Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 43: Thật là đại ngốc




Thời Phái nhìn phong thư hồi âm sắc mặt đen lại chẳng khác màu dấu chân nhỏ kia là mấy, nàng lại ôm tiểu tử đó? Thực quá tốt, mình viết ‘Chu ca ca thương tâm muốn chết’ bị tên nó nhìn thấy rồi!

Đồ tiểu tử thúi, rõ ràng đã mười chín tuổi còn bắt nương mình ôm theo mỗi ngày, muốn rình xem sinh hoạt của phu thê họ sao, thật khó nhẫn quá mà.

Cho nó đắc ý một hai năm đi, chờ có thể nói, mở miệng gọi mẹ cha lập tức tìm sư phụ giỏi bắt đầu học võ lòng cho nó, tuy rằng những thứ cần biết đã học qua, nhưng không phải tất cả đều thông suốt hết, còn cần học hỏi nhiều.

Vốn dĩ Thời Phái theo tùy giá săn thú không gì hứng thú, nhưng hiện tại thay đổi hoàn toàn, hận không thể lập tức mang Giang Nhã Phù rời nhà đi, bởi trong mắt nàng lúc này chỉ có nhi tử mà thôi.

Quyết định chủ ý vẫn là nàng, chàng có nên chủ động cầu hòa không?

Tận đáy lòng Giang Nhã Phù, nàng không thích tham gia kiểu thế này, nhưng đương kim thánh thượng thích kiểu tiêu khiển thế này, ai có thể dám cãi chứ. Kiểu này phải mất ba bốn ngày, nơi có nhiều người sẽ có nhiều chuyện, còn có mấy vị nương nương trong cung, nghĩ tới liền mệt mỏi, không bằng ở nhà chơi cùng nhi tử.

Nhưng đây là thánh chỉ, trừ khi bệnh đến sắp chết, nếu không đều phải đi.

Thời Phái lúc này rất biết điều, không chủ động mở miệng quyết định chủ ý với Giang Nhã Phù. Đương nhiên, nếu nàng chủ động mở miệng nói, chàng không cần làm giá nữa, cũng vui vẻ nói chuyện cùng nàng, coi như cũng chưa phát sinh chuyện gì.

Nhưng chàng nghĩ sai rồi, Giang Nhã Phù so với chàng còn kiên cường, từ lúc ở thư phòng xin lỗi chàng không chịu nghe, sau lại cũng không nói chuyện cùng chàng nữa. Mấy ngày này chàng đều ngủ phòng dành cho khách, cũng không ai thỉnh chàng trở về.

Mỗi ngày đi qua chính phòng chàng đều nghe thấy tiếng cười ha ha ha bên trong của tiểu Đầu nhất, hai mẫu tử dường như quá thân thiết, tiểu tử thúi chiếm cứ giường cùng nữ nhân chàng, so với tiềm tàng tình địch Chu Hi còn đáng giận hơn!

Nội tâm ghen ghét liền lên men, chỉ cần chàng không phát tác Giang Nhã Phù sẽ không biết.

Trùng sinh tới nay, cùng chàng giao phong nàng minh bạch, Thời Phái nếu cho cái cột liền bò lên, cho sắc mặt liền làm chức chủ nhuộm phường. Lúc này muốn nàng cùng chàng hảo hảo là không thể, dù sao ai nghẹn khó chịu tự biết. Ban đêm nàng có tiểu Đầu nhất làm bạn, chàng có ai chứ?

Thời Phái trơ mắt chờ tới ngày hội họp đi săn, trời còn tối chàng đến chính phòng gõ cửa, nhắc nhở nàng rời giường thu thập đi sớm.

Vừa vặn Giang Nhã Phù tỉnh ngủ, biết bên ngoài là chàng còn cố ý hỏi “Ai ở bên ngoài đó?”

Không ai trả lời.

“Mộc Lưu Phi hả? Giờ còn sớm, ta muốn ngủ tiếp một lát.”

Lòng Thời Phái muốn nói, đại gia muốn cùng nàng đến cửa cung chờ ngự giá, hiện tại không còn sớm nữa.

