Ngày Mai Cũng Thích Anh

Chương 125: 125: Anh Sẽ Tin Em Chứ





EDITOR: KỲ GIẢN NIỆM
BETA: MIN
Lục Kinh Yến sửng sốt một lúc lâu, vội vàng cúp máy, xoay người chạy xuống lầu.
Cô rất vội vàng, có mấy lần chân va phải đồ cứng, nhưng cô chẳng phát hiện ra, cũng chẳng có phản ứng gì, xông thẳng đến cửa, mở cửa chạy ra ngoài sân.
Gần đây không khí ấm áp hơn, buổi trưa lúc nóng nhất chỉ cần mặc một cái áo mỏng thôi là đủ rồi, nhưng buổi tối vẫn còn hơi lạnh, gió đêm lướt qua khiến Lục Kinh Yến tỉnh táo hơn nhiều.
Lúc chạy tới cổng lớn, cô đột nhiên cảm thấy không chân thực lắm, bước chân chậm lại, hít sâu một hơi, sau đó mới đưa tay kéo cửa ra.
Cô nín thở bước ra ngoài, mang theo sự khẩn trương chưa từng có, từ từ nghiêng đầu.
Não cô trống rỗng vài giây, sau đó bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, âm thầm thở phào một hơi.
Không phải mơ.

Cũng không phải ảo giác của cô.


Xe đang đỗ ở đó.

Anh đang đứng ở đó.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Thịnh Tiện quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
Giờ khắc này, thế giới dường như đang dừng lại, anh và cô cứ im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.
Cô nhìn anh, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Cô rất sợ mình chớp mắt một cái thì người trước mắt sẽ biến mất.
Không biết bao lâu sau, Lục Kinh Yến từ từ nhấc chân lên đi về phía anh.
Cô kinh ngạc nhìn người mình đang bước đến gần, cảm giác không chân thật lúc cô chuẩn bị mở cửa lại dâng lên, một lần nữa xâm nhập vào trái tim cô, cô luôn cảm thấy đây là một giấc mơ, cảm thấy một giây kế tiếp, dì Tôn sẽ gõ cửa phòng ngủ, kêu cô xuống lầu ăn sáng.
Cô đứng trước mặt anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, cô còn ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Cô nhìn anh, càng lên hoảng hốt.
Thịnh Tiện rũ mắt xuống, thấy cô nhìn mình không nói gì, anh phá vỡ sự im lặng giữa hại người: “Lại gặp ác mộng à?”
Nghe anh nói, Lục Kinh Yến chớp mắt mấy cái, lấy lại tinh thần.

Cô không nói gì, lén lút vươn tay ra kéo áo anh, chắc chắn cảm giác này rất chân thực mới yên tâm “ừm” một tiếng.
Một tiếng “ừm” này đã kéo Lục Kinh Yến thoát khỏi hoàn toàn cảm giác không chân thực, hoảng hốt ấy, ngay cả các giác quan cũng trở lại bình thường.
Cô thấy anh, không suy nghĩ nhiều đã thốt lên: “Chân em đau.”
Một giây trước còn đang nói chuyện gặp ác mộng, một giây sau đã thay đổi chủ đề.
Mạch não của cô thay đổi nhanh thật đấy.
Thịnh Tiện nhất thời không phản ứng kịp.

Lục Kinh Yến cúi người xuống, xoa xoa đầu gối.
Theo động tác của cô, Thịnh Tiện cũng rũ mắt xuống.
Cô vội vàng chạy ra ngoài, chỉ mặc một chiếc váy ngủ, để lộ hai vết đỏ trên đùi.
Thịnh Tiện hỏi: “Em bị sao thế?”
“Dạ?” Lục Kinh Yến ngẩng đầu, “Không biết nữa, hình như vừa rồi em bị đập vào đâu đó.”
Thịnh Tiện không nói gì, ngồi xổm xuống kiểm tra thử, chắc chắn không có vấn đề gì lớn, anh đứng lên, tiện tay mở cửa xe ra: “Bên ngoài lạnh lắm, vào xe đi.”
Lục Kinh Yến vào xe, Thịnh Tiện đóng cửa lại, đi vòng qua bên kia rồi lên xe.
Thịnh Tiện: “Em có muốn ăn chút gì không?”
Lục Kinh Yến không thấy đói lắm: “Em không muốn ăn.”
Thịnh Tiện: “Có muốn đi đâu không?”
Lục Kinh Yến suy nghĩ một chút, đếm hôm khuya khoắt, cũng chả có chỗ nào có thể đi, còn phải về nhà thay đồ nữa, rất phiền phức: “Không muốn đi đâu cả.”
Dừng lại một chút, Lục Kinh Yến bổ sung: “Cứ ngồi trong xe thôi ạ.”
Thịnh Tiện cũng không ép buộc, đồng ý lời cô nói.
Trong xe lại yên tĩnh.
Thịnh Tiện sợ cô mặc ít như vậy, buổi tối sẽ lạnh nên tăng điều hoà lên.

Tiếng gió ở điều hòa rất lớn, cứ vang lên rì rì.
Thịnh Tiện liếc nhìn Lục Kinh Yến bên cạnh.
Cô hoàn toàn không còn hoảng sợ, bất an như lúc nãy gọi điện nữa, bây giờ cô đang an nhàn, thoải mái ngồi trong xe anh, kéo mở ngăn đựng đồ ra xem, mở nắp hộp ra mân mê nhìn.

Nếu không phải mắt cô vẫn còn đỏ thì khó mà tin được cô vừa gặp ác mộng.
“Bình thường em hay gặp ác mộng à?”.

truyện xuyên nhanh
Nghe thấy Thịnh Tiện hỏi vậy, động tác gạt điều hòa của Lục Kinh Yến hơi ngừng lại.
Cô nhớ tên kia đã lấy được hết thông tin của Thịnh Tiện, mặc dù cô không chắc liệu Thịnh Tiện có nhận được tin nhắn linh tinh nào không, nhưng cô biết, sớm muộn gì anh cũng nhận được thôi.
Lục Kinh Yến thu tay về, quay đầu nhìn Thịnh Tiện, không trả lời câu hỏi của anh: “Anh sẽ tin em chứ?”.