Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 33: Chân nàng thế nào mà thô như vậy




Mấy ngày nay chàng có xu thế không còn mặt mũi trước mặt nàng, từ quân doanh trở về, mấy ngày nay chàng luôn nghỉ ngơi ở chính phòng, ban ngày hay buổi tối cũng đều ở bên cạnh nàng. Giang Nhã Phù có chút không thích ứng khoảng cách như vậy, bởi nàng không thể thoải mái vui chơi, đánh bài được.

Vốn định mở miệng bảo chàng về phòng khách ngủ, bỗng nhiên nghe chàng muốn đánh bài cùng mình, tâm Giang Nhã Phù ngẩn ngơ theo.

Nhìn ánh mắt tha thiết kia, nói không chừng nghẹn ý nghĩ xấu gì đó rồi? Rốt cuộc nàng muốn hay không muốn chơi đây?

“Ta mới không cùng chàng chơi, chàng chủ động muốn cùng ta đánh bài, khẳng định kỹ thuật chơi trên ta, ta khờ sao cùng chàng đánh cuộc? Chàng nên về phòng khách ngủ thì hơn.”

Thời Phái vừa nghe muốn đuổi mình hồi phòng khách, càng thêm hăng hái “Nàng nghĩ sai rồi, ta chơi vài thứ đồ nhưng đánh bài thì chưa, dù vậy, đầu óc gia thông minh học hỏi liền sẽ biết! Tiền đặt cược tuyệt mê người, nàng thật sự không nghĩ đến sao?”

Giang Nhã Phù vẫn không thả lỏng cảnh giác “Chàng thật sự không biết đánh bài sao?”

“Thật sự, nàng từng thấy ta chơi đánh bài sao? Với tính tình ta, ai mà dám đến chơi cùng chứ? Với lại trước kia ta sẽ không lãng phí thời gian vào trò chơi vô bổ thế này.”

Nghe vậy Giang Nhã Phù có chút động tâm, hỏi lại “Vậy hiện tại sao chàng muốn cùng chơi?”

Thời Phái đặt bộ bài trên giường “Sống như trước không phải nhàm chán sao, đời này không nghĩ mệt mỏi như vậy, học chút thú tiêu khiển cũng tốt. Mau tới đây chỉ ta chơi đi.”

“Được rồi, tuy ta chơi già đời, bất quá chẳng khác nào tay mới tập chơi. Chàng nói trước đi, tiền đặt cược là cái gì?” Giang Nhã Phù nói xong đi lại mép giường, ôm bụng gian nan lên giường.

Thời Phái rất ý tứ, lấy giúp nàng cái gối đầu dựng lên tường cho nàng dựa thoải mái một chút “Như vậy đi, ai thua trước mười lượng bạc liền tính người đó thua. Nếu là ta thua, nàng có thể tùy ý đề ra một cái yêu cầu bảo ta làm, nếu là nàng thua…”

Nửa câu đầu nghe rất dụ hoặc “Ta thua thế nào?” Giang Nhã Phù liếc xéo chàng.

“Hắc hắc, nếu nàng bị thua, phải chủ động hôn ta một cái, được không?”

Biết lòng chàng đen tối mà “Không được! Đổi cái khác, không đổi không chơi.”

Thời Phái nhanh đổi theo yêu cầu của nàng “Được được, vậy đổi thành xoa vai đấm chân được chưa?”

“Cái này có thể. Chàng nói nếu chàng thua, mặc ta đề yêu cầu gì, lời này có thật không?”

“Đương nhiên!” Biểu hiện chàng đầy thành ý, trong lòng lại cười nhạo nàng, tuyệt kỹ chơi bài của chàng á, hừ hừ! Liền ném nàng xa mười tám con phố. Nghĩ liền biết, chàng, đại lão gia quân doanh biên quan không uống rượu, không chơi nữ nhân, thời gian rỗi ngồi nghiên cứu binh pháp suốt ngày có mà chết mất. Bọn thuộc hạ, phó tướng đều thua sạch trong tay chàng, đến nỗi bị lột độc chỉ còn cái quần không phải sao?

Nhìn cách chàng kiêu ngạo, Giang Nhã Phù không ưa nổi “Được, vậy bắt đầu đi.”

Đảo bài xong, trước tiên nàng giảng giải quy tắc cho chàng hiểu, sau đó mỗi người một phương nằm trên giường bày trận.