Giang Nhã Phù thấy bên ngoài không động tĩnh, cho rằng chàng đi rồi liền mặc quần áo vào, trong chốc lát cửa lại vang lên, chẳng qua không phải gõ nữa mà là trực tiếp đẩy đi vào.

Thời Phái đã mặc chỉnh tề, tùy thời điểm có thể xuất phát.

Giang Nhã Phù đi cong khóe miệng chờ chàng mở miệng, nàng không tin hôm nay chàng có thể bảo trì không nói lời nào. Nữ nhân tuổi trẻ mới tỉnh ngủ có chút lười biếng, vài cọng tóc rơi xuống càng tăng vẻ đẹp đầy gợi cảm mà ai đó không biết.

Thời Phái lặng lẽ nuốt lời muốn nói xuống, đưa tờ giấy trong tay giơ trước mắt Giang Nhã Phù.

Trong đó viết ‘động tác nhanh chút, hôm nay không thể đến trễ. Nhi tử có mẫu thân cùng Tôn mụ mụ trông, không cần phải lo lắng.’

Giang Nhã Phù muốn cười nhưng cố chịu đựng, tiếp tục giả vờ cùng chàng.

Thời Phái đến mép giường, ôm tiểu Đầu nhất đã tỉnh bế ra cửa giao cho Tôn mụ mụ.

Vừa ra khỏi cửa, chàng như người chết đuối gặp được không khí mới mẻ, nhẹ nhàng vỗ mông tiểu Đầu nhất “Tiểu tử thúi, ở nhà hảo hảo ngốc. Có ngươi cùng đi, chuyện gì của lão tử đều cũng không thành.

Tiểu Đầu nhất nhếch môi muốn khóc, nghĩ gọi nương ra bị Thời Phái bít lại cái miệng nhỏ, hung tợn nhìn chằm chằm “Ngươi không muốn lớn lên sao? Không sợ sau này ta tính sổ hả? Không muốn tiểu tức phụ kia nữa đúng không?”

Lúc này tiểu Đầu nhất không khóc, cặp mày chau lại phẫn nộ, hừ, lần này ông không dỗ tốt nương, sau này con trai đứng bên đổ thêm dầu cho biết thế nào là thê thảm.

Dàn xếp xong tiểu Đầu nhất, bên này Giang Nhã Phù cũng chuẩn bị xong, ngoài xa phu bọn họ không thể mang theo người khác, đến nơi, bọn xa phu ở phòng Tây Sơn dành cho hạ nhân, bọn họ có cung nữ và thái giám hầu hạ.

Hai người lên xe ngựa như cũ cũng không nói chuyện, rất nhiều lần Thời Phái muốn nói lại thôi, Giang Nhã Phù cũng vậy.

Rất nhanh đến cửa cung, ở đó đã có không ít người tới chờ rồi.

Giang Nhã Phù gặp không ít người quen, Trương Nhị cùng Trần Như Vân đều tới, rất xa còn thấy xe ngựa Diệp gia, có phải hay không Diệp Tri Tri cũng tới. Nàng còn thấy Chu Hi, hai người cũng không nói gì, chỉ gật đầu xem như cùng chào hỏi.

Giang Nhã Phù đang cùng hai tỷ muội nói chuyện, Tần La Y từ xa đi tới “Giang muội muội tới thật vừa vặn.”

Lời này tuy không quá khách khí, nhưng hợp giọng điệu của nàng, thực cũng không biết phải nói thế nào hay hơn.

“Bởi trong nhà hài tử khóc náo loạn một chút. Sao hôm nay quận chúa đi một mình vậy?”

Tần La Y ừ nhẹ trong mũi “Không phải còn các ngươi sao? Sao chỉ mình ta được chứ?” Từ lần trước hành hung Diệp Tri Tri, nàng ta không bao giờ dám bước chân vào cửa vương phủ nữa.

Rốt cuộc mẫu phi từ miệng nha hoàn biết đã xảy ra chuyện gì, nàng cho rằng bà sẽ nóng giận, không nghĩ tới bà chỉ nói nàng hành sự quá lỗ mãng, cũng không trách phạt gì. Kêu nàng sau này cùng bọn Trần tiểu thư lui tới nhiều hơn, không thân thiết cùng Diệp Tri Tri nữa.

