Tiếng nhạc du dương vang lên, tiết đầu tự học tối cuối cùng cũng kết thúc.
Tụi học sinh lớp 12 khổ sở trong lớp than ngắn thở dài, dắt díu nhau đi vệ sinh, tiết này được nghỉ giải lao lâu nên cũng có một số người ra ngoài trường mua đồ ăn.
Phí Trạch Vũ vươn vai, định gọi Lạc Hải ra sân thể dục đi bộ, quay đầu nhìn mặt Lạc Hải thì sợ hết hồn: "Lạc Hải ông sao đấy? Sao mặt khó coi thế!"
Phí Trạch Vũ chưa từng thấy Lạc Hải cau có, dù lúc mới đến bị mấy thằng ba gai tẩy chay thì mặt Lạc Hải cũng không u ám bao giờ.
"Ai chọc ông?" Phí Trạch Vũ hỏi.
"Không có gì." Lạc Hải tắt màn hình, quẳng điện thoại vào ngăn bàn.
"Không có gì sao ông cau có?" Phí Trạch Vũ gặng hỏi.
Lạc Hải không vội trả lời cậu ta, chỉ quay đầu nhìn chổi và hót rác ở góc vệ sinh đằng sau. Góc tường chỗ đó có một cái hốc, vì tòa nhà này đã xây dựng nhiều năm nên khá cũ kĩ, có học sinh trong lớp đoán đấy là ổ chuột.
Phí Trạch Vũ không biết học sinh giỏi đang nhìn gì, nhưng cũng ngó theo tầm mắt hắn.
Lúc này Lạc Hải nói nhẹ tênh: "Có chuột đào góc tường."
"Hả?" Phí Trạch Vũ ù ù cạc cạc, chỉ nghe thấy có chuột: "Chuột ở đâu? Vãi cứt! Sao lại có chuột!"
Cậu ta rời chỗ ngồi, đang tính tìm hiểu cho ra lẽ thì chợt trông thấy lão Mạnh chủ nhiệm đứng ngoài cửa sổ.
Lão Mạnh gõ cửa sổ, ra hiệu hai thằng mở cửa.
Phí Trạch Vũ mở tung cánh ra.
Lão Mạnh gọi Lạc Hải: "Em ra ngoài một chút, có người tìm."
Lạc Hải đi ra từ cửa sau, đến trước mặt lão Mạnh mới hỏi: "Ai tìm em?"
Lão Mạnh lại không nói thẳng: "Ở văn phòng thầy, em đi thì biết."
Lạc Hải đoán là Giang Bác Thần, ngoài Giang Bác Thần thì hắn thật sự không nghĩ ra ai lại đến trường tìm mình, dù sao ở thành phố này hắn cũng chỉ quen gia đình Kiều Kinh Ngọc.
Hắn đi cùng lão Mạnh qua hành lang dài dằng dặc, đến cửa văn phòng chủ nhiệm lớp.
Lão Mạnh chỉ cánh cửa: "Vào đi."
Lạc Hải đẩy cửa đi vào, người tìm hắn không phải Giang Bác Thần trong suy đoán mà là giáo sư Lục ra đề cho hắn lần trước.
"Giáo sư Lục, thầy tìm em?" Lạc Hải hơi ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của hắn, ngoại trừ lần trước làm bài ở văn phòng, hắn và giáo sư Lục không có qua lại gì. À, giáo sư Lục còn đưa hắn đi bệnh viện.
Lục Vấn Cảnh gật đầu, tiện tay kéo ghế: "Em ngồi đi."
"Thôi ạ." Lạc Hải nói: "Nói chuyện với thầy giáo, em nên đứng thì hơn."
Lục Vấn Cảnh bật cười, tùy hắn vậy: "Lạc Hải, điểm thi cuối kỳ trước nghỉ đông đã có, tôi thấy thành tích của em vô cùng xuất sắc."
"Em biết." Lạc Hải nói.
Trước khi hắn đến trường này, top 10 khối luôn rất ổn định, nhưng kể từ khi hắn đến, lần thi đầu tiên đã tiến thẳng top 10, lần thi này còn lọt vào top 3, thứ hạng của hắn tăng cũng kéo theo thứ hạng trong top 10 khối xảy ra biến động lớn.
