"Trường bọn em xa thật." Khương Hoán bước chậm sang, xách thử cặp Dụ Hà thì ngạc nhiên phát hiện nó rất nặng: "Em đựng gì bên trong?"
Dụ Hà liệt kê những món đồ dùng ở bể bơi, chắc Khương Hoán tưởng cậu đi rèn luyện sức khỏe nên không hỏi nhiều.
Mặc dù nghe rất thần kỳ, nhưng giống như cậu cũng không hỏi Khương Hoán sao phải đến đây vào giờ này, phản ứng hóa học lạ thường giữa họ khiến cho rất nhiều thắc mắc đều trở thành biết rõ còn cố hỏi, gần đoán ra lại ăn ý giữ chút chừng mực.
Cả hai đi vào trường, hôm nay Khương Hoán đeo khẩu trang, tóc dài chải gọn ra sau, búi tóc nửa đầu y chang quả cầu đá lông gà. Mấy sợi tóc ngắn hơn được kẹp lên bằng chiếc ghim không bắt mắt, màu kim loại rất nhạt, chỉ khi nắng chiếu đến một góc nhất định mới phản chiếu màu vàng tối.
Rất nhiều đàn ông để tóc dài dù ít dù nhiều cũng có cảm giác hơi trung tính, nhưng Khương Hoán không hề, tóc dài của anh không làm tăng hoặc giảm phong cách cá nhân, tựa như đồ trang trí không gán cho anh bất cứ cái mác gì.
Không còn tóc mái che chắn khiến chiếc khuyên chân mày rất nổi bật, Dụ Hà chẳng thể rời mắt, Khương Hoán nghiêng đầu cười với cậu.
"Sao cứ nhìn chằm chằm thế?"
Tim bỗng hẫng một nhịp, Dụ Hà muốn đưa tay sờ chiếc khuyên kim loại ấy.
Cậu hỏi: "Cái này ở mãi đây ạ?"
"Không chắc." Khương Hoán sờ kim loại lạnh lẽo: "Tôi xỏ khá dài, về sau thay khuyên có thể sẽ càng ngày càng ngắn, đến lúc tàm tạm rồi thì tháo ra, chờ nó từ từ lành lại."
"Có để lại sẹo không?"
Vốn dĩ Khương Hoán có thể trả lời là "khó nói", nhưng khi bỏ tay xuống sượt qua tay Dụ Hà, anh lại đổi ý.
"Đến lúc đó em nhìn là biết."
Dụ Hà nghe xong chỉ mím môi cười, không "vâng" cũng chẳng từ chối anh.
Nhưng ai biết "đến lúc đó" là mấy tháng, mấy năm hay lâu hơn?
Khương Hoán chỉ nghĩ hai người đang lang thang trong sân trường, hơn mười phút sau mới nhận ra Dụ Hà có đích đến.
Họ đi từ cổng Nam Đại học Đông Hà, băng qua gần hết ngôi trường đến gần cổng Tây. Dụ Hà đặt balo cạnh một bồn hoa, vừa ngồi xổm xuống chuẩn bị kéo khóa thì bụi cỏ quanh đó vang lên hai tiếng mèo kêu ỏn ẻn.
Hai con mèo nhanh chóng chui ra, dè dặt đi đến chỗ Dụ Hà.
Dụ Hà lấy hai cái bát nhựa nhỏ đổ cám mèo và nước sạch vào, đẩy tất cả tới khoảnh đất nối liền bồn hoa với bụi cỏ. Cỏ dại um tùm cùng hàng cây bụi thấp thoáng bóng hai con mèo di chuyển, sau khi lại gần cám và nước, chúng cảnh giác thăm dò, ngửi thấy mùi quen thuộc mới bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Dụ Hà một mực giữ im lặng, chờ bọn nó hết cảnh giác tranh nhau ăn, cậu ngoái đầu nhìn Khương Hoán đứng cách nửa bước chân đang quan sát mình.
"Đến nghỉ hè là mèo hoang trong trường bị bắt trộm, còn có nhiều con chết, chắc ai lẻn vào gây chuyện. Bây giờ còn mấy con ở cổng Tây, những con khác đều không tìm thấy." Cậu quay lại chăm hai con mèo đang li3m nước trong một cái bát.
"Em ở trong hội cứu trợ à."
