Giang Nhã Phù theo Thời Phái đi con đường nhỏ đầy quanh co hướng lên trên đỉnh núi, đi được hồi lâu, nàng cho rằng đỉnh núi không có điểm dừng thì cảnh tượng rộng mở ra trước mắt.
Ngỡ trên đỉnh núi chỉ là rừng cây xanh thôi, không ngờ cảnh đẹp đầy mộng ảo thế này, trên đỉnh núi lại có một bờ ao xanh biếc xung quanh tĩnh lặng thích hợp để nghỉ dưỡng, lúc này thời tiết rất tốt, nước ao trong veo có thể thấy rõ tận dưới đáy và đàn cá bợi lội trong đó.
Thời Phái kiêu ngạo “Đẹp không? Chỗ này trước kia ta ngẫu nhiên phát hiện. Rất ít người biết nơi này, cách đây không xa có một hồ Thiên Trì so với cái này còn lớn hơn nhiều. Hành cung của Hoàng Thượng cùng các phi tần bên kia đến nghĩ dưỡng, nếu muốn thanh tĩnh thì không đâu bằng nơi này.”
Núi non mộng ảo, vừa yên tĩnh vừa có thể nghe tiếng côn trùng kêu vang, buồn bực cùng sợ hãi trong lòng lúc nãy đã vơi đi phân nửa. Nàng cười khanh khách nhìn chàng “Đẹp! Thật là đẹp! Vì đến được nơi này, đi một chuyến cũng đáng.”
Thời Phái kéo tay nàng đến bên cạnh ao, chọn một phiến đá cùng ngồi xuống, xem tâm tình nàng khá hơn nhiều rồi, liền hỏi “Vừa rồi rốt cuộc chuyện là thế nào? Sao nàng và Hứa Triển Nhan cùng đứng ở giữa đường vậy?”
Nhắc tới chuyện này thần sắc Giang Nhã Phù ảm xuống, phồng má lên hỏi chàng “Nếu ta nói là ta cố ý thiết kế, muốn nhìn xem thời khắc nguy cấp rốt cuộc chàng cứu ai, chàng có tin không?”
Thời Phái bất đắc dĩ lắc đầu “Ta không tin.”
“Vì sao không tin?”
“Bởi vì nàng sợ chết.”
Giang Nhã Phù giả vờ tức giận, đấm một quyền vào ngực chàng “Thà chàng không nói thì hơn, vẫn là người viết mấy tờ giấy kia đáng yêu hơn.”
Thời Phái cầm bàn tay nhỏ của nàng cau mày “Xem ra vừa rồi là nàng nói mát, nàng ta sao lại làm như vậy? Ai, kiếp trước ta cho rằng nàng bị vận mệnh trêu đùa mới biến thành bộ dáng ấy, xem ra là ta nghĩ sai rồi, thật ra sự điên cuồng ấy đã ăn sâu trong xương tủy.”
Giang Nhã Phù hừ lạnh một tiếng “Vậy là chàng đã nhìn thấu rồi, sao trước kia lại không nhìn ra được nhỉ? Vừa rồi chàng không thấy bộ dạng thương tâm muốn chết của Hứa đại mỹ nhân khi chàng cứu ta đâu, sợ bây giờ người ta rất là hận chàng đó.”
“Ha hả ~” Thời Phái xoa xoa tay nhỏ nàng “Nàng ta thích cũng được, hận cũng không sao, đối với ta không có quan hệ gì. Nàng ta đem nàng đến nơi nguy hiểm đó, ta không rút đao xử lý nàng ta là khai ân lắm rồi.”
Trong lòng Giang Nhã Phù bủn rủn, cứ nghĩ nghe được câu gì hay ho “Cái gì vì ta?”
Thời Phái ngốc lăng, chưa bao giờ nghĩ tới một loại khác lựa chọn, cứu nàng là chuyện đương nhiên rồi.
“Bởi vì nàng là nương của tiểu Đầu nhất.”
Giang Nhã Phù đen mặt rút tay về, xoay lưng về phía chàng xoa ngón tay “Bởi vì điều này sao? Nhiều nữ nhân có thể sinh hài tử cho chàng mà! Ta được xem là người thế nào?”
Nàng đang ăn dấm cái gì a? Chẳng lẽ nàng không phải là nương của Đầu nhất sao? Không lẽ không cứu nương hài tử mình mà đi cứu nữ nhân không liên quan sao? Đạo lý này bình thường mà.
Xem bóng dáng nhu mì ngượng ngùng của nàng, bỗng kỳ kinh bát mạch của chàng dường như được đả thông, rốt cuộc thông minh đoán được lòng dạ nữ nhân. Ôm nàng vào ngực “Không đơn thuần là vậy… Bởi vì nàng là Giang Nhã Phù, bồi ta đi qua hai mươi năm, còn thêm mấy cái hai mươi năm nữa, là độc nhất vô nhị.”
Hai đời đại khái lần này Giang Nhã Phù nghe được lời yêu thương êm tai nhất, tuy bề ngoài chàng và nàng còn trẻ, nhưng tâm là phu thê già rồi, nàng vốn không trông cậy chàng nói được lời âu yếm, đối với nàng mà nói, sự khẳng định của chàng còn tốt hơn những câu từ mỹ miều khác.
Giang Nhã Phù xoay người lại, ngẩng đầu nhìn chăm chú ánh mắt chàng “Lời này là chính chàng nói, ta sẽ ghi nhớ trong lòng. Vậy chàng cũng nghe cho rõ, bởi vì chàng là Thời Phái, người mà kiếp trước là kẻ hỗn đản, không quan tâm gia đình…”
Nói tới đây lời nói nàng đầy nghẹn ngào, không nói được nữa, tuy rằng trong lòng đối với chàng từng có rất nhiều oán giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ tách ra, bởi chàng là Thời Phái.
