Trong bóng tối, hai tay Khương Vọng Thư bị Thang Tư Niên trói lại, cả người đều bị cô đặt ở trên sô pha. Nàng ngửa đầu, hai mắt bị phủ một màu đen kịt mà trong phòng khách yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng Thang Tư Niên hít thở đi vào trong tai.
Nàng cảm thụ được người trước mắt tản ra nhiệt độ, trái tim run sợ một hồi. Khương Vọng Thư biết, Thang Tư Niên chờ mong cũng không phải một cái hôn, mà là tình yêu của nàng. Mà Khương Vọng Thư từ trước đến giờ không phải một người do dự, bởi vậy bỏ ra vài giây đi suy nghĩ vấn đề này sau đó nàng ngửa đầu, hôn lên cằm Thang Tư Niên.
Thang Tư Niên nới lỏng tay nắm chặt tay nàng ra, tay trái đỡ lấy sau gáy của nàng còn tay phải nâng mặt nàng lên, tìm đúng phương hướng đôi môi. Khương Vọng Thư được cô phóng thích giơ tay nắm lấy vạt trước áo của Thang Tư Niên y, kéo cô xuống kéo, hơi nghiêng mặt, nhiệt tình nghênh tiếp cô.
Trong phòng khách vang lên thì thấm ái muội bí ẩn, trong bóng tối, hai bóng người ngồi ở trên sô pha giao gáy triền miên. Hô hấp do bằng phẳng trở nên gấp gáp, khăn lụa che ở trên mắt lướt xuống, mà Khương Vọng Thư dần dần thở không nổi tức giận nhẹ nhàng nện vào ngực Thang Tư Niên, nghẹn ngào ra hiệu đối phương thả nàng ra.
Thang Tư Niên không có nghe lời như vậy, một hồi lâu mới nới lỏng cho nàng, một tay chống đỡ ở trên sô pha đưa nàng ôm vào trong ngực, trầm thấp hoán nàng: "Chị?"
Khương Vọng Thư ôm đầu của cô, cùng cái trán cô giằng co, trái oán nói: "Em quá dùng sức."
Thang Tư Niên nở nụ cười, sượt trán của nàng ách âm thanh nói: "Xin lỗi, em có chút thật là vui." Cô thực sự là quá kích động, giữa ngực thật giống trái bóng đang bơm lên, đang ầm ầm ầm nổ tung.
Khương Vọng Thư giơ tay, xoa xoa hai gò má của cô, cười hống cô: "Biết rồi biết rồi, bất quá hôm nay chỉ có thể tới đây." Thang Tư Niên nghe hiểu ý của nàng, ngoan ngoãn gật đầu.
Cô để sát vào bên tai Khương Vọng Thư, hỏi nàng: "Chị, em có thể lại ôm chị một cái không?" Khương Vọng Thư đáp một tiếng, Thang Tư Niên liền đưa tay, đem nàng ôm tới. Tiếp theo chính mình ngồi ở trên sô pha, đem nàng đặt lên trên đùi rồi ôm vào.
Khương Vọng Thư bị cô làm sợ hết hồn, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của cô, nhẹ nhàng nói: "Chị rất nặng, nhanh buông chị ngồi xuống."
Thang Tư Niên rất vui vẻ: "Chị không nặng a, không nặng một chút nào."
Cô mặt đối mặt ôm Khương Vọng Thư, trong giọng nói đều là không giấu được hài lòng, "Chị, chị đây là đã đồng ý sao?"
Nói, Thang Tư Niên còn đem Khương Vọng Thư chăm chú ôm vào trong lòng, đem đầu chôn ở bả vai nàng, cười nói: "Chị đáp ứng em đúng không?"
Khương Vọng Thư ôm đầu của cô, nhẹ nhàng nói rằng: "Đáp ứng rồi đáp ứng rồi." Thang Tư Niên liền ôm nàng sượt sượt, rất vui vẻ nở nụ cười.
Khương Vọng Thư đưa tay nặn nặn vành tai mềm mại của cô, trầm giọng nói: "Nhỏ giọng một chút rồi, vạn nhất đánh thức chị của em. Để cho cậu ấy biết, cậu ấy liền đem chị đuổi ra khỏi cửa làm sao bây giờ?"