"Em không tham gia câu lạc bộ, không đủ thời gian... Nhưng trong trường có tình nguyện viên cứu trợ chó mèo hoang." Dụ Hà kể những thông tin mình nghe được: "Giúp triệt sản, tìm người nhận nuôi, thả về tự nhiên... Phải khai giảng họ mới hoạt động nhiều, đến nghỉ hè hầu hết đều không ở trường, nếu không đã chẳng xảy ra việc như năm nay."
"Bắt được ai làm chưa?"
Dụ Hà đáp "chưa": "Chị khóa trên em cũng là tình nguyện viên, sau khi xảy ra chuyện chị ấy thường xuyên tới trường, mấy ngày nay không rảnh nên chị ấy đưa cám mèo cho em, em nhận lời chị ấy trước ca làm ở cửa hàng tiện lợi thì ghé qua xem."
Khương Hoán khoanh tay nhìn hai con mèo nhỏ tranh ăn, nhưng ánh mắt nhìn Dụ Hà nhiều hơn cả.
"Chỉ còn hai con này à?" Khương Hoán hỏi.
"Có ba con cơ, một con mèo to hôm nay không đến."
Anh hỏi: "Sao em phải làm? Em cũng bận mà."
"Thấy đáng thương quá." Dụ Hà cất giọng vừa tự nhiên vừa bình tĩnh: "Rõ ràng sống đã khổ lắm rồi."
Cậu nói mèo cũng như đang nói mình.
Chưa từng làm việc xấu, vì sao cuộc đời tàn nhẫn với cậu quá vậy?
Dụ Hà không đam mê cứu giúp động vật nhỏ nhưng cậu vẫn làm, mèo con muốn sống tiếp chỉ cần nước sạch, thức ăn cùng một môi trường an toàn tương đối, dù như thế tuổi thọ trung bình của mèo hoang cũng chỉ khoảng hai đến ba năm.
Lần đầu Dụ Hà tới chỉ có một con mèo đói lả bò ra khỏi bụi cỏ, nó không dám lại gần dù cậu đã đặt bát xuống và lùi tít ra xa, đến tận khi cậu đi mèo cũng không ăn. Sau vài đến đây cậu đếm được gần cổng Tây có ba con mèo, đều là mèo ta vô cùng bình thường, lang thang phiêu dạt khắp chốn hệt phận bèo trôi.
Dụ Hà cho bọn nó ăn nhưng bọn nó vẫn bữa no bữa đói, không thể giải quyết vấn đề. Có lẽ trong tiềm thức như đang soi một tấm gương, cậu vừa giúp đỡ vừa hy vọng một ngày nào đó có ai cứu vớt mình.
Những lời này Dụ Hà sẽ không nói với Khương Hoán.
Cậu vẫn có thể tự lực cánh sinh, suy cho cùng cũng đâu phải mèo hoang.
Gửi gắm tất thảy nỗi khổ cực của mình cho một người khác là quá ngớ ngẩn.
Mèo con chào đời vào mùa hạ, hai con mèo hôm nay chui ra đều gầy gò hốc hác, không biết đã nhịn đói bao lâu mà ăn rất nhiều, chẳng mấy chốc cám mèo trong bát đã bị gặm sạch.
Dụ Hà bần thần không để ý bát rỗng, tay cậu buông thõng trước người, con mèo chân trắng ngập ngừng tiến lên, khẽ cọ đầu vào cám mèo trong tay cậu.
Cậu giật mình, phản xạ có điều kiện co rúm lại, bấy giờ mới mở túi cám đổ thêm nửa bát.
Sau lưng, Khương Hoán bước đi không chút tiếng động, khụy một gối ngồi xổm bên cạnh Dụ Hà. Anh kéo khẩu trang xuống ghé lại gần cậu, nhìn hai con mèo lại bắt đầu mải mê ăn: "Em sợ mèo à?"
Chính Dụ Hà cũng không nhận ra ban nãy mình run, song cậu không tránh ánh mắt Khương Hoán.
"Hồi bé em bị cào."
Nói đoạn Dụ Hà xoa đầu con mèo chân trắng: "Bây giờ hết sợ rồi."
Tay cậu đặt hờ trên đầu mèo, trong lúc ăn thi thoảng mèo con lại run rẩy, lông lưa thưa quét trên da mang cảm giác xù xì mềm mượt. Dụ Hà hạ thấp cổ tay vuốt gáy và lông nó, chân trắng chủ động rướn đầu dụi cậu, kêu meo meo như làm nũng, giọng khản đặc không giống em mèo được chiều chuộng từ bé.
