Ra khỏi sân bay, Kiều Kinh Ngọc che miệng mãi đến khi được Lạc Hải nhét vào ghế phụ lái. Cậu mở gương nhỏ đằng trước soi môi mình, cất giọng ỏn ẻn: "Anh hôn sưng môi em rồi."
Lạc Hải nhìn chằm chằm môi trên hồng hào sưng nhẹ của cậu. Hắn đã nhớ nhung cánh môi này từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể thưởng thức thỏa thuê, hôn tều môi cậu đúng là quá đáng.
Kiều Kinh Ngọc dẩu môi: "Anh nhìn đi."
"Anh thấy rồi." Lạc Hải nóng bừng mặt, nhóc con này không ngượng ngùng chút nào. Hắn nhìn Kiều Kinh Ngọc: "Em cũng không mắc cỡ nhỉ."
Kiều Kinh Ngọc không vui: "Em mắc cỡ làm gì? Người ôm em gặm môi em ở sân bay là anh, cũng cho anh hôn sưng cả mỏ rồi, bây giờ anh mới biết mắc cỡ à?"
Nhớ lại tình cảnh khi nãy mà cậu ngại thật sự, thế này khác nào come out với bạn bè năm châu bốn bể, vừa rồi còn có người nước ngoài huýt sáo với hai bọn cậu nữa chứ.
"Lạc Hải, em không nhận ra anh lại phóng khoáng thế đấy." Kiều Kinh Ngọc trêu chọc.
Lạc Hải cụp mắt, tai đỏ bừng. Thật ra ở một số khía cạnh hắn vừa truyền thống vừa trong sáng, hôm nay thật tình là thoáng quá mức.
Hắn mím môi, giữa răng môi như vẫn còn xúc cảm mềm mại trên môi cậu, từ hồi mới quen hắn đã cảm thấy môi Kiều Kinh Ngọc rất đáng yêu, nghĩ đến việc sau này chỉ có mình được hôn đôi môi ấy là trong lòng lại phấn khích kỳ lạ.
Xe rời khỏi bãi đỗ, mặt trời vén tầng mây nhìn xuống, chiếu rọi bầu trời sáng sủa hơn.
Lạc Hải thong thả lái xe, mở hé cửa sổ cho gió trời lùa vào và ngẫm lại mọi chuyện vừa xảy ra.
"À mà, lúc Kiều Hoành gọi anh đến nhà em, sao phòng em bừa bộn thế? Trông như bị trộm khoắng sạch, đồ đạc vứt lung tung."
"Ờm..." Kiều Kinh Ngọc chột dạ gãi đầu: "Lúc Kiều Hoành gọi điện cho anh em vẫn chưa dậy, anh nghe máy xong, em chắc chắn anh đến thì mới dậy. Em muốn mang một cái vali đi để giả vờ cho giống, thành ra lúc dọn đồ bị cuống..."
Cậu càng nói càng chột dạ, ngó trộm nét mặt Lạc Hải. Lạc Hải bật cười, trừng cậu một cái rồi lại cười.
"Nếu anh không đến thì em không dậy đúng không?"
"Thì... Anh không đến em còn dậy làm gì?" Kiều Kinh Ngọc nói.
"Nếu anh không đến, em tính thế nào?" Lạc Hải hỏi.
"Em chưa nghĩ." Kiều Kinh Ngọc không hề nghĩ "Lạc Hải không đến", dường như trong lòng cậu đã chắc chắn đáp án là Lạc Hải nhất định sẽ đến.
Bây giờ Kiều Kinh Ngọc mới nghĩ: "Nếu anh không đến có khi em đi thật, đặt vé máy bay bay đi luôn."
Chắc chắn cậu không thể chịu được nỗi mất mát khổng lồ khi Lạc Hải không đến, nhất thiết phải đổi nơi khác để âm thầm chữa lành tổn thương.
Lạc Hải nghe vậy thì nắm tay trái của cậu.
Kiều Kinh Ngọc rút tay ra: "Anh tập trung lái xe đi. Lái xe vi phạm quy định xong rồi khóc nhé. Em đâu phải Hương phi nương nương, sao nói bay là bay ngay được."
Cậu dứt lời bèn ló đầu nhìn ra ngoài: "Anh đang đưa em đi đâu đấy?"
"Về nhà." Lạc Hải đáp.
"Em không về! Có vali ở đây, em chuẩn bị bỏ trốn với anh rồi!" Kiều Kinh Ngọc nói một cách hào hứng.
"Anh nói về nhà anh." Lạc Hải trầm giọng.
Kiều Kinh Ngọc đơ ra tại chỗ, về nhà Lạc Hải á? Trời ơi k.ích thích quá, vừa mới come out ở sân bay, giờ lại về nhà come out lần nữa sao? Ui... Cậu biết giải thích với bố mẹ Lạc Hải thế nào đây?
"Bố mẹ anh sẽ không đánh em chứ?" Kiều Kinh Ngọc hơi căng thẳng.
Lạc Hải cười tủm tỉm: "Sao? Em sợ à?"
