Tần La Y nhớ tới lần trước sự việc phát sinh tại bữa tiệc hoa sen kể cho Diệp Tri Tri, nàng nói Chu Hi chính là thích Giang Nhã Phù. Nghĩ đến điểu này, tức khắc trong lòng có thêm sức lực, không phải chỉ là đọc sách thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Chỉ cần chàng thích, dù có khổ, có mệt nàng đều làm được.
“Muội nói rất đúng, hôm nay ta nhất đi cùng muội.”
“Đây mới là tỷ tỷ tốt của muội chứ~” Diệp Tri Tri cười ngọt ngào, đôi mắt không ngừng tìm kiếm tung tích Chu Hi trên phố. Nàng nghe ca ca cùng sai vặt đối thoại, biết gần đây bọn họ muốn tụ hội ở chỗ này, gần tiệm sách phố, khả năng Chu Hi sẽ đến bên này dạo một lượt, cho nên nàng cố ý dẫn Tần La Y đến, tạo tình huống ngẫu nhiên gặp được.
Tần La Y là một kẻ ngốc đối với sự tình này, khi đối mặt bởi đồn đãi vớ vẫn nàng ta chính là lá chắn tốt nhất.
Điều quan trọng nữa nàng là quận chúa, Chu Hi tuyệt đối sẽ không thích loại người thế này.
Thực bỏ công đã không phụ lòng nàng, vận khí thật sự quá tốt, hai người vừa tới bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc đi vào tiệm sách phố.
“Này! Không phải ta hoa mắt chứ?”
“Không đâu, muội cũng thấy, xác thật kia chính là Chu công tử, tỷ tỷ cùng Chu công tử thật sự rất có duyên nha.”
Tần La Y một phen giữ chặt tay nàng “Còn chờ gì nữa? Chúng ta đi nhanh qua gặp chàng đi!”
Diệp Tri Tri làm bộ bất đắc dĩ, tùy nàng dẫn đi.
Chu Hi dùng thái độ ân cần đuổi tiểu nhị đi chỗ khác để tự mình chọn sách, đứng trước một loạt kệ sách chàng kiên nhẫn chọn lựa. Sau giờ ngọ tiệm sách không nhiều người lắm, bỗng tiến vào mấy cô nương xinh đẹp, khó mà không bị người khác chú ý.
Mặc dù Chu Hi muốn tránh cũng không có chỗ để trốn.
“Chu công tử!” Tần La Y kiềm chế không được vui mừng cười gọi chàng.
Đáy lòng Chu Hi thầm than một tiếng, đem sách kia khép lại, đây là cuốn 《 Cửu Châu vật lời nói 》khẳng định Nhã Phù sẽ thích “Gặp qua quận chúa, gặp qua Diệp tiểu thư.”
Tần La Y hưng phấn mặt đẹp ửng đỏ, trong mắt lóe dư quang “Ta còn tưởng chính mình nhìn lầm, thì ra đúng là chàng, Chu công tử muốn mua sách sao?”
“Đúng vậy, vừa cùng bằng hữu gặp nhau xong, thuận tiện lại đây nhìn một chút.”
Lần trước Chu Hi lấy việc chuẩn bị khoa khảo cự tuyệt nàng, không muốn nàng ngại ngùng, giờ nàng không thể nhắc lại chuyện đó. Nàng phát sầu không biết cùng chàng nói tiếp chuyện gì, mà chàng định lấy tiền trả chủ quầy rời đi.
Diệp Tri Tri kéo ống tay áo nàng “Tỷ tỷ, không phải tỷ muốn giúp Vương gia chọn một bộ tranh chữ sao? Không bằng nhờ vị tài tử Chu công tử này hỗ trợ phải tốt hơn không?”
Tần La Y như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức hướng Chu Hi mở lời, cầu chàng hỗ trợ mình chọn lựa.
Yêu cầu như vậy không có gì quá đáng, hơn nữa là chọn cho Vương gia, Chu Hi không thể cự tuyệt, đành tạm thời thu hồi ý muốn đi, đáp ứng giúp nàng.
Tiểu nhị biết người đến là quận chúa, không dám chậm trễ, chạy nhanh lấy những bộ tranh chữ trân quý nhất ra, để một không gian thoải mái cho mọi người lựa chọn, còn đặc cách pha trà loại tốt nhất bưng lên.