Thang Tư Niên ngẩng đầu, tiểu Cẩu hôn cái gò má của nàng như thế: "Chị ấy sẽ không đem chị đuổi ra khỏi cửa, đúng là có thể sẽ đánh gãy xương sườn em."
Khương Vọng Thư nghe xong liền cười, vuốt tóc của cô nói: "Em cứ bài trí chị mình vậy, nếu cậu ấy như biết rồi cẩn thận cậu ấy tìm em tính sổ nha."
Thang Tư Niên đưa nàng ôm ở trên đùi lắc a lắc, "Chị không cũng có phần, em mới không sợ." Khương Vọng Thư ôm cổ của cô, làm nũng như thế trêu chọc cô: "Lẽ nào em cam lòng bán đứng chị sao?"
Thang Tư Niên cười cười, "Không nỡ." Nàng ôm ôm Khương Vọng Thư, hít sâu một hơi, giọng thành khẩn: "Chị lại để em ôm một hồi, lại ôm một hồi mới cho chị đi ngủ được không?"
Khương Vọng Thư giơ tay, xoa xoa sợ tóc mềm mại sau gáy cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng tốt.
Bên trong sô pha tối tăm, Thang Tư Niên đưa nàng ôm vào trong lòng một hồi lâu, lúc này mới nới lỏng ra nghiêm túc nói rằng: "Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, chị ngủ đi."
Khương Vọng Thư trả lời một câu, muốn từ bên trên chán cô đi xuống tới. Thế nhưng Thang Tư Niên nắm ở eo nàng, không cho nàng đi. Khương Vọng Thư liền ôm lấy cổ của cô hỏi: "Không phải nói để chị đi ngủ sao? Tiếp tục như vậy, cả buổi tối cũng không ngủ được."
Nàng nói, giơ tay sờ sờ gò má Thang Tư Niên: "Em ngoan a, để chị đi ngủ nha."
Thang Tư Niên kỳ thực rất không nỡ, nhưng cũng biết thời gian rất trễ rồi. Cô đáp một tiếng, sau đó ôm lấy chân cong của Khương Vọng Thư, đưa nàng ngồi xuống cuối người ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng nói rằng: "Vậy em ôm chị trở lại?"
Khương Vọng Thư giơ tay ôm lấy cổ của cô, chỉ cảm thấy một hồi liền bị cô ôm lên, "Sẽ không cảm thấy chị rất nặng sao?"
Thang Tư Niên ôm nàng cũng không thoải mái đi về phía trước: "Sẽ không a, đã nói chị rất nhẹ." Trong bóng tối, cô dọc theo đường đi quen thuộc đá văng cửa phòng của chính mình ra, đem Khương Vọng Thư đặt lên giường, cùng nàng nhẹ nhàng nói rằng: "Chị ngủ ngon."
Khương Vọng Thư còn ôm lấy cổ của cô, cô gái nằm ở trên giường hơi hơi dùng lực một chút, liền đem Thang Tư Niên kéo tới trên người nàng. Cô gái hơi ngửa đầu, ở trên cổ Thang Tư Niên hạ xuống một chiếc hôn nóng bỏng, "Ngủ ngon, Tư Niên."
Trên cổ một mảnh nóng bỏng, tiếp theo Thang Tư Niên liền bị Khương Vọng Thư đẩy ra, "Nhanh đi ngủ đi."
Thang Tư Niên giơ tay, che chỗ chính mình vừa được hôn, gò má nóng bỏng giống như là ngọn nến vừa thắp vậy.
"Ừm." Cô gật gù, bước chân hoảng loạn đi ra khỏi phòng ngủ mình, sau khi vội vàng còn không quên đóng cửa phòng mình lại.
Khương Vọng Thư nằm ở trên giường nghe tiếng bước chân hoang mang của cô, khẽ cười một cái. Nàng trở mình, đem chăn của Thang Tư Niên ôm vào trong ngực, miễn cưỡng nghĩ, nếu như Thang Tư Niên lại không thành thật một chút, nàng có lẽ có thể cân nhắc không chiếm lấy toàn bộ giường của cô.
Nhưng nàng nhìn một người lớn mật vậy rồi lại rất ngây thơ, cũng làm người ta không nhịn được đi trêu chọc một cái.
Cửa phòng đóng lại một hồi lâu, Thang Tư Niên còn đứng ở cửa, lăng lăng che cổ của chính mình. Trong bóng tối, cô tựa hồ còn có thể cảm giác được khí tức cực nóng trên cổ, phản ứng một hồi lâu, cô mới nới lỏng cổ của chính mình ra, ngây ngốc nở nụ cười.
