Nốt muỗi đốt trên mặt Kiều Kinh Ngọc mất ba bốn hôm mới lặn hết, tất nhiên cỏ thối có công lao to lớn, thậm chí cậu còn nghi ngờ phải chăng nước cỏ thối có tác dụng làm đẹp, sau mấy ngày bôi nước cỏ thối cảm giác da mặt trắng và mịn hơn hẳn.
Trong thời gian này công trình cải tạo nhà vệ sinh của Lạc Hải bắt đầu khởi công. Trời quá nóng, hai đứa thường làm việc vào giờ chiều và buổi tối tăng ca thêm một lúc.
Bốn giờ chiều, mặt trời sắp lặn, gió nổi lên trong núi cuốn bay cái nóng. Kiều Kinh Ngọc vắt chéo chân ngồi uống trà dưới gốc cây lựu và chơi cờ với ông.
Ông cụ tỏ vẻ ghét bỏ: "Cháu chơi cờ dở quá, không biết chơi còn ham hố!"
"Cháu là lính mới mà ông." Kiều Kinh Ngọc không chịu thua: "Chơi lại chơi lại!"
Cậu gạt quân cờ xếp lại lên bàn cờ đá, chưa xếp xong thì Lạc Hải gọi với ở chỗ thi công trong sân.
"Kiều Kinh Ngọc, nước!"
"Ơi! Đây đây!" Kiều Kinh Ngọc nghe hắn gọi bèn bỏ dở việc xếp cờ, cầm bình nhựa to trên bàn đá chạy đến chỗ thi công.
Chỗ thi công chỉ là một cái hố to Lạc Hải đã đào hai hôm nay, vừa sâu vừa rộng, có thể chôn được cả người.
Bây giờ đang có một người ngồi xổm dưới đáy hố.
Kiều Kinh Ngọc vặn nắp bình, chắc chắn vặn chặt rồi mới vung tay ném xuống: "Đón này!"
Lạc Hải đỡ bình nước mở nắp tu ừng ực, uống hết lại ném bình rỗng lên.
Kiều Kinh Ngọc đón lấy bình nước, chống nạnh đứng cạnh hố to: "Tớ chỉ có việc bưng trà đưa nước cho cậu hả?"
Vốn dĩ cậu tưởng mình có thể làm chút việc quan trọng, ai dè hai hôm nay chỉ làm chân bưng trà đưa nước.
Lạc Hải động viên cậu: "Chờ tôi ra khỏi cái hố này là có việc khác cần cậu."
"Thôi được, cậu đừng gạt tớ đấy." Kiều Kinh Ngọc cầm bình nước rỗng lắc lư đi vào bếp rót đầy bình mới, chờ lời truyền gọi tiếp theo của Lạc Hải.
Cũng chẳng biết sao chuyện Lạc Hải cải tạo nhà vệ sinh lại lọt tiếng gió, thu hút rất nhiều dân trong làng tới xem.
Thật ra trước đây trong thôn từng làm cách mạng cải cách nhà vệ sinh, chính phủ trợ cấp một phần, mỗi gia đình chỉ cần bỏ ra rất ít tiền đã có thể lắp nhà vệ sinh giội nước sạch sẽ. Khi ấy thôn có một khẩu hiệu: Muốn khỏe mạnh không đau ốm, nhất định phải cải cách triệt để nhà vệ sinh.
Nhưng về sau không có tin tức gì, chủ yếu vẫn là người dân cảm thấy rắc rối. Có nhà diện tích nhỏ không có chỗ đào bể phốt to; có nhà cảm thấy nông thôn không có đường ống thoát nước thải, bể phốt đầy phải xả định kỳ, tốn thời gian tốn sức lực; còn có nhà đã đăng ký cải tạo nhưng chất lượng cải tạo rất kém, thi công qua quýt, móng không chắc dùng một thời gian thì sụp.