Sự thật chứng minh, vận bài Giang Nhã Phù xác thật hơi kém, không cần tay chơi già đời, chỉ cần so cao thấp bài ai tốt hơn. Chơi một hồi, Giang Nhã Phù thua một hơi năm ván, mười lượng bạc còn lại không nhiều, nói vận khí tốt phải thua hai lần, nói vận khí kém một phen đều là thua tất.

Thắng liên tục, Thời Phái đảo bài trong lòng đắc ý huýt sáo “Nàng chuẩn bị tinh thần xoa vai đấm chân cho ta chưa?”

Giang Nhã Phù trừng mắt “Đừng đắc ý quá sớm, còn chưa tới một khắc cuối cùng nha.”

“Ha hả, chúng ta tiếp tục, chờ đến một khắc cuối cùng.”

Nhưng mà Thời Phái không nghĩ tới, một phen cuối cùng này như bị một cái tát lớn đánh thẳng vào mặt, Giang Nhã Phù đại thắng liên tục! Sau vài ván, không chỉ đem bạc thua trước đó thu về, còn thu thêm của chàng ba lượng bạc trắng.

“Thế nào? Ta nói còn chưa đến một khắc cuối cùng, chàng đã tin chưa?”

Thời Phái nhăn chặt mày, chàng khinh địch sao? Xưa kia chàng đánh đâu thắng đó, vận bài không gì cản nổi, cùng đánh cuộc lại bại bởi Trấn Quốc Công phủ trứ danh tay thúi Giang Nhã Phù?

“Tiếp tục, chỉ là do nàng được một phen đỏ mà thôi.”

Giang Nhã Phù trào phúng xếch khóe miệng, bởi nàng có trá mà chàng không biết, đem bài tốt nhét trong đầu gối “Tiếp tục đi.”

Thời Phái tiếp tục bị thua hai lượng bạc…

Tiếp đó, Giang Nhã Phù chỉ thua hai lần, còn lại đều đại thắng, đem mười lượng bạc của chàng thu về sạch sẽ.

Nhìn sắc mặt chàng giống như mấy ngày bị đầy hơi, Giang Nhã Phù vui sướng nở nụ cười “Ai nha, thật là một chuyện ngoài ý muốn, ta vậy mà thắng Đại tướng quân, lúc này chàng nên nói gì? Có phải hay không nói… Trước mất móng ngựa? Hay lật thuyền trong mương?”

Thời Phái nằm mơ cũng không tưởng tượng được mình trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nhưng việc đã đến nước này, có thể giúp nàng cao hứng cũng không sao.

“Nàng nghĩ sẽ yêu cầu cái gì sao? Nói đi, yêu cầu chỉ tính hiện tại, quá hạn không tính.”

Vấn đề này từ lúc bắt đầu Giang Nhã Phù đã suy nghĩ rồi, đến giờ cũng chưa nghĩ ra, hiện nàng chưởng gia, bạc trong phủ tùy nàng dùng, đồ trang sức cũng không thiếu, cũng không có chuyện gì quan trọng cần hỗ trợ, đúng là không có gì yêu cầu chàng làm.

Nếu chàng nghĩ hưởng thụ nàng hầu hạ, không bằng khiến chàng nếm thử một chút cảm giác hầu hạ nàng đi.

Vì thế nàng tùy tiện nâng một chân để chỗ gối đầu hai người, chân kia trực tiếp hướng Thời Phái nói “Xoa vai đấm chân cho ta đi.”

Da mặt Thời Phái hơi xệ xuống, Giang Nhã Phù làm như không thấy “Không muốn làm sao? Vừa rồi không phải chàng nói như vậy sao?”

Hai bàn tay to hạ xuống chân nàng, mạnh mẽ vuốt ve, so với Mộc Lưu Phi sức lực lớn hơn. Thấy chàng trầm mặc chuyên tâm làm việc, trong lòng Giang Nhã Phù cảm thấy ức hiếp được chàng, xem ra yêu cầu này thật tốt, thực thỏa mãn.

Chàng nên phải tốn chút sức lực, hài tử một nửa có công của chàng, vậy mà mười tháng hoài thai vất vả đều mình nàng chịu, hài tử sinh ra lại là nàng dưỡng, chàng chẳng phải làm cái gì vẫn có thể nghe được bọn nhỏ ngoan ngoãn gọi phụ thân, càng nghĩ càng thấy không công bằng.

Ban đầu lực đạo tay Thời Phái mạnh mẽ, sau rồi xoa nhẹ, vừa rồi trong đầu vẫn luôn xoay quanh nghi vấn “Nguyên bản chân nàng thô như vậy sao? Ta nhớ rõ là không giống thế này?”