Thông qua giáo viên chủ nhiệm của Lạc Hải, Lục Vấn Cảnh được biết Lạc Hải là họ hàng xa của Giang Bác Thần, từ nhỏ lớn lên trong núi, thậm chí còn nghỉ học một năm vì nguyên nhân gia đình, thành tích thế này, đặc biệt là các môn khoa học tự nhiên đều đạt điểm tối đa, vậy thì không thể nghi ngờ hắn có năng khiếu. Hơn nữa từ lần trước Lạc Hải làm đề của thầy, thầy đã cảm nhận được cậu bé này có sự nhạy bén hơn người với môn Toán.
"Lạc Hải, em muốn thi trường nào?" Lục Vấn Cảnh hỏi: "Với điểm của em, chắc hẳn có thể thi đỗ bất cứ trường nào em muốn."
Lạc Hải cau mày, thật ra hắn không có trường nào muốn thi, đến lúc điền nguyện vọng hỏi Kiều Kinh Ngọc, Kiều Kinh Ngọc muốn hắn học ở đâu thì hắn vào đó. Hắn trả lời Lục Vấn Cảnh: "Em vẫn chưa nghĩ xong."
Lục Vấn Cảnh nói: "Tôi có một người bạn rất thân là giáo sư khoa Toán đại học A, nếu em muốn, tôi có thể giới thiệu giúp em."
"Không cần đâu giáo sư Lục." Lạc Hải từ chối dứt khoát: "Em không muốn học khoa Toán."
"Sao?" Lục Vấn Cảnh rất sốc: "Em không muốn học khoa Toán? Vì sao?"
Lạc Hải không ngờ Lục Vấn Cảnh phản ứng mạnh như vậy, vẻ đau đầu nhức óc của thầy khiến Lạc Hải cảm thấy mình như một thằng con bất hiếu cãi lời bố.
"Giáo sư Lục, hình như việc này không liên quan đến thầy." Lạc Hải không muốn nói quá nhiều với người ngoài.
"Lạc Hải, em có năng khiếu Toán học, năng khiếu ấy rất nhiều người ước ao mà chẳng được, em hiểu không?" Lục Vấn Cảnh nói.
"Giáo sư Lục, cảm ơn thầy đã quan tâm việc học của em, nhưng em có suy nghĩ của riêng mình." Lạc Hải thẳng thắn: "Nếu không có việc gì thì em về trước đây, sắp vào lớp rồi ạ."
"Em khoan đã." Lục Vấn Cảnh gọi hắn lại, lấy từ túi trong áo vest một tấm danh thiếp: "Đây là cách liên lạc của tôi, nếu lúc điền nguyện vọng em thay đổi suy nghĩ, nhất định phải liên lạc với tôi, tôi vẫn sẽ giới thiệu em."
"Cảm ơn thầy." Lạc Hải nói.
Nhưng có lẽ hắn sẽ không thay đổi ý định đâu.
Trong quán bar nơi thị trấn sông nước, Tạp Tạp uống hơi nhiều, tuy chưa say nhưng người đã lâng lâng.
Cậu ta lên hát, ngồi trên ghế cao giữa sân khấu. Lâm Hy thì bắt chuyện với bartender, tán dóc đôi ba câu lại bất ngờ biết được trước đây hai người học cùng trường tiểu học, thế là trò chuyện rôm rả hẳn, người kia còn dạy Lâm Hy pha chế đồ uống.
Kiều Kinh Ngọc rảnh rỗi không có việc gì làm, hạt dưa đã cắn một đống to, nước ngọt cũng uống hết ly này đến ly khác.
Cậu vào nhà vệ sinh xả nước, tình cờ gặp thanh niên đòi hôn cậu khi chơi thật hay thách.
Vừa khéo cả hai đều vừa đi xong, cùng đứng rửa tay trước bồn rửa.
Thanh niên hỏi Kiều Kinh Ngọc: "Cậu là vị thành niên thật hả?"
