Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 57: Cẩu kia cư nhiên liếm miệng nàng




Trương Tam cùng Lý Tứ xả thân thân vì nghĩa, một người lấy chủy thủ, một người cầm gậy gỗ, động tác đầy mau lẹ, chạy đến nơi phát ra thanh âm.

Chỉ thấy một người, mà người nọ phản ứng so với bọn họ còn nhanh hơn, cơ hồ không thấy rõ động tác kẻ đó, trong nháy mắt hắn liền chế phục Trương Tam cùng Lý Tứ.

Kẻ đó kéo khăn che mặt xuống, Trương Tam cùng Lý Tứ muốn mở miệng hỏi họ tên hảo hán một chút, vừa thấy mặt đối phương lập tức cả người ngây ngẩn, này… Ngài ấy sao lại che mặt lén lút như trộm thế này?

Giang Nhã Phù thật sự mệt mỏi, nhắm mắt liền lâm vào giấc mộng ngọt ngào, trong mộng nàng cùng ba hài tử chơi đùa ở đồng ruộng thôn trang, chơi trò rượt đuổi cùng cười đùa, mấy con tiểu cẩu cũng thoăn thoắt ngược xuôi theo các nàng, dưới ánh nắng sớm dịu mát, hương thơm hoa cỏ xông lên mũi thực dễ chịu, làm lòng người đầy say mê.

Bỗng nhiên!

Bọn nhỏ cùng mấy con tiểu cẩu đều không thấy đâu, không biết từ nơi nào vụt ra một con chó đen thật lớn vồ tới nàng, dọa nàng thét lên một tiếng chói tai nhưng thanh âm lại nghẹn trong cuống họng, muốn tránh cũng không kịp, bị nó đè ngã một cái thật mạnh.

Nàng cảm thấy hít thở không thông, như là một cái chậu thủy tinh nuôi cá ngập trong nước. Đúng lúc nàng hoảng sợ đột nhiên cảm giác nơi miệng truyền đến một trận thấm ướt ấm áp… Con cẩu kia cư nhiên liếm miệng nàng!

Mộng này thật sự quá mức chân thật và khủng bố, nàng cố mở mắt phát hiện không phải bị cẩu khinh bạc, mà là người sống sờ sờ!

Nháy mắt nàng cảm nhận được hơi thở người nọ quen thuộc, tâm treo cao lúc này mới hạ xuống, không có đẩy người ra kêu cứu.

Người nọ cảm giác nàng đã tỉnh, buông môi nàng, nương theo ánh trăng mỏng manh, ôm nàng vào trong ngực cười.

Lẩm bẩm bên tai nàng “Thật là nàng.”

Trong lòng Giang Nhã Phù vẫn luôn nhung nhớ chàng, thấy chàng nửa đêm phong trần mệt mỏi còn ghé thăm mình, nguyên bản muốn phát hỏa tâm lập tức mềm mại.

Đẩy chàng cách ra một chút, nàng nhìn chàng lom lom, đưa cánh tay choàng cổ “Sao lúc này chàng lại đây? Và sao lại biết là ta tới?”

Thời Phái đưa tay vuốt vuốt mái tóc trên trán nàng “Giang Đại Bảo, ngoài nàng còn có ai dùng tên này gọi? Kỳ thật ta cũng không dám khẳng định lắm nhưng lại có dự cảm rất lớn. Nương tử, nàng thật khiến ta lau mắt nhìn. Nàng thật gầy, dọc đường đi chịu không ít khổ đúng không?”

Một câu thôi thiếu chút nữa Giang Nhã Phù chảy nước mắt thú nhận, nàng lắc đầu “Không mệt, có thể giúp chàng giải vây ta liền an tâm.”

Nàng đem chuyện những ngày qua đại khái nói một lần cho chàng nghe, đổi lấy Thời Phái liên tiếp hôn môi nàng vài lần cũng không đủ biểu đạt chấn động cùng cảm kích trong lòng mình.

