Bệnh tình của Kiều Kinh Ngọc cứ thế được phô bày.
Nếu cậu đã biết thì những khi bác sĩ đến phòng bệnh thăm khám, có nói gì cũng không cần tránh cậu. Đôi lúc bố mẹ đi nghe thảo luận về tình trạng bệnh, Kiều Kinh Ngọc cũng sẽ đi chung.
Thật ra như vậy cũng tốt, cả nhà không cần giấu giếm gì nhau nữa, nhưng biết rõ tình trạng không lạc quan vẫn phải giả vờ thoải mái thì chẳng khác nào tra tấn. Kiều Kinh Ngọc như thế trước mặt bố mẹ, bố mẹ cũng như thế trước mặt cậu.
Phẫu thuật càng gần cảm giác phập phồng lo sợ càng tăng, quan trọng nhất là tình trạng sức khoẻ của Kiều Kinh Ngọc không lạc quan, cậu ngày càng yếu đi trông thấy, không đủ thể lực hoạt động vào ban ngày, thỉnh thoảng cầm điện thoại chơi game cũng ngủ thiếp đi, thành ra hầu hết thời gian cậu đều nằm trong phòng bệnh.
Thời gian phẫu thuật bước đầu xác định là mười ngày sau. Trước đó Kiều Kinh Ngọc lại làm một loạt hạng mục kiểm tra sức khoẻ, kiểm tra xong xuôi, Giang Bác Thần đưa cậu về phòng rồi theo Kiều Trân đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.
Bác sĩ điều trị chính có họ hàng xa với Kiều Trân, báo trước cho họ phương án phẫu thuật liên quan cũng như nguy hiểm có thể xảy ra. Chính vì là người quen nên bác sĩ rất thẳng thắn trong những vấn đề này, không che giấu điều gì.
Rời phòng làm việc của bác sĩ, Kiều Trân không thể kìm nổi mà oà khóc nức nở, một nửa là sợ mất mát, một nửa vì thương con.
Ngày đó sinh con, Kiều Trân đã luôn cảm thấy có lỗi khi không thể cho con cơ thể khoẻ mạnh, bây giờ lại phải làm phẫu thuật lớn, dù tỉ lệ phẫu thuật thất bại chỉ là vài phần trăm thì cô vẫn sợ có chuyện ngộ nhỡ.
"Không được..." Kiều Trân khóc lóc lắc đầu: "Hay mình ra nước ngoài phẫu thuật."
Giang Bác Thần ôm cô: "Kiều Trân à em bình tĩnh lại đi, tình trạng của Kiều Kiều hiện giờ không thích hợp đi xa, hơn nữa ngày xưa con điều trị tại đây, bác sĩ ở đây hiểu tình trạng của nó nhất."
Chú vỗ vai vợ cũ, lên tiếng an ủi: "Đây là khoa tim mạch tốt nhất cả nước, em đang lo lắng quá đâm ra rối bời đấy. Mình không thể hoảng sợ, em cũng như thế, để con nhìn thấy thì trong lòng nó nghĩ sao?"
Giang Bác Thần nói vậy nhưng làm sao có thể không căng thẳng? Hôm nay nghe bác sĩ nói tình huống có thể xảy ra trong phẫu thuật, tay chân chú lạnh ngắt hết cả. Nhưng trước mặt vợ cũ và con, chú buộc phải ép bản thân chống đỡ.
Chạng vạng, Lạc Hải đến bệnh viện.
Lần này hắn không cố tình tránh bất cứ ai và cũng không muốn tránh nữa, đụng mặt Kiều Trân ngay cửa phòng bệnh.
Kiều Trân đang gọi điện báo tình hình của Kiều Kinh Ngọc cho cha mẹ già, cô luôn báo tin vui không báo tin dữ, dù tình trạng của Kiều Kinh Ngọc không tốt cũng chỉ nhặt nhạnh chuyện lạc quan để nói. Nhưng nói mãi nói mãi mắt lại đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào.
Cúp máy, cô lau nước mắt nhìn người mới tới.
"Cô, tình trạng của Kiều Kinh Ngọc cháu biết hết rồi." Lạc Hải nhìn thẳng Kiều Trân, không né tránh.