Trần Như Vân không khách khí “Nhưng ngươi còn những người khác thân hơn cơ mà, ngoài Diệp Tri Tri, còn có Cửu công chúa cùng những người khác nữa?”

Lời này không biết chọc trúng chỗ nào của Tần La Y, nàng lập tức dựng lông “Vậy thì thế nào? Không chào đón bổn quận chúa sao? Ta mang theo điểm tâm độc môn của mẫu phi, lát sẽ chia cho các ngươi nếm một ít.”

“Phốc, ngươi nghĩ ta vì một ít điểm tâm đó hả?” Mắt Trần Như Vân trợn trắng.

Giang Nhã Phù hoà giải “Được rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau chơi là được. Như Vân, nơi này có quá nhiều quý nhân, muội ít nói vài câu chút đi.”

Tần La Y đắc ý “Chính là, tiểu tâm đắc tội với ai, chết như thế nào cũng không biết.”

Bên này đấu võ miệng, cửa cung bỗng ầm ầm mở ra, Hoàng Thượng ngự giá tới, quan viên cùng gia quyến đồng thời quỳ bái thiên tử.

“Bình thân!”

Giang Nhã Phù đứng dậy, lơ đãng liếc mắt liền thấy Hứa Triển Nhan đi phía sau xa xa cùng Hoàng Thượng. Nghĩ sao không thấy nàng ta, thì ra là cùng Hứa Quý Phi đi ra.

Mặt nàng đã hoàn toàn khôi phục, còn sáng đẹp hơn trước.

Vừa lúc Hứa Triển Nhan cũng nhìn về phía nàng, ánh mắt hai người không tiếng động giao phong trong không khí. Xác thật lúc ấy đổi giải dược Giang Nhã Phù cảm thấy áy náy, nhưng nàng cũng không thua thiệt gì Hứa Triển Nhan. Cho nên nàng ta đối với nàng thế nào, nàng liền sẽ trả lại như vậy.

Ngoài Hoàng Thượng, những nhà tham gia cuộc đi săn lần này bối cảnh đều rắc rối phức tạp, đừng ai nghĩ giẫm đạp ai, như nàng ta có cô cô Quý Phi chống sau lưng ấy.

Bất quá minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, mấy ngày nay để ý, thủ cho bản thân một chút sẽ ổn thôi.

Đoàn người nối đuôi nhau xuất phát, không bao lâu liền đến Tây Sơn, dàn xếp xong cũng là giữa trưa. Hoàng Thượng muốn săn thú gấp không chờ nổi, mang theo đám nam nhân thượng võ cưỡi ngựa vào núi săn thú, nói muốn buổi tối ăn thịt nướng.

Lần này địa vị tối cao trong hậu cung Hứa Quý Phi tới và Cửu công chúa, nàng không phải con đẻ của Hứa Quý Phi, nhưng lại có quan hệ tốt cùng bà. Hứa Triển Nhan cùng nàng quan hệ không tồi, càng thêm ương ngạnh kiêu ngạo, so phiên bản Tần La Y trước đây chỉ có hơn chứ không kém.

Nữ nhân ăn cơm trưa do Hứa Quý Phi chủ trì, các phu nhân, tiểu thư cùng nhau vào ngồi, mỗi người một vẻ đầy náo nhiệt.

Triều đình Đại Hạ dân phong tương đối thoáng, trải qua mấy thế hệ hoàng gia ảnh hưởng không ít, cơm trưa ăn được phân nữa, Hứa Quý Phi đem đề tài từ săn bắn, trang sức chuyển tới thế hệ thanh niên tài tuấn trẻ.

“Năm nay đậu tam giáp, trong đó có hai vị vẫn chưa thành thân. Trong đó trạng Nguyên Chu Hi là nhân tài nhất đẳng, nếu không phải thập nhị công chúa của bổn cung còn nhỏ, thật đúng muốn hắn làm con rể rồi.” Hứa Quý Phi cười cười, dùng khăn lụa lau khóe miệng.