Tuy mắt Chu Hi tuy xem tranh chữ, trong lòng vẫn phòng bị Tần La Y, phòng ngừa nàng có những hành động lỗ mãng không tưởng tượng được. Xác thật chàng không nghĩ đến hôn sự sớm, chàng muốn từ từ lựa chọn và người đó có thể trợ giúp sự nghiệp chàng.
Ngàn phòng vạn phòng, ngoài ý liệu vẫn có chuyện xảy ra, bất quá chuyện này cùng chàng không có quan hệ.
Diệp Tri Tri đầy mặt xin lỗi, run rẩy dùng khăn tay giúp Tần La Y lau vết nước trên người, nhưng một chút tác dụng đều không có, chỉ thấy trước ngực Tần La Y ướt một mảng lớn.
“Muội làm gì thế này? Sao không cẩn thận một chút chứ!” Vẻ mặt Tần La Y đầy phẫn nộ, nghĩ đến Chu Hi còn ở đây, liền dùng sức đem tức giận thu về “Thật ngượng ngùng, khiến Chu công tử phải chê cười rồi.”
“Thực xin lỗi tỷ tỷ, là ta không cẩn thận…” Diệp Tri Tri hai mắt đầy nước.
Tần La Y bực bội đẩy tay nàng ra “Dừng, đừng lau nữa, lau thôi cũng không xong!” Bộ dáng hiện tại nàng thế này làm sao có thể gặp người.
Tiểu nhị chạy nhanh lại hoà giải “Không bằng trước tiên người cùng tiểu nhân ra hậu đường nghỉ ngơi, chờ nha hoàn đi cửa hàng trang phục gần đây mua trở về thay, người thấy thế nào?”
“Chỉ có như vậy là tốt nhất.” Tần La Y nghĩ mình mất hình tượng trước mặt Chu Hi, ủy khuất hốc mắt phiếm hồng, nhưng nàng tuyệt không để chàng thấy dáng vẻ này của mình “Chu công tử, là ta thất lễ, phiền người chậm rãi chọn tiếp.”
Chu Hi có chút đồng tình nàng, loại tình hình này đối với một cô nương gia thực là khó khăn “Quận chúa không cần khổ sở, Chu mỗ sẽ không nói chuyện này cùng ngoại nhân.”
Tần La Y nói câu đa tạ, quay đầu đi vào nội thất, đợi nha hoàn đem xiêm y mua trở về thay.
Lúc này sắc mặt Diệp Tri Tri thay đổi vi diệu, nàng không tiếp tục tỏ ra ủy khuất, lân la lại gần bắt chuyện cùng Chu Hi “Đa tạ Chu công tử hỗ trợ, bằng không với tính tình biểu tỷ, nhất định sẽ không chịu buông tha cho ta.”
Thần sắc Chu Hi nhàn nhạt “Diệp tiểu thư không cần nói vậy, kỳ thật chuyện vừa rồi, đổi lại bất luận một nam tử nào cũng sẽ cư xử như vậy, Chu mỗ chỉ nói lời nên nói, cùng Diệp tiểu thư không có quan hệ gì.”
Diệp Tri Tri nan khan, miệng treo nụ cười dịu dàng “Mặc dù công tử đại lượng không để ý, Tri Tri không thể không cảm ơn. Ta thường xuyên ra vào Ninh Vương phủ, thứ Vương gia yêu thích ta có biết một chút, không bằng ta và người cùng giúp quận chúa chọn lễ vật đi?”
“Tiểu thư tùy ý.”
Chu Hi không để ý nàng, mắt nhìn trên đống tranh chữ giữa dòng liền, hy vọng mau chóng tuyển ra một bộ không sai biệt, lấy lệ qua loa cho xong việc.
Vài lần Diệp Tri Tri đem ánh mắt nóng rực hướng nhìn chàng, đều không có bất luận cái gì đáp lại, nàng nắm tay trắng bệch, âm thanh như cũ mềm mại “Công tử thích xem phong cảnh địa lý này nọ hay thư tịch?”
Chu Hi thấy nàng nhìn cuốn sách《 Cửu Châu vật lời nói 》mình cầm trong tay, lòng căng thẳng, đem quyển sách nắm chặt “Liền chọn bản phúc này đi, hẳn là chân tích họa gia Ngô Phong tiền triều, Vương gia sẽ thích. Chu mỗ trong nhà còn có việc, không thể ở chỗ này trì hoãn, mong Diệp tiểu thư hỗ trợ chuyển cáo quận chúa một tiếng, cáo từ.”