Từ lỗ mũi Giang Nhã Phù phun ra hai cổ khí, muốn đem chân thu hồi về “Không biết thì đừng có nói, chàng hoài thai tử cũng thế này thôi! Đây là sưng, không phải thô!”

Thời Phái biết lại chọc giận nàng, nhanh tay bắt chân nàng, càng thêm dụng tâm xoa ấn “À, không phải ta không hiểu sao? Lúc này ta đã hiểu, tục ngữ nói người không biết…”

Chàng đang biện giải bỗng nhiên phát hiện dưới mông Giang Nhã Phù như đè nặng thứ gì? Ánh đèn lờ mờ, chàng nhìn không rõ lắm.

“Chàng thế nào không nói tiếp?”

Thời Phái vẫn im lặng, hai tay xoa ấn nhanh lần tới đùi nàng.

Trong lòng Giang Nhã Phù cả kinh, nàng mang thai thế này, không phải chàng muốn cái kia chứ?

Thật là đồ cầm thú mà!

“Này, chàng muốn làm gì? Ta kêu Tôn mụ mụ lại giáo huấn chàng…”

Đối với cảnh cáo của nàng, Thời Phái như mắt điếc tai ngơ, mặc nàng trốn tránh cứ sấn tới, khi nàng hơi nâng mông lên, một tay luồn xuống lấy ra một thứ.

Thì ra là thế! Chàng giơ trước mặt nàng, ý cười vui vẻ “Kêu Tôn mụ mụ tới giáo huấn ta cái gì?”

Bị phát hiện chơi ăn gian, Giang Nhã Phù lập tức đỏ mặt, không chỉ bởi gian lận bại lộ, càng bởi vì suy nghĩ vừa rồi, Thời Phái biết được sẽ nghĩ thế nào về nàng, có thể hay không cho rằng trong đầu nàng đều là những cái đó…

“Trả lại cho ta!” Giang Nhã Phù muốn đem hai bài tẩy đoạt về.

Mấy ngày trước cùng bọn nha hoàn đánh bài, hầu như nàng đều thua, thực là mất mặt mũi, vì thế nàng liền nghĩ ra biện pháp này, lén lút luyện qua nhiều lần, chuẩn bị mấy con bài tốt giấu đi, chờ thời điểm yêu cầu liền thêm vào.

Chiêu này tính chờ cùng bọn nha hoàn đùa giỡn, chưa có cơ hội thử qua, không nghĩ tới Thời Phái chiêu dụ, cho nên nàng mới thống khoái đáp ứng, cho là kỹ thuật chơi bài cao thì sao? Có thể đấu thắng vương bài cất giấu trong tay nàng không?

Thời Phái giơ lên cao không cho nàng bắt lấy “Ta còn buồn bực, có vô dụng cũng không nên bại bởi nàng, thì ra bí quyết ở đây. Bây giờ nàng nói gì? Gia đã xoa nhẹ cho nàng một hồi, có phải hay không nàng cũng nên thực hiện tiền đặt cược nhỉ?”

Bị chàng vạch trần, Giang Nhã Phù không thể giả ngu, vì thế rất có cốt khí trả lời “Được, vậy ta cũng hầu hạ chàng một hồi như vậy là được chứ gì.”

“Còn không tệ lắm.” Thời Phái đắc ý dào dạt, giống nàng vừa rồi duỗi thẳng chân dài, vui sướng lắc qua lắc lại, mười đầu ngón chân giống như muốn bay đi.

Giang Nhã Phù ngứa răng, không tình nguyện hơi nghiên người, nắm chặt hai tay không để ý cứ thế đấm xuống.

Thời Phái thực sảng khoái, mặc dù sức lực nàng chẳng khác nào mưa bụi, trận này đánh cuộc, quá trình khúc chiết đầy khuất nhục, nhưng kết quả còn tạm chấp nhận, ít nhất kẻ tám lạng người nửa cân.

Chàng còn đang hưởng thụ mỹ mãn, chợt nghe một tiếng rên rỉ thống khổ của Giang Nhã Phù, tay nàng dừng lại ôm bụng thở dốc lớn.

Tức khắc dọa chàng một thân mồ hôi lạnh, không phải vừa rồi đấm chân chàng vài cái mệt đi? Người mảnh mai như vậy sao?

Bị dọa cuốn lên cầm cánh tay nàng “Nương tử, nàng làm sao vậy? Bị động thai khí sao? Đều là ta không tốt, ta liền đi tìm đại phu cho nàng nha!”

Giang Nhã Phù chỉ là không muốn hầu hạ chàng thôi, cũng không nghĩ bắt chàng buổi tối vội vàng ra cửa.

