"Đi ngắm mây không?"
Kiều Kinh Ngọc nghe thấy Lạc Hải hỏi mình bèn vội vàng đồng ý: "Có, đi đâu ngắm?"
Lạc Hải đạp xe, gảy chuông xe đạp kêu lanh lảnh doạ con chó nhỏ ở giữa đường tránh sang lề: "Lên núi."
"Được á." Kiều Kinh Ngọc nói.
Cậu cảm thấy có lẽ Lạc Hải không vui, cậu bạn này chưa bao giờ viết chữ "mừng" hay "giận" lên mặt, tuy lúc ở trường hắn tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng chắc chắn có để ý.
Hai đứa dựng xe đạp dưới chân núi, muốn lên núi cần đi bộ.
Ngọn núi này rất hoang sơ, không giống núi ngày xưa Kiều Kinh Ngọc leo đều được con người khai phá có bậc thang, nhưng vì người lên núi rất đông, giẫm nhiều tạo thành lối mòn, hơn nữa do mực nước biển thấp mà leo lên cũng rất tốn sức.
Song với người đi đường bằng phẳng cũng vấp như Kiều Kinh Ngọc thì vẫn xém ngã sấp mặt.
Lạc Hải kéo cậu: "Cậu thật là..."
Lạc Hải không nói ra, bảo một đứa con trai quá yếu thì hơi tổn thương lòng tự trọng, dù sao Kiều Kinh Ngọc cũng cực kỳ sĩ diện, hắn bèn giữ lại không nói hết.
Kiều Kinh Ngọc được hắn kéo va phải lồ.ng ngực hắn, bấy giờ chênh lệch chiều cao mới thể hiện rõ ràng, cậu tự động bổ sung nốt: "Thấp?"
Lạc Hải muốn phủ nhận không phải nhưng Kiều Kinh Ngọc lại rất thản nhiên: "Bố mẹ tớ không cao, bố tớ chưa được 1m8, mẹ tớ cũng không cao lắm, chỉ được 1m6, tớ nằm mơ cũng muốn cao đến 1m75."
Cuộc đời bình lặng của Kiều Kinh Ngọc gần như không thiếu thứ gì, hằng năm sinh nhật đều ước có thể cao lớn, ngày nào ở nhà cậu cũng uống rất nhiều sữa, thành thử đến tận bây giờ người vẫn có mùi sữa.
Lạc Hải nói: "Cậu bây giờ cũng rất tốt, chẳng qua ăn ít quá, muốn cao thì nhất định phải ăn nhiều, vả lại không được quá kén ăn."
Hắn cảm thấy Kiều Kinh Ngọc như bây giờ rất đáng yêu, nhỏ gầy trắng trẻo sạch sẽ, so với người cùng tuổi cũng không phải cực kỳ thấp, nhưng khen con trai đáng yêu hình như hơi kỳ cục.
"Cậu nói xem tớ còn có thể cao lên không? Bây giờ chỉ có 1m7, năm nay đã mười bảy tuổi rồi." Kiều Kinh Ngọc rất muốn xin kinh nghiệm từ Lạc Hải, cậu nghi ngờ Lạc Hải ăn phân bón mới lớn thế này.
Lạc Hải an ủi cậu: "Yên tâm, chắc chắn có thể."
"Vậy..." Kiều Kinh Ngọc nhìn quần mình: "Có phải chỗ này cũng sẽ to ra không?"
"Cậu để ý cái đấy?" Lạc Hải cười.
"Tớ không để ý mà được à? Cậu dám nói cậu không để ý tí nào không?" Kiều Kinh Ngọc đang nói bỗng dừng khựng, nghĩ lại có lẽ Lạc Hải thật sự không để ý, dẫu sao cũng đủ to rồi mà.
"Thật ra cũng không phải tớ để ý." Kiều Kinh Ngọc bày tỏ: "Chỉ là Trần Gia cứ thích so với tớ."
"Cậu hở mông so cái đó với người ta?" Lạc Hải cau mày.
"Thỉnh thoảng gặp lúc cùng đi vệ sinh thôi, ai đang yên đang lành cởi quần ra so làm gì." Kiều Kinh Ngọc giải thích.
"Sau này đừng so nữa." Lạc Hải nói: "Càng so càng nhỏ."