“Công tử! Không bằng chờ một chút, rất nhanh nha hoàn mua quần áo mới trở lại, tự người cùng quận chúa cáo biệt một tiếng, cũng không uổng công tâm nàng đối với người…”
Chu Hi nhíu mày “Không cần. Mặt khác còn thỉnh tiểu thư nói cẩn thận, Chu mỗ cùng quận chúa đều là thanh bạch, không có gì tâm hay không tâm.” Nói xong lời này chàng lại lần nữa nói cáo từ, liền đi ra hiệu sách.
Diệp Tri Tri thấy chàng hận không thể chạy mất bóng dáng, cắn chặt răng, lòng bàn tay nắm chặt đến nỗi một móng tay gãy mà nàng không biết.
Nàng có cái gì không tốt? Luận tướng mạo hay tài hoa, nàng cảm thấy so với Hứa Triển Nhan không thua kém gì, luận gia thế, tuy kém vương phủ, phụ thân nàng cũng là quyền cao chức trọng, càng có thể quăng Tần La Y xa mười con phố nữa là.
Hắn thậm chí chịu đối với Tần La Y ngu xuẩn tỏ ra vài phần đồng tình, đối với chính mình lại lạnh lùng như vậy, xem nàng tựa hổ lang mà chạy trối chết!
Hắn cảm thấy nàng so với các nàng kém xa sao? Vẫn là cảm thấy… Hay các nàng so với Giang Nhã Phù là kém xa? Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng bằng trực giác của nữ nhân, thêm chuyện lần trước phát sinh tại bữa tiệc hoa sen, làm nàng cảm thấy chân tướng ấy mới là đúng.
Thời Phái nói cho Giang Nhã Phù mình đã an bài người giúp Tôn mụ mụ tìm nhi tử, nói nếu nhanh thì trong một tháng là có tin tức, cuối cùng không quên nhắc nhở nàng “Đừng quên thù lao nàng đáp ứng ta, là một kiện áo trong đó nha.”
Giang Nhã Phù đang cầm trái chuối đưa vào miệng, tay hạ xuống “Ý tứ Đại tướng quân chính là, nếu ta không làm cho chàng, tin tức liền sẽ không nhanh có sao?”
“Kia không phải như vậy, nàng nói như vậy không thấy quá đáng sao? Ta chính là tùy tiện nhắc nhở nàng thôi.”
“Hừ.”
Bị chàng nhắc nhở, Giang Nhã Phù đem việc này nhớ kỹ, kêu Mộc Lưu Phi dẫn người vào nhà kho chọn ra mấy cuộn nguyên liệu thích hợp, nàng để lại một cuộn xa tanh nguyệt bạch, còn lại phân cho Tôn mụ mụ cùng mấy nha hoàn, kêu các nàng phân công làm cho cha mẹ cùng phu quân họ mặc.
Bọn hạ nhân được chút phân lệ Giang Nhã Phù phát quần áo đổi theo mùa, tuy rằng đối bọn họ tốt nhưng nàng không dễ dàng đánh vỡ quy củ, chỉ là thưởng thêm các nàng vào hai lượng bạc, còn yêu cầu thêm cá nhân tự đặt mua.
Mấy ngày nay Thời Phái thường chạy ở bên ngoài, hai người không có cơ hội cãi nhau, mỗi ngày của Giang Nhã Phù càng thêm tiêu dao tự tại, nàng đọc sách cùng dưỡng thai là chính, nữ hồng chỉ làm nửa canh giờ thôi, xem ra một ngày trôi qua cũng thoải mái.
Giang gia phái người đưa tới cho nàng thêm mấy quyển sách mới, ngày ngày nàng xem đến mê mẩn, Mộc Lưu Phi tiến vào nói gia quyến Binh Bộ Diệp đại nhân tới phủ thăm quốc công phu nhân, nghe nói muốn tìm hiểu một hộ họ hàng xa, nhờ phu nhân hỗ trợ.
Giang Nhã Phù vừa nghe Diệp Tri Tri cùng mẫu thân nàng tới, ấn đường liền nhăn lại, Diệp đại nhân luôn muốn mượn sức Quốc công phủ, quan hệ hai nhà từ trước đến nay không tồi, nếu không phải thời điểm sau đó Quốc công phủ xảy ra chuyện, tìm Diệp đại nhân khiến người lạnh tâm, thì sẽ không nhìn ra gương mặt thật của họ.
