Ngày Hôm Nay Có Tỏ Tình Không?

Chương 47




Thang Tư Niên chỉ dùng thời gian không tới nửa tiếng liền lái xe tới biệt thự Khương gia. Bởi vì Khương Vọng Thư trước đó có nói đã đăng ký cho cô, bởi vậy cô trực tiếp đi qua kiểm tra của bảo an bên ngoài, lái xe tiến vào khu biệt thự rừng rậm.

Cô lái xe chậm rãi qua đường lớn xanh tươi rồi vòng quanh nước chảy ở hành lang cầu nhỏ một vòng, rốt ở chỗ ngoặt cuối của rừng cây, nhìn thấy  Khương Vọng Thư cầm điện thoại hướng cô vẫy tay.

Trong lòng Thang Tư Niên cao hứng, khóe miệng không tự chủ liền treo lên nụ cười, lái xe liền ngừng lại ở trước mặt Khương Vọng Thư. Cô vừa mở cửa sổ xe xuống thì Khương Vọng Thư liền ló đầu đến xem, "Tư Niên ~ "

Thang Tư Niên giơ tay cùng nàng chào hỏi, "Chị ~", Thang Tư Niên liền hỏi Khương Vọng Thư, xe của mình đậu ở đâu. Khương Vọng Thư liền kêu cô mở cửa xe, ngồi vào ngồi kế bên tài xế, hướng đem xe lái vào hầm đỗ xe của biệt thự nhà mình.

Sau khi đi xuống hầm đỗ xe xong, mắt sắc Thang Tư Niên chú ý tới xe con nhỏ phong cách khác biệt trong ki, trong lòng mơ hồ có chút ý nghĩ.

Cô gọn gàng cởi đai an toàn, vừa định từ trên xe bước xuống, thì Khương Vọng Thư một bên lại đưa cánh tay ra, hướng về cô muốn một ôm một cái.

Thang Tư Niên bật cười, đưa tay kéo nàng vào trong lòng ôm lấy. Khương Vọng Thư chăm chú ôm vào trong lòng, giơ tay dùng sức xoa nhẹ tóc của cô một hồi, "Tư Niên, chị rất nhớ em a."

Thang Tư Niên theo trả lời, "Em cũng rất nhớ chị."

Sau khi nói xong cô cũng nới lỏng ôm ấp với Khương Vọng Thư ra, nhìn chằm chằm bờ môi đầy đặn của nàng, chăm chú nhìn một hồi.

Khương Vọng Thư nhìn là hiểu được ánh mắt của cô, tiếp theo nghiêng người mà lên, rất chủ động hôn cô.

Sau một hồi hôn triền miên thì Khương Vọng Thư mới buông lỏng Thang Tư Niên ra, giơ tay chỉnh lại tóc cô đã bị nàng làm loạn.

Khương Vọng Thư một bên chỉnh tóc cho cô, một bên chột dạ nói: "Một hồi... Lúc em gặp bà nội thì cần quá sốt sắng, bà rất dễ nói chuyện."

"Ngày hôm qua sau khi cơm nước xong, mẹ cùng mấy chị của chị đều không có đi mà ngày hôm nay ăn cơm trưa xong mới đi." Khương Vọng Thư nói tới chỗ này, ngẩng đầu nhìn Thang Tư Niên, con mắt đen nhánh đặc biệt chân thành, "Vì lẽ đó buổi trưa, chúng ta còn ăn bữa trưa cùng họ."

Thang Tư Niên vừa bắt đầu có chút lăng, một hồi lâu mới phản ứng được, chần chờ nói: "Người nhà chị đều có mặt?"

Khương Vọng Thư gật đầu, hai tay nâng mặt Thang Tư Niên lên, hóng cô nói: "Ừm, chỉ là ăn một bữa cơm, Mọi người chẳng mấy chốc sẽ đi về. Không cần lo lắng được không? Tư Niên."

Thang Tư Niên nhưng nhíu mày, nói rằng: "Em cảm thấy hay là em nên lo lắng một hồi."

"Bởi vì em cho rằng chỉ có bà nội ở nhà, vì lẽ đó không mang đủ quà."

Khương Vọng Thư rất kinh ngạc: "Em còn đem quà đến đến?"

Thang Tư Niên gật đầu, "Ừm, có mang theo. Chỉ là không phải đồ gì quý trọng, chính là hoa quả cùng một ít trà nhài tốt cho huyết áp các loại."

