng ngả mà đầu cậu căng đứt dây.

Phựt.

Thế mà cậu uống hết?

Tiếng chuông reo không biết bao nhiêu lần, Dụ Hà lê cơ thể mỏi nhừ tìm thấy điện thoại ở khe sô pha, mắt hơi mờ, tư duy cũng không mạch lạc, mất giây lát mới đọc được tên người gọi - "Thím" - hiển thị trên màn hình cứ như không biết chữ.

Dụ Hà bắt máy, quen thói gọi thím.

Hình như đầu bên kia không nghe thấy.

Giọng Tang Lập Tuyết đang bình thường trở nên sốt sắng: "Alo? Dụ Hà, Dụ Hà, con có đấy không? Alo?..."

Con đây.

Mở miệng nói động đến môi khô làm nó nứt toác, Dụ Hà đau như bị đâm. Tuy nhiên cậu nhanh chóng nhận ra không phải do tín hiệu, cũng không phải tai Tang Lập Tuyết tự nhiên có vấn đề, mà là cậu đã làm khẩu hình...

Nhưng không thể phát ra tiếng.

Cơn say còn sót lại tan biến hẳn vì giật mình, Dụ Hà xoa cổ, chỉ khô chứ không đau lắm. Cậu vội vàng nuốt nước bọt, cuối cùng cổ họng cũng có tiếng thều thào. Sau khi giống như thông ở đâu đó, cậu nghe thấy giọng mình không khác nào đã chết khát mấy trăm năm.

"Thím."

"Ôi ôi! Giọng con làm sao thế kia!" Tang Lập Tuyết giật nảy mình: "Có đúng là Dụ Hà không? Ốm à? Đau họng?"

Dụ Hà lấy làm may mắn vì ban nãy chỉ là phản ứng s1nh lý, nghĩ lại vẫn còn sợ. Cậu giải thích đơn giản với Tang Lập Tuyết: "Hôm qua thức khuya bị lạnh, chắc con hơi cảm nhẹ... Không sao, tẹo nữa con uống ít thuốc là được, thím đừng lo."

Cậu nói chậm, tư duy cũng dần quay lại, rất nhiều thứ trước đó tức tốc ùa về.

Chuyện quan trọng nhất là bí mật bị công khai.

Tang Lập Tuyết biết chưa?

Dụ Hà không dám hỏi, hỏi ngược Tang Lập Tuyết sao lại điện cho mình: "Sao vậy ạ? Thím tìm con có việc gì à?"

"Thím nghe nói mẹ con... Hôm trước Mạnh Nghiên ghé nhà, chị ấy làm khó con không?" Tang Lập Tuyết hỏi xong lại tự phàn nàn mình: "Ôi! Hôm qua thím đã muốn hỏi con mà quên béng, xem cái trí nhớ của thím này... Tiểu Du, chị ấy không lấy gì ở nhà đi đấy chứ? Có bắt nạt con không?"

"Không, mẹ đưa con... Mẹ, mẹ đưa tiền thuốc men cho bố." Dụ Hà ấp úng, che giấu sự thật.

Tang Lập Tuyết ngớ người, chừng như không sao tin được Mạnh Nghiên lại làm việc này, mãi lâu sau mới "hừ": "Xem như chị ta còn chút lương tâm, thông cảm cho con sống vất vả!"

Nực cười làm sao, mới nửa năm trước Mạnh Nhiêu còn nói Dụ Hà "không biết thông cảm cho người lớn".

Lời lẽ châm biếm không thể khiến tâm trạng Dụ Hà bây giờ thoải mái hơn chút nào, cậu hỏi: "Thím, thím gọi chỉ để hỏi chuyện mẹ con ạ? Giải quyết xong rồi, hôm nay con vào bệnh viện."

"Ấy, con không đi học hả?"

Dụ Hà nghĩ thầm còn đi học gì nữa, cậu sẽ không lên trường cho đến ngày bảo vệ đồ án.

"Năm tư không cần lên lớp, con làm xong đồ án tốt nghiệp là được." Dụ Hà nói: "Để con vào viện, thím với chú hôm nay ai nghỉ thế? Con thay thú thím."

Tang Lập Tuyết cười: "Cái thằng ngốc này, hôm nay là ngày gì con quên rồi à?"

Dụ Hà giở lịch.

Tang Lập Tuyết: "Hôm nay kiểm tra sức khoẻ lần cuối!"

Thím tràn đầy hân hoan làm Dụ Hà cũng nhớ ra, trước Tết Dụ Khánh Đào đã cố gắng xuất viện mà trì hoãn mãi đến tận giờ.

Đây là chuyện lớn, so ra thì đau khổ của mình chẳng bõ bèn gì, Dụ Hà khăng khăng đòi đi. Tang Lập Tuyết không khuyên được cậu đành dặn cậu đi đứng cẩn thận, cả hai nói thêm vài câu như là Dụ Khánh Đào cố gắng được đền đáp, sau này mọi người cùng đỡ đần nhau, cả nhà sống cho thật tốt... rồi mới cúp máy.

Có vẻ Tang Lập Tuyết không biết gì cả, nhưng Dụ Hà vẫn không hết lo.

Tuy sự tình đã ra nông nỗi này, cậu vẫn cố hết sức không để người nhà biết.

Đầu đau như búa bổ, giọng khàn đặc, mặt sưng húp khó coi vô cùng, Dụ Hà vốc nước lạnh hất vào mặt, đau lâm râm nhưng cơn say cũng bớt phần nào.

Cậu không nản lòng lại cầm điện thoại lên.

Không tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ.

Khương Hoán thật sự không liên lạc với cậu.

Cậu ngẩn ngơ nhớ lại cuộc đối thoại cuối cùng với Khương Hoán, họ không hề đề cập tới video mà chỉ nói về Olive Vàng, cậu chúc mừng Khương Hoán được đề cử, Khương Hoán đáp "tôi sẽ đi Đông Hà".

Cũng như khoảnh khắc tạm biệt nhau nơi ven đường thành phố Xuân Minh, không ai nói "hẹn gặp lại".

Bắt đầu từ mùa mưa ở thị trấn Lâm Thủy đến Đông Hà, mùa hè dài nhất trong cuộc đời Dụ Hà cuối cùng cũng kết thúc.

***

Một người đã overthinking mà người kia còn không im lặng (¯. ¯;)