Nàng luôn luôn là hậu thuẫn tốt trong lòng chàng, chàng phụ trách chém giết bên ngoài, nàng phụ trách chiếu cố chuyện nhà. Chàng sẽ không quản chuyện của nàng, mà nàng sẽ không giúp được chuyện của chàng. Nhưng chàng sai rồi, nương tử chàng không phải là tiểu nữ nhân bình thường, chỉ cần trong lòng nàng có ngươi, chỉ cần ngươi có tình yêu với nàng, năng lượng trong nàng liền sẽ bộc phát, vì ngươi chịu làm một ít sự không tưởng được.

Giọng chàng trầm thấp “Nàng quá là tuyệt vời! Mình nàng đi đến đây. Trong lòng có nghĩ đến ta không? Hả?”

Giang Nhã Phù đỏ bừng mặt, không đáp hỏi lại “Vậy còn chàng thì sao? Có nghĩ về ta không?”

Thời Phái thành thật đáp “Nghĩ, toàn thân trong ngoài chỗ nào cũng nghĩ, hận không thể lập tức trở lại kinh thành, nhưng ta không thể, nơi này còn có nhất bang huynh đệ, ta còn muốn giảm bớt gánh nặng của phủ Quốc công nữa.”

Giang Nhã Phù ôm chàng thật chặt từ phía sau, áp mặt dán vào cổ chàng “Từ khi chàng đến biên quan rồi, không có một ngày nào ta không lo lắng…”

“Chỉ có lo lắng thôi sao?”

Giang Nhã Phù dừng một chút “Còn có tưởng niệm, ta cũng rất nhớ chàng…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Thời Phái cắn nuốt hết, tựa mưa rền gió dữ, tục ngữ nói tiểu biệt thắng tân hôn, kích tình, một khi bột phát liền không thể vãn hồi. Giang Nhã Phù một bên cũng muốn chàng, một bên không yên tâm thở gấp yêu kiều hỏi “Chàng không phải vội trở về sao?”

Thời Phái ngừng trong một cái chớp mắt, nhịn không được cười nói “Tiểu Bảo vẫn cái kiểu phá hư không khí không bỏ, nàng không cần nhọc lòng sẽ mau già.” Nói xong liền dùng thực tế hành động không cho nàng cơ hội tiếp tục nghi ngờ.

Sau cuộc mây mưa, Thời Phái ôm tiểu nương tử trong ngực đề nghị “Ở Nguyệt thành ta có một tòa nhà nhỏ, nàng cùng biểu muội trước đến đó ở. Chờ toàn bộ lương thực vận chuyển đến, các nàng lập tức hồi kinh. Hai người ở đây trước sau ta đều không yên tâm.”

Giang Nhã Phù nghe xong lời này, đột nhiên chuyển tầm mắt từ lười biếng sang sắc lẹm nhìn chàng “Tiểu tòa nhà? Nuôi kim ốc tàng kiều sao?”

Thời Phái không nghĩ tới cùng nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân trong lòng đối thoại, khắp nơi đều là hố, trên chiến trường là Đại tướng quân uy vũ dũng mãnh cũng khó có thể chạy thoát.

Chàng nhéo cái mũi nhỏ nàng “Ta nào dám có tàng ốc? Làm sao có thời gian nuôi? Mà nuôi ai chứ?”

Giang Nhã Phù không chịu buông tha chàng, lấy áo trong rơi lộn xộn một bên tùy tiện che lên người “Cho nên nếu chàng dám, nếu có thời gian, có đối tượng liền ẩn dấu sao?”

Thời Phái cũng không sinh khí, ngược lại dùng ánh mắt chết chìm nhìn nàng chăm chú cười “Ô, bộ dạng nàng không nói đạo lý trông thật đáng yêu nha.”

Một chân đá vào gối bông, Giang Nhã Phù hỏi tiếp “Vậy kiếp trước thì sao? Thật không có hả, đừng để về sau ta phát hiện ra đó.”