Dụ Hà cười rộ lên, mắt long lanh sinh động.
Khương Hoán hỏi: "Em không nhận nuôi một con sao?"
"Dạ?"
"Nhận nuôi nó." Khương Hoán nói: "Tôi thấy nó cũng rất thích em."
Dụ Hà lại sờ con mèo chân trắng, động tác vô cùng thân thiết mà lời nói ra tràn đầy bất lực: "Thôi, thân em em còn không nuôi nổi, bao giờ khai giảng xem thử có giúp nó tìm người chủ nào đáng tin hơn được không."
Mới 21 tuổi, chưa tốt nghiệp đại học, phần lớn các bạn đồng trang lứa đều đang sống dưới đôi cánh chở che của bố mẹ, vì sao Dụ Hà lại nói thân mình còn không nuôi nổi?
Cuộc điện thoại đánh thức họ hôm đầu mùa mưa bỗng nhiên hiện về, Khương Hoán nhớ lại giọng phụ nữ the thé gay gắt, không cho phép phân trần hay kháng nghị, dù trong giấc ngủ ngắn anh chỉ nghe thấy loáng thoáng nhưng vẫn từng suy đoán phải chăng Dụ Hà gặp khó khăn. Anh đã hỏi và làm Dụ Hà giận.
Về sau Khương Hoán không hỏi nữa, hiện giờ cũng không định tiếp tục mạo phạm cậu, chỉ là rất thương cậu.
Anh đưa tay vuốt lưng Dụ Hà, lòng bàn tay áp vào sống lưng, cảm nhận xương bả vai dưới áo phông mỏng khẽ phập phồng theo nhịp thở.
Hành động này như tiếp cho Dụ Hà một chút mong đợi, cậu quay phắt sang hỏi: "Khương Hoán, anh thích mèo con không?"
"Cũng tạm." Khương Hoán nói xong, thấy mắt cậu sáng bừng lại không nỡ lòng từ chối, thế là nhìn đi chỗ khác: "Thật ra tôi không dám nuôi lắm, cũng không tiện... Bây giờ tôi không có chỗ ở."
"À, ừ nhỉ, anh đi quay phim suốt." Dụ Hà cúi đầu, rụt bàn tay vuốt mèo nãy giờ về.
Khương Hoán không đành lòng, buồn bã nói: "Tôi hỏi đoàn phim giúp em nhé?"
Dụ Hà "vâng", có vẻ không tin anh.
"Mai hỏi luôn." Khương Hoán hứa, sợ Dụ Hà cảm thấy mình khoác loác bèn phân tích tiếp: "Nhiều nhân viên nhà ở vùng này, ít nhất gần hơn tôi."
Dụ Hà không hé môi.
Khương Hoán an ủi cậu: "Chắc chắn có thể tìm được, em yên tâm."
Dụ Hà gật đầu, mắt nhìn mãi xuống đất, cậu nghiêng sang bên cạnh tì đầu vào hõm cổ Khương Hoán.
Suy nghĩ ích kỷ của mình được Khương Hoán để tâm, đáng lẽ cậu nên vui khi được đối xử đặc biệt mới đúng, nhưng không biết tại sao niềm vui chẳng có bao nhiêu mà chỉ toàn hổ thẹn và áy náy. Cậu cảm thấy mình lại đang không lượng sức mình mắc nợ anh, vì an nguy của một con mèo hoang không ai cần mà gây rắc rối cho Khương Hoán.
Nhưng Khương Hoán sẵn lòng dỗ dành cậu, bất kể có được việc hay không thì cậu đều hơi muốn khóc.
"Mệt à?" Tay Khương Hoán dịch từ lưng lên vai cậu.
"Vâng... Hơi mệt." Dụ Hà nhắm mắt: "Đi àm thêm phiền phức mà, chờ em..."
Chưa nói hết câu, một nụ hôn phớt bất ngờ đặt lên tóc cậu.
Dụ Hà muốn ngẩng lên nhìn Khương Hoán nhưng Khương Hoán đè vai cậu như không cho, nụ hôn vẫn lưu luyến một lúc lâu mới dừng, anh cười hỏi: "Dầu gội hãng nào đấy?"