Kiều Kinh Ngọc thấy chết không sờn: "Không sợ, nếu bố anh đánh em thì em cho chú ấy đánh. Nếu chú ấy đuổi em đi thì em đòi tiền chú ấy. Em nhớ thông báo tìm người của chú treo thưởng mười triệu tệ lận, nể mặt anh em chỉ xin con trai chú ấy thôi, dù sao tiền bạc cũng ảnh hưởng tình cảm. Nếu chú không muốn thì kiểu gì em cũng phải đòi chú mười triệu, sau đó cao chạy xa bay với anh!"
Lạc Hải nói: "Yên tâm đi, bố không đánh em đâu, đánh anh còn nghe được."
Tuy nói vậy nhưng Kiều Kinh Ngọc vẫn thấp thỏm suốt quãng đường, giữa chừng còn giở quẻ không muốn đi nữa.
Nhưng Lạc Hải đã chuẩn bị tâm lý, nhất quyết hôm nay phải đưa Kiều Kinh Ngọc về nhà, không thể mặc cậu nuốt lời.
Trước khi vào nhà, hắn nắm chặt tay Kiều Kinh Ngọc: "Hôm nay theo anh vào nhà, sau này không còn đường hối hận. Em yên tâm, anh sẽ không để bất cứ ai tổn thương em dù chỉ một đầu ngón tay, bố mẹ anh cũng không được."
"Ừm." Kiều Kinh Ngọc cũng nắm lại tay hắn.
Mười ngón tay đan nhau lúc này chính là cảm giác an toàn lớn nhất.
Hai đứa cứ thế nắm tay cùng đi vào, vốn tưởng giờ này chỉ có cô Lục ở nhà, không ngờ vợ chồng Lục Vấn Cảnh đều ngồi trong phòng khách.
Tất cả đưa mắt nhìn nhau.
Mặc dù Kiều Kinh Ngọc đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy bố mẹ Lạc Hải ngồi song song trước mặt, cậu bỗng cảm thấy da đầu tê rần như bị điện cao thế giật, muốn giãy khỏi tay Lạc Hải.
Song Lạc Hải không cho cậu chùn chân, nắm tay cậu chặt hơn.
Suy cho cùng gừng càng già càng cay, Lục Vấn Cảnh thấy hai đứa trẻ nắm tay nhau và vali Lạc Hải đang kéo cũng không sốc gì lắm, thậm chí còn trêu đùa: "Sao đây? Muốn bỏ trốn à?"
Lạc Hải toan cất tiếng thì bị thầy ngắt lời: "Cu tóc xoăn ăn cơm chưa?"
Kiều Kinh Ngọc lắc đầu, đúng là đã đến giờ cơm trưa.
Lục Vấn Cảnh nói với vợ: "Gọi chị giúp việc nấu gì cho cháu nó ăn."
"Lạc Hải, con đi với bố."
Kiều Kinh Ngọc bần thần nhìn Lạc Hải lên tầng với Lục Vấn Cảnh, đoạn cau mày lo lắng.
"Không sao." Cô Lục vỗ nhẹ vai cậu: "Đi, mình vào ăn thôi."
Tuy lo lắng nhưng Kiều Kinh Ngọc cũng biết mình không làm được gì trong tình hình hiện tại, chỉ đành chờ đợi.
Trên tầng, Lục Vấn Cảnh dẫn Lạc Hải vào phòng làm việc. Nói ra thì Lạc Hải vẫn chưa vào căn phòng này bao giờ.
Lục Vấn Cảnh ngồi lên ghế tựa sau bàn làm việc rộng rãi, bắt Lạc Hải đứng.
"Nói đi, chuyện gì đây?"
Lạc Hải đáp: "Như thầy nghĩ đấy."
Lục Vấn Cảnh hỏi: "Bố nghĩ thế nào?"
Lạc Hải trả lời: "Giống như thầy nhìn thấy."
Lục Vấn Cảnh gật đầu, thầy thật sự nhìn thấy rồi, nhìn thấy hai đứa nắm tay nhau.
"Nghĩ kỹ rồi? Không xa nhau được đúng không?"
"Vâng."
"Người nhà nó không đồng ý?"
"Vâng."
Lục Vấn Cảnh nhíu mày, lấy một hộp thuốc lá trong ngăn kéo. Thầy muốn hút thuốc nhưng tìm đi tìm lại vẫn không thấy bật lửa, đành phải ném bao thuốc về ngăn kéo.
Thầy cau mày hỏi: "Bố hỏi lại con lần nữa, không xa nhau được đúng không?"
Lạc Hải ngước mắt nhìn thầy: "Vâng."
Lục Vấn Cảnh nói: "Nếu bố cũng không đồng ý thì sao?"
Lạc Hải không nói một lời xoay người bỏ đi.
Việc này không cần bất cứ ai đồng ý, Lục Vấn Cảnh không đồng ý thì hắn dẫn Kiều Kinh Ngọc đi ngay, từ nay về sau không bước chân vào ngôi nhà này nữa, Lục Vấn Cảnh đẻ đứa thứ hai đi.
"Con đứng lại cho bố!"