Thời Phái túm nàng đang vô cớ gây rối vào trong lòng ngực mình “Thật sự không có, kiếp này càng không có. Nàng đến đó ở cảm thấy thế nào?”

Kỳ thật không phải Giang Nhã Phù thật sự không tin tưởng chàng, chỉ là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, thật vất vả thấy mặt nhau, nghĩ muốn làm nũng một chút xíu.

“Tòa nhà kia của chàng có người biết không? Không phải ta sợ mẹ đẻ cành con, thân phận ta tốt nhất đừng cho người khác biết.”

“Chỉ có mấy tâm phúc ta biết. Khách điếm không an toàn, không thể ở thường xuyên được.”

“Được, ta nghe chàng sắp xếp.” Giang Nhã Phù lại hỏi “Vậy chuyện vận lương kia chàng tính toán thế nào? Ta mang đến chỉ là một bộ phận nhỏ, số lượng lớn ta không dám động vào.”

Thời Phái thưởng thức nàng “Việc này giao cho ta, nàng chỉ cần quản tốt người tiệm gạo, bảo đảm bọn họ không gây ra chuyện là được. Ta điều thủ hạ hòa trộn vào tiêu cục, bảo đảm trên đường vận chuyển sẽ an toàn.”

“Tốt, còn có, ta đem tất cả bạc trong nhà mua hết lương thực, chàng sẽ không trách ta chứ?”

Thời Phái sửng sốt “Không phải nàng đem cả của hồi môn mua hết đi?”

“Vâng, tất cả, về sau tiền cưới vợ tiểu Đầu nhất đều không có.”

Thời Phái cảm động, đau lòng nàng “Nàng thật đúng là nương tử ngốc, về sau ta liền không cho nó cưới vợ nữa.”

Giang Nhã Phù phụt cười một tiếng “Tiểu Đầu nhất thật vất vả thân cận cùng chàng, chàng nói một tiếng không cho nó cưới thử xem?”

“Ha ha! Ta thật muốn xem thử phản ứng này của con đó.”

Hai người tâm sự hồi lâu, thẳng đến canh năm Thời Phái mới đi, Giang Nhã Phù không yên tâm “Liền bắt buộc phải đi sao? Một mình chàng mà đường xa lại xa.”

Thời Phái mặc xong quần áo chỉnh tề “Chỉ là việc nhỏ, nàng ngủ tiếp đi, nếu việc nhỏ này ta làm không xong, không bằng về nhà cùng nàng dưỡng hài tử còn hơn.”

“Chàng đi đi.” Giang Nhã Phù giận dỗi, lưu luyến không rời nhìn chàng đi ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Trần Như Vân gõ cửa tiến vào giúp Giang Nhã Phù hóa trang, nhìn đến mặt nàng liền ngẩn ra, ngây ngốc hỏi “Muỗi ở biên quan thật là lợi hại! Trời lạnh như vậy còn có thể sống được, biểu tẩu, môi tẩu không sao chứ? Hay để muội sức cho tẩu ít thuốc mỡ?”

Mặt Giang Nhã Phù nóng lên, chạy nhanh đi rửa mặt, lấp liếm “Đúng vậy, muỗi này đúng là lợi hại. Không cần thoa dược cao, qua buổi sáng thì tốt rồi.”

Hai người lại giả thành bộ dáng nam nhân, mang theo Trương Tam cùng Lý Tứ đi dạo, lại vừa làm bộ dò hỏi có thể thuê tòa nhà nào đó ở không. Giang Nhã Phù cảm thấy hôm nay ánh mắt Trương Tam, Lý Tứ nhìn nàng có chút không đúng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao hai đứa nhỏ này nàng tuyệt đối tin tưởng.