Nữ nhân ngồi ở đây đều là nhân tinh, lời này nghe ra có chút không tầm thường, nương nương làm trò như vậy, đến tột cùng là Chu đại nhân muốn làm gì? Mọi người khẳng định đây chỉ mới nói một nửa, vẫn còn chưa xong đâu.

Quả nhiên liền nghe bà nói tiếp “Nghe nói Thời Thiếu phu nhân là sư muội Chu đại nhân? Nghe nói các ngươi là cùng nhau lớn lên, xem như trai tài gái sắc, thật làm lòng người thổn thức.” Cũng không nói rõ rốt cuộc là thổn thức cái gì.

Giang Nhã Phù tươi cười, dưới da mặt lại cương muốn rớt ra, thì ra chiêu số ở chỗ này. Vì thể diện chuyện giải dược Hứa Triển Nhan lúc trước giờ công kích nàng.

“Hồi Quý Phi nương nương, Chu Hi là sư huynh Nhã Phù, chẳng khác nào ca ca của thần nữ.”

Hứa Quý Phi lắc đầu, ý vị thâm lường nói “Là như vậy sao? Hoàng Thượng gần đây thích nhất xem loại sách phong cảnh địa lý, sai người đi khắp nơi thu thập, nghe nói có một quyển tựa là 《 Cửu Châu vật lời nói 》nhưng tìm hoài không ra. Thực vừa khéo, hôm qua được nghe nói là bị Chu đại nhân mua, đặc biệt đưa cho Thời Thiếu phu nhân, các ngươi thật đúng là sư huynh muội tốt, làm người người hâm mộ a ~”

Hay cho hai từ đặc biệt, hảo cho người người hâm mộ. Giang Nhã Phù gian nan duy trì tươi cười, chỉ có một người biết quyển sách kia ở trong tay nàng, đó là Diệp Tri Tri! Còn tưởng nàng dừng lại, thì ra còn làm việc mờ ám này sau lưng nàng.

Tần La Y nhìn về phía Diệp Tri Tri, hận không thể liếc nàng thêm vài cái, nàng sao có thể xấu như vậy? Chuyện quyển sách kia ở trong tay Giang Nhã Phù, bản thân mình giữ kín như bưng, chỉ có thể là Diệp Tri Tri nói cho Hứa Triển Nhan, Hứa Triển Nhan lại nói cho Hứa Quý Phi.

Phi! Nàng thật hối hận không sớm thấy rõ gương mặt thật biểu muội này. Tần La Y tự nhận mình không phải người tốt, có làm xấu cũng quang minh lỗi lạc, cũng không làm hại người như vậy. Lúc này đem chuyện đó nói ra, chẳng khác nào đặt Giang Nhã Phù nướng trên lửa! Chu Hi chướng mắt nàng liền đổ giận lên Giang Nhã Phù sẽ tốt sao? Tại sao muốn lấy người khác làm mình hả giận như thế chứ?

Trần Như Vân tới gần thấp giọng nói với nàng “Khẳng định việc này do Diệp Tri Tri làm? Xem ra vẫn là ta thu thập nàng ta còn nhẹ. Lúc này chúng ta phải cẩn thận, ta có dự cảm nàng ta sẽ không muốn yên. Thật là đáng giận, chúng ta cùng liên thủ thấy thế nào?”

Tần La Y không chút do dự, hai người lặng lẽ nắm ống tay áo “Được, cùng liên thủ.”

Nhiều năm kinh nghiệm mệnh phụ, Giang Nhã Phù lâm nguy không sợ, không giống tiểu tức phụ tuổi trẻ tự loạn trận tuyến đầu trước mặt nhiều người.

“Tin tức Quý Phi nương nương thật linh thông, chuyện trong nhà thần tử có mấy quyển sách đều biết, thần phụ thực sự sợ hãi.”

Nói là sợ hãi, nhưng trên mặt Giang Nhã Phù nào có nửa điểm sợ hãi chứ? Chỉ một công chúa vị thành niên, một Quý Phi so với trấn thủ sa trường quốc công gia cân sao.

