Ngày Mai Cũng Thích Anh

Chương 100: 100: Có Lẽ Thời Kỳ Dậy Thì Của Anh Đến Thật Rồi





Bác sĩ gia đình quen Lục Kinh Yến được nhiều năm, quá hiểu tính tình của cô tiểu thư này, không hề giống như kiểu người biết chăm sóc người khác.

Giờ đây đại tiểu thư này còn quay video vì người đàn ông khác, sau đó lại cầm điện thoại ghi chú những mục cần chú ý, thái độ nghiêm túc giống như người đàn ông kia không phải bị rạch một vết ở lòng bàn tay mà là bị đâm vào lồng ngực.

Bác sĩ gia đình nhớ tới lúc ấy ông đang thăm khám cho bệnh nhân thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lục Kinh Yến.

Cô vội vàng dặn ông bớt chút thời gian, hại ông còn tưởng rằng có chuyện lớn lao liên quan đến mạng người.

Kết quả khẩn trương đứng đợi ở cổng bệnh viện hơn mười phút, chỉ đợi được vết thương mà bất cứ phòng khám nhỏ nào bên lề đường cũng xử lý được.

Lục Kinh Yến chắc chắn những gì cần ghi nhớ đã ghi lại hết, lúc này mới nói một câu với bác sĩ gia đình: “Tạm biệt.


Bác sĩ gia đình cũng đáp lại câu “tạm biệt”, quay lại đánh giá Thịnh Tiện một phen, nhất thời không nhịn được cười: “Kinh Yến học được cách chăm sóc người khác rồi à.


Lục Kinh Yến hả một tiếng, chẳng hiểu sao lại có chút chột dạ.

Điều đó giống như tâm sự gì đó của cô bị bác sĩ gia đình nói toạc ra vậy.

Cô theo bản năng liếc nhìn Thịnh Tiện ở bên cạnh.

Gương mặt của Thịnh Tiện không có biểu cảm gì, giống như không để tâm đến lời nói của bác sĩ gia đình.

Sau khi chào tạm biệt bác sĩ, hai người đi về phía bãi đậu xe.

Trên đường đi, Thịnh Tiện nhận một cú điện thoại, là trợ lý gọi tới, gọi anh tới đồn cảnh sát để lấy khẩu cung.


Lên xe, Lục Kinh Yến hỏi: “Vẫn phải qua tòa án bên kia ạ?”
Thịnh Tiện dựa lên ghế phụ lái, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ ừ một tiếng.

Mọi thứ rất bình thường, nỗi chột dạ trong lòng Lục Kinh Yến dần dần tan đi.

Thịnh Tiện luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, Lục Kinh Yến còn tưởng anh đang ngẩn người, mãi cho đến một lần chạm trán, cô nhìn sang gương chiếu hậu phía anh, tầm mắt của hai người đụng nhau trong gương.

Lục Kinh Yến ngơ ra, rồi nhìn về phía trước.

Một lúc sau, cô lại nhìn về phía anh một cái, lần nữa đụng phải ảnh mắt của anh trong gương.

Nét mặt của anh rất hờ hững, cả người trông rất thoải mái, nhưng ánh mắt anh nhìn cô lại rất trắng trợn.

Lúc này Lục Kinh Yến mới phát hiện ra anh chẳng phải ngẩn người gì cả, mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô suy nghĩ gì đó.

Tầm mắt của anh đụng vào cô, anh cũng chẳng có ý tứ trốn tránh gì mà càng táo bạo hơn, khóa chặt lấy đôi mắt của cô, chẳng chớp lấy một cái.

Lục Kinh Yến bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, cô nắm chặt lấy vô lăng, chậm rãi di chuyển ánh nhìn về phía trước, nhưng khóe mắt của cô lại thi thoảng liếc về phía Thịnh Tiện một cái.

Anh vẫn đang nhìn chằm chằm cô.

Chẳng hề có ý định ngừng lại.

Chẳng có lẽ là vì câu mà bác sĩ gia đình vừa nói?
Lục Kinh Yến ngẫm nghĩ, khẽ hắng giọng nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, em chăm sóc anh như thế là bởi vì anh từng chăm sóc em.


Vừa dứt lời, Lục Kinh Yến lại cảm thấy không quá phù hợp với hình tượng của bản thân.

Trước mặt Thịnh Tiện, cô vẫn luôn thẳng thắn tán tỉnh anh, từ lúc nào đã trở nên hàm súc như thế này rồi.

Nghĩ vậy, Lục Kinh Yến lại rặn ra một câu: “Hơn nữa anh trai cũng bị thương rồi, đương lúc cần người chăm sóc, cơ hội tốt như thế này, sao em có thể bỏ lỡ được chứ.


Đúng chứ.

Đây mới là lời mà Lục Kinh Yến cô nên nói.

Thịnh Tiện ừ một tiếng.