Lục Vấn Cảnh đập bàn đứng dậy, tức mình chống nạnh: "Bố nói bố không đồng ý chưa mà con đã đi?"
Lạc Hải dừng bước.
Hai bố con vào phòng làm việc mãi không đi ra, mới đầu Kiều Kinh Ngọc còn đứng ngồi không yên, nhưng nhanh chóng được cô Lục trấn an.
Cô Lục dắt cậu vào phòng ăn dùng bữa, đã vậy còn toàn là món cậu thích. Kiều Kinh Ngọc có chút ngạc nhiên, nhà Lạc Hải ăn giống nhà mình quá.
Nhưng cô Lục nói: "Đây đều là món Lạc Hải thích, xem ra cũng là món cháu thích."
Hầu như Lạc Hải đều ăn theo Kiều Kinh Ngọc, hắn không đặc biệt thích món gì, chỉ nhớ sở thích của Kiều Kinh Ngọc.
Kiều Kinh Ngọc ăn cực kỳ ngoan, cô Lục nhìn mà tình mẹ dâng trào, chốc chốc lại xoa đầu cậu. Con của cô không ở bên cô từ rất nhỏ, thật ra cô chưa từng có cơ hội làm một người mẹ trọn vẹn, bây giờ Lạc Hải đã quay về, song hầu hết thời gian đều không cần cô quan tâm chăm sóc, càng không cho cô xoa đầu thế này.
Cô Lục ngắm Kiều Kinh Ngọc ăn cơm, còn gắp thức ăn cho cậu, sau đó lại dặn người làm: "Chị nấu chè cho cháu nó nhé, tôi thấy môi nó bị sưng, hình như là nóng trong người, chị nấu chè lê tuyết nhĩ là được."
Kiều Kinh Ngọc suýt nghẹn cơm.
Cháu không bị nóng trong đâu, tại con trai cô hôn đấy ạ!
Nhưng Kiều Kinh Ngọc vẫn lễ phép thưa: "Cảm ơn mẹ Lục ạ."
Thật ra trong thời gian nằm viện cậu đã ăn rất nhiều canh của cô Lục, nhưng mới gặp cô mấy lần. Cậu cảm thấy cô Lục rất thân thiết, bèn gọi là "mẹ Lục" thay vì "cô".
Cô Lục vui như mở cờ trong bụng, lại xoa đầu cậu: "Ăn chậm thôi."
Kiều Kinh Ngọc ăn được kha khá thì Lạc Hải xuống tầng, ngồi bên cạnh cậu. Cô Lục cũng không hỏi gì, chỉ múc cho Lạc Hải một bát canh rồi đi ra.
Lục Vấn Cảnh đang ngồi trên sô pha ngoài phòng khách. Cô Lục bước đến ngồi cạnh chồng: "Con nói sao?"
Lục Vấn Cảnh lắc đầu: "Không xa nhau được."
Cô Lục thở dài: "Em đoán đúng rồi."
Lục Vấn Cảnh nói: "Em sáng suốt, nhìn không chệch chút nào."
Cô Lục hỏi: "Anh nói thật đi, chuyện này anh nghĩ thế nào? Đừng giấu giếm em."
Thật ra quan điểm của Lục Vấn Cảnh giống như tất cả các bậc phụ huynh bình thường trên đời: "Đương nhiên anh mong con có thể lấy vợ sinh con, sống một cuộc đời bình thường suôn sẻ, sau này vợ chồng mình già còn có cháu bế."
"Nhưng nếu nó đã như thế thì mình còn cách nào được? Hơn nữa nó xa vợ chồng mình bao nhiêu năm, hồi xưa khi tìm nó anh đã nghĩ, mặc kệ con trai anh trở thành thế nào, dù tàn tật anh cũng có thể chấp nhận, chỉ cần nó còn sống. Thế nên bây giờ cũng như vậy, bất kể nó ra sao anh đều chấp nhận."
Nếu chưa từng lạc mất con, có lẽ Lục Vấn Cảnh cũng sẽ như nhà thông gia, phản ứng đầu tiên là chia rẽ hai đứa, cuộc sống của hai đứa nên được sắp đặt tốt đẹp hơn. Nhưng chính vì từng lạc mất một lần, cho nên hiện giờ thầy cảm thấy chỉ cần con còn sống, còn ở bên cạnh mình đã là chuyện tốt nhất, những cái khác không dám yêu cầu quá nhiều.
Lục Vấn Cảnh bật cười, hỏi vợ: "Em thì sao? Em nghĩ thế nào?"
Cô Lục cười đáp: "Em còn có thể nghĩ thế nào. Em như anh thôi. Mình cũng không nuôi con được mấy ngày, suy cho cùng mười mấy năm nay đều thiếu nợ nó, tính thằng bé vốn đã trầm lắng, hiếm thấy nó thích thứ gì, bây giờ nó có người mình thích thì sao lại đành lòng khiến nó không vui."
Lục Vấn Cảnh nói: "Mình phải sang nhà họ Kiều một chuyến."
Cô Lục: "Em đi với anh, dẫn con theo."