Ngày Hôm Nay Cũng Không Bá Khí Trắc Lậu

Chương 39: Xuất phát




Cho dù muốn quấn quýt với nhau như thế nào đi chăng nữa, đến lúc làm việc thì vẫn phải đi làm thôi.

Show thực tế tuyên truyền cho "Đông cung" được quay vào hai ngày sau, địa điểm ghi hình là ở tỉnh lị của một thành phố trong nước, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên đương nhiên là bọn họ phải đi máy bay.

( 1) tỉnh lị: Tỉnh lỵ là của một tỉnh trực thuộc trung ương, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp đóng trụ sở. (nguồn: wikipedia)

Bảo An rất là coi trọng lần ghi hình này, sáng sớm đã mang người đến nhà Hải Đồ để tạo hình, giúp cậu phối trang phục, chỉnh sửa kiểu tóc, đến cả một đống khẩu trang với kính mắt nhìn y hệt nhau cũng phải thử từng cái một mới quyết định xem dùng cái nào.

"Lần này có không ít fan tới sân bay đón, lúc lên máy bay cậu nhất định không được ngủ nhớ chưa?" Bảo An nhìn thợ trang điểm làm xong lọn tóc cuối cùng, chuyển vali hành lý bên cạnh cho trợ lý Tiểu Dư, đi quanh Hải Đồ nhìn một lượt: "Tạo hình này cũng đẹp đấy."

Hải Đồ nhìn vào gương một chút, hài lòng mà gật đầu.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Dư đến nhà Hải Đồ, từ lúc bắt đầu vào cửa đã tỏ ra rất câu nệ, sau khi mấy người lên xe cậu mới quay lại nhỏ giọng hỏi: "Anh, cái chỗ vừa nãy là nhà anh sao?"

Hải Đồ còn đang chụp ảnh tự sướng, nghe vậy chỉ tùy ý gật đầu một cái, sau đó đem tấm ảnh vừa chụp được gửi cho Kỳ Khiêm.

Kỳ Khiêm: Em đang ở trên xe à? Chú Triệu nói sáng nay em chưa ăn sáng.

Chú Triệu chính là quản gia của biệt thự, một tay quản lý bao nhiêu người, và giỏi nhất là làm điểm tâm ngọt.

Bảo An từ sáng sớm hơn bảy giờ một chút đã đến, đúng ra thì cũng không phải là sớm, nhưng vì tối hôm trước Hải Đồ và Kỳ Khiêm vờn nhau đến tận đêm khuya nên đương nhiên là Hải Đồ dậy không nổi.

Vốn dĩ Kỳ Khiêm bảo cậu phải ăn sáng xong mới được đi làm, thế nhưng lúc mới rời giường Hải Đồ chẳng muốn ăn gì cả, liền xua tay bảo Kỳ Khiêm cứ đi làm đi, cậu chuẩn bị xong xuôi sẽ ăn sau.

Kết quả là chờ đến lúc tạo hình xong thì thời gian còn lại không nhiều. Mấy món đồ nhà làm lại không hợp để mang theo đi ăn trên đường, Hải Đồ cứ như vậy đói bụng mà ra cửa.

Nghe Kỳ Khiêm hỏi như vậy, Hải Đồ cũng cảm thấy có chút chột dạ, dù sao trước đó cậu đã đáp ứng chắc như đinh đóng cột rồi mà...

Đương lúc cậu còn đang xoắn xuýt là nên ngoan ngoãn nhận sai hay là làm bộ như không biết gì, thì Tiểu Dư ngồi phía trước lại nói tiếp: "Anh à, nhà anh lớn quá, em mà ở trong cái nhà như thế, chắc em chả ra ngoài kiếm việc làm gì."

Hải Đồ còn chưa lên tiếng, ngược lại Bảo An ngồi bên cạnh đã mở miệng: "Không đi làm cậu lấy tiền đâu ra mà mua nhà?"

"Có làm đến chết em cũng chẳng mua nổi cái nhà như vậy." Tiểu Dư nhỏ giọng lầm bầm, giọng điệu tràn đầy sự hâm mộ ước ao: "Đúng là làm minh tinh là tốt nhất, kiếm tiền rõ nhanh."

