Cô nắm lấy tay anh,ãcẩn thận tháoĮbăng gạc ra.
Côïsợ làm anhɪđau, nên độngưtác cực kỳệnhẹ, đầu ngónítay vô tìnhècọ vào lòngībàn tay anh,íxúc cảm mềmờmại, còn cóếchút ngứa nữa.
ThịnhàTiện cứng người,ạngay cả hôỡhấp cũng ngừngἴlại.
Lục Kinh Yếnìkhông cảm nhậnĩđược sự khácìthường của anh,ècô ném băngḽgạc vừa tháoíra sang bênằcạnh, kéo nútơchai cồn i-ốtÏtrong bình thủyftinh ra, dùngɪtăm bông thấmľướt: “Anh chịuịmột chút, cóìthể sẽ hơiủđau đấy.
”
Thịnh Tiệnỉừ một tiếng,ìkhôi phục lạifhô hấp bìnhợthường.
Đừng nhìn vẻẫmặt lạnh lùngầxa cách củaặcô như bìnhợthường, nhưng ngónâtay mềm mạiỏnhư gì.
Anh nhìnἷngón tay côîchuyển động đểễbôi thuốc choémình, hơi thởởdần trở nênâloạn nhịp.
Mấy giây‹sau, anh quayỗđầu, nhìn ra(ngoài cửa sổ.
“Xongêrồi.
” Lục KinhễYến cẩn thậnỉquấn băng mới,ợlấy băng dínhêdán lại, buôngľtay anh ra,Їđặt lọ cồnèi-ốt vào bìnhỉthủy tinh, vặnïnắp thuốc mỡẻlại rồi nóiἴvới anh: “Anhảnhớ uống thuốcἲđấy, viên thuốcἷmàu trắng này,ỹmỗi lần uốngữmột viên, ngàyíuống ba lần,ạcòn các loại¸thuốc khác thìἱmỗi lần uốngõbốn viên, anhínhất định khôngĩđược uống nhầmừđâu đấy.
”
ThịnhịTiện rút tay{về, cúi đầuớnhìn chằm chằmílòng bàn tay:trống rỗng, haiĩgiây sau, anhợkhẽ “ừ“.
“Anh nhớ:phải ăn kiêngìđấy, nhất địnhĨkhông được ănứớt và hảiìsản, đặc biệtỗlà đừng uống(rượu, quan trọng)nhất là đừngểđể bị dínhỳnước…”
Lúc nãy côịđã nói mộtļlần rồi, giờúnghe lại vẫn}cảm thấy rấtļấm áp.
Thịnh Tiệnũhơi cong ngónìtay trái lại,éngước mắt lênĮnhìn về phíaìcô.
Lục Kinh Yếnỏném băng gạcἱdính máu vừaĩtháo ra vàoịthùng rác, khôngóđể ý đếnỉánh mắt củaốanh: “Nhất làốlúc tắm rửaýấy, nhất địnhừphải chú ý…”
Cô¹đang nói vôἶcùng phấn khích,ỉbỗng ngừng lại.
Haiɪgiây sau, côỉquay đầu nhìnịvề phía Thịnh]Tiện: “Anh cóằthể cởi thắtjlưng chứ?”
Thịnh Tiện:ỉ“…”
Thịnh Tiện thậtịsự không thểÎhiểu nổi kếtĺcấu bộ ócửcủa cô, saoịcô có thểĺmở rộng chủĪđề câu chuyệnễđến vậy chứ?
Hơnạnữa trọng tâmícòn rất rõ³ràng.
Chưa có côẵgái nhà nàoẽđi quan tâmềviệc một ngườiụđàn ông cởi°thắt lưng cả.
ThịnhḹTiện nhìn LụcἲKinh Yến bằngắvẻ mặt vôľcảm.
Nhưng cô gái,này lại khôngòbiết lời mìnhánói có vấnĩđề, thoải máiἱnhìn vào mắtịanh chờ đợiĩcâu trả lời.
Nếuọ không phảiưvẻ mặt củaécô lúc nàyĭtrông rất nghiêmỵtúc, anh thậtđsự hoài nghiợcô lại giốngẳnhư trước, dùngễmột cách khácíđể trêu chọc¹anh.
Lục Kinh Yến)thấy một lúcõlâu mà anhừkhông nói gì:ḷ“Chẳng lẽ anhíthật sự khôngImở được à?”
Suýtἷnữa Thịnh Tiệnỗđã bật cườiỉvì tức ngayỉtại chỗ.
Anh nhìnècô hai giây,ìchẳng buồn nóiàgì, đặt tayḷphải lên trênịthắt lưng.
Lục KinhơYến lùi vềἴsau một bước:ử“Anh làm gìíthế?”
Thịnh Tiện: “Làmễmẫu.
”
Lúc Kinh Yếnḽchớp mắt: “! ỏHả? Làm mẫuЇgì cơ?”
Thịnh Tiệnìbình tĩnh nhướngîmi: “Dùng mộtỉtay cởi thắtẻlưng, hiểu chưa?”
Lục°Kinh Yến: “…”
Trongïđầu Lục KinhỉYến bỗng tưởngửtượng ra hìnhỷảnh đó, nhìnủngón tay thon{dài của ThịnhïTiện, đột nhiên[cô thấy hơiứkhát.
Cô chỉ chợtửnghĩ đến chuyệnụđó, muốn quanửtâm anh mộtɨchút thôi.
Chỉ vậyàthôi.
Tại sao bứcḻtranh đó thoángýchốc đã trởựnên không thíchíhợp với thiếuįnhì chứ?
Lục KinhớYến rời mắtļđi, khô khanókêu “ồ“: “Vậyìthì không cầnủđâu, em đangặnghĩ, nếu nhưĭthật sự khôngửcởi được thìĩem sẽ gọiἵTrần Khải tới.
”
ThịnhíTiện không nóiỳgì.
Lục Kinh Yếnồcũng im lặng.
Nhưngầkhông khí trongầphòng càng lú***àng trở nênậquỷ dị.
Không biếtặcó phải doíđộng tác đặtùtay lên thắtílưng của ThịnhợTiện làm ảnhãhưởng không, ánhămắt Lục KinhỹYến không khống¸chế được nhìnầvề phía ThịnhjTiện.
Lúc thì nhìn}tay phải củaứThịnh Tiện, lúcẹlại nhìn thắtđlưng của ThịnhįTiện.
Sau nhiều lần,}Thịnh Tiện cũngịphát hiện ra.
Lúcữcô nhìn thêmịlần nữa, ThịnhặTiện không nhịnɨđược bật cười:ị“Vẫn đang suyằnghĩ à?”
“…”
MẹĨkiếp.
(Chỗ này cũngịcó thể đểílà Đm nhưngặnó tục thôi)
Giáoἱsư Thịnh biếtởtán tỉnh từịlúc nào thế?
LụcểKinh Yến mởỉmiệng, cô hơiĺkhông muốn thừaấnhận bản thânúvẫn chưa thoátíra khỏi cơnừsóng gió dâyithắt lưng kia,ícô ngừng lạiýhai giây, phátïhiện mình đangìnhìn chằm chằmÏtay phải củaíThịnh Tiện, độtìnhiên lóe lênỏmột tia sáng:ẻ“Đúng là emỉvẫn đang suyỗnghĩ, nhưng emĭđang nghĩ vềẽmột chuyện khác.
”
ThịnhľTiện nhướng mày:î“Hả?”
“Anh ôm eoἳem rồi.
”.