"Thật á?" Kiều Kinh Ngọc không tin: "Cậu gạt tớ đúng không?"
"Sao lần này thông minh thế."
"Hứ."
Hiện giờ Kiều Kinh Ngọc đã miễn nhiễm với trò lừa bịp của hắn, dù sao Lạc Hải cũng chỉ thích gạt cậu. Lần trước hắn còn nói với cậu cỏ thối mọc trên đống phân nên mới thối như thế, làm cậu tin thật suýt thì rửa bong da mặt.
"Cậu còn nhớ cái cây này không?" Lạc Hải chọc tay cậu, chỉ vào cây to bên cạnh.
Kiều Kinh Ngọc nhớ ngay đến chuyện tối hôm đó mình lạc đường trên núi, không có nhà vệ sinh đành tìm một gốc cây: "Có thể đừng nhắc không?"
"Giỡn cậu chơi thôi." Lạc Hải cười mà vai run bần bật: "Tôi cũng không nhớ là cây nào, dù sao cũng không phải cây này."
"Đây là cây quả dại, cậu xem nó còn ra quả này." Lạc Hải nói.
Kiều Kinh Ngọc nhìn thấy rồi, cây này ra quả màu vàng quýt cậu chưa gặp bao giờ.
Lạc Hải vặt một quả, lau vào áo đưa cho cậu.
"Quả này ăn được hả?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.
"Cậu thử đi."
Lạc Hải lại vặt một quả nữa: "Hay là tôi ăn trước, nếu tôi ăn xong không chết thì cậu hẵng ăn."
Quả rất nhỏ, Kiều Kinh Ngọc cho tất vào miệng nhai, chua chua ngọt ngọt ngon bất ngờ.
"Ngon đúng không?" Lạc Hải hỏi.
"Đây là quả gì?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.
Lạc Hải lắc đầu: "Tôi cũng không biết, hồi bé theo ông lên núi, ông hay hái cho tôi ăn."
Kiều Kinh Ngọc lại vặt quả khác, bắt chước Lạc Hải dùng áo lau: "Lúc mình xuống núi có thể hái nhiều một ít mang về nhà rửa."
Ngọn núi này không cao lắm, hai đứa nhanh chóng lên tới đỉnh.
Mấy hôm nay trời mưa rả rích suốt, hôm qua thì mưa rào, nhưng hôm nay quang đãng rồi. Cỏ dại trên đỉnh núi được nước mưa gột rửa sạch sẽ, trông tràn trề sức sống.
Lạc Hải tìm một chỗ nằm xuống, dưới người là bãi cỏ xanh mướt, Kiều Kinh Ngọc thấy thế cũng nằm cạnh hắn.
Trời mới mưa to ròng rã một ngày một đêm, tầng không trong vắt như gương, đụn mây trắng trải dài lớp lớp tựa kẹo bông mềm xốp, dường như vươn tay là có thể với tới.
Kiều Kinh Ngọc nằm trên nền đất, vươn tay nắm: "Mây ở đây thật sự rất đẹp."
"Cậu biết thôn chúng tôi tên gì không?"
"Thôn Quan Vân." Kiều Kinh Ngọc khựng lại giây lát, ngạc nhiên nói: "Lẽ nào có liên quan tới cái này?"
"Tất nhiên." Lạc Hải trả lời.
Bầu trời xanh thẳm, áng mây trắng tinh như con sóng cuồn cuộn giữa biển khơi.
Kiều Kinh Ngọc lại duỗi tay với mây: "Hồi nhỏ tớ tưởng mây là kẹo bông, cho nên tớ muốn sống trong đám mây."
"Cậu sống trên mây thật mà." Lạc Hải thầm thì.
Kiều Kinh Ngọc không nghe rõ: "Cậu nói gì?"
"Không có gì." Lạc Hải cười đáp.
Trong lòng hắn Kiều Kinh Ngọc chính là người ở trên mây, cả đời này cũng không bao giờ xuống.
"Lạc Hải ơi, bây giờ bọn mình là bạn phải không?" Kiều Kinh Ngọc mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt toát lên vẻ mong chờ.