Quả nhiên, Hứa Quý Phi nghe xong lời này gương mặt cứng đờ, mắt lộ hàn quang. Hoàng Thượng bảo thủ, ghét nhất nữ nhân hậu cung duỗi tay quá dài, lời này nếu truyền tới tai Hoàng Thượng khẳng định ngài nghĩ ngợi nhiều. Thật vất vả cướp được cơ hội xuất cung cùng, tuyệt không thể để nhân vật nhỏ miệng lưỡi này làm Hoàng Thượng không vui.

Cặp mày Hứa Triển Nhan hơi chau lại, nàng không biết miệng lưỡi Giang Nhã Phù từ khi nào sắc bén như vậy, chỉ một câu liền đem toàn bộ lửa đốt trả lại cho Quý Phi.

Nhưng Giang Nhã Phù còn nói chưa xong, thậm chí không cho Hứa Quý Phi thời gian hoà giải, “Quyển 《 Cửu Châu vật lời nói 》 kỳ thật không còn ở chỗ thần phụ nữa rồi, đã sớm trả lại phụ thân ở Giang gia. Để thần phụ bảo người về truyền lời, nói phụ thân đặc biệt đem sách đến Tây Sơn tặng cho Hoàng Thượng.”

Nửa câu nàng cũng không nhắc đến Chu Hi, mà là phụ thân Giang Sóng Thiên, là phu tử của Hoàng Thượng được mười năm, cùng tiên hoàng nửa là thầy nữa là thần tử. Vậy Hứa Quý Phi có mấy gương mặt dám trước Hoàng Thượng làm bạn bè, lại bảo hoàng đế gọi thầy tự mình đưa sách đến sao? Không nói Hoàng Thượng phản ứng thế nào, miệng lưỡi người đời đủ dìm chết bà ta.

Nàng này còn tính không chừa lối thoát cho Hứa Quý Phi, nếu tìm Hoàng Thượng xác minh một chút, rốt cuộc có phải hay không thật sự muốn xem quyển sách kia, khả năng bà ta chẳng có trái ngon để ăn!

Hứa Quý Phi tuy không có hoàng tử, nhưng ỷ vào dung mạo kiều mị được lòng thánh tâm, đến vài mẫu phi sinh được hoàng tử còn phải cho nàng vài phần thể diện, không nghĩ tới hôm nay sửa trị người không thành, đụng phải một cái đinh ương ngạnh.

Ngực phập phồng vài cái, bà bật cười “Bổn cung cũng thật là, không lo ăn cơm còn nói mấy chuyện sách vở linh tinh? Yêu thích nhất của hoàng Thượng là săn thú, không bằng chờ về kinh thành, bổn cung lại phái mấy cung nữ đi Giang gia mượn hay hơn.”

Lúc này Quý Phi nương nương nói chuyện khách khí hơn nhiều. Giang Nhã Phù thu lại tâm tình trịnh trọng hành lễ “Quý Phi nương nương chiếu cố thân phụ tuổi già, thần phụ tạ ơn.”

Trận này phong ba giơ cao, lại gắt gao bị đè xuống, lúc này không ai dám nháo gì nữa, an tĩnh dùng cơm, ai có tâm tư cũng chỉ để trong bụng, chờ về phòng lại nói sau.

Hứa Triển Nhan không có tươi cười, không biết trong lòng suy nghĩ gì, Cửu công chúa thấy vậy nói “Gấp cái gì? Cơ hội còn hiều lắm, nghĩ mấy biện pháp làm nàng ta khó chịu còn không đơn giản sao?”

Diệp Tri Tri chỉ ăn cơm một ít, thấy Hứa Quý Phi đứng dậy rời đi, nàng cũng theo mẫu thân hạ bàn.

