Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 99: Ngoại Truyện Cuộc Sống Đại Học Và Chuyện Chung Sống Hằng Ngày (3)




Định mệnh

Lạc Hải và Kiều Kinh Ngọc vẫn đang trong giai đoạn mới yêu cuồng nhiệt, hai đứa lại trẻ tuổi không biết điều độ, một đêm làm biết bao tư thế. Hôm sau tất nhiên là Kiều Kinh Ngọc không dậy nổi, ngay cả Lạc Hải cũng hiếm khi ngủ đến 10 giờ.

Hai đứa đã báo với Lục Vấn Cảnh cuối tuần về nhà ở, trưa nay cùng ăn cơm. Kiều Kinh Ngọc nằm đến 11 giờ, mông đau thế nào đi nữa cũng phải dậy.

Lạc Hải bế cậu đi đánh răng rửa mặt, bế cậu cho uống nước ép, sau đó lại bế cậu lên xe, chỉnh ghế tựa cho ông trời của hắn nằm thoải mái.

"Thế này được chưa?" Hắn để đồ ăn vặt và nước ngọt cạnh tay Kiều Kinh Ngọc, xoa tóc cậu: "Còn muốn gì không?" Dịu dàng chu đáo hết sức.

Kiều Kinh Ngọc cau mày: "Bắp đùi em không bị rách da thật à? Sao vẫn hơi đau đau?"

Lạc Hải bỗng chột dạ: "Không thật mà, tối qua lúc tắm anh nhìn rồi, chỉ hơi đỏ thôi."

"Vậy sau này anh dùng chân em cũng phải đeo bao, giảm lực ma sát." Nói đoạn Kiều Kinh Ngọc lại banh chân ra một chút, hôm nay cậu mặc quần thể thao rất rộng rãi nhưng vẫn chạm vào chỗ bị cọ tối qua, rất là khó chịu.

"Được, nghe cục cưng hết." Lạc Hải bưng mặt cậu, vần vò mấy cái rồi thơm môi cậu.

Kiều Kinh Ngọc cáu kỉnh "hứ" một tiếng.

Sống với nhau lâu, hai đứa cũng ngày càng hài hòa trong phương diện đó. Thật ra Lạc Hải luôn rất tiết chế và chú trọng cảm nhận của cậu, cơ bản là khi nào cậu muốn dừng thì hắn đều dừng ngay, nhưng thi thoảng cũng có lúc mất kiểm soát, chẳng hạn như hôm qua.

Có điều lần nào làm xong Lạc Hải cũng vô cùng dịu dàng với cậu, cậu bảo sao thì là vậy, không chỉ nghe cậu sai khiến mà còn dỗ ngon dỗ ngọt, khiến cậu chẳng thể tính sổ.

Hai đứa lên xe nhưng không vội đi ngay, còn quấn quýt trong xe một lúc mới xuất phát về nhà bố mẹ.

Hai nhà gần nhau, chỉ mất bốn mươi phút lái xe, về đến nhà vừa kịp giờ ăn trưa.

Lạc Hải vào bếp ngó thử, dặn bác giúp việc làm thêm hai món dễ tiêu. Rồi hắn quay ra phòng khách, trông thấy Kiều Kinh Ngọc ngồi trên ghế gỗ, mặt mày mất tự nhiên như ngồi lên đinh. Hắn nhanh chóng về phòng lấy nệm, lót dưới mông Kiều Kinh Ngọc ngay trước mặt vợ chồng Lục Vấn Cảnh.

Kiều Kinh Ngọc xấu hổ muốn chết, hận không thể chui đầu vào khe nứt trên sàn, Lạc Hải hâm đúng là giỏi làm cậu đội quần, thế này chẳng phải giấu đầu hở đuôi, lạy ông tôi ở bụi này sao?

Lục Vấn Cảnh và vợ nhìn nhau, rặt một vẻ hiểu nhưng không nói.

Thật ra từ lúc hai đứa vào nhà Lục Vấn Cảnh đã nhận ra bất thường, hôm nay Kiều Kinh Ngọc ăn mặc kín mít, cổ và tay không hở chút da thịt nào, tư thế đi lên tầng rất kỳ quặc, nhìn là biết tối qua làm việc xấu.

Thầy nghĩ phải tìm cơ hội nói chuyện với con, người trẻ tuổi vẫn nên tiết chế.

Sau bữa cơm, cả nhà quây quần uống trà. Cô Lục nói: "Để mẹ dặn mấy bác dọn phòng cho hai đứa, Kiều Kiều vẫn ở phòng cũ nhé."

Kiều Kinh Ngọc đang ăn bánh, ngậm bánh ngọt quay sang nhìn Lạc Hải.

Trước đây cậu cũng từng ở nhà họ Lục, mẹ Lục rất chu đáo, còn chuẩn bị riêng một phòng cho cậu. Từ bấy trở đi căn phòng đó trở thành phòng của cậu, mỗi lần về nhà bố mẹ đều tách hai đứa ngủ riêng, lần nào Lạc Hải cũng thừa lúc bố mẹ ngủ lén chạy vào phòng cậu, cứ như ăn trộm không bằng.