"Tôi hầu hạ cậu cả kỳ nghỉ hè, giờ cậu mới muốn làm bạn với tôi?" Lạc Hải nhướng mày.
"Không phải." Kiều Kinh Ngọc ngẩn người rồi cười rộ lên: "Tớ chỉ cảm thấy có lẽ cậu cực kỳ xem trọng bạn bè, sẽ không dễ dàng coi ai là bạn. Với tính cách của cậu, chắc hẳn rất ít bạn bè nhỉ?"
"Cậu nói kiểu gì chẳng cho người ta hiểu." Lạc Hải nói: "Rốt cuộc cậu đang khen tôi hay là châm chọc tôi?"
"Dĩ nhiên là khen cậu chứ." Nhận được đáp án, Kiều Kinh Ngọc còn rất vui.
Cậu rất ít bạn bè, người có thể dốc bầu tâm sự tính đi tính lại cũng chỉ có Trần Gia và anh họ Kiều Hoành của cậu, hai người này đều cùng lớn lên với cậu, vai trò chính là anh trai, hơn nữa không phải bạn mà cậu làm quen được nhờ khả năng của mình.
Kiều Kinh Ngọc chụp rất nhiều ảnh mây trời bằng điện thoại, nghĩ đến việc không bao lâu nữa phải đi, cậu bèn mở camera trước: "Bọn mình chụp một kiểu đi."
"Được." Lạc Hải nói: "Chụp thế nào?"
"Để tớ xem, nằm thế này chụp được không." Kiều Kinh Ngọc dựa sát vào Lạc Hải, chụm đầu với nhau: "Cạn lời, thế này xấu quá."
Trong ảnh mỗi đứa nhìn một chỗ, bởi vì đang nằm nên mũi cả hai hướng lên trời, mặt cũng to tổ chảng. Nếu không phải hai đứa đều đẹp thì thật sự xấu đau xấu đớn.
"Thôi ngồi lên đi." Kiều Kinh Ngọc ngồi thẳng người.
Lạc Hải cũng ngồi dậy, co một chân.
"Tư thế này được, cậu đừng ngọ nguậy." Kiều Kinh Ngọc dịch về phía Lạc Hải tựa vào vai hắn, là một tư thế rất thoải mái: "Cậu cũng thả lỏng ra, nhìn camera, chấm tròn nhỏ ở góc trên màn hình ấy."
"Chụp đấy nhé."
Kiều Kinh Ngọc chụp liền mấy bức, cuối cùng sau khi so sánh bèn xoá những bức nhắm mắt, bị nhoè và biểu cảm sượng, nhận ra bức đầu tiên vẫn đẹp nhất.
Hai đứa ngồi trên bãi cỏ với núi non sau lưng và trời xanh mây trắng trên đầu, gió nhẹ thổi bay ngọn tóc Kiều Kinh Ngọc, cậu cười tủm tỉm, còn Lạc Hải không tỏ vẻ gì, nhưng nắng chiều êm dịu khiến khuôn mặt hờ hững của hắn cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Cái này không cần thêm bộ lọc luôn." Kiều Kinh Ngọc nói.
Lúc xuống núi không quay về theo đường cũ, Lạc Hải nói: "Tôi dẫn cậu đến một nơi nhé."
"Ừa."
Tuy Kiều Kinh Ngọc vẫn nhớ nhung quả dại, nhưng cậu tò mò Lạc Hải muốn dẫn mình đi đâu hơn.
Hiển nhiên con đường này không nhiều người đi lại, bởi vì vết giẫm rất mờ, không như con đường lúc lên núi bị giẫm thành một lối mòn rõ ràng.
Hai đứa xuống đến nửa đường, có lẽ cũng là lưng chừng núi.
Kiều Kinh Ngọc rất ngạc nhiên, không ngờ lưng chừng núi lại có một căn nhà gỗ: "Ôi vãi! Cái này là thật hả? Cảm giác như đi thám hiểm ấy!"
Nhìn bề ngoài có vẻ ngôi nhà đã hơi sụp, đoán chừng tuổi đời nhiều năm, cậu đi vào xem, bên trong cũng rất tồi tàn, chắc là lâu nay không có người ở.
Nhưng chắc chắn ngôi nhà từng có người ở bởi có dấu vết sinh hoạt, có thể nhìn ra một vài vật dụng sinh hoạt còn sót lại, song đã không dùng được nữa.
