Ngày Hè Đằng Đẵng

Chương 84: Phẫu Thuật Thành Công




Kiều Kinh Ngọc và Lục Vấn Cảnh nói chuyện trong phòng một lúc.

Trước khi Lục Vấn Cảnh đi, Kiều Kinh Ngọc hỏi: "Chú Lục, cô chú chuẩn bị khi nào nói cho Lạc Hải?"

"Chờ thi đại học xong đã." Lục Vấn Cảnh đáp: "Vợ tôi cũng có ý đó."

Thi đại học là chuyện trọng đại, nhờ Kiều Kinh Ngọc mà Lục Vấn Cảnh được biết năm ngoái Lạc Hải đã bỏ thi một lần vì ông Lạc, lần này vợ chồng thầy không muốn lại tạo thêm gánh nặng tâm lý cho con vì việc khác.

Bây giờ đã tìm được con, mọi chuyện tiếp theo đều có thể tiến hành tuần tự, mười sáu năm còn chờ được nữa là mấy ngày.

Nghe thế Kiều Kinh Ngọc mới hoàn toàn yên tâm.

Hai người ở trong phòng trò chuyện một lúc lâu, để Lạc Hải ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang. Hắn không hiểu, có gì hắn không thể nghe sao? Còn phải đuổi hắn ra ngoài?

Lúc này, Lục Vấn Cảnh mở cửa phòng đi ra. Trước khi đi, Kiều Kinh Ngọc nhìn Lục Vấn Cảnh: "Thầy Lục, nhất định đừng quên chuyện cháu đã nói."

Lục Vấn Cảnh gật đầu: "Cháu yên tâm. Tôi sẽ không quên."

Hai người nói chuyện như bị làm mờ, khiến Lạc Hải càng hoang mang tợn. Nhưng hắn không phải người hay tò mò, cũng không gặng hỏi Kiều Kinh Ngọc.

Tối hôm đó, Kiều Kinh Ngọc đi ngủ có bố mẹ và Lạc Hải ở bên. Do hôm sau phải phẫu thuật nên không ai chịu đi, Kiều Kinh Ngọc cũng bó tay.

Có lẽ vì đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu, đến lúc phải phẫu thuật thật Kiều Kinh Ngọc vô cùng thản nhiên. Vốn dĩ bố mẹ lo cậu không ngủ được mới muốn ở cạnh, nhưng cậu lại nhanh chóng đánh một giấc tới sáng.

Sáng ngày 5 tháng 6, Kiều Kinh Ngọc thức dậy, cạnh giường chỉ có một mình Lạc Hải.

"Bố mẹ tớ đâu?" Cậu hỏi.

Lạc Hải nói: "Vừa nãy bác sĩ gọi cô chú đi ký tên, cô chú đi cả rồi."

Trời sáng choang, thời gian đã không còn sớm.

Lạc Hải thấy cậu ngủ ngon quá không nỡ đánh thức, nhưng ngoài phòng bệnh vẫn còn rất nhiều người đang chờ. Hắn vuốt ve khuôn mặt Kiều Kinh Ngọc: "Dậy đi, rửa mặt thay quần áo."

"Ừ." Kiều Kinh Ngọc nhắm mắt, túm bàn tay hắn áp vào má để cảm nhận hơi ấm, giữ như thế mấy giây liền như muốn nhớ kỹ đường chỉ tay nơi lòng bàn tay hắn.

Lạc Hải im lặng nhìn cậu, nhìn bộ dạng dựa dẫm vào mình như em bé của cậu, hy vọng biết bao giây phút này có thể dừng lại mãi mãi.

"Kiều Kinh Ngọc, tôi xin cậu, đừng để tôi mất mát lần nữa." Hắn nhỏ giọng van nài.

Đương nhiên Kiều Kinh Ngọc biết Lạc Hải sợ mất mát nhường nào, nhưng cậu hoàn toàn không dám cam đoan bất cứ điều gì. Vào phòng phẫu thuật coi như giao số phận cho bác sĩ và ông trời, cả cậu lẫn Lạc Hải đều không thể đối chọi.

"Lạc Hải, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi."

Cuối cùng Kiều Kinh Ngọc chỉ có thể nói với hắn như thế. Lục Minh Triêu, đây là tên thật của Lạc Hải, bình minh ló rạng trên đất liền. Bất kể cuộc sống sau này ra sao, có còn người tên Kiều Kinh Ngọc hay không, Lạc Hải cũng phải bắt đầu tương lai mới.

Hai đứa không có nhiều thời gian, khoảnh khắc này đã là lời tạm biệt sau cuối. Kiều Kinh Ngọc cũng biết chờ lát nữa ra ngoài, cả hai không còn cơ hội thủ thỉ với nhau.

Rất nhiều người vẫn đang đợi ngoài phòng.

Lạc Hải cùng Kiều Kinh Ngọc đi rửa mặt, đánh răng và thay quần áo. Lạc Hải luôn nhìn cậu như không nỡ bỏ qua bất cứ cử chỉ nào của cậu.