"Ai, anh à, anh nói xem em đổi nghề đi đóng phim có được không?" Tiểu Dư hỏi cậu: "Em cảm thấy đi đóng phim có vẻ cũng không khó lắm."

Hải Đồ không có nghe rõ, ngẩng đầu lên, mờ mịt mà a một tiếng.

Nãy giờ cậu vẫn tán gẫu với Kỳ Khiêm, đối với hành vi không ăn sáng của cậu, người kia rất là căm tức, mặc cho Hải Đồ nói ngon nói ngọt thế nào cũng không hề dự định buông tha cho cậu dễ dàng.

Kỳ Khiêm: Khi nào về làm ba bài thi cho tỉnh táo đầu óc, nếu không em lại không nhớ gì cho xem.

Người kia nhắn xong câu này liền nói phải đi làm việc, để lại Hải Đồ bên này một thân một mình bi thương hối tiếc, đến nỗi có một phút chốc cậu đã nghĩ hay là thôi khỏi cần về nữa.

"Nó đang hỏi cậu xem có đi đóng phim được không kìa?" Bảo An thay Tiểu Dư thuật lại, trên mặt cười mà như không cười: "Cậu cảm được thì cứ đi thử vai thôi, Hải Đồ cản được cậu sao? Có điều nếu muốn nghỉ việc thì phải báo sớm trước một tháng, phía anh bên này cần phải sắp xếp người."

Tiểu Dư cười hì hì: "Em nói giỡn ấy mà, Bảo ca anh nghiêm túc như vậy làm gì!"

Nói xong còn quay lại cười lấy lòng với Hải Đồ: "Anh, anh không để bụng chứ hả?"

"Không có gì." Hải Đồ không quá thân với cậu trợ lý này, cho dù cậu ta có ý định vào giới thật thì cũng chẳng hơi đâu mà ngăn mới chả cản, nghe Tiểu Dư nói như vậy cậu chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, trong đầu vẫn xoắn xuýt vụ làm bài tập.

Ngoại trừ mấy ngày chìm đắm chơi game ra thì Hải Đồ chưa hề gián đoạn công cuộc học hành bao giờ, hiện tại đã học đến chương trình sơ cấp của cấp 2.

Tuy rằng thành quả có vẻ khả quan, nhưng phần lớn kiến thức đều là do cậu ăn tươi nuốt sống mà nhồi vào đầu, hiểu thì chỉ được một chút, còn bắt cậu làm mấy cái bài tập lòng vòng đó thì cậu chịu.

Nỗi sợ hãi đối với bài thi làm nét mặt của cậu cực kì nghiêm túc, cũng không còn tâm trí để ý đến chuyện xấu đẹp gì nữa, lập tức lấy điện thoại ra xem đề thi rồi bắt đầu học.

Mang theo một đầu công thức, đến lúc xuống xe Hải Đồ thậm chí còn không phân biệt được phương hướng, Bảo An đeo kính cho cậu cẩn thận, rồi còn vuốt phẳng nếp nhăn trên quần áo cậu, sau đó mới cho cậu xuống xe.

"Lưng thẳng thêm chút nữa, cũng chẳng biết camera phóng viên núp ở những chỗ nào đâu."

"Vâng." Hải Đồ nghe lời mà thẳng tắp lưng, cằm hất lên, đi đường đến là uy mãnh hừng hực khí thế.

"Hơi quá rồi, tem tém lại đi." Bảo An kéo cậu lại: "Đi như bình thường là được."

Hải Đồ đẩy đẩy mắt kính, ngoái đầu lại nói: "Đeo cái thứ này thật kì quái."

"Quen dần là ok."

Vé máy bay của mấy người bọn họ đã được Kỳ Khiêm đặt trước, đều là khoang hạng nhất.

Đi vào phòng chờ VIP, Hải Đồ liền không chịu nổi nữa mà tháo mắt kính xuống: "Lúc nãy em thấy như bị mù ấy."

"Nào có kinh khủng như vậy? Mau đeo kính vào đi, nói không chừng có khi ở đây có fan của cậu đấy."

Anh vừa dứt lời, bên cạnh đã có người hỏi: "Xin hỏi anh là Hải Đồ sao?"