Dọc đường đi nàng đều thất thần, đúng vậy, Giang Nhã Phù có công công cùng phụ thân chống lưng, có phu quân được nhiều người hâm mộ, còn có Chu Hi ái mộ. Hứa Triển Nhan có Quý Phi yêu thương, có rất nhiều người theo đuổi, có thanh danh tài nữ mỹ nữ. Ngay cả Tần La Y ngu xuẩn kia còn dám đánh nàng nữa…

Dựa vào cái gì? Mọi người đều là thiên kim quý nữ, dựa vào cái gì các nàng so với mình tốt hơn? Dựa vào cái gì các nàng muốn là có thể? Mà mình muốn, hao tổn tâm cơ mà không được?

Tâm tư Giang Nhã Phù đạm nhiên, cái gì cũng không cầu, vận may đều chủ động tìm tới nàng. Hứa Triển Nhan mộng tưởng rộng lớn, có lẽ người khác nhìn không ra nhưng nàng minh bạch, Hứa Triển Nhan ý ở trong cung, nàng nhìn trúng chính là hậu vị, vì cái mộng tưởng này, có vô số trợ lực giúp nàng.

Mà Diệp Tri Tri thì ở đâu? Nàng chỉ muốn một Chu Hi mà thôi, mặc dù chàng không phải Trạng Nguyên, mặc dù vĩnh viễn là một thư sinh chẳng làm nên trò trống gì, nàng cũng nguyện ý! Nguyện vọng đơn giản hèn mọn như vậy lại không cách nào thực hiện được…

Hoàng Thượng cùng tướng sỹ vào núi săn thú, mãi đến buổi chiều mới trở về, lần này ngoài Hoàng Thượng, người trẻ tuổi rút thăm đầu tiên là Tam hoàng tử, Hoàng Thượng cao hứng thưởng ngài ấy ngàn lượng hoàng kim.

Mà Thời Phái chỉ được tầm trung.

Các cung nhân xử lý phân loại thịt, chuẩn bị lửa trại, sao cho vừa tối đén khai yến, nướng thịt ngoài trời.

Thoạt nhìn yến hội hoà thuận vui vẻ, ít nhất mặt ngoài là vậy, Hoàng Thượng hứng thú giơ cao ly, cùng các nam nhân uống không ít rượu.

Mấy ngày nay bởi vì trong lòng Thời Phái buồn bực, say rất lợi hại, được hai thái giám đỡ trở về.

Vừa vào cửa liền ngã xuống giường, trong miệng lẩm bẩm cái gì Giang Nhã Phù nhất thời nghe không rõ.

Tự mình hầu hạ con ma men, cởi giày vớ cho chàng, lại vắt một cái khăn ướt ngồi bên cạnh lau mặt chàng nữa.

Khăn đụng tới mặt, tựa hồ bị cái gì ấm áp làm cho trấn kinh, chàng nắm cổ tay nàng mà mắt vẫn nhắm tịt, trong miệng gọi từng tiếng rõ ràng “Tiểu Bảo ~ Tiểu Bảo ~ Tiểu Bảo ~ ta không tức giận, nàng nói chuyện cùng ta đi Tiểu Bảo ~”

Giang Nhã Phù lặng người sửng sốt, lúc sau mỉm cười, dùng sức lau mặt cho chàng, bên tai thầm thì “Đồ ngốc, thế nào lúc này nói chuyện cùng ta?”

Thời Phái mở to mắt, như là xác nhận người nói chuyện cùng mình thật là nàng, sau đó mới yên tâm lần thứ hai nhắm mắt lại, như là đã ngủ.

Bỗng chàng hét lớn một tiếng “Tiểu Bảo! Họ Chu khốn khiếp, hắn dám gọi nàng như vậy sao? Lão tử muốn đập vỡ ngọc bội của hắn!”

Giang Nhã Phù vô ngữ, gian nan đem áo ngoài cỡi ra, dùng sức đẩy chàng vào giường, đắp chăn, chuẩn bị nước ấm để ban đêm khát chàng có nước uống, nằm bên cạnh nhìn chàng một hồi lâu.

Tức giận từ đáy lòng bay biến, tâm chợt mềm mại, vươn một ngón tay bịt mũi chàng, trong lúc ngủ mơ Thời Phái hô hấp khó khăn, đành giương miệng thở dốc chẳng khác nào con cá.

“Thật là đại ngốc.”