"Của bể bơi." Dụ Hà ngượng ngùng gãi tóc: "Loại khử clo, chắc mùi không thơm lắm đâu."
Không rõ Khương Hoán tán thành hay cảm khái.
Anh nói: "Thơm quá."
Mèo con vẫn đang li3m nước, Dụ Hà ngồi xổm tê chân, kéo Khương Hoán ra chỗ bồn hoa gần đó ngồi. Cậu khoanh tay đặt trên đầu gối, mắt chú mục vào hai con mèo, tránh cho không kìm lòng được lại muốn nhìn Khương Hoán.
Dường như nụ hôn của Khương Hoán vẫn không thay đổi, Dụ Hà nghĩ có thể Khương Hoán đang tội nghiệp mình.
Bởi vì tội nghiệp nên mọi sự yếu đuối cần an ủi đều có thể được tha thứ.
Cậu không nên nghĩ thế.
So với con mèo gầy gò hoặc những người chỉ có thể nhìn Khương Hoán từ xa, cậu đã may mắn hơn rất nhiều. Mùa hè này cậu có được quá nhiều thứ không thuộc về mình, hẳn phải thỏa mãn từ lâu mới phải.
Nhưng sao cậu vẫn không dằn nổi lòng tham không đáy?
Khương Hoán nghịch điện thoại, Dụ Hà thì ngắm mèo, thời gian trôi qua từng phút từng giây, đang thẫn thờ thì người đàn ông bên cạnh thình lình cất tiếng.
"Liên hệ xong rồi." Khương Hoán giơ màn hình điện thoại cho cậu xem: "Trong đoàn phim có một chị làm hậu cần muốn nhận nuôi."
Dụ Hà không ngờ Khương Hoán quá thần tốc, cậu ngẩn tò te: "Mới đó đã..."
"Hứa với em rồi mà." Khương Hoán đáp rất tự nhiên.
Bỗng chốc cổ họng Dụ Hà nghèn nghẹn như có thứ gì chặn lại.
Khương Hoán lại cúi đầu nhìn màn hình, báo cáo Dụ Hà quá trình liên hệ của mình cũng như tiến độ: "Lúc em sờ mèo tôi chụp tấm ảnh gửi cho Nghê Gia Đình... À đạo diễn của bọn tôi ấy, anh ta nuôi bốn, năm con ở nhà, lại là người thành phố Hồng, cũng gần gần đây. Tôi hỏi anh ta muốn nuôi không thì anh ta bảo không, tôi lại hỏi mấy tổ trưởng khác."
Kể đến đây Khương Hoán đã đoán được Dụ Hà muốn nói gì, bèn giành trước: "Đừng cảm ơn tôi, bao giờ cảm ơn chị gái kia đi."
"Vâng." Dụ Hà gật mạnh đầu.
"Tôi gửi địa chỉ cho chị ấy rồi, với cả tốt nhất là em cũng để lại số điện thoại, có thể tuần sau họ mới tới bắt mèo, dạo này công việc hơi bận." Khương Hoán suy nghĩ chốc lát lại sửa lời: "Hay thế này đi, hội cứu trợ trường em có số điện thoại không? Nhờ người ta nuôi mèo mấy hôm, khi nào chị Lưu đến lấy cũng tiện thăm hỏi đáp lễ các thứ..."
"Có, có đây, em cho anh số của đàn chị." Dụ Hà luống cuống lục danh bạ tìm số Bồ Tử Liễu.
Khương Hoán ghi lại: "Bây giờ yên tâm chưa?"
Dụ Hà không biết nỗi lo của mình thể hiện quá rõ ràng, hỏi ngược lại: "Em á?"
"Vừa nãy tôi bảo không nuôi mà em sắp khóc luôn." Khương Hoán cong ngón tay cọ mặt Dụ Hà.
Dụ Hà nói "không phải", cảm giác xin gì được nấy quá hạnh phúc và quý giá, nhưng cậu không cách nào bày tỏ thành lời, rốt cuộc cũng cầm lòng chẳng đặng dựa vào Khương Hoán.
Ngồi một lúc, hóng gió đêm mùa hè lâu cũng se se lạnh.
Ban đầu tay cả hai kề sát nhau, sau đó lại không thỏa mãn mà tiếp tục thăm dò, cậu mạnh dạn vùi mặt trong hõm cổ Khương Hoán giống khi nãy, không bị từ chối bèn nghiêng đầu gác cằm lên vai trái của anh.
