Ngày Mai Liền Hòa Ly

Chương 11: Hóa thành một sợi khói nhẹ




Giang Nhã Phù biết không thể chơi quá phận “Được rồi, không phải ta không muốn, nhưng chưa biết phải an bài huynh đệ họ làm gì thôi, xác thật họ là người tài. Chàng am hiểu dùng người, không bằng đem bọn họ đi, an bài công việc hữu dụng cho họ.”

Thực thần kỳ, nghe xong câu này tâm tình Thời Phái nhẹ nhàn hẳn ra, giận dữ lúc này như được rút hết không còn khó chịu hay bực bội nữa.

“Cũng được, ta liền đem bọn họ đi, nếu nàng đã xem trọng bọn họ, ta sẽ thử một chút!” nói xong câu này, cảm thấy đối thoại quá mức lạnh lùng, ma xui quỷ khiến thế nào Thời Phái nói thêm một câu nữa “Cái kia, còn phải cẩn thận ba tháng, nàng hảo hảo tĩnh dưỡng, đừng bộc phát tính tình tiểu hài tử.”

Giang Nhã Phù nhăn mũi, hai người bọn họ ai rốt cuộc mới là người ấu trĩ chứ?

Chẳng lẽ chàng không thấy sao? Mà thôi, tạm thời lúc này cũng nói được một câu hay ho.

“Rốt cuộc nàng cũng đã 40 tuổi rồi đó.”

Thời Phái nói xong liền xoay người đi nhanh ra ngoài, đến xiêm y cũng chưa thay.

Giang gia bên kia phái người truyền tin lại, đại tẩu Lưu Nguyệt Thiền lần trước không tham dự hội yến Hoa Sen là bởi vì có thai, Giang Nhã Phù ngầm buồn bực, như thế nào nàng lại quên điều này chứ? Chất nữ so với tiểu đầu nhất sinh trước một tháng thôi.

Nàng chuẩn bị hạ lễ tỉ mỉ, chọn dược liệu trong kho đều là thứ tốt nhất cùng một số vải dệt mềm, rồi gọi Tôn mụ mụ đưa về Giang phủ một chuyến, hơn nữa nàng muốn chọn vài tập thư thú vì từ Giang gia về, nhờ đại ca hoặc Chu Hi chọn giúp nàng.

Tôn mụ mụ trở về nói đại tẩu cùng đứa bé mạnh khỏe, người trong nhà ai cũng rất vui. Thư là Chu Hi chọn giúp nàng, đều là những thứ nàng chưa đọc qua, trong đó bao gồm cổ kim chuyện lạ, các du ký từ nước khác.

Giang gia có không ít tàng thư, đáng tiếc những truyện hay trước khi xuất giá nàng đều xem qua, đây hiển nhiên đều là những quyển mới cả.

Mấy ngày nay thân mình nàng có chút lười, hầu hết những chuyện đơn giản Giang Nhã Phù đều giao cho Tôn mụ mụ xử lý, còn nàng ở trong phòng đọc sách. Trừ bỏ mỗi buổi sáng đi vấn an quốc công phu nhân, còn lại muốn thấy mặt nàng thực khó khăn.

Liên tiếp nhiều ngày đắm chìm trong tập du ký, đặc biệt là bổn chuyện lạ kia, nàng xem đến mê mẩn, thậm chí quên mất mình còn có một phu quân.

Thời Phái mấy ngày không thấy bóng nàng, đến hạn ba ngày trở về phòng ngủ chính, chàng cố ý ngồi ngốc ở thư phòng đến khuya, muốn xem một chút phản ứng của Giang Nhã Phù.

Kết quả, nàng chẳng có chút tự giác phản ứng nào…

Chàng thực tức giận quyết định vắng vẻ nàng vài ngày, ba ngày tiếp theo đối phương vẫn không có chút phản ứng gì!

Rốt cuộc chàng không thể ngồi yên được nữa.

Thời điểm chàng đẩy cửa đi vào, Giang Nhã Phù chỉ mặc một chiếc áo đơn nằm trên giường, một tay chống đỡ cằm một tay lật sách, hai chân nhỏ thả lỏng đong đưa, không biết xem gì vui vẻ mà cười ha ha ha.

Đang cười vui vẻ thì thấy Thời Phái tiến vào nàng liền ngưng cười, bắt đầu làm bộ làm tịch, đứng dậy đem cất cuốn sách xuống cuối giường “Chàng thế nào đã trở lại rồi?”