“Đừng đi, ta khá hơn nhiều rồi. Không phải động thai khí, là tiểu Đầu nhất đá ta một cái.”

Thời Phái ngây ngẩn cả người, chàng chưa bao giờ biết trẻ con ở trong bụng sẽ đá người “Hắn dám đá nàng? Chờ hắn ra tới xem lão tử thu thập hắn như thế nào.”

Giang Nhã Phù bị chàng làm cho cười “Nếu chàng bởi vì chuyện này thu thập hắn, không cần nhiều lời, chúng ta lập tức hòa li! Chàng đừng quên còn hai chuyện chúng ta chưa tính xong đâu.”

“Ta chỉ là tùy tiện nói thôi mà. Nhã Phù, hắn, hắn thật sự ở trong bụng sẽ đá người? Hắn thường xuyên đá nàng sao? Tiểu Viên thạch cùng Ngọc Nhi khi đó cũng vậy sao?”

Nhìn bộ dáng chàng, trong lòng Giang Nhã Phù xúc động “Chàng đưa tay sờ sờ sẽ biết thôi? Tiểu Đầu nhất cùng Viên thạch đều là dùng chân đá ta.”

“Có thể sờ sao?” Thời Phái không thể tin được, bụng nữ nhân thật thần kỳ.

“Ừ, nếu vận khí chàng tốt.”

Nhận được ‘thánh chỉ’, một bàn tay do dự hướng bụng Giang Nhã Phù thăm dò, nhẹ nhàng dừng ở mặt trên quần áo, thấp thỏm chờ đợi một khắc kỳ ảo kia.

“Đưa tay qua phải.”

Hô hấp Thời Phái liền không dám thở lớn, một khắc nơi tay lướt qua bụng to kia, chàng đột nhiên cảm nhận được nàng vất vả thế nào, đau lòng chàng hỏi “Bụng dễ chịu hay khó chịu?”

Giang Nhã Phù cười nhạt, trong khoảng thời gian này cũng coi như hiểu biết một mặt khác của chàng, đại khái chính là trình độ quan tâm tối cao của chàng, nàng có thể cưỡng cầu gì hơn?

“Nếu chàng muốn biết liền trói mười cân túi nước ở trên bụng, ăn ngủ đều mang theo, liền biết dễ chịu hay khó chịu chứ đừng nhìn hỏi.”

Đột nhiên thấy sắc mặt nàng vừa động, Thời Phái hiểu tiểu Đầu nhất lại đá nàng!

Thời Phái rõ ràng cảm giác được nơi da bụng nhô lên một cái!

“Thật sự đá! Hắn thật sự vận động!”

Giang Nhã Phù mệt mỏi, đẩy tay chàng ra “Đừng làm mất mặt, ta muốn đi ngủ. Chàng không đi phòng khách cũng được, đừng lại tiếp tục nói ngốc như vậy, cánh tay ta bị chàng làm nổi da gà lên hết rồi. Cầu chàng mau khôi phục bình thường lại đi Đại tướng quân.”

Nói xong, mặc kệ trong lòng Thời Phái kích động thế nào, nàng cứ thế thu bài lại, xếp chăn gối ra bắt đầu ngủ…

Đêm đã khuya, Chu Hi lại không buồn ngủ chút nào, chàng nghĩ lại lời gã sai vặt nói ban sáng Chu gia bên kia.

Nghiêm khắc mà nói, tuy cha mẹ cùng mất, nhưng chàng vẫn có thân nhân, chẳng qua thúc thúc, tổ phụ như vậy còn tính là thân nhân sao? Phụ thân là bị nhị thúc bức tử! Là tổ phụ lần nữa cưng chiều dung túng, làm một con vợ lẽ hãm hại đuổi một nhà con vợ cả đi, hại tánh mạng phụ thân muốn đoạt gia sản.

Cho nên khi mẫu thân mất, chàng thà lưu lạc đầu đường xin cơm, thề tuyệt đối không hồi Chu gia.

Chính là gã sai vặt kia nói, tổ phụ sắp chết rồi, muốn gặp chàng lần cuối.

Sẽ chết sao? Cái chết này thực dễ làm người ta mềm lòng, nhớ khi còn nhỏ còn ở, ông đối với chàng hẳn cũng thiệt tình yêu thương?

Nên trở về nhìn một cái, xong rồi sẽ đi, một khi tổ phụ đã chết, chàng cùng Chu gia không quan hệ gì, xem như chấm dứt luôn.

- -- ------ ------

Tác giả có lời muốn nói: Càng ngày càng sa điêu...