Hải Đồ quay đầu, thấy là một cô gái tầm 20 tuổi, chiếu theo tiêu chuẩn của nhân loại thì dung mạo này rất là dễ nhìn.

Cô gái thấy rõ mặt cậu thì càng thêm kích động hơn nữa, che miệng mà hét lên: "Trời ơi, đúng là người thật rồi, a a a a em là fan của anh đó!"

Cô nàng sung sướng đến mức nhảy cẫng lên hai cái, hai tay bụm chặt miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt to chớp chớp nhìn Hải Đồ: "Anh có thể kí tên giúp em được không?"

"Đương nhiên rồi."

Nghe được lời đáp ứng của Hải Đồ, cô lại càng có vẻ hớn hở hơn, lục lọi một lúc lâu trong cái túi xách nhỏ của mình cũng không tìm được thứ gì có thể kí tên lên, liền cởi cái khăn lụa vốn dùng làm trang sức trên cổ mình xuống đưa cho Hải Đồ: "Làm phiền anh kí lên đây cho em nha."

Bảo An vội vã lấy từ đâu đó ra một cái bút đưa tới.

Hải Đồ nhận lấy bút, hỏi em gái trước mặt: "Em muốn viết gì?"

Hiện tại chữ viết của cậu siêu cấp đẹp luôn!

"Anh viết là, chúc Tiêu Tiêu học hành thuận lợi, càng ngày càng xinh đẹp. Viết thêm là "Yêu em, Hải Đồ." Cô nàng nói xong câu này thì có chút ngượng ngùng, trốn ở phía sau Bảo An không dám nhìn cậu.

Hải Đồ một tay cầm khăn lụa một tay cầm bút kí tên, sự thật khác xa so với tượng tượng của cậu, trên khăn lụa rất khó tìm điểm nào để tỳ lực lên, chữ viết trên đó cũng trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, Hải Đồ cũng không viết theo yêu cầu của cô nàng, mà chỉ kí tên sau đó vẽ một hình gì đó nhìn như con dê con bên cạnh.

Vẫn xấu như ngày nào.

Trả lại cái khăn cho cô gái, cô nàng không chờ thêm được giây phút nào được nữa mà nhìn vào chiếc khăn, dáng vẻ cực kì u mê ngốc nghếch mà nói: "Em hạnh phúc quá đi! Phải gọi là thỏa mãn đến từng lỗ chân lông! Hải Đồ à chữ của anh đẹp quá, vẽ đầu thỏ cũng đáng yêu chết mất!"

Hải Đồ tự vẽ chính mình, nghe thấy người ta khen ngợi nguyên hình của cậu, cậu cũng cũng thật vui sướng: "Cảm ơn, em cũng đáng yêu lắm!"

Cô gái đem khăn lụa trên tay gấp lại cẩn thận rồi bỏ vào túi xách, lấy điện thoại di động ra xin phép thêm một chuyện nữa: "Em chụp ảnh chung với anh được không?

Tên cũng ký rồi chẳng có gì phải ngại nữa, chưa kể hôm nay Hải Đồ rất chi tự tin với tạo hình của mình.

Cô nàng chính là một tay chụp selfie chuyên nghiệp, chụp Hải Đồ đẹp cực kì, chụp xong thì cũng đã đến giờ check in của cô.

Cô gái lại biểu lộ tình yêu với Hải Đồ thêm một lần nữa, nói là nhất định sẽ đem rửa tấm ảnh này rồi treo lên tường, xong lại tiếp tục bày tỏ tấm lòng hâm mộ cuồng nhiệt và mơ ước của cô với cậu, rồi mới vội vàng chạy đi check in.

"Thấy thế nào?" Bảo An ở bên cạnh mở miệng hỏi.

"Với cô bé lúc nãy sao?" Hải Đồ gật gật đầu, "Không tệ lắm, cũng khá là đáng yêu."

"Vậy thì tốt, anh sợ cậu không quen, chờ đáp xuống sân bay bên kia sẽ còn nhiều fan hơn nữa đấy."

