Cuộc vui nào rồi cũng tàn, nói thì nghe có vẻ to tát quá…giỡn cho đã rồi thì giờ hai đứa nằm im lặng nghỉ mệt. Chỉ còn tiếng xe, tiếng người, tiếng cuộc sống nhộp nhịp bên ngoài. Nó giở bức tranh của chị ra, ký ức nó không đủ để nhớ rõ từng chi tiết, nhưng gương mặt và ánh mắt xa xăm của cô gái trong ảnh khiến nó cảm nhận điều gì đó…điều gì đó tiếc nuối và khao khát.
- Trả cho chị…chưa xong mà nhìn gì
Chị giật bức tranh trong tay nó nhưng mang tiếng giật chứ chị chỉ đưa tay cầm lấy bức tranh kéo gần về phía mình thôi.
- Chị vẽ hả?
- Uhm
- Vậy là sáng nay dậy chạy đi vẽ tranh
- Uhm…buồn ngủ lắm luôn
- Đẹp đó
- Cảm ơn nha. Nhox con biết gì mà bày đặt nịnh
- Sao không biết con nhà nòi đó nha
- Là sao
- Máu nghệ sĩ đầy người nè
- Xí…xạo sự
- Xạo đâu >.
- Thiệt hôn
Chị nằm quay mặt qua nhìn nó tỏ vẽ thích thú
- Thiệt….
Nó ngập ngừng
- Cha nhox là họa sĩ mà
- Hihi vậy cha nhox là nghệ sĩ rùi
- Ờ chắc vậy…vì là nghệ sĩ nên…
- Nên gì nhox
Nó bật cười…
- Nghèo!
Nó mĩm cười…còn chị chắc hơi shock khi tự nhiên đang vui nó lại mang cái chữ nghèo ấy ra phá tan không khí vui vẻ đang có trong căn phòng. Tất nhiên ngay lập tức nó cảm nhận được mình vừa nói điều không nên nói…Nó quay qua cầm bức tranh chị về gần trước mặt mĩm cười…
- Đùa đó…nhưng mà chị biết vẽ hồi nào vậy
- Uhm chị mới học mấy tháng hà
- Mấy tháng mà vẽ đẹp vậy rồi
- Khỏi cần nịnh đâu ha. Chị vẽ còn yếu lắm bị thầy dạy vẽ cốc đầu hoài
- Sao cốc đầu…gì như con nít vậy
- Hihi tại chị toàn vẽ linh tinh không luôn
- Ờ giỏi…có tiềm năng thành nghệ sĩ rồi đó haha
- Đáng ghét…
Chị cười xoay người nằm ngửa lên, tay kéo bức tranh lại gần mình
- Đố nhox biết người trong hình là ai
- È-hèm…nhox chịu thua. Chị đi vẽ lấy cảnh ở đâu nhox còn không biết lấy gì biết nhân vật là ai
- Xí…đồ khờ. Hổng thấy mặt giống chị hả
- Cái gì…chị vẽ mà giống chị chi. Đừng nói với nhox là chị tự vẽ mình à nha
- Chứ sao. Thấy chị vẽ mình đẹp hông
Hix chưa thấy họa sĩ nào tự vẽ mình như chị hết….nếu có chắc tại nó chưa biết hoa sĩ đó là ai.
- Trời đất! Rồi nảy giờ chị đi đâu vẽ đó
- Chị ngồi ngoài bờ hồ nè…
- Rồi sao hổng thấy cái hồ đâu hết vậy
- Hihi chị đâu có vẽ cái hồ…chị chỉ vẽ hình ảnh chị nghĩ ra thôi
- Ờ…vậy thôi ta ở phòng vẽ luôn đi bày đặt chạy ra hồ ngồi vẽ chi cho mệt người.
- Kệ chị nha. Chị thích rồi sao
- Thì hổng sao. Chưa thấy ai như chị..chạy ra hồ ngồi vẽ đã đời vẽ cảnh đâu đâu…lại còn lấy mình ra làm nhân vật chính nửa
- Hihi…tại chị thích mà
Nó im lặng cười…nhìn thẳng vào bức tranh, nét vẽ tuy còn khá lung tung nhưng vẫn có thể phân biệt đâu là cây đâu là người đâu là hoa.