Liên tiếp xem qua hai tòa nhà, Giang Nhã Phù đều tỏ vẻ không quá vừa lòng, rốt cuộc tới tòa nhà thứ ba, đó là một tòa nhà nhỏ rất yên tĩnh, từ bên ngoài nhìn Giang Nhã Phù liền thích.

Trần Như Vân không tán đồng lắm “Tòa nhà này không giống như là cho thuê, nên đi vào hỏi thử đã?”

“Ừ, nên hỏi một chút, dù sao hỏi cũng không phải tốn tiền.”

“Vậy muội đi hỏi đây.”

Trần Như Vân ngây ngốc đi phía trước, Trương Tam cùng Lý Tứ nhìn bóng dáng hoạt bát của nàng mặt phức tạp, ai, rốt cuộc là một tiểu cô nương chưa chồng, gì cũng không hiểu, đây rõ ràng là tòa nhà biểu ca nàng đưa cho biểu tẩu nàng cũng không biết!

Hai người âm thầm hạ quyết định, chờ nàng đi vào nhà mà vẫn không phát hiện được, liền nói rõ cho nàng. Bằng không đi theo một chủ nhân như vậy thật sự là rất mất mặt.

Tòa nhà tuy nhỏ, nhưng mọi thứ gần như đầy đủ, ngày thường chỉ có một đôi lão phu phụ trông coi, đêm qua Thời Phái lại gặp bọn họ chào hỏi, bởi vậy Trần Như Vân vừa hỏi muốn thuê, hai người không đề cập tới tiền thuê, mà cung kính đem mọi người đi vào.

Trần Như Vân nhịn không được mừng thầm, kéo tay áo Giang Nhã Phù “Ha ~ vận khí chúng ta thật tốt, như là vận may từ trên trời rơi xuống vậy.”

Giang Nhã Phù nén cười, có ý xấu không muốn nói rõ cho nàng “Nếu không phải thì làm sao?”

Lý Tứ nhìn không được nữa, tiến lên túm Trần Như Vân lại, nói tối hôm qua Thời Phái tới khách điếm vì chuyện này. Trần Như Vân nhớ tới hôm nay mình đủ loại lời nói việc làm, tức khắc mặt đỏ như thác nước, hô to gọi nhỏ hướng Giang Nhã Phù đánh tới.

Hai người náo loạn một trận, từ đây, chuyện mọi người tạm thời ở Nguyệt thành được dàn xếp ổn thỏa, Giang Nhã Phù thời điểm không ra khỏi cửa sẽ khôi phục nữ trang. Trần Như Vân như cũ bảo trì nam, như cũ dán hai mảnh ria mép kia, như nàng nói, nam trang tự tại, muốn làm gì liền làm, tùy tiện ra đường đi dạo, xem hát tuồng cũng không phải lo lắng.

Chạng vạng vừa ăn cơm xong, có ba vị khách không mời mà đến. Cầm đầu là một vị ngày hôm qua các nàng gặp qua, Thiệu Xuân.

Thiệu Xuân sửa lại bộ dáng ngạo khí hôm qua, cung kính hướng Giang Nhã Phù gọi một tiếng tẩu phu nhân, trương bộ mặt tuấn tú ngượng ngùng cười, thoạt nhìn có vài phần trẻ con.

Trần Như Vân có chút coi thường hắn “Sao ngươi lại tới đây? Còn mang đến hai tên kia nữa?”

Vừa lúc Thiệu Xuân cũng coi thường nàng, đối với Giang Nhã Phù giải thích “Tẩu tử, đại ca không yên tâm, phái hai huynh đệ này lại đây bảo hộ tẩu. Mặt khác ta cũng sẽ thường xuyên lại đây thăm tẩu, có yêu cầu gì tẩu cứ việc nói, ta nhất định dốc hết sức đi làm.”

Giang Nhã Phù đối với hắn cũng khách khí “Ta không có yêu cầu gì, hiện tại là thời điểm nhạy cảm, không cần phí nhiều công phu vì ta như vậy? Nếu mà gióng trống khua chiêng, ngược lại nơi này bị người chú ý.”