Sau hai giờ bay thì máy bay cũng hạ cánh, sau khi đến nơi ba người còn phải ngồi chờ một lát nữa, vì Bảo An thuê bảo tiêu, mấy người này ngồi khoang phổ thông, một lát nữa mới xuống.

Khác với vẻ tầm thường lúc lên máy bay, đợi khi 5, 6 bảo tiêu vây kín quanh Hải Đồ thì chỉ trong nháy mắt nhóm người bọn họ trở nên rất là đáng chú ý.

Đi đến phòng chờ quả nhiên đã thấy một đám người đang đứng lít nha lít nhít ở đó, trên tay còn cầm bảng hiệu màu cam, có người mắt tinh nhìn thấy mấy người áo đen xuất hiện, cảm đám lập tức kích động mà đứng lên.

Hải Đồ cũng phối hợp mà đi về phía trước, sau khi xác nhận đúng là cậu, nhóm người hâm mộ trở nên phấn khích cực kì, trong miệng gào thét các loại khẩu hiệu, vây kín mít quanh người cậu.

Bảo An thuê bảo tiêu là để đảm bảo trật tự hiện trường, chứ cũng không ngăn cản fan lại gần.

Hải Đồ làm đúng theo những gì Bảo An chỉ dạy, gật gật đầu với fan mỉm cười, sau đó là ký tên và chụp ảnh chung.

Lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng bằng da bằng thịt, những người hâm mộ không tránh khỏi có chút kích động quá mức, thế nhưng nhìn chung vẫn rất đâu vào đấy, đều nhờ có mấy em gái đứng ra tổ chức trật tự.

Hải Đồ nói chuyện với bọn họ một lát, đặt biệt cảm ơn rất nhiều với những cô gái tổ chức lần đón tiếp này, cuối cùng là chụp một tấm cùng toàn bộ fan hâm mộ, lúc này cậu rốt cuộc mới thoát thân được.

Giờ đã là giữa trưa, mấy em gái này đã phải chờ một khoảng thời gian rất dài, Hải Đồ để cho 3 người bảo tiêu dẫn họ đi ăn trưa, mình thì lên xe đi về khách sạn.

Sau khi lên xe Hải Đồ thở ra một hơi, buông tay phải xuống, lúc nãy cậu ký tên ít nhất phải đến 100 lần, bây giờ cổ tay thấy hơi mỏi.

Bảo An hỏi: "Tám giờ tối chương trình bắt đầu ghi hình đó, cậu nhớ kịch bản đến đâu rồi?"

Hải Đồ gật đầu: "Em nhớ kĩ rồi."

"Ừ, phần nói chuyện của MC đều được sắp đặt trước rồi, nhớ kĩ là không lo mắc phải sai lầm." Anh nói, "Nhưng đương nhiên là nên tỏ ra tinh ý một chút thì sẽ tốt hơn."

Khách sạn là do Bảo An đặt, cơ sở vật chất khá là tốt, sau khi sắp xếp hết hành lý, mấy người liền chạy đến nhà hàng ăn cơm.

Nơi này dùng vị cay tươi mới làm hương vị chủ đạo, sau khi đồ ăn được bưng lên thì nhìn đâu cũng thấy ớt, món chính đều bị giấu phía sau mấy miếng ớt, lúc mới ăn Hải Đồ còn không coi là chuyện gì to tát, ăn một miếng còn nói là ăn như vậy cũng được.

Nhưng thái độ tự tin này không kéo dài được bao lâu, chờ mùi vị thực sự thấm vào lưỡi, cậu bắt đầu thấy chịu không nổi, cay đến mức hít hà, nhưng hương thơm của thức ăn không ngừng dụ dỗ cậu, cậu chỉ có thể vừa hà hơi vừa ăn cơm, sau khi ăn xong cả người đều bị cay thành một màu hồng nhạt.

Ăn xong cơm Bảo An còn có việc phải làm, anh phải tìm được người chụp mấy tấm ảnh lúc trưa, để còn đăng lên mấy trang web thúc đẩy hình ảnh.

Hải Đồ cũng liếc mắt nhìn qua, dẫu rằng cậu cũng tự luyến cực kì thì cũng không đỡ nổi mấy cái tít như này.

Cái gì mà "Anh theo gió mà đến, tựa như lần đầu chạm mặt."