Đến khi cậu sửa soạn xong xuôi, mọi người lũ lượt kéo vào phòng, có ông bà ngoại, bố mẹ, bác trai bác dâu và Kiều Hoành, Trần Gia và bố anh ấy, còn có Lâm Hy Tạp Tạp. Phòng bệnh đơn vốn rộng rãi nháy mắt trở nên chật hẹp.

Kiều Kinh Ngọc cố gắng lấy lại tinh thần để chào hỏi mọi người. Sau đó trước ánh nhìn chăm chú của đám đông, bác sĩ và y tá đẩy giường vào.

Lạc Hải bế cậu lên giường cáng đẩy, Kiều Kinh Ngọc nằm trên giường cười tươi vẫy tay với mọi người, nụ cười ấy còn rạng rỡ hơn hoa hướng dương ở đầu giường cậu.

Bác sĩ và y tá đẩy cậu đến phòng phẫu thuật, bố mẹ đi hai bên đưa cậu đoạn đường cuối cùng, ông bà ngoại thì dìu nhau đi phía sau.

Giang Bác Thần đỏ hoe mắt an ủi cậu: "Đừng sợ nhé con trai, đi ra là có thể nhìn thấy bố mẹ rồi."

"Bố mẹ, con yêu bố mẹ." Kiều Kinh Ngọc để mặc nước mắt lăn dài.

Cậu sợ lúc này còn không nói thì sẽ không có cơ hội nữa.

Kiều Trân lập tức khóc như mưa.

Sau cùng Kiều Kinh Ngọc nhìn Lạc Hải đi ở đuôi giường, mặc dù không nói gì nhưng cả hai đều ngầm hiểu.

Cửa phòng phẫu thuật đóng kín sau khi Kiều Kinh Ngọc được đẩy vào, đèn báo màu đỏ ngoài phòng phẫu thuật sáng lên biểu thị "đang phẫu thuật".

Tiếp theo là sự chờ đợi dài dằng dặc.

Bác sĩ đã cho biết trước thời gian phẫu thuật là 6-8 tiếng, nhưng cũng không loại trừ trường hợp ngoài ý muốn xảy ra khiến thời gian phẫu thuật kéo dài.

Do có quá nhiều người tụ tập trước cửa phòng phẫu thuật, bác sĩ bảo mọi người chờ ở khu vực chờ, ông bà ngoại tuổi cao không thể đứng lâu, gia đình Kiều Hoành đưa ông bà qua đó. Những người còn lại đều được Giang Bác Thần khuyên về trước, bởi vì thời gian phẫu thuật thật sự quá lâu, từng ấy người không thể chầu chực mãi ở đây.

Trước cửa chỉ còn Kiều Trân, Giang Bác Thần và Lạc Hải.

Giang Bác Thần đi qua đi lại ngoài phòng phẫu thuật hòng giảm bớt lo lắng, Kiều Trân thì ngồi trên băng ghế cúi đầu đờ đẫn.

Lạc Hải đứng dựa tường, dường như có thể nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Tâm trạng hắn rối bời như thể đã đánh mất khả năng suy nghĩ, trong đầu đầy rẫy mảnh vỡ hỗn loạn liên quan đến Kiều Kinh Ngọc.

Từ thôn Quan Vân thị trấn Sơn Nam đến thành phố A, giữa hai đứa có quá nhiều kỷ niệm, những mảnh vỡ kỷ niệm ấy giống như nước biển lẳng lặng cuộn trào trong đầu hắn.

Từng giây từng phút trôi qua, không biết đồng hồ trên tường đã xoay bao nhiêu vòng.

Lạc Hải nhúc nhích đôi chân tê rần nhức mỏi, đi lại ngoài phòng phẫu thuật. Bấy giờ Kiều Hoành từ khu chờ đi sang huých vai hắn.

"Sao?" Lạc Hải cất giọng khàn đặc.

Kiều Hoành lấy một thứ trong túi quần đưa cho hắn, Lạc Hải nhìn kỹ, là một tấm bùa màu vàng tươi.

"Gì đây?"

"Kiều Kinh Ngọc bảo tôi giao cho cậu, nó nói đây là đồ của cậu, kêu cậu giữ gìn cẩn thận."

Kiều Hoành dứt lời thì xoay người quay lại khu chờ, cũng không giải thích nhiều.

Lạc Hải sờ tấm bùa, hình như bên trong có gì đó, nhưng hắn không có tâm trạng mở ra mà nhét thẳng vào túi quần. Hắn không quan tâm đây là gì, chỉ rất muốn hỏi Kiều Kinh Ngọc tại sao không chờ phẫu thuật xong tự mình đưa cho hắn? Lẽ nào cậu không tự tin với bản thân?

Nhưng con người ấy đang nằm trên bàn mổ lạnh băng, hắn chẳng có cơ hội chất vấn cậu.

Ngoài trời tối dần, đã đến 4 giờ chiều, Kiều Kinh Ngọc vào phòng phẫu thuật gần 8 tiếng rồi.

Lúc này đèn báo ngoài cửa đột ngột chuyển sang màu xanh lá.