- Haizz…vẽ thì cũng đẹp…vậy mà bày đặt giấu giấu chi không biết
- Tại chị chưa vẽ xong mà
- Chưa vẽ xong sao chạy về đây chi
- Chị sợ nhox dậy hổng thấy chị nên chị mới về nè
- Trời sao chị biết nhox thức giờ này mà về
- Ai biết đâu đoán thôi
- Chứ không phải đói bụng chạy về bắt nhox dẫn đi ăn hả
Chị cười quay qua nhéo nhẹ vào vai nó
- Uýnh nhox chết giờ! Làm như chị là heo ham ăn nhứ nhox không bằng
- Ừ…đoán thôi người ơi
- Đáng ghét!
- Ủa mà chị bộ chị tính làm họa sĩ thiệt hả?
- Hổng có.
- Chứ sao tự nhiên học vẽ chi?
- Vì…vì…
- Vì gì mà khó nói dữ?
- Vì hồi trước chị coi cái phim đó đó rồi thấy nhỏ vai chính vừa xinh đẹp vừa biết vẽ...
- Ờ hiểu nên thích vẽ chứ gì
- Hihi đúng rồi. Tại chị xinh đẹp rồi nên chị nghĩ chị phải học vẽ mới có được người yêu đẹp trai như nhỏ đó
- Trời đất!
Nó muốn á khẩu với câu trả lời chẳng biết là đùa hay ngây ngô của chị nửa.
- Có vụ tại chị xinh đẹp rồi nửa hả
- Tất nhiên!
Chị nghênh mặt chăm chú nhìn vào bức tranh, miệng trả lời với gương mặt tỉnh rụi đúng với hai từ tất nhiên…ừ sự thật hiển nhiên là chị xinh mà.
- Cứ cho là chị xinh đi nhưng làm cái khác cũng có người iu vậy mắc gì cứ phải biết vẽ?
- Uhm chị cũng có suy nghĩ vấn đề này rồi. Nhưng mà nghĩ nhiều chị nhức đầu lắm. Chị thích có người iu như vậy, chị thích giống nhỏ đó…chị thích cái phim đó
- Phim gì mà chị cuồng dữ vậy trời?
- Bí mật. Mai mốt chị cho nhox coi chung với chị
- Èo có bộ phim thôi cũng bí mật.
- Chứ sao. Phim của chị mà
- Gì phim của chị?
- Hihi quên! Phim của chị thích.
Hình như tự chị chưa hài lòng với câu trả lời của mình, ngay lập tức chị nói tiếp luôn
- Nhưng nhất định nó sẽ là phim của chị
- Chưa hiểu lắm?
- Uhm. Chị sẽ làm nó thành phim của chị
- Hix càng lúc càng rối rồi đó nghen. Làm thành phim của chị là sao..sao làm được cô hai. Bộ tính làm đạo diễn đạo phim của người ta hả?
- Hổng phải! Mà chị sẽ làm nó thành của chị
- Nghĩa là sao
- Trời ơi ngốc quá nha nhox khùng. Thì ý chị nó sẽ là câu chuyện của chị đó
- …Ờ…theo nhox hiểu…thì chị tính đưa phim thành thật
- Uhm
Nó im lặng…không phải im lặng vì tính cánh thường ngày của nó mà im lặng vì nó đang ráng nhịn cười. Nếu không phải là nó mà là ai khác cũng vậy, bảo đảm sẽ phì cười với câu trả lời rất thẳng cộng với gương mặt nghiêm túc của chị.
- Bộ chị tính làm thiệt hả?
- Thiệt
- Nghiêm túc?
- Uhm!
Nó thôi cười. Chị nói nghiêm túc thì nghĩa là chị sẽ làm, có thể đó là điều ngư ngơ mơ mộng, nhưng nếu là nghiêm túc thì ý định của chị không buồn cười chút nào. Chị quay qua nhìn nó
- Bộ nhox hổng tin chị làm được hả
- Không phải không tin. Mà thấy nó sao sao ấy
- Mơ mộng đúng hông?