Hắn vừa hỏi bác sĩ điều trị chính của Kiều Kinh Ngọc. Vì trước đây hắn thường xuyên lui tới, bác sĩ luôn cho rằng hắn là anh cậu nên đã nói toàn bộ với hắn.
"Thì sao?" Kiều Trân hỏi.
"Cô có thể cho phép cháu ở bên cậu ấy đến khi phẫu thuật không." Lạc Hải nói: "Cháu cam đoan sau khi phẫu thuật xong, cháu sẽ nghe lời cô rời xa cậu ấy."
Lúc này cửa phòng bệnh vang lên một tiếng "cạch", Giang Bác Thần đi ra.
"Kiều Kiều dậy chưa?" Kiều Trân vội vàng hỏi.
Giang Bác Thần lắc đầu, liếc Lạc Hải rồi nói nhỏ với vợ cũ: "Dạo này tâm trạng con không tốt, để tiểu Hải đến thăm đi, sắp phẫu thuật rồi, cho nó vui vẻ một chút."
Nhìn ánh mắt van xin của Lạc Hải và nghĩ đến tình trạng của con trai dạo gần đây, Kiều Trân lại ứa nước mắt, cuối cùng cũng nói: "Cháu vào đi."
"Cháu cảm ơn cô." Lạc Hải trịnh trọng cảm ơn.
Hắn không ngờ mọi việc suôn sẻ tới vậy, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ năn nỉ ỉ ôi. Nhưng cô Kiều dễ dàng đồng ý lời xin xỏ của hắn cũng chứng tỏ tình trạng của Kiều Kinh Ngọc thật sự rất xấu, xấu đến mức Kiều Trân có thể tạm thời không tính toán chuyện giữa hai đứa.
Kiều Trân xua tay không nói gì, tỏ ý hắn vào đi.
Con trai đã như thế, có thể bình an sống tiếp là mong muốn lớn nhất của cô, con kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, ăn không ngon ngủ không yên trước cuộc phẫu thuật sắp tới, cô đã chẳng hơi sức đâu bận tâm việc khác nữa.
Thời gian này nhìn con ủ rũ vì Lạc Hải không đến viện, không phải cô chưa từng hối hận. Hôm đó bắt gặp Lạc Hải hôn Kiều Kiều, cô sốc đến nỗi đánh mất lý trí, không suy nghĩ thấu đáo đã nói như thế với Lạc Hải.
Về sau cô bình tĩnh suy nghĩ lại, dù muốn hai đứa xa nhau thì thời cơ tốt nhất cũng không phải bây giờ. Bất kể ra sao, phải đợi Kiều Kiều phẫu thuật xong hẵng tính.
*
Đang là cuối tháng năm, xuân qua hè đến, nháy mắt đã vào đầu hạ.
Bệnh viện này làm xanh hoá cực kỳ tốt, đằng sau khu nội trú có một rừng cây nhỏ cành lá xum xuê.
Sáng sớm, trong lúc bất ngờ hình như Lạc Hải nghe thấy một tiếng ve kêu.
Sau đó là hết tiếng này đến tiếng khác nối đuôi nhau.
Có vẻ người trên giường bệnh cũng nghe thấy, hàng mi dày đen nhánh run khẽ rồi thình lình mở ra, đôi con ngươi sáng ngời ướt át.
Lạc Hải ngồi cạnh giường đọc sách, không để ý cậu đã dậy rồi. Kiều Kinh Ngọc cứ lẳng lặng nhìn một lúc, không nỡ lên tiếng quấy rầy.
Đến khi Lạc Hải đọc xong vài trang từ vựng tiếng Anh, để sách lên bàn định xem bình dịch truyền của cậu thì mới nhận ra cậu đã tỉnh.
"Dậy rồi?"
Không biết làm sao giọng Lạc Hải hơi run, vành mắt cay cay, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế cảm xúc: "Sao không ngủ thêm lúc nữa?"
Kiều Kinh Ngọc lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Lạc Hải, cậu gầy đi nhiều quá."
"Chỗ này, chỗ này, cả chỗ này..." Cậu chỉ hốc mắt và hai má mình, cất giọng thủ thỉ: "Lõm hết vào rồi."
"Nói linh tinh." Lạc Hải nắm chặt bàn tay gầy gò của cậu, cúi đầu nhìn lỗ kim chi chít trên mu bàn tay trắng bệch ấy, xanh xanh tím tím và đóng vảy... Tầm mắt hắn dần dần nhoè đi.