Nói tới chỗ này, Thang Tư Niên trưng cầu Khương Vọng Thư: "Một hồi chúng ta là trực tiếp cùng đi vào hay là thế nào?"

Khương Vọng Thư trả lời: "Ừm, chúng ta đi lên trước là tốt rồi. Những món này thì lấy ra khỏi xe trước, một hồi để mấy dì tới lấy vào."

Thang Tư Niên đáp một tiếng được, liền mở cóp xe, cùng Khương Vọng Thư đem hết đồ trong đó ra.

Như là mấy quả thời tiết Trung thu bưởi, quýt, tuyết lê chờ chút, còn mua dưa Cáp Mật Khương Vọng Thư yêu thích. Rất nhiều trà nhài xa hoa, Khương Vọng Thư vừa nhìn nhãn hiệu liền biết Thang Tư Niên tốn không ít tiền.

Trong lòng nàng là lo lắng bóp tiền của Thang Tư Niên co lại bao nhiêu, nhưng chung quy vẫn là không nói gì, chỉ cùng cô đem đồ lấy ra hết rồi để dưới đất chờ các dì lại đây lấy.

Đem một món cuối cùng lấy ra, Khương Vọng Thư vỗ vỗ tay, rất vui vẻ nói rằng: "Một hồi để dì đem dưa Cáp Mật ướp trước, sau khi chúng ta ăn cơm xong khi uống trà sẽ ăn nha."

"Trong nhà còn có bánh gatô ngày hôm qua dì làm, ăn cực kỳ ngon nhà là cố tình chừa cho em."

Thang Tư Niên gật gù, cười đáp một tiếng tốt. Khương Vọng Thư thấy dọn đã gần đủ rồi liền nắm tay Thang Tư Niên đi về chỗ cầu thanh. Nhưng sắp đến cửa thang thì, Thang Tư Niên nhưng kéo nàng lại.

Khương Vọng Thư quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Thang Tư Niên, hỏi: "Làm sao?"

Thang Tư Niên đứng trong bóng tối tối tăm, một đôi mắt đen nhánh đang nhìn nàng mà không nói gì.

Khương Vọng Thư đột nhiên hiểu được tâm tình cô giờ phút này thấp thỏm, thế là chủ động đưa tay ra kéo cô ôm vào trong lòng.

Ngày hôm nay Khương Vọng Thư không có mang giày cao gót, giờ khắc này ôm eo Thang Tư Niên liền đem đầu tựa ở trên vai cô, có thể rõ ràng nghe được tiếng tim đập của cô.

Nàng dùng gò má sượt sượt vai Thang Tư Niên, thấp giọng an ủi: "Không sao, chỉ là gặp mặt. Mặc kệ như thế nào, chị vẫn luôn ở bên cạnh em."

Cùng một chỗ với em, tựa hồ là một thần chú phi thường có ma lực. Thang Tư Niên ôm sau gáy của nàng, cứng rắn đáp một tiếng được.

Khương Vọng Thư thấy cô còn chưa đủ thả lỏng, thế là giơ tay ôm cổ rồi kéo đầu coi xuống một chút, hơi đi cà nhắc hôn môi cô.

Môi lưỡi dán vào nhau, Khương Vọng Thư sốt ruột ở trên môi Thang Tư Niên trên gặn vài cái. Thang Tư Niên bị đau, cau mày để nàng hôn.

Ai biết Khương Vọng Thư càng hôn càng mạnh hơn, cuối cùng hầu như là buộc Thang Tư Niên lùi tới trên vách tường cửa thang, đặt cô lên trên tường hôn.

Mãi đến tận cửa thang ở ngoài có tiếng bước chân đến gần, Thang Tư Niên mới dùng chút khí lực đẩy Khương Vọng Thư ra, cùng nàng nói rằng: "Chị, có người đến."

Khương Vọng Thư lúc này mới nghe được tiếng bước chân, nàng hoãn một hồi lâu, mới kéo Thang Tư Niên đi ra khỏi gara, đi tới phòng khách lầu một.

Từ cửa thang đi ra, Khương Vọng Thư liếc mắt liền thấy Khương Như Lan nữ sĩ dẫn Lý quản gia đang đợi.

Khương Như Lan nghe được tiếng bước chân, làm bộ mình mới đến vậy liền ho nhẹ một tiếng quay đầu nhìn về phía Khương Vọng Thư, giống như trách cứ: "Con đứa nhỏ này, làm sao đón một người mà cũng đón lâu như vậy."

Lời Khương Như Lan mặc dù là cùng Khương Vọng Thư nói, nhưng tầm mắt lại rơi vào trên người Thang Tư Niên.