- Uhm
- Chị biết mà. Phong cũng nói giống nhox vậy. Hắn còn cười ầm lên khi nghe chị nói vậy nửa đó. Bực mình dễ sợ.
- Ờ ờ…(nó cũng suýt cười chứ giỡn à)
- Kệ! Chị thích chị sẽ làm. Nhox biết không! Chị thích làm những gì người ta nói không thể với lại…
- Sao?
- Với lại chị không thích cái kết của phim đó. Chị muốn làm cái kết khác.
- Uhm nhox hiểu! Nhưng mà vì một phim mà chị tính thay đổi cuộc sống của mình sao?
- Hihi nhox khờ! Làm điều chị thích mới là chị đúng không nè ^_^
Chị cười cốc nhẹ lên đầu nó. Tất nhiên câu trả lời đơn giản của chị rất thuyết phục khiến nó không còn nghi ngờ gì về ý định có vẻ mơ mộng và mạo hiểm của chị. Ừ nhỉ cuộc sống xô bồ lắm, người ta chạy theo guồng quay hối hả của đồng tiền, danh vọng…mấy ai dừng lại và nghĩ rằng nên làm theo những điều mình thích, hay đơn giản là dám sống vài phút nào đó trong mơ mộng hay không?...Chỉ một chút thôi nhé vì giữa mơ mộng và thực tế cuộc sống rất khác nhau cũng như đời có thể là phim nhưng phim chưa chắc sẽ là đời. Nhưng với chị thì khác, có lẽ chị nhất quyết muốn biến điều không thể thành có thể, vẽ một bộ phim trở thành cuộc sống thật. Khó tin và viễn vông nhưng chẳng có gì sai cả, đó là chị kia mà haha.
- Bộ lúc nào chị cũng suy nghĩ mơ mộng như vậy hả?
Nó mĩm cười hỏi chị, tất nhiên nó vẫn sợ câu hỏi của nó làm chị buồn và giận nó. Nhưng không…
- Uhm. Nhox biết không. Chỉ khi nào chị suy nghĩ mơ mộng như vậy chị mới cảm thấy thoải mái hổng bị đau đầu đó nhox. Đi làm mệt lắm lúc nào cũng phải suy nghĩ, tính toán hết…nhiều lúc chị mệt mõi tới stress luôn…Hix nên lúc nào hổng phải làm việc chị muốn mình mơ mộng nè, suy nghĩ linh tinh, làm điều chị thích như vậy chị mới vui vẻ nè, làm việc mới tốt hơn nè.
- Nhox hiểu rồi! Hèn gì chị thích làm con nít!
- Hihi đúng rồi! Làm con nít mới vui đúng không nhox?
- Uhm…tất nhiên!
Nó và chị im lặng. Nói linh tinh nảy giờ cũng nhiều…cũng chẳng cần phải suy nghĩ gì nhiều nửa. Mỗi người chọn cho mình cách để sống vui vẻ, cách để thư gian sau mỗi giờ làm việc mệt mõi, áp lực…và chị chọn cho mình cách mơ mộng, làm những điều người khác cho là không bình thường để tìm niềm vui. Nó chưa biết công việc của chị là gì, nhưng có lẽ dù công việc gì người ta cũng mang rất nhiều áp lực và trách nhiệm. Có lẽ nó nên học theo chị, học một chút mơ mộng, một chút cách sống trên mây như những bộ phim, những câu chuyện trong tiểu thuyết để tìm niềm vui sau những giờ học tập làm việc mệt mõi.
Nó với chị cứ nằm như vậy sau khi nói chuyện đã đời, mõi cả miệng. Chợt giật mình rằng hình như nó đã khác trước rất nhiều. Giờ đây nó đã biết tám chuyện nhiều hơn với người khác, ừ thì ai rồi cũng phải khác mà…nhưng cũng phải công nhận chỉ có chị là người làm cho nó nói chuyện một cách thoải mái như vậy. Điều mà ngay cả em cũng chưa bao giờ làm được. Phải nói là với em…hai đứa đứa nào cũng im im, lạnh lạnh như vậy mới đúng là cặp đôi suýt hoàn hảo chứ. Chỉ là suýt thôi nhé vì…hai đứa đâu còn là của nhau nửa đâu