Bao nhiêu ngày không gặp, trước khi đến Lạc Hải đã nghĩ rất nhiều lý do, nên giải thích với Kiều Kinh Ngọc thế nào khi mình tự nhiên trở nên bận rộn. Nhưng Kiều Kinh Ngọc không hỏi hắn đi đâu sao không đến, câu đầu tiên lại nói hắn gầy đi rồi, trong khi rõ ràng người gầy thành bộ xương là cậu.
"Lạc Hải, tớ nghe thấy ve kêu thì phải." Kiều Kinh Ngọc nhìn ra cửa sổ: "Mùa hè đến rồi à? Muốn đi ngắm quá."
Vì cậu và Lạc Hải quen nhau vào mùa hè, cho nên mùa hè có ý nghĩa đặc biệt trong lòng cậu.
Lạc Hải trả lời "được": "Chờ cậu phẫu thuật xong."
Kiều Kinh Ngọc nói: "Tớ còn muốn về thị trấn Sơn Nam thăm thôn cậu. Hè năm ngoái sống nhờ nhà cậu, mỗi tối tiếng ve từ cánh rừng sau núi đều làm ồn tớ không ngủ được."
Lạc Hải cười: "Hình như cậu chưa nói với tôi bao giờ."
Kiều Kinh Ngọc cũng cười: "Sau đó quen rồi."
Thậm chí cậu còn hơi nhớ.
Mùa hè đó có quá nhiều kỷ niệm quý giá, dưới bầu trời đầy sao ở thôn Quan Vân, Lạc Hải cõng cậu đi trên đường núi quanh co; thị trấn Sơn Nam đổ mưa to không về được, hai đứa cùng xem bộ phim đầu tiên trong một nhà nghỉ nhỏ; nơi sau núi ngắm tầng tầng mây trắng, Lạc Hải thẳng thắn giãi bày với cậu thân thế chẳng tốt đẹp của mình; đêm mưa gió dữ dội, cây nến đỏ thắp cạnh giường; hoa lựu rực như lửa trong khoảnh sân, Kiều Kinh Ngọc chụp lại bông lựu rụng trên vai cậu trai ấy...
Cậu nói đau khổ là màu nền cho số kiếp của cậu, những mất mát xảy ra liên tiếp là trò giễu cợt mà ý trời sắp đặt. Vậy thì liệu sự xuất hiện của tớ có giúp cậu vui vẻ trong thoáng chốc, cảm thấy sống cũng đáng giá không?
Trước lúc qua đời ông không yên tâm nhất là Lạc Hải, khi Kiều Kinh Ngọc đi, ông từng kéo tay cậu và nhắn cậu về nhà nhất định đừng quên hắn. Suy cho cùng ông sợ sau khi mình chết, Lạc Hải đã không có bố mẹ anh em, người thân bạn bè cũng không có thì sẽ cắt đứt liên hệ với thế giới này. Mà ông chỉ có hai tâm nguyện, một là tìm được bố mẹ ruột của Lạc Hải, hai là Lạc Hải có thể đi học lại.
Không biết ông trên trời linh thiêng, có thể nhìn thấy nhóc con yếu ớt có vẻ chẳng đáng tin khi xưa đến nhà ông đã hoàn thành cả hai việc cho ông hay không.
Đã tìm thấy bố mẹ của Lạc Hải, chỉ chờ hai bên gặp nhau.
Lạc Hải cũng đã đi học lại, chỉ đợi tháng sáu thi đại học.
Kiều Kinh Ngọc nghĩ, dù thật sự không may cậu phẫu thuật thất bại, không thể xuống khỏi bàn mổ, nếu gặp được ông, cậu cũng có thể nói với ông "xem như cháu không phụ sự gửi gắm của ông".
Lạc Hải thi thử lần ba xong thì hiếm khi về trường, hắn đã xin chủ nhiệm cho nghỉ, nói hoa mỹ là muốn điều chỉnh trạng thái.
Dù sao hắn cũng không cần học tập gì từ giáo viên nữa, bình thường toàn tự làm đề nhiều như ăn cơm uống nước. Chủ nhiệm không tỏ ý kiến, nhưng dặn hắn cách hai ngày phải về trường báo cáo việc đã làm trong hai ngày qua, tránh cho hắn lười biếng.