Cửa mở, một bác sĩ đi ra, Giang Bác Thần và Kiều Trân lập tức tiến lên.

Lạc Hải dán chặt vào tường, siết chặt hai tay nghe bác sĩ nói: "Mọi chuyện suôn sẻ, phẫu thuật rất thành công."

Hắn thoắt mất sức, gần như đứng không vững.

Tin tốt nhanh chóng truyền đến khu chờ, hai cụ và gia đình Kiều Hoành đều chạy sang, bà ngoại và Kiều Trân ôm nhau khóc, thay phiên an ủi nhau.

Lạc Hải không nghe rõ họ nói gì, nhưng hắn đã khóc vì sung sướng giữa hoàn cảnh ồn ào ấy, nước mắt làm nhòe tầm mắt.

8 tiếng phẫu thuật, Kiều Kinh Ngọc chịu được rồi, cậu làm được rồi, thật sự không bỏ hắn lại.

Lạc Hải rất muốn nhìn mặt cậu một lần, song Kiều Kinh Ngọc vẫn chưa được đẩy ra vì cần quan sát thêm, bao lâu thì khác nhau tùy từng người. Nhưng Lạc Hải không còn thời gian nữa, nếu lỡ chuyến tàu hôm nay hắn không thể đến thị trấn Sơn Nam trước ngày 7 tháng 6.

Trước khi đi Lạc Hải đứng ở cửa phòng phẫu thuật tạm biệt Kiều Kinh Ngọc, trận chiến của Kiều Kinh Ngọc đã kết thúc, tiếp theo là trận chiến của hắn.

Kiều Hoành vỗ vai hắn: "Đi thôi, tôi lái xe đưa cậu ra ga."

Ga tàu người qua kẻ lại, hành khách đều bước đi vội vàng.

Kiều Hoành đưa hắn vào cổng soát vé: "Yên tâm đi, Kiều Kiều tỉnh lại tôi sẽ báo cậu ngay."

"Cảm ơn anh, Kiều Hoành." Lạc Hải trịnh trọng nói. Tuy Kiều Hoành luôn nhằm vào hắn, nhưng chuyến này Kiều Hoành hoàn toàn có thể không đưa hắn đi.

Kiều Hoành cười, xua tay bảo hắn mau đi.

Đoàn tàu màu xanh lá quen thuộc, Lạc Hải để gọn đồ rồi tìm chỗ của mình, hắn vẫn nhớ khi xưa cũng đi đoàn tàu này về thành phố A với Kiều Kinh Ngọc.

Hai đứa qua đêm trên tàu, Kiều Kinh Ngọc gối lên chân hắn ngủ suốt đêm. Thời gian trôi nhanh quá, đấy đã là chuyện của năm ngoái, bây giờ nhớ lại vẫn như mới hôm qua.

Đã đến giờ, tàu sắp lăn bánh.

Lúc này lại có người ngồi đối diện Lạc Hải. Cả hai nhìn nhau, Lạc Hải giật mình: "Giáo sư Lục?"

Lục Vấn Cảnh mỉm cười hiện nếp nhăn nơi đuôi mắt: "Tôi đã nhận lời Kiều Kinh Ngọc sẽ đi thi cùng em."

Lạc Hải nhớ ra ngay, hóa ra hôm đó Kiều Kinh Ngọc nói với Lục Vấn Cảnh "nhất định đừng quên chuyện cháu đã nói" là chỉ chuyện này.

Nhìn điệu bộ ngạc nhiên của hắn, Lục Vấn Cảnh bổ sung: "Thằng bé không yên tâm em đi một mình, dù sao cũng là thi đại học, vẫn cần một người lớn đi theo chăm sóc."

"Nhưng sao lại là thầy?" Lạc Hải rất khó hiểu.

"Vì cậu ấy đã giúp tôi một việc, cho nên tôi cũng giúp cậu ấy một việc." Lục Vấn Cảnh giải thích.

Lục Vấn Cảnh nhớ lại những lời hôm trước Kiều Kinh Ngọc nói với mình ở phòng bệnh. Khi đó sắc mặt Kiều Kinh Ngọc nhợt nhạt, môi tím tái bất thường, trái tim không khỏe mạnh đang làm đứa bé ấy mệt mỏi.

Đứa bé ấy nói: "Cháu không yên tâm Lạc Hải đi thi một mình, chú có thể đi cùng cậu ấy không?"

"Cháu biết nếu nói trước với Lạc Hải, chắc chắn cậu ấy sẽ từ chối, nhưng cậu ấy rất lễ phép, chỉ cần chú đã đi theo thì cậu ấy cũng không còn cách nào."

Rõ ràng sức khỏe thằng bé yếu như thế nhưng vẫn nhớ chuyện thi cử của Lạc Hải. Lục Vấn Cảnh biết việc này không ai có thể làm được ngoài mình. Hơn nữa, đây cũng là cơ hội hiếm có đối với thầy và Lạc Hải.

Thầy cũng rất muốn đi xem nơi Lạc Hải trưởng thành.