"Ờm..." Lạc Hải hiểu ý Kiều Kinh Ngọc, thản nhiên nói với mẹ: "Bọn con ở một phòng là được ạ, em ấy ngủ với con."

"À, được... Được chứ." Cô Lục sững người, nhanh chóng trả lời.

Cô không cảm thấy có gì bối rối, chẳng qua bỗng dưng cô nhận ra từ lâu hai đứa đã không còn là trẻ con không hiểu chuyện gì, cặp đôi trẻ đòi ngủ chung phòng nữa kìa.

Kiều Kinh Ngọc ăn xong thì buồn ngủ, về phòng đánh một giấc.

Lạc Hải bị Lục Vấn Cảnh gọi vào phòng làm việc.

Thật ra hai bố con ít khi nói chuyện trong phòng làm việc, Lục Vấn Cảnh cảm thấy phòng làm việc quá nghiêm túc, gọi con vào giống như muốn dạy dỗ vậy, lần trước gọi Lạc Hải vào phòng làm việc cũng là vì con dẫn Kiều Kinh Ngọc về nhà come out.

"Sao thế bố? Có việc gì ạ?" Lạc Hải vào phòng bèn hỏi.

"Con ngồi đi." Lục Vấn Cảnh ngồi trên ghế tựa, nét mặt khá nghiêm túc.

Lạc Hải bồn chồn, càng tò mò hơn.

Lục Vấn Cảnh uống nước rồi thả lỏng cơ mặt, cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của mình đến là buồn cười.

"Ờ..." Thầy chọn lọc từ ngữ: "Bố chỉ muốn nhắc nhở con, hai đứa còn trẻ, lại đang độ tuổi hừng hực sức sống, vẫn phải chú ý thân thể. Nhất là Kiều Kiều, sức khỏe nó yếu, không so được với con, con đừng thái quá."

Lạc Hải ngớ người: "Việc này thôi ạ?"

"Ừ, chỉ thế thôi." Lục Vấn Cảnh nói.

Lạc Hải phì cười: "Bố thật là."

Lục Vấn Cảnh cũng cười, bấy giờ mới muộn màng cảm thấy ngại. Thầy lấy hộp thuốc lá trong ngăn kéo, châm một điếu rồi ra hiệu Lạc Hải.

Lạc Hải nói: "Con không hút, Kiều Kiều không thích."

Đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ cái lần ở trường tiểu học thôn, Kiều Kinh Ngọc tưởng hắn ném đầu lọc xuống đất bèn bám theo dạy bảo hắn mãi.

Lục Vấn Cảnh nói: "Cũng tốt, hút thuốc không phải thói quen hay ho."

Lạc Hải đáp: Thế bố cũng đừng hút nữa."

"Được." Lục Vấn Cảnh lập tức dụi tắt điếu thuốc: "Thật ra bố cũng không hút nhiều, hộp này để cả tháng rồi."

"Gần đây bố bận lắm à?" Lạc Hải thuận miệng hỏi.

"Sao con biết?" Lục Vấn Cảnh hỏi.

"Mẹ con bảo." Lạc Hải trả lời.

Lục Vấn Cảnh cười tươi, cảm thấy con trai đã biết quan tâm mình, trong lòng có phần cảm động: "Cũng tạm, dạo này công ty hơi nhiều việc."

"Con giúp gì được bố không?" Lạc Hải hỏi.

"Không cần, con cũng đủ bận rồi." Lục Vấn Cảnh nói: "Con vừa muốn yêu đương vừa muốn làm nghề phụ, nghe nói còn muốn học hai bằng, có nổi không đấy?"

Lần này đến lượt Lạc Hải hỏi: "Sao bố biết?"

Lục Vấn Cảnh: "Kiều Kiều kể với mẹ con, nói sang năm hai con định học thêm ngành Toán, con nghĩ kỹ chưa? Bố từng gặp rất nhiều người học ngành một Toán, ngành hai khoa học máy tính, nhưng ngành một khoa học máy tính, ngành hai Toán thì không nhiều."

"Bố nghi ngờ IQ của con?"

"Không không không." Lục Vấn Cảnh vội vàng giải thích: "Ý bố không phải thế, bố nghi ngờ IQ của con khác nào tự nghi ngờ IQ của bố? Chẳng qua ngày trước con nói con không thích Toán lắm mà? Sao lại nghĩ đến việc học hai bằng?"

"Nhiều nghề không lo đói, không được ạ?"

Đời nào Lục Vấn Cảnh tin lý do này: "Vì ngày xưa bố mong con học Toán sao?"

Lạc Hải không nói gì, im lặng cũng là câu trả lời.

Khi ấy bố con họ vẫn chưa biết thân phận của nhau, Lục Vấn Cảnh mong Lạc Hải học Toán nhưng Lạc Hải từ chối, nói mình chỉ muốn kiếm tiền, còn nói gì mà muốn kiếm tiền nuôi chó, làm một thời gian rất dài Lục Vấn Cảnh đều tưởng hắn thích chó nhỏ, còn nghĩ hay là tặng hắn một con chó lông xoăn, mãi đến một ngày nhìn chằm chằm tóc xoăn của Kiều Kinh Ngọc mới vỡ lẽ.