Lạc Hải có rất nhiều thời gian ở bên Kiều Kinh Ngọc, tuy rằng phần lớn thời gian là Kiều Kinh Ngọc ngủ còn hắn làm đề cạnh giường bệnh.
Có Lạc Hải bầu bạn, Kiều Kinh Ngọc phấn chấn hơn thấy rõ, ít nhất tâm trạng vui vẻ. Khi Lạc Hải đến cậu ăn nhiều hơn, thậm chí còn có thể uống thêm một cốc nước ép và ăn một ít quà bánh.
Sau bữa tối, bác sĩ tới phòng bệnh thông báo cho Giang Bác Thần các chỉ số của Kiều Kinh Ngọc không mấy ổn định, phải lùi thời gian phẫu thuật xuống vài ngày.
Lùi như vậy thì rất có thể ngày phẫu thuật trùng với ngày thi đại học.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Kinh Ngọc là Lạc Hải thi đại học trong khi cậu phẫu thuật, nhỡ Lạc Hải lo lắng cho cậu mà phát huy không tốt thì làm sao? Hơn nữa cậu thật sự rất sợ, chẳng may cậu không thể tỉnh lại, Lạc Hải cũng không được nhìn thấy cái xác tươi mới của cậu.
"Không sao." Lạc Hải xoa má cậu: "Nếu trùng thì hay là tôi..."
"Cậu dừng ngay cho tớ!" Kiều Kinh Ngọc bóp miệng hắn: "Cậu đừng nói cậu không đi thi đại học, nếu cậu thật sự bỏ thi vì tớ phẫu thuật, tớ chết cũng không thể nhắm mắt."
"Cậu không đỗ Đại học A thì tớ chết không nhắm mắt!"
"Cậu im đi!" Lạc Hải không kịp ngăn cản, nghe cậu nói hai chữ "chết" nên mặt sa sầm rất khó coi.
Kiều Kinh Ngọc rén lắm nhưng vẫn cãi bướng: "Cậu mê tín ít thôi."
"Vậy cũng không thể nói lung tung." Lạc Hải vạch lòng bàn tay cậu chọc mấy cái: "Nói chuyện tốt lành."
"Kiều Kinh Ngọc tớ nhất định sống lâu trăm tuổi, để tiếng xấu muôn đời, báo cậu mãn kiếp!"
Kiều Kinh Ngọc nói xong bèn liếc trộm Lạc Hải.
Lạc Hải khẽ nhếch môi cười: "Thế còn được."
Ngoài phòng bệnh, nhìn thấy hai đứa trẻ đang chụm đầu nói chuyện trong bầu không khí mập mờ, Giang Bác Thần vừa định đi vào lại vội vã lùi ra.
"Sao thế?" Kiều Trân cau mày.
Giang Bác Thần dẩu môi, có phần xúc động: "Em xem tụi nó kìa, tốt biết bao, nếu Kiều Kiều là con gái thì hay."
"Không có nếu! Kiều Kiều mà là con gái em càng không đồng ý cho nó lấy trai quê!" Kiều Trân lườm Giang Bác Thần.
Giang Bác Thần cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt ấy, lập tức hiểu ra Kiều Trân đang chửi mình.
Có điều mặc dù Kiều Trân nói vậy, trong lòng sao có thể không cảm động? Mấy ngày nay Lạc Hải chăm sóc Kiều Kiều từng li từng tí, cô đã nhìn thấy hết. Nhưng cảm động thì cảm động, thật sự bảo cô hoàn toàn chấp nhận Lạc Hải thì cũng không phải việc dễ dàng.
Không phải cô chưa từng trải qua thời non trẻ ngây thơ tình ý dịu dàng như hai đứa, chính vì từng trải nên mới càng thấu hiểu sự đáng sợ của hiện thực, đôi khi không phải chỉ cần đôi bên có tình là có thể giải quyết. Trong xã hội, tình yêu nam nữ chủ đạo còn phải đối mặt với nhiều trở ngại nữa là tình yêu đồng tính không được số đông chấp nhận, thể nào hai đứa cũng gặp nhiều áp lực hơn.
Mà cô là một người mẹ, cũng định trước phải bận lòng vì con cả đời, chỉ mong sao con mọi điều suôn sẻ, một đời không âu lo.