Thời Phái thực muốn giận sôi máu, hỏi chàng như thế nào trở về? Chẳng lẽ chàng không nên trở về sao? Đây là nhà chàng, là phòng ngủ chính! Sáu ngày, chàng ôm gối cô đơn sáu ngày, nàng vậy mà còn nói thời gian quá ngắn?

“Không thế về ngủ, nàng có ý kiến gì?” Nói xong chàng đi vào, ngồi xuống mép giường cởi giày ra, tiếp đến cởi áo khoát quăng xuống đất, rồi xoay người lăn vào bên trong ngủ.

Giang Nhã Phù biết mình lỡ lời, đọc sách quên luôn thời gian, không để ý chàng ngủ ở đâu, Tú Đào đi rồi, tạm thời không có người dám đối với chàng vượt thân phận.

“À, không còn sớm, ngủ thôi.”

Nàng theo thường lệ gối đầu dưới đuôi giường, mỗi lần quay đầu ngủ thực sự không tốt, hơn nữa quyển sách kia đang đọc dang dỡ, nên một chút buồn ngủ cũng không có.

Nàng ngưng thần chờ đợi, rốt cuộc chờ Thời Phái hô hấp đều đều, hẳn là ngủ say. Nàng lặng lẽ nhích thân thể, ‘cách’ một tiếng, quyển sách kia tiếp tục nằm trong tay nàng. Vì buổi tối tiện đi tiểu đêm, chính phòng luôn để lại một chiếc đèn nhỏ, tuy rằng không được sáng nhưng có thể đọc sách được.

Truyện kể kia chưa xem xong kết cục, hai mắt nàng tỏa sáng bừng bừng, vừa mới mở sách ra bỗng trong không gian yên tĩnh Thời Phái cất tiếng nói “Lại đây ngủ đi!”

Dạ? Giang Nhã Phù nhỏ giọng kinh hách, quay đầu lại nhìn chằm chằm cái ót của chàng “Ta thích ngủ như vậy.”

“Nói lại lần nữa, lại đây ngủ nhanh! Ta không nghe thấy mùi chân của nàng.”

Giang Nhã Phù lập tức ngơ ngẩn “Chàng nói cái gì? Mùi, mùi chân? Ta còn không chê chân chàng xú nha? Chàng vậy mà dám nói chân ta có mùi? Ta rửa chân sạch mới lên giường mà?”

Nhưng mà người nào đó lại tiếp tục nói “Không tin nàng đem ngửi thử, nhanh lại đây! Gia bữa giờ đều bị chân nàng xông muốn hôn mê luôn rồi.”

Giọng nói có chút chán ghét lại nói ra có vẻ rất chân thật, làm nội tâm Giang Nhã Phù tức khắc có chút nghĩ, chẳng lẽ chân nàng… Thật sự có mùi? Chỉ là của mình nên không thể ngửi ra? Trời đã tối, mặt nàng dần dần nóng lên. Nàng là một tiểu thư khuê các lại bảo nàng tự ngửi chân của mình, hình ảnh đó…

“Ta mặc kệ, có mùi thì có mùi, huân chết chàng mới tốt! Giờ ta còn muốn đọc sách đây.”

Nàng vừa dứt lời, Thời Phái tức khắc đứng dậy, không cùng nàng nói nhiều, thân thủ thoăn thoắt đem Giang Nhã Phù đang ngồi đó trở lại giường, thuận tiện đem cả gối đầu cùng sách nàng đọc dỡ lại.

“Xem đi, nằm như vậy xem.”

“Thời Phái, chàng phát điên cái gì đó?”

Trên mặt Giang Nhã Phù chẳng khác nào cái bánh nướng, hai mắt phun hỏa trừng cái người cùng giường kia, thật không thể nói lý với kẻ điên. Trong lúc nàng đương nóng như lửa đốt, Thời Phái thản nhiên nằm xuống gối đầu chỗ mình, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, ai, cả người thực thoải mái.

Giang Nhã Phù tự nhủ tối nay không cần cùng kẻ điên chấp nhặt, nàng ngủ chỗ nàng, không cần để ý chàng, cũng không sợ gây ồn phá giấc ngủ chàng, tiếp tục ghé trên giường đọc sách, còn cố ý lật sách vang lớn nữa.