Lúc lâu sau, Lục Vấn Cảnh thở dài: "Khi ấy bố khuyên con học Toán vì bố coi con là học trò, cảm thấy con phù hợp nên đề nghị như thế. Bây giờ con là con trai bố, bố chỉ muốn con sống thoải mái vui vẻ. Đời này bố dốc sức làm việc đều là vì con, con chỉ cần ngồi hưởng là bố vui lắm rồi."

Lạc Hải ngẩng đầu nhìn Lục Vấn Cảnh, lời giãi bày của bố khiến hắn rất cảm động.

Hắn nói: "Chỉ là, thỉnh thoảng đi đến tòa nhà năm xưa bố mẹ học, con mới có suy nghĩ đấy."

Trong lòng hắn, việc này giống như một sự kế thừa. Năm xưa bố mẹ học ở đó, bây giờ hắn cũng muốn đến đó học, hắn là con trai của họ. Lạc Hải không giỏi nói chuyện, dường như hắn không bao giờ có thể có mối quan hệ thân thiết với bố mẹ như Kiều Kinh Ngọc, nhưng hắn cũng đang âm thầm bù đắp nỗi tiếc nuối của bố mẹ. Ở nơi người kia không hay biết, họ đều đang cố gắng bù đắp những năm tháng đã bị cướp đi.

Lục Vấn Cảnh bỗng rưng rưng, thầy gật đầu, không muốn con trai nhìn thấy mình thất thố.

Lạc Hải ra ngoài, gặp mẹ ở góc ngoặt tầng hai.

Cô Lục nói: "Mẹ lên xem Kiều Kiều dậy chưa, bác giúp việc làm bánh ngọt, loại nó thích đấy."

"Chắc chưa đâu, em ấy ngủ giỏi lắm." Lạc Hải cười cong mắt: "Mẹ, cảm ơn mẹ đã tốt với Kiều Kiều."

"Thằng bé này, sao tự nhiên nói thế." Cô Lục mỉm cười.

"Không có gì ạ." Lạc Hải nói: "Con đi xem em ấy."

Hắn xoay người bước đi, nhưng cô Lục vẫn nhìn theo bóng hắn mãi đến khi hắn vào phòng.

Thật ra cô rất biết ơn Kiều Kiều, Kiều Kiều là đứa trẻ lớn lên trong tình yêu thương, thằng bé biết cách yêu thương người khác, cũng biết cách thể hiện tình yêu, có Kiều Kiều ở giữa điều tiết, vợ chồng cô cũng dễ hòa hợp với con trai hơn.

Trong phòng, Kiều Kinh Ngọc vẫn vừa ngủ vừa cầm gói bim bim. Cậu lớn tướng thế này vẫn ham ăn vặt, không thích ăn cơm, vậy nên mỗi lần đến đây cô Lục đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, còn cho hai đứa mang về một ít. Cô Lục giỏi lựa đồ, hầu như loại nào cũng ngon, Kiều Kinh Ngọc đều thích ăn.

Lạc Hải biết, mẹ thương Kiều Kinh Ngọc một mặt là vì Kiều Kinh Ngọc vốn đã dễ mến, mặt khác là vì Kiều Kinh Ngọc là người hắn kiên quyết chọn.

Vì mẹ yêu hắn cho nên yêu ai yêu cả đường đi, cũng yêu Kiều Kinh Ngọc.

Lạc Hải lên giường nằm, nghiêng người ngắm Kiều Kinh Ngọc ngủ.

Kiều Kinh Ngọc đã ngủ rất lâu, vô thức trở mình, đụng trúng ngực Lạc Hải thì tỉnh dậy.

"Lạc Hải, mẹ mua cho em nhiều đồ ăn vặt lắm..." Giọng cậu hơi khàn vì vừa tỉnh ngủ.

"Ừ." Lạc Hải vén tóc mái lộn xộn của cậu: "Em đúng là chó con tham ăn."

Kiều Kinh Ngọc dụi đầu trong ngực hắn: "Vì hồi bé mẹ em không cho ăn mà."

Cậu ốm yếu từ nhỏ, Kiều Trân và Giang Bác Thần quản lý chuyện ăn vặt của cậu tương đối nghiêm, thế nên bây giờ ham ăn cũng có lý do của nó.

Lạc Hải thử tưởng tượng Kiều Kinh Ngọc lúc nhỏ, chắc chắn đáng yêu cực kỳ. Hắn cười nói: "Nếu bọn mình cùng nhau lớn lên thì tốt, đồ ăn vặt của anh đều cho em hết."

Kiều Kinh Ngọc thích chết đi được: "Anh tốt bụng quá đấy."

"Ai bảo anh thích em." Lạc Hải hôn cậu.

Lạc Hải nghĩ hắn thích Kiều Kinh Ngọc như thế, bất kể hắn và Kiều Kinh Ngọc gặp nhau khi nào, ở đâu, hắn đều sẽ thích cậu.

Hắn không tin thần phật, nhưng lại cảm thấy Kiều Kinh Ngọc là định mệnh đời mình.