Nở nụ cười một hồi, Thang Tư Niên mới nhớ tới đến, chính mình vừa nãy đi được quá nhanh cả chăn cũng không có mang. Nhưng tình huống hiện tại, cô cũng không tiện đi quấy rối Khương Vọng Thư. Thang Tư Niên không thể làm gì khác hơn là đi phòng của Thang Thuấn Hoa, từ trong ngăn kéo cầm cái chăn ra, ôm chăn nằm ở trên sô pha.
Không biết có phải là bởi vì sô pha không rất rộng rãi hay không, Thang Tư Niên ôm chăn kéo trái kéo phải, lúc nào cũng không ngủ được. Cô nhất thời đang suy nghĩ biểu hiện của mình vừa nãy có thể quá mức ngả ngớn hay không, nhất thời đang suy nghĩ sau đó sẽ như thế nào. Cho dù Khương Vọng Thư đã cho cô câu trả lời rõ tàng chắc chắn, cô vẫn cứ có loại tựa cảm giác không thật như ảo mộng.
Cô yêu Khương Vọng Thư quá nhiều lần. Ở một buổi sáng sớm tỉnh lại, lý trí mông lung trong nháy mắt liền yêu nàng. Hay hoặc là là một số buổi tối khó ngủ, sướng nghĩ tương lai thì lại yêu nàng.
Số lần quá nhiều, thời gian quá dài, cho tới thật sự được đáp lại thì Thang Tư Niên rơi vào mê man.
Mờ mịt, thấp thỏm, bất an... Các loại tâm tình so với buổi tối nhiều năm trước cái kia sơ sơ ý thức được tâm ý của mình còn cường liệt hơn. Thang Tư Niên ngưỡng nằm trên ghế sô pha, giơ tay che lại nơi ngực mình, tự mình ám chỉ cổ vũ chính mình, đọc thầm chính mình sẽ càng quan tâm, càng trưởng thành, càng chăm chú, càng tốt mà đối đãi phần cảm tình này.
Tình cảm là thứ rất yêu đuối, người yêu nhau nữa người đều có một ngày có khả năng chia lìa. Cô chứng kiến mỗi một đoạn tình yêu Khương Vọng Thư chia tay, cho nên cô muốn, cô làm tốt chuẩn bị tâm lý.
Cô sẽ đem yêu thích của mình từng chút chút góp vào trong lòng Khương Vọng Thư, một ngày nào đó sẽ nhiều đến hai người các nàng đều xài cũng không hết.
Hừng đông đến rất nhanh, Thang Tư Niên là bị ánh mặt trời xuyên thấu cái màn phòng khách đâm tỉnh. Cô ôm chăn từ trên ghế sô pha ngồi dậy, giơ tay vuốt tóc đen rối bời của mình, biểu hiện mờ mịt. Coi ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn đèn trong phòng khách, một hồi lâu mới tìm được ý thức rồi nhớ tới tối hôm qua vì sao lại ngủ ở trên sô pha.
Cô quay đầu, nhìn về phía phòng khách, kim đồng hồ đã chỉ ra sau chín giờ. Ý thức được đã không còn sớm, cô xoa xoa con mắt rồi từ trên ghế sô pha đứng lên, chậm rãi xoay người hướng vào bếp đi.
Sau khi rửa mặt, Thang Tư Niên đem tóc trát cột lại, bắt đầu ở nhà bếp bận việc.
Khương Vọng Thư tối hôm qua uống không ít, sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn. Nàng đỡ tường từ trong phòng Thang Tư Niên đi ra, một đường đung đưa bước chân đi vào phòng tắm.
Thang Tư Niên nghe được động tĩnh, quay đầu đến xem, thấy là nàng còn hỏi thăm một chút, "Chị Vọng Thư..." Kết quả Khương Vọng Thư làm như không nghe thấy, trực tiếp đi vào phòng tắm.
Thang Tư Niên một hồi liền thấp thỏm lên, tay cầm cái xẻng rán trứng đều có chút run lên. Sau khi mất tập trung rán hai cái trứng, Khương Vọng Thư mới từ phòng tắm đi ra, nhẹ nhàng hô một câu: "Tư Niên..."