Từ sau khi Khương Vọng Thư nắm Thang Tư Niên ra ngoài, mắt liền Khương Như Lan ánh không có từ trên người Thang Tư Niên dời đi. Bà cẩn thận lại nhanh chóng đem Thang Tư Niên đánh giá một phen, ấn tượng đầu tiên chính là cao.

Cao, vóc dáng rất cao. Sống lưng ưỡn đến mức rất thẳng, như là một cây trúc xanh thẳng tắp hướng lên trên như thế, dáng vẻ vô cùng tốt. Khương Như Lan hết sức hài lòng với tư thái của đứa bé này, âm thầm gật gù, nghĩ thầm đứa nhỏ này hẳn là được giáo dưỡng nên rất tốt.

Nghĩ như thế, Thang Tư Niên lúc này đã bắt đầu chủ động chào hỏi.

"Bà nội khỏe." Cô nắm tay Khương Vọng Thư, nhìn thẳng vào vị tóc bạc trắng nhưng tinh thần sáng láng trước mắt, thành khẩn nói rằng: "Con tên Thang Tư Niên, là bạn gái của Vọng Thư."

Cô vừa mở miệng đã nói rõ ràng, Khương Như Lan liền càng hài lòng.

Trên mặt lão nhân gia đã tươi cười, vội vàng gật đầu nói: "Bà biết bà biết, Vọng Thư đã nói với bà rồi đây."

"Con tự lái xe đến đây sao có khát nước không, trước tiên uống chút trà đi." Nói, liền phân phó người làm chuẩn bị nước trà cho Thang Tư Niên, tự mình dẫn cô hướng về phòng tiếp khách đi.

Vừa đi, Khương Như Lan vẫn cùng cô nói rằng: "Tư Niên a, cô tới sớm như vậy đã ăn điểm tâm chưa?"

Thang Tư Niên trả lời nói mình ăn rồi, sau đó liền bị Khương Vọng Thư cướp đi cảm giác tồn tại. Khương Vọng Thư nắm tay cô, cùng mình bà nội nói rằng: "Em ấy lái xe đến đây thì mất nửa tiếng mà hiện tại cũng mười một giờ, khẳng định ăn điểm tâm rồi bà nội."

Thang Tư Niên gật đầu, đúng là như vậy.

Khương Như Lan liếc Khương Vọng Thư một chút, sau đó lôi kéo Thang Tư Niên tiếp tục nói: "Vậy con cách Vọng Thư rất gần, hai con làm sao quen biết a, cùng trường sao?"

Khương Vọng Thư hiện tại chỉ muốn che mặt, nghĩ thầm bà nội người rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, còn nói mấy lời như vậy.

Nhưng lại cứ Thang Tư Niên vô cùng ngoan ngoãn, có thể xem là hỏi gì đáp nấy.

Cô đứng bên cạnh Khương Như Lan, cùng bà nhẹ giọng nói chuyện, "Không phải cùng trường, con cũng nhỏ hơn so với chị Vọng Thư vài tuổi, chị Vọng Thư là bạn thân của chị gái con."

Khương Như Lan làm bộ kinh ngạc: "Con so với Vọng Thư nhỏ nhiều như vậy, chẳng trách nhìn mặt khá non nớt."

Oa, nghe được bà nội nói cái này, Khương Vọng Thư liền rất không vui. Nàng nghĩ thầm, lẽ nào nàng nhìn ra rất già sao? Nàng không vui, liền bấm bấm lòng bàn tay Thang Tư Niên. Thang Tư Niên bị đau, còn đưa tay nắm chặt nàng hơn.

Điểm thân mật mờ ám này, tạm thời giảm bớt cảm giác căng thẳng cho Thang Tư Niên. Thang Tư Niên ngại ngùng cười cười, nói rằng: "Cũng không có nhỏ rất nhiều, là ba tuổi mà thôi."

Khương Như Lan kéo cô đi về phía trước, có vẻ như lơ đãng là nói rằng: "Vậy chị con có phải là người a, làm biên kịch? Là Hoa Hoa."

Thang Tư Niên gật đầu, đáp: "Đúng thế."

Khương Như Lan vừa nghe liền có chủ đề, bận bịu cùng cô vui vẻ nói: "Bà đã gặp con nhiều lần rồi đây. Trước đây lúc chị con học cùng chỗ với Vọng Thư đã đến nhà chơi mấy lần."