Trong chốc lát, nàng lần nữa đắm chìm trong sách…

Khóe miệng Thời Phái giương cao, thực vừa lòng. Nàng không cố ý làm ra động tĩnh cả không gian lần nữa khôi phục yên tĩnh, loại yên lặng này, làm người nào đó không ngủ được tự đóng cửa thị giác cùng thính giác, còn lại khứu giác đặc biệt nhạy bén giữa đêm khuya.

Nữ nhân gần trong gang tấc dường như tản ra một mùi hương quen thuộc, nhưng là có chút khác trước, có thể nước tắm gội nàng pha thêm dược liệu khác nên có chút không giống.

Trong đầu chàng bỗng nhớ ngày mình mới trùng sinh trở về, đập vào mắt là làn da trắng nõn nở nang của nàng, khoát trên mình một kiện tơ lụa mềm mại, mỗi khi nàng xúc động, hoặc thời điểm cùng chàng tranh chấp, cả người nàng phiếm hồng thực đáng yêu…

Thời Phái bắt đầu không khống chế được thân thể, cảm giá hạ thân nóng lên, chàng trộm nuốt nước miếng, âm thầm khinh bỉ chính mình, cưỡng bách chính mình niệm thư ‘bị chu tắc ý đãi, thường thấy tắc không nghi ngờ. Âm ở dương trong vòng, không ở dương chi đối. Thái dương, thái âm…’

Giang Nhã Phù xem thực hăng say, chuyện xưa sắp kết thúc, yêu hồ thường trợ giúp người thay trời hành đạo bị quan viên bắt được, trước công chúng chuẩn bị chịu hỏa thiêu. Rất nhiều người chịu ân huệ từ Hồ yêu, lúc này lại không một người dám vì nàng cầu tình.

Thậm chí còn nghe họ thầm thì to nhỏ, nói nàng là yêu quái, chết thực là đúng. Hồ yêu thương tâm nước mắt chảy xuống, lửa bốc cháy hừng hực, trong ngọn lửa rực cháy biến thành một sợi khói nhẹ bay đi…

Là khói nhẹ…

Rõ ràng là hồ yêu chịu hoả hình, vì sao nàng cảm thấy chính mình cũng phát nóng? Hồi thần, đột nhiên thấy áp sát bên mình gương mặt to lớn mém dọa trái tim nàng bay khỏi lồng ngực.

“Chàng không phải đã ngủ sao?” Nàng duỗi tay đẩy chàng xích ra, tay nhỏ bị Thời Phái bắt được, không dấu vết vuốt ve hai cái mới thả ra.

“À, đợi đọc xong câu chuyện này.”

Giang Nhã Phù cắn môi dưới, không quản chàng nữa, ánh mắt tiếp tục nhìn vào sách xem diễn biến vận mệnh yêu hồ sẽ thế nào.

Trong lửa lớn Hồ yêu hóa thành một sợi khói nhẹ, hoàn toàn biến mất, nàng không độ kiếp thành tiên, cũng không chuyển thế làm người. Mọi người nhìn trời thực mau khôi phục bình tĩnh, ác giả ác báo, người tốt tất tốt, bể ải nương dâu, thế đạo ngàn năm vẫn vậy.

Giang Nhã Phù đọc xong chuyện xưa ngẫm nghĩ, tội cho hồ yêu, hận nhân tâm bạc, bất tri bất giác hốc mắt liền đỏ, nước mắt chảy cũng không biết.

Bỗng nhiên trên mặt một bàn tay to ôn nhu lau khô nước mắt giúp nàng, quay đầu nhìn lại thấy Thời Phái bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt thực ấm áp, không phải ánh mắt khinh khi đáng ghét kia, cứ như vậy nghiêm trang nhìn nàng, làm tim nàng đập bịch bịch.

Gương mặt kia chậm rãi tới gần, tới gần… lý trí Giang Nhã Phù muốn tránh, nhưng thân thể lại bất động không nhúc nhích.

Thời Phái thấy nàng không trốn, đáy lòng nở hoa, nháy mắt muốn làm tốt chuyện tình một đêm này.

Môi đỏ trước mắt, chỉ cần gần chút nữa là chàng có thể ăn trong miệng rồi…

Nhưng chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện không kịp phòng bị ai, hai gương mặt khoản cách cận kề thì dạ dày Giang Nhã Phù cuộn trào cảm giác chua muốn nôn mửa.

Cả người thực khó chịu nàng đẩy chàng sang một bên, đi chân trần xuống đất tiến lại ống nhổ nôn khan không ngừng.

- -- ------ ------

Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ hảo đáng thương ha ha ha