Và Diệp Tri Tri…
Nha hoàn Tú Cúc Quốc công phu nhân đánh gãy suy nghĩ của nàng “Gặp qua Thiếu phu nhân, phu nhân đang cùng Diệp phu nhân trò chuyện ở chính đường, Diệp tiểu thư nói muốn qua thăm ngài, phu nhân cũng sợ nàng ngồi ngốc một mình không thú vị, bảo nô tỳ mang nàng lại đây.”
Tuyệt nhiên tìm tới cửa gặp nàng? Giang Nhã Phù áp xuống một trăm phản cảm trong lòng, để đồ vật sang một bên, sửa sang quần áo lại lần nữa “Nếu người đã tới mau mời vào đi, thân mình ta không khoẻ không ra ngoài được, sợ dáng vẻ này nói chúng ta không biết lễ nghĩa.”
Diệp Tri Tri nghe tiếng đi vào, thân thiết tiến lên đỡ nàng “Tỷ tỷ, người đang có thai, sao có thể đứng dậy đón ta? Này không phải muốn giết muội muội sao?”
Giang Nhã Phù khách khí giọng điệu hơi xa cách “Diệp tiểu thư sao nói như vậy? Mộc Lưu Phi mang trà tốt nhất lên đây.”
Diệp Tri Tri xem mặt đoán ý, nhìn ra nàng đang che dấu ba phần không kiên nhẫn, trong lòng hồ nghi, nàng chưa bao giờ cùng Giang Nhã Phù giao tế quá sâu, cũng chưa làm bất luận cái gì khiến nàng không vui, vì sao dường như bài xích chính mình nhỉ?
Hai người ngồi trên giường, Mộc Lưu Phi thực mau bưng trà thơm tới, Diệp Tri Tri nhìn lướt qua trên bàn trà đầy trái cây mới mẻ cùng đủ loại trà bánh, tâm tư vòng vòng “Muội tới mạo muội. Ở nhà thật sự có chút ngốc, nghe mẫu thân muốn tới thăm quốc công phu nhân, muội liền đi theo tới đây. Lâu rồi không gặp qua tỷ tỷ, cũng muốn lại nhìn một chút, muộn không mang theo thứ gì tốt cả, đây là huynh đệ muội từ thương nhân ngoại bang gặp được vài thứ đồ chơi mới mẻ, muốn đưa cho tỷ tỷ chờ cháu trai nhỏ lớn chơi.”
Tục ngữ nói người tới mặt cười không nên đánh “Đa tạ Diệp tiểu thư, khiến muội lo lắng rồi.”
“Này không tính là cái gì, tỷ tỷ không cần để trong lòng. Lần trước tại bữa tiệc hoa sen tỷ tỷ khiến mọi người kinh diễm bởi bút tích tốt, không dối gạt tỷ tỷ, ở nhà muội cũng lén luyện chữ qua, nhưng mà luyện mãi vẫn không tốt, đang muốn thỉnh giáo tỷ tỷ đây.”
Giang Nhã Phù không biết nàng muốn làm gì, kiếp trước Diệp Tri Tri vẫn chưa đi con đường này, kiếp này không biết vì sao đem ánh mắt chuyển dời trên người mình, xem ra nàng trùng sinh, trong lúc vô tình thay đổi nhiều sự tình hướng đi, cũng không sao cả, mục đích đại thể đối phương vẫn không thay đổi.
“Kỳ thật cũng không có bí quyết gì, đơn giản chính là cần viết thôi, ta chỉ là không giống các tiểu thư khác, dành thời gian cầm kỳ để viết tự, không phải ta không muốn chỉ, thật sự là không biết dạy muội thế nào.”
Diệp Tri Tri không tin “Tỷ tỷ xem muội là người ngoài rồi, chữ lệnh tôn đại nhân ai cũng biết? Nghe nói chữ lệnh huynh cũng không tầm thường, ngay cả công tử Chu Hi tạm trú ở Giang gia cũng là một tay hảo tự, tỷ tỷ chắc là được người trong nhà chân truyền đi?”
Giang Nhã Phù nghe nàng nói rốt cuộc dời đến trên người Chu Hi, không khỏi tâm mệt vì nàng, tới tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ trông cậy nàng ở trước mặt Chu Hi nói tốt giúp nàng vài lời sao? Không nói chuyện nàng không trùng sinh đi, mà xưa nay giao tình hai bên cũng không sâu, lại nói tương lai nàng biết rất nhiều chuyện, sao có thể giúp nàng ta chứ!
- -- ------ ---------
Tác giả có lời muốn nói: Quá độ chương, vì dẫn ra quan trọng cốt truyện ~~