"Chị con rất hoạt bát, lại biết ăn nói. Ai, sao ngày hôm nay con bé không đến a, lần tới khi con đến cùng mang con bé tới chơi nha."

Thang Tư Niên nghĩ thầm, cô hiện nay còn chưa nói cho chị mình chân tướng đây. Nếu thật để cho chị cô biết, một bên là bạn thân, một bên là em ruột, hai bên gạt nàng phỏng chừng nàng là phải ồn ào lên.

Vì lẽ đó đều đến một bước này, cô cùng Khương Vọng Thư vẫn không có dũng khí mở miệng cùng nói rõ với Thang Thuấn Hoa. Đồng thời ôm tâm thái có thể giấu mấy ngày thì giấu mấy ngày, nên vẫn ẩn giấu đi.

Thế nhưng câu khách sáo thì Thang Tư Niên vẫn phải nói, cô cười cười, đáp: "Được, lần sau con sẽ dẫn chị tới chơi."

Một bên vừa đi vừa tán gẫu, Thang Tư Niên đã cùng Khương Vọng Thư đi theo phía sau bà nội đi tới trong phòng tiếp khách.

Trên sô pha phòng khách ngồi đầy người, Thang Tư Niên vừa xuất hiện thì tầm mắt mọi người ở đây đều đồng loạt lạc ở trên người cô. Thang Tư Niên chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không tự chủ nắm chặt tay Khương Vọng Thư.

Khương Như Lan nữ sĩ đúng là hiếm thấy bỏ lại mặt lạnh mấy chục năm như một, bày ra nụ cười từ ái đứng bên cạnh Thang Tư Niên giới thiệu cô.

"Đây là Tư Niên, bạn gái của Vọng Thư."

Vậy đã trực tiếp êu Tư Niên, cả họ cũng không mang theo.

Trong lòng Thang Tư Niên chỉ cảm thấy một trận sợ hãi, nhưng vẫn cứ duy trì trấn định trên mặt, cùng mọi người gật đầu hỏi thăm một chút.

Nhưng Khương Như Lan nữ sĩ thật sự hóa thân thành lành lão thái thái hiền hoà ái ái, chỉ vào từng người trên sô pha giới thiệu cho cô.

"Đây là chị hai của Vọng Thư, cùng vị hôn phu của nó."

Thang Tư Niên gật đầu: "Chị hai khoẻ,  anh rể khoẻ."

Khương Tịnh Thực cùng Thang Tư Niên chào hỏi, ánh mắt ở trên người Khương Vọng Thư quay một vòng, vô cùng cân nhắc.

Bắt chuyện xong, bà nội Khương lại chỉ vào chị cả nói rằng."Đây là chị cả, cùng chồng của nó, đứa nhỏ này con bé hai sinh, tên là Đậu Đậu, năm nay đã ba tuổi."

Thang Tư Niên lại chào hỏi, đứa nhỏ tên là Đậu Đậu nằm nhoài trên đùi mẹ, ngửa đầu nhìn Thang Tư Niên một chút. Thang Tư Niên cụp mắt, lộ ra nụ cười vô cùng hiền hòa.

Hai đại người thấy thế, hoán đứa nhỏ cho Thang Tư Niên chào hỏi.

Cùng mọi người đều chào hỏi, rốt cục đến phiên vị trí hai vị kia nữ sĩ ngồi ở phía trên. Thang Tư Niên cúi đầu, đưa mắt rơi vào nàng trên người của hai người, bình tĩnh nhìn một hồi lâu, mới nghe thấy bà nội từ tốn nói, "Đây là mẹ cùng chị họ của Vọng Thư, nhanh chào hỏi."

Khương Ngọc Thấu ngồi ở trên sô pha vừa nghe, lập tức đem sống lưng thẳng tắp, đẩy trang dung tinh xảo cùng lấy một loại biểu hiện vô cùng kiêu ngạo đối mặt với Thang Tư Niên.

Bà nghĩ thầm, đứa nhỏ này tổng sẽ không không biết lễ nghi như thế, mở miệng liền gọi mình là mẹ.

Thang Tư Niên giờ mới lên tiếng: "Dì khoẻ."

Tốt, gọi bà nội gọi chị, chính là không gọi mẹ.

Chẳng biết vì sao, Thang Tư Niên tinh mắt một hồi liền chú ý thấy biểu hiện của Khương Ngọc Thấu khó chịu lên.

..................

Tác giả có lời muốn nói:

Khương mẹ ngạo kiều cùng chị Vọng Thư giống nhau như đúc (Không phải)