“Vâng, tẩu tử nói chí phải.”

Thiệu Xuân ở lại đến tối mới rời đi nên thuận tiện kiểm tra xung quanh tòa nhà, thấy tường viện cao ngất hoàn hảo, than hỏa gạo thóc đều đủ, liền yên lòng,

Hắn vừa ra nhà khỏi nhà kho, nhạy bén phát hiện hai cổ khí lạnh tả hữu đánh úp vào mình. Trương Tam cùng Lý Tứ đột ngột xuất hiện cùng tập kích, hắn nhanh chóng nhích thân thủ đầy đẹp mắt.

Không qua vài chiêu, Trương Tam đã bị Thiệu Xuân chế phục, hắn khoa trương che lại cánh tay như không còn là của mình hét lớn “Ai da! Quân gia tha mạng! Tiểu nhân cũng không dám nữa, tiểu nhân không biết trời cao đất dày, chính là muốn thử chút thân thủ ngài, thỉnh ngài đại nhân đại lượng buông tha tiểu nhân đi.”

Bên kia Lý Tứ bị đá nằm rạp dưới đất cũng chân chó xin tha “Chúng ta đã biết quân gia lợi hại, cũng không dám thí ngài nữa.”

Thiệu Xuân dùng một lực trên tay, đem cánh tay Trương Tam trật khớp sửa lại “Tính các ngươi biết thức thời, loại sự tình này lần tới kêu tên ria mép tự mình tới, đã rõ chữa?”

Hai người cùng kêu lên, “Đã rõ! Đã rõ!”

Thiệu Xuân xác nhận mọi chuyện đều ổn, trời lúc này cũng đã tối, cũng không đi ra bằng cửa chính, mà phi lên tường viện cao, nhanh chóng biến mất bóng dáng.

Lý Tứ chạy nhanh lại đỡ Trương Tam lên, Trần Như Vân trốn tránh ở cách đó không xa cũng chạy tới “Trương Tam, ngươi không sao chứ?”

Trương Tam nhe răng “Không có việc gì, tiểu tử kia xuống tay thật đủ tàn nhẫn.”

Trần Như Vân băn khoăn “Đều do ta không tốt, về phòng, ta đi lấy thuốc mỡ tốt nhất bôi lên cho.” Vốn dĩ nàng không quen nhìn hắn ngạo khí, mà biểu tẩu còn khen hắn vài lời, nàng mới sinh ra hiếu thắng, muốn thử xem tiểu tử họ Thiệu kia, xem có phải hắn thật sự lợi hại như vậy hay không.

Hiện tại khen ngược, tổn binh hao tướng.

Lý Tứ thấy nàng mặt đầy buồn bực, cười hì hì “Đừng nóng vội, tiểu tướng quân kia đã sờ cái gì trên người chúng ta rồi? Ta nhanh tay, Lý Tứ cũng không phải chỉ có hư danh.”

Chỉ thấy trên tay hắn treo một nửa túi tiền cũ, đúng là vừa rồi sáp lại đụng vào người Thiệu Xuân.

Nháy mắt Trần Như Vân lấy lại chút tin tưởng, cao hứng tiếp nhận túi tiền “Hừ! Hắn bất quá chỉ có như thế sao, mệt biểu tẩu còn đem hắn khen ngập trời. Xách giày cho biểu ca ta còn không xứng!”

Lúc này Thiệu Xuân trèo tường đã đi xa khóe miệng cong lên, tâm tình rất tốt, tên ria mép kia, còn có hai huynh đệ chuột nhắt thật đáng thương, xem bọn chúng có chịu đựng nỗi không!

Mà hai tên gia hỏa kia thật có vài phần bản lĩnh, đặc biệt là cái tên Lý Tứ kia, công phu luyện khá bài bản.

Chỉ tiếc, người bọn họ đụng chính là mình.