Lại còn cái gì "Dạ nguyệt ti thiên lũ, thu phong tuyết nhất đoàn, đổng đắc nhập."

Dịch linh tinh: Đêm đen ngàn sợi, gió thu như tuyết, nếu hiểu hãy tới (???)

Hải Đồ đọc không hiểu, cho nên cậu hỏi: "Cái này là sao?"

"Một đoạn thơ của thi nhân từ đời nhà Minh viết về thỏ đấy, cậu muốn xem phần thảo luận dưới đó không?"

Hải Đồ bèn vội vàng lắc đầu: "Thôi khỏi."

Cậu cũng đâu phải thỏ thật.

Thoát khỏi chỗ Bảo An, Hải Đồ lấy kịch bản ra lật qua lật lại, chữ vuông trên giấy cứ bồng bà bồng bềnh trước mặt cậu, một chữ cậu cũng không nhớ nổi.

Cậu lại ném kịch bản xuống, lấy điện thoại ra than thở với Kỳ Khiêm một ít.

Đợi một lát cũng không thấy bên kia trả lời, Hải Đồ vừa mới vất điện thoại qua một bên thì âm báo cuộc gọi video vang lên.

Người gọi là Kỳ Khiêm, Hải Đồ hừ một tiếng mới bấm nghe, hai giây sau bóng dáng người kia xuất hiện trên màn hình điện thoại của cậu.

"Anh vừa họp xong, em đang ở khách sạn à?" Kỳ Khiêm vừa đi vừa nói chuyện cùng Hải Đồ, xung quanh thi thoảng lại có người đi qua chào hắn.

Hải Đồ nhìn thấy hắn liền vui vẻ: "Đúng vậy, em đang ở khách sạn, vậy có phải anh chưa ăn cơm không?"

"Lát sẽ đi ăn."

"Em ăn rồi đó, sáng nay anh còn trách em không ăn sáng đúng giờ, giờ xem anh kìa? Anh nói xem anh có cần làm mấy bài kiểm tra để tỉnh táo lại không hả!" Hải Đồ nghe đến ăn lại nhớ đến 3 bài kiểm tra đang chờ mình, lập tức bực mình mà không biết xả vào đâu.

Kỳ Khiêm nhìn vào mắt cậu, vui vẻ nói: "Chỉ ai không biết làm mới phải làm bài kiểm tra thôi, anh và em không giống nhau."

Hải Đồ rầm rì: "Vậy anh có đói bụng không?"

Kỳ Khiêm nói cũng hơi đói chút xíu.

"Em ăn no rồi, nói cho anh biết nè, lúc trưa ăn đồ ăn ngon cực kì." Trong đầu Hải Đồ toàn là ý xấu, tả lại bữa cơm sinh động như thật, cố gắng làm hắn phát thèm.

"Thịt cá cực kì mềm, siêu cấp tươi mới, ăn ngon đến mức muốn dừng cũng không được." Cậu vừa kể vừa nhớ tới hương vị của bữa trưa, không kiềm được mà nuốt nước miếng cái ực.

Kỳ Khiêm cười cười nhìn cậu: "Còn ngon hơn trong nhà làm sao?"

"Cái này là không thể so sánh, đồ ăn nhà làm chẳng cay gì cả." Hải Đồ miêu tả lại cho hắn, "Mấy món trưa nay phủ đầy ớt xanh lè bên trên, em không cẩn thận ăn trúng một miếng, cay muốn chết."

Cậu le lưỡi ra ý bảo Kỳ Khiêm nhìn xem: "Em cảm thấy đến tận bây giờ miệng với lưỡi còn đang đỏ lừ."

Bữa trưa đã qua được hơn một tiếng, màu đỏ tươi do ăn cay bên miệng Hải Đồ đã sớm biến mất không còn tăm hơi, hiện tại duỗi lưỡi ra chỉ thấy một màu hồng phấn nộn.

Kỳ Khiêm chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, ánh mắt lập tức trở nên thâm thúy, hắn dừng bước mở ra cánh cửa bên cạnh, sau khi đi vào khàn giọng ra lệnh: "Duỗi đầu lưỡi ra một chút."

Hết chương 39.