Tuy lời chưa hoàn toàn nói hết nhưng Thời Phái đã lĩnh hội toàn bộ tâm ý nàng, niềm vui sướng cùng áy náy bao phủ lấy chàng, ôm eo nàng gắt gao, hôn thật sâu xuống.
Không phải nửa đêm trộm ngọc trộm hương, cũng không phải dụ dỗ lừa gạt mà là quang minh chính đại, trải qua hai đời, đây là lần thứ hai chàng hôn thê tử mình.
Nụ hôn này kéo thực lâu dài, tựa như Thời Phái gom hết niệm tưởng bao ngày tháng qua đòi hết một lần.
Chân Giang Nhã Phù không vững, chàng ôm ngồi vào trong lòng mình, tiếp tục gia tăng nụ hôn nồng cháy, tay cũng không thành thật dần dần tiến vào trong quần áo nàng, vân vê viên ngọc mềm mại của riêng nàng, hơi thở ngày càng nặng nề, ánh mắt đầy khao khát, mê ly.
“Nhã Phù ~ Nhã Phù ~”
Giang Nhã Phù mềm nhũn như muốn tan chảy dù vậy vẫn còn chút lý trí, bắt cái tay không thành thật kia “Mau dừng lại, chúng ta mà thành chắc là điên rồi? Chàng dám bảo đảm nơi này không ai biết chứ? Vạn nhất bị người thấy, hai chúng ta chỉ có mà cùng nhau tự sát thôi.”
Thời Phái ăn được mật ngọt, cuối cùng không tình nguyện phải thu hồi tay, giúp nàng sửa sang lại vạt áo, nhìn nàng ánh mắt chớp động phát tia quang tặc “Nương tử, không còn sớm nữa, chúng ta nhanh trở về đi.”
Giang Nhã Phù đỏ mặt, ừ một tiếng.
Trần Như Vân, Tần La Y cùng Trương Nhị, cả ba đi dạo không đến nửa ngày Trương Nhị liền chịu không nổi, thật là không có thiên lý, mình xuất thân y dược thế gia, thân thể từ nhỏ được bảo dưỡng tốt vậy mà thể lực so với hai vị thiên kim tiểu thư kia lại kém xa như vậy.
Sau lại thấy các nàng còn tinh lực đi dạo khắp nơi, nàng chịu không nổi liền chủ động xin tha, bổn tiểu thư phải về phòng nằm nghỉ đây.
Vì thế chỉ còn lại Trần Như Vân cùng Tần La Y, không bị Trương Nhị thể lực liên lụy, các nàng chơi càng như cá gặp nước, Tần La Y không biết từ nơi nào cầm tới cái cung tiễn, cả hai quần khắp núi tìm gà rừng thỏ hoang bắt.
Tần La Y bắn ra một mũi tên, thỏ con chạy trốn thoát, hai người rượt đuổi theo đến trong rừng rậm.
Qua tiếng gió truyền đến âm thanh nói chuyện của nữ nhân, nghe có điểm quen tai, hình như là Diệp Tri Tri.
Nơi này hẻo lánh như vậy, đường lại khó đi, sao nàng ta ở chỗ này nhỉ? Hơn nữa lắng nghe còn có thanh âm của nam nhân.
Hai người nhìn nhau, trong mắt thấy được ba chữ, có, biến, đây!
Vì thế con thỏ cũng không đuổi theo, hai người lặng lẽ tiến gần nơi Diệp Tri Tri đứng, trốn sau cây đại thụ nghe lén, xem nàng ta cùng tên thợ săn kia nói gì.
“Cỏ này thật sự hữu dụng sao?”
“Tiểu thư yên tâm, Lưu lão Thất ta thu chỗ tốt của tiểu thư, tuyệt không dám lừa gạt tiểu thư, tiên thảo cùng ngải thảo đốt lên xua muỗi, không phát ra bất cứ mùi gì. Nếu tiểu thư không yên tâm, cứ tìm người thử trước xem.”
Diệp Tri Tri đem bao giấy nhỏ thu vào ống tay áo “Việc đó không cần, ngươi cũng không có lá gan kia. Biết về sau phải làm thế nào rồi chứ, đừng quên đệ đệ ngươi mới bắt đầu làm việc ở cửa hàng Diệp gia ta.”
“Tiểu nhân minh bạch, tiểu nhân nhất định phong kín mồm miệng, cả nương ta tuyệt đối cũng không nói.”
Thực mau, Diệp Tri Tri cùng thợ săn kia tách ra, đi mất như chưa từng xuất hiện cùng nhau.
Tần La Y cùng Trần Như Vân lúc này mới hiện thân ra, cả hai nhíu mi nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Tri Tri đi mất.
Tần La Y hỏi “La tiên thảo là thứ gì? Ngươi có nghe qua chưa?”
“Không có, nhưng liên quan đến Diệp Tri Tri nhất định chuyện không tốt đẹp gì.” Trần Như Vân nhanh chóng quyết định “Đi! Chúng ta liền trở về hỏi Trương Nhị, khẳng định nàng sẽ biết lai lịch dược thảo này. Nói không chừng chúng ta còn có thể cứu người, còn không xem như tham gia chút náo nhiệt vậy.”
“Tốt!” Tần La Y đồng ý.
Hai người ăn nhịp với nhau, không săn thú nữa, đi phá hư chuyện tốt của Diệp Tri Tri so với bắt thỏ thú vị hơn nhiều.
- -- ------ ------ ---
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay cứ như vậy, càng ngày càng cảm thấy quận chúa cùng Trần Như Vân CP cảm tràn đầy... Ngạch ~~