Kiều Kinh Ngọc thật sự ngại giả nai, đành thú nhận: "Thật ra tôi vừa thành niên."
"Vậy cậu học cấp ba hay đại học?" Thanh niên hỏi.
"Đại học rồi." Kiều Kinh Ngọc đáp.
"Trường nào?" Thanh niên lại hỏi.
Kiều Kinh Ngọc báo tên trường.
Thanh niên vui mừng ra mặt: "Tôi với cậu cùng trường đấy, tôi năm ba! Học viện Ngoại ngữ."
"Ồ, thế thì trùng hợp thật." Kiều Kinh Ngọc nói.
"Mình kết bạn Wechat đi." Thanh niên cười nói: "Cậu đừng cả nghĩ, tôi không có ý gì, vừa nãy cũng bị cậu từ chối rồi, tôi chỉ cảm thấy ở ngoài trường còn có thể gặp bạn cùng trường, rất có duyên."
"Thôi... được." Kiều Kinh Ngọc thấy anh ta chân thành quá thì cũng ngại từ chối, dù sao Wechat của cậu cũng rất nhiều bạn cùng trường không tương tác.
Hai người kết bạn, Kiều Kinh Ngọc biết thanh niên này tên Chu Xử An.
Chu Xử An nói: "Có phải cậu cảm thấy tôi rất tuỳ tiện không?"
"Hả? Không không." Thật ra hôn cũng không có gì, có lẽ có người cảm thấy hôn chỉ là hành vi thường ngày, Kiều Kinh Ngọc cảm thấy người khác chấp nhận được thì cậu không đánh giá.
Chu Xử An giải thích: "Thật ra đây cũng là lần đầu tôi làm chuyện đó, tại thời gian trước tôi thất tình, tụi bạn mới rủ tôi đi chơi cho khuây khoả, hôm nay đến quán bar bị xúi chơi vố lớn."
Hoá ra là vậy, Kiều Kinh Ngọc lại hiểu hơn một chút về hành vi của anh ta, có lẽ cú sốc thất tình quá lớn nên quyết xoã một lần.
Cả hai rời nhà vệ sinh, Chu Xử An ra về với các bạn, trước khi đi còn hỏi Kiều Kinh Ngọc hôm nào về trường, có thể đi cùng chuyến.
Kiều Kinh Ngọc nói chưa chốt thời gian để từ chối.
Lâm Hy và Tạp Tạp vẫn đang mải mê với thú vui của mình, Kiều Kinh Ngọc tiện tay cầm bộ thẻ bài trên bàn, hình như đây là đạo cụ của trò chơi.
Thẻ bài thứ nhất viết: Làm sao để phán đoán bạn có thích một người hay không? Hãy lật thẻ bài bên dưới.
Đậu mè! Kiều Kinh Ngọc nắm bộ thẻ bài, cảm giác ngay cả ông trời cũng biết cậu đang nghĩ gì trong lòng, chẳng phải là tín hiệu vũ trụ sao?
Cậu lật từng thẻ bài theo thứ tự.
1. Đi giữa đám đông sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng người ấy.
Kiều Kinh Ngọc: Chính xác chính xác, bởi vì luôn ở bên nhau, đã quen đi đâu cũng có người ấy bên cạnh.
2. Thường xuyên nhìn điện thoại xem người ấy có nhắn tin không.
Kiều Kinh Ngọc: Í đúng đúng đúng, nhất là khi không ở cạnh nhau.
3. Thấy người ấy chủ động nhắn tin thì tim đập dồn dập, nhận ra không phải tin nhắn của người ấy lại cảm thấy hụt hẫng.
Kiều Kinh Ngọc: Không sai không sai, không chờ được tin nhắn của Lạc Hải, cậu thật sự hơi hụt hẫng.
4. Thấy người ấy thân thiết với người khác sẽ không thoải mái.
Kiều Kinh Ngọc: Lẽ nào... mình thích cậu ấy từ khi đó? Hôm ấy thấy Lạc Hải vào cửa hàng phụ kiện với một bạn nữ, may mà về sau phát hiện bạn nữ chọn dây buộc tóc giúp mình...