Thái độ khá là hờ hững, cũng chẳng biết có nghe thấy lời cô nói hay không.

Tầm mắt anh chưa từng rời khỏi gương chiếu hậu, ánh mắt nhìn cô càng trở nên sâu thẳm hơn, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Lục Kinh Yến thầm nghĩ có định để người khác lái xe đàng hoàng hay không.

Cô cố gắng nhhìn thẳng về phía trước, hết khả năng làm lơ Thịnh Tiện ở bên cạnh.


Hai phút sau, Lục Kinh Yến không nhịn nổi nữa đạp chân ga, xe dừng ở giữa đường, ấn còi thật mạnh một cái: “Anh có thể nhìn sang chỗ khác được không?”
Tiếng còi xe chói tai, ồn ào đến nỗi mi mắt của Thịnh Tiện khẽ rung lên, mê mang nhìn về phía cô: “Hử?”
Lục Kinh Yến: “Anh có thể đừng nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu được không, ảnh hưởng đến việc em nhìn đường.


Thịnh Tiện gật đầu, không nói gì.

Lục Kinh Yến thấy cuối cùng Thịnh Tiện không nhìn vào gương chiếu hậu nữa, cô đạp chân ga lên đường.

Lát sau, Thịnh Tiện mới phản ứng lại được lời cô nói, quay đầu lại hỏi: “Tại sao lại ảnh hưởng đến việc em nhìn đường.


“! ”
Lục Kinh Yến há miệng, rồi lại há miệng, không thốt lên được đáp án.

Đúng nhỉ, tại sao lại ảnh hưởng đến việc mày nhìn đường chứ.

Ba giấy sau, Lục Kinh Yến chớp mắt: “Anh trai đẹp trai như thế, mỗi lần em nhìn vào gương chiếu hậu đều có thể nhìn thấy gương mặt của anh, làm gì có tâm trạng mà lái xe chứ.


Lục Kinh Yến thầm nghĩ, cô đúng là lanh lợi quá đi.

Nghĩ vậy, cô lại nói: “Không tin, anh trai, anh tưởng tượng đi, bây giờ anh đang lái xe, mà ngồi ở ghế phụ là một mỹ nữ tuyệt trần, cô ấy dán mặt vào gương chiếu hậu, mỗi lần anh quay đầu đều có thể nhìn thấy cô ấy, liệu anh có phân tâm hay không.


Thịnh Tiện thuận theo giả tưởng của Lục Kinh Yến mà nghĩ, người ngồi ở ghế phụ là cô, lúc anh lái xe, mỗi lần ngoảnh lại đều có thể nhìn thấy cô trong gương chiếu hậu.

“! ” Bay giây sau, Thịnh Tiện ngộ ra: “Đúng là khá phân tâm.


Lục Kinh Yến hoàn toàn không biết được trong đầu Thịnh Tiện đang nghĩ gì, cô cho rằng dựa vào sự thông minh cơ trí của mình đã vớt vát được lại, nên hài lòng tiếp tục lái xe.

Bị cắt ngang thế này, trông Thịnh Tiện có vẻ bình thường hơn nhiều, cũng không nhìn chằm chằm vào cô trong gương chiếu hậu nữa.

Anh cụp mắt xuống, thi thoảng lại trượt mở khóa màn hình điện thoại.


Anh nghĩ tới việc vừa rồi bản thân lại nhìn chằm chằm vào cô trong gương chiếu hậu ngẩn người nửa ngày, khẽ nở nụ cười khó mà tưởng tượng nổi.

Anh giống như gặp phải một chuyện cực kỳ hoang đường, khẽ lẩm bẩm một câu: “Mình đúng là đi tong rồi.


Lục Kinh Yến không nghe rõ anh nói câu gì, nhưng biết là anh đang nói, nên nhìn về phía anh: “Cái gì ạ?”
Thịnh Tiện không có động tĩnh gì.

Ngay lúc Lục Kinh Yến cho rằng anh định ngó lơ cô thì anh ngước mắt lên: “Không có gì.


Khựng lại một chút, Thịnh Tiện lại nói: “Chỉ là nghĩ đến chút chuyện gì đó.


“Chuyện gì ạ?”
Thịnh Tiện lại không nói nữa.

Lục Kinh Yến bĩu môi, nói chuyện thì nói một nữa, tốt cuộc đây là cái tật xấu gì không biết.

Xe lái đến cổng đồn công an, Lục Kinh Yến dừng xe, đang định đẩy cửa ra, bỗng Thịnh Tiện lên tiếng: “Đang nghĩ….


Dường như anh đang do dự xem có nên nói hay không, ngừng lại khoảng chừng mười mấy giây, anh nhìn cô một cái, giơ tay lên xoa cổ, lười biếng nói: “Có lẽ thời kỳ dậy thì của anh đến thật rồi.

”.