Thang Tư Niên trong nháy mắt quay đầu đến nhìn nàng, chỉ thấy cô gái mặc áo tshirt thật rộng đang ôm cánh tay tựa ở cửa phòng tắm. Tóc dài đen nhánh của nàng xoã loạn ở bả vai, mơ hồ lộ ra nửa bên vai trắng như tuyết. Áo Tshirt rộng miễn cưỡng có thể che lại bắp đùi của nàng, hai chân trắng nõn dưới áo lại trực tiếp lộ ra.
Mà nàng còn có khuôn mặt xinh đẹp, không hề có cảm giác tựa ở cửa vẻ mặt quyến rũ nói: "Chị đầu đau quá nha..."
Khương Vọng Thư lúc nói lời này, lông mày còn nhíu một hồi. Lần này, liền để Thang Tư Niên lập tức bấm tắt bếp lửa, quăng cái sạn vội vã đi về phía nàng.
"Có phải là tối hôm qua uống nhiều rồi, rượu quá mạnh?" Thang Tư Niên đi tới bên người nàng, đưa tay trộn lẫn ôm cánh tay nàng, "Em dìu chị đến sô pha ngồi trước."
Khương Vọng Thư thuận theo tới gần trong lòng cô, gật gật đầu. Thang Tư Niên ôm nàng, nhẹ giọng hỏi: "Chỉ là đau đầu sao? Dạ dày thì sao, có thể không thoải mái hay không?"
Khương Vọng Thư gật đầu, Thang Tư Niên đỡ nàng ngồi ở trên sô pha phòng khách, cùng nàng nói rằng: "Em đi pha ly chanh nóng cho chị trước nha, giảm bớt dạ dày không khoẻ của chị, một hồi lại xoa bóp cho chị nha?"
Cô nói, đứng dậy liền muốn đi. Nhưng Khương Vọng Thư kéo cô lại, tựa ở trên sô pha ngửa đầu nhìn cô: "Đừng đi." Thang Tư Niên liền bất động rồi, tiếp theo Khương Vọng Thư nắm lấy tay cô, để ở trên trán của chính mình rồi nhẹ nhàng nói rằng: "Xoa xoa cho chị."
Thang Tư Niên đứng phía sau ghế, nghe lời đưa tay đặt ở trên huyệt thái dương của nàng, nhẹ nhàng vò lên.
Thang Tư Niên làm chuyện này quen rồi, trên đầu truyền đến lực đạo thoải mái làm Khương Vọng Thư nhắm hai mắt lại.
Thấy nàng cuối cùng cũng coi như cũng ổn chút rồi, Thang Tư Niên mới hỏi nàng: "Tối hôm qua không phải chỉ uống rượu thanh sao? Làm sao hậu quả sẽ lớn như vậy?"
Khương Vọng Thư giải thích: "Sau đó chị của em cảm thấy không đủ tận hứng, còn mở ra chai Mao Đài. Chị cũng uống một chút, cho nên mới thành như vậy."
Thang Tư Niên thở dài một hơi, "Chị làm sao cũng theo chị ấy không quản như thế, cũng không phải không biết chị ấy là một con sâu rượu, uống lên không là không thể tiết chế."
Khương Vọng Thư lầm bầm: "Vậy em cũng biết, chị vẫn rất nghe lời chị em mà. Hơn nữa nếu không phải em uống say trước, cũng không đến nỗi không ai cản cậu ấy."
Thang Tư Niên đối với chuyện mình uống một ly cũng không có gì để nói, cô xoa nhẹ cho Khương Vọng một hồi lâu, mới hỏi: "Chị hiện tại khá hơn chút nào chưa?"
Khương Vọng Thư gật đầu: "Tốt lắm rồi, cảm ơn em Tư Niên." Nàng đem tay Thang Tư Niên lấy xuống rồi nắm vào trong tay, ngửa đầu nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh hỏi cô: "Nói đến, Thang Tư Niên ngày hôm qua em có phải là có lời gì muốn nói với chị không a?"
Thang Tư Niên liền sửng sốt một hồi, nhìn con mắt loé sáng của nàng, chỉ cảm thấy nàng giảo hoạt đến giống hồ ly nhỏ.
..................
Tác giả có lời muốn nói:
Oa, muốn ôm Khương Vọng Thư vò não nhỏ của cô ấy!
Cô ấy thực sự là quá đáng yêu!