5. Muốn ở cạnh người ấy, không muốn cách xa nhau.
Kiều Kinh Ngọc: Cái này càng không cần nói.
Bạn đúng mấy điều trên đây?
Nếu bạn vẫn muốn chắc chắn hơn, hãy lật thẻ bài cuối cùng.
Kiều Kinh Ngọc liên tưởng đến cảm giác của mình mấy ngày nay, gần như đều đúng tất cả, tim đập thình thịch liên hồi.
Cậu làm theo chỉ dẫn lật thẻ bài cuối cùng, trên đó viết: Khi bạn nhìn thấy dòng chữ này, nhất định đã nghĩ đến người ấy.
Thừa nhận đi, bạn rơi vào bể tình rồi.
Tít tít tít tít tít...
Đồng hồ thông minh phiên bản cải tạo trên cổ tay đột ngột báo động, tim đập nhanh khiến Kiều Kinh Ngọc khó lòng bình tĩnh.
Cậu vội vàng tắt cảnh báo, nhưng vì quá hồi hộp mà ngón tay cũng run theo.
Ngay sau đó điện thoại đổ chuông, Lạc Hải gọi cho cậu.
Tim Kiều Kinh Ngọc đập quá nhanh, đã vượt mức bình thường được thiết lập, cho nên Lạc Hải cũng nhận được thông báo cảnh báo.
Kiều Kinh Ngọc run rẩy bắt máy, nghĩ đến đầu bên kia là Lạc Hải thì tim lại run rẩy theo.
Giọng Lạc Hải nóng vội thấy rõ: "Kiều Kinh Ngọc, tim cậu khó chịu sao?"
"Alo, sao không nói?"
"Cậu đang ở đâu? Ở một mình à?"
Quán bar quá rối ren, tiếng nhạc hơi to, Kiều Kinh Ngọc chạy vào nhà vệ sinh mới có thể nghe rõ Lạc Hải nói chuyện.
Cậu dựa tường, run run nói: "Tớ ở với bạn, vừa nãy tớ... chạy vài bước thôi."
Lạc Hải hỏi: "Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?"
Kiều Kinh Ngọc ôm ngực ổn định nhịp tim, đáng thương nghĩ mình sẽ không trở thành người bất hạnh đầu tiên vì nhận ra mình thích người khác mà quá kích động dẫn dến tái phát bệnh tim đấy chứ.
Cậu đáp: "Tớ không sao, nghỉ một lát là ổn rồi."
"Không dưng chạy lung tung làm gì? Sức khoẻ cậu đi nhanh cũng thở hổn hển, tự cậu không rõ sao?" Lạc Hải mắng cậu mấy câu.
Vốn dĩ Kiều Kinh Ngọc có chút ngang ngạnh, nếu bố cậu nói cậu thì cậu đã cãi từ lâu, nhưng lúc này Lạc Hải nói cậu, cậu lại cảm thấy hơi ngọt ngào.
"Tớ biết rồi." Kiều Kinh Ngọc nhỏ giọng làu bàu, đáng thương quá trời.
Lạc Hải muốn hỏi chuyện video nhưng cuối cùng vẫn thôi, chỉ nói: "Ngày mai mấy giờ đến?"
"Cậu muốn đón tớ hả?"
"Phí lời."
"Cậu phải học mà?"
"Mấy giờ đến?"
"2 giờ chiều."
2 giờ chiều hôm sau, Kiều Kinh Ngọc ra khỏi ga tàu, liếc mắt đã thấy Lạc Hải giữa dòng người. Cậu lại quên lời dặn dò của Lạc Hải, kéo vali chạy như bay về phía hắn.
Tâm trạng hiện giờ khác hẳn trước đó.
Bởi vì Lạc Hải đang đứng trước mặt cậu, có thể nhìn có thể sờ, cảm xúc lửng lơ mấy ngay nay và cả những suy nghĩ rối rắm đều trở nên rõ ràng mà chân thực trong khoảnh khắc nhìn thấy Lạc Hải.
Lòng yêu thích của cậu hệt như tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân báo hiệu vạn vật sinh sôi, lập tức tác động đến dây thần kinh và mỗi một tế bào trong cơ thể.