Khương Hoán hơi quay mặt sang, Dụ Hà nghĩ tư thế này làm anh tưởng mình có lời muốn nói, im lặng ngẫm nghĩ một chốc rồi cậu hỏi: "Con mèo kia đâu rồi?"
"Con nào?"
"Con ở Weibo anh."
Khương Hoán không lên tiếng, lôi điện thoại ra lướt lịch sử trò chuyện với Dương Quan Phượng, tìm được một video.
Video hơn hai mươi giây đều là cảnh mèo ôm chân ghế mây nhe răng gặm, gặm đến nỗi lật cả người lăn một vòng trên đất, lăn xong lại lao vào gặm miệt mài.
Dụ Hà xem chăm chú, lúc mèo lăn tròn còn cười thành tiếng, khen "dễ thương quá".
Khương Hoán không phụ họa, chống tay trái ra xa hơn một chút, phần vai bị Dụ Hà dựa lâu đã bắt đầu tê nhưng vẫn trong phạm vi chịu đựng. Dụ Hà không biết anh từng bị thương nên đương nhiên sẽ không cố ý, song anh cũng không định nói với cậu, chỉ lẳng lặng hạ thấp trọng tâm cơ thể, cố hết sức giảm gánh nặng cho vai.
"Đằng sau vẫn còn." Khương Hoán không giơ tay ra, để cậu tự cầm điện thoại: "Hay gửi video cho tôi lắm, em xem đi."
"Chị Dương nuôi nó ạ?" Dụ Hà xem mấy video mèo con liền.
Khương Hoán "ừ": "Đặt tên là Chiêu Tài."
Dụ Hà bối rối: "Tên hơi..."
"Quê mùa."
"Không phải em nói đâu nhé." Dụ Hà vội vàng đính chính.
Khương Hoán lườm cậu, nói rõ ràng trong lòng em nghĩ thế.
Bị anh lật tẩy thẳng thừng, Dụ Hà không ngại ngùng hay chột dạ mà chỉ nhoẻn miệng cười. Cậu trả điện thoại cho Khương Hoán, mắt cong cong híp lại, khóe môi cũng giương lên, gương mặt bướng bỉnh lạnh nhạt thường ngày bỗng trở nên sáng ngời đầy rung động.
Nụ cười ấy đẹp thật, Khương Hoán cố nhịn câu "đáng yêu" sắp sửa bật thốt, mắt vẫn nhìn cậu không rời.
Trong phút chốc bầu không khí yên tĩnh tới mức quá mập mờ.
Nụ cười của Dụ Hà nhạt bớt, cậu ngồi thẳng người dậy, cúi thấp đầu, một tay giữ khóe môi khô nẻ, không ngừng che đậy bằng cử chỉ nhỏ nhặt. Khương Hoán nhìn ra xa một lát, tắt màn hình điện thoại rồi tìm chuyện để nói.
"Chị Dương mà biết em bệnh chị ấy thế này, thể nào cũng vui lắm cho xem."
"Chị ấy từng mời em uống cà phê."
Hai con mèo ở đằng xa ăn uống no nê lại rúc vào bụi cỏ.
"Bao giờ?" Khương Hoán không nhớ chuyện này, suy đoán: "Ở Lâm Thủy?"
"Lần đấy em đi tìm anh mà không tìm được." Dụ Hà nói: "Chị Dương kêu em uống cà phê xong hẵng đi, em vào trong đợi, ai ngờ lúc anh về hình như có việc, không chào hỏi em đã đi rồi."
"À, ra là lần đó." Dường như Khương Hoán hơi ấn tượng, suy nghĩ đầu đuôi câu chuyện rồi cười phá lên: "Không đúng, lần đó em tự thanh toán phải không? Chị ấy mời em cà phê, cuối cùng sao lại thành em trả tiền?"
"Nhưng chị ấy kêu em đi vào mà."
"Nhóc con." Khương Hoán vò mạnh tóc Dụ Hà, không biết làm sao: "Không thể tính như thế."
"Phải tính như thế." Dụ Hà trả lời nghiêm túc, kế tiếp lại nói như thể trêu chọc anh, không biết đâu mà lần: "Nếu hôm ấy chị Dương không gọi em vào uống cà phê, cả đời này em cũng không gặp được anh."