"Có phải đây là..." Kiều Kinh Ngọc ngoảnh lại nhìn Lạc Hải: "Nhà cũ của cậu và ông không?"
"Sao cậu đoán được?"
"Tớ nghe ông nói đó, ngày xưa cậu với ông sống trên núi, còn đi săn nữa."
Lạc Hải đứng ở cửa, trên tường gỗ còn nét phấn làm phép toán, hắn sờ vách tường: "Ngày xưa tôi với ông sống ở đây, tuổi thơ của tôi trải qua trên núi, hồi đó hai ông cháu rất ít xuống núi."
"Về sau là vì cấm săn mới xuống núi sao?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.
Lạc Hải vào nhà tìm một cái ghế đẩu, ghế hơi thấp, bây giờ hắn ngồi cũng vất vả: "Một mặt là vì cấm săn, mặt khác là ông muốn cho tôi đi học."
Thật ra ông nội đã sống trên núi quá nửa đời người, không mấy quen sinh hoạt quần cư trong thôn, nhưng để hắn thích nghi nhóm người và tiếp xúc với người khác, ông vẫn quyết định xuống núi.
Khi ấy Lạc Hải quấy khóc nói không muốn chuyển nhà.
Ông dắt tay hắn đi trên đường núi chật hẹp và nói với hắn rằng: "Rồi cũng có ngày ông già ông chết, đến lúc đấy cháu làm thế nào? Cháu không thể ở một mình trên núi. Cháu phải xuống núi đi học, ngắm nhìn thế giới ngoài kia."
Lạc Hải có còn đi học lại nữa không, Kiều Kinh Ngọc rất muốn hỏi, nhưng cậu cũng biết hiện tại câu hỏi này không có đáp án.
Cậu ngừng giây lát rồi hỏi Lạc Hải: "Luôn chỉ có cậu và ông nội sao?"
Cậu hỏi vòng vèo quá, Lạc Hải không nhịn được bật cười: "Cậu muốn hỏi từ lâu rồi đúng không?"
"Cậu không muốn nói thì thôi cũng được." Mặc dù Kiều Kinh Ngọc rất muốn hiểu thêm về Lạc Hải, nhưng nếu đây là việc riêng tư của Lạc Hải, hắn không muốn nói cũng không sao.
Trên chiếc bàn gỗ bỏ đi có một hộp diêm, Lạc Hải quẹt thử, không ngờ vẫn cháy được: "Thật ra tôi được ông nhặt về."
Đốm lửa nhỏ lắc lư rồi tắt ngúm.
Quả nhiên không như Kiều Kinh Ngọc nghĩ, cậu chỉ cho rằng bố mẹ Lạc Hải mất sớm mà thôi.
"Từ bé cậu đã biết thân thế của mình sao? Ông nói cho cậu?" Kiều Kinh Ngọc hỏi.
"Cũng gần thế." Lạc Hải nói: "Mặc dù ông chưa từng nói cho tôi, nhưng từ khi tôi xuống núi đi học đã thường xuyên có người nhắc đến thân thế của tôi. Tôi nghe được vài phiên bản từ những người khác nhau, nhưng dù là phiên bản nào thì tôi cũng được ông nhặt trên núi."
"Ở ngọn núi này à?" Kiều Kinh Ngọc lại hỏi.
"Ừ, ngọn núi này." Lạc Hải ngẩng đầu nhìn núi rừng yên tĩnh xung quanh: "Lúc ông nhặt được tôi, hình như tôi bị bệnh."
"Có lẽ vì tôi bị bệnh nên mới bị vứt đi." Lạc Hải nói.
"Tớ xin lỗi." Kiều Kinh Ngọc cúi đầu buồn bã.
"Không sao, tôi đâu có mỏng manh như thế." Lạc Hải không hề để bụng, từ bé hắn đã biết những việc này, từ bé đã có người chạy đến trước mặt hắn nói mày là con hoang không ai cần, mày được nhặt về.
Người trong thôn lấy việc này làm đề tài tán dóc, còn hỏi hắn: "Nếu có ngày bố mẹ mày đến tìm, mày có nhận không?"
Lạc Hải nói "không".