Bình thường Lạc Hải sửa đồ ở thôn, cái này biết sửa cái kia cũng biết sửa nên đã trở thành thợ giỏi trong mắt mọi người, hàng xóm láng giềng đều muốn xem hắn có thể cải tạo nhà vệ sinh thành như thế nào, nếu làm xong họ cũng có thể học hỏi kinh nghiệm.
Nhưng điều khiến Kiều Kinh Ngọc bất ngờ là người đến học hỏi kinh nghiệm đào hố, khuân gạch, trát vữa hầu như toàn phụ nữ, xem ra chị em phụ nữ thích sạch sẽ hơn cánh mày râu, nông thôn hay thành phố đều như nhau.
Kiều Kinh Ngọc rót nước cho các dì các thím tới xem, tiện thể nghe họ nói chuyện phiếm cũng hay ra trò.
Chẳng qua họ nói mãi nói mãi lại lái chuyện đi...
"Lạc Hải giỏi giang thật, cô bảo ông chồng cô sửa sang cái nhà vệ sinh bao nhiêu lần, bọn trẻ con đi học trên thị trấn lần nào về nhà cũng chê ỉ chê ôi, thế mà ông ấy không thèm động tay."
Lạc Hải nói: "Cô muốn tự làm ạ?"
"Cô xem thử đã, cô có làm được không nhỉ?"
"Thật ra cũng đơn giản." Lạc Hải dừng việc đang làm giải thích nguyên lý cho cô. Thật sự các bước không có gì khó, chỉ là đào hố, đặt bể tự hoại, lấp đất và lắp đường ống.
Rất nhiều thanh niên trai tráng trong thôn đi xa làm thuê, phụ nữ ở nhà cày cấy chăm sóc người già trẻ nhỏ, khỏe mạnh thì những việc như đào hố lấp đất đều có thể làm được, nếu không cũng có thể thuê máy xúc.
Cô nghe vô cùng nghiêm túc, cuối cùng còn không quên khen một câu: "Lạc Hải, vợ mày sau này có phúc lắm đây. Mày nói xem mày đàn ông đàn ang, trong nhà cũng không có vợ, còn làm nhà vệ sinh rõ đẹp thế này!"
Cánh đàn ông trong thôn cực kỳ xuề xòa, chỉ cần có chỗ đi vệ sinh là được, nhưng chị em phụ nữ lại có nhu cầu cao với nhà vệ sinh, rồi cả thanh niên đi xa về làng cũng vậy.
Lạc Hải cười: "Chân ông cháu không tiện, lắp bồn cầu ông dùng tiện hơn."
"Này, cô nghe nói," Cô hạ giọng, không che được nét cười trên mặt: "Mấy hôm trước thím Vương làm mối cho mày, còn là con gái trên thị trấn."
"Không có đâu." Lạc Hải phủ nhận.
Ở thôn, đằng gái chủ động đến nhà hỏi thăm còn bị từ chối, việc này nói ra không hay chút nào, Lạc Hải không muốn con gái người ta bị bàn tán.
Kiều Kinh Ngọc ở bên cạnh nghe mà tai sắp dán chặt vào, bây giờ hễ nghe thấy chữ "vợ" cậu lại phản ứng thái quá, lúc này Lạc Hải không thể bàn chuyện cưới xin được, cậu còn muốn khuyên Lạc Hải đi học lại nữa mà.
Cô không dò la được gì, thấy Lạc Hải miệng kín như bưng có vẻ không muốn nói nhiều thì cũng không hỏi thêm.
Nhưng nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, sẩm tối thím Vương tới nhà.
Vốn dĩ Lạc Hải đã trả lễ và tỏ ý từ chối rõ ràng, việc này thế là xong.
Hiện giờ con gái ở thôn và thị trấn không cần lo chuyện lấy chồng, nơi nhỏ bé trọng nam khinh nữ nên con gái rất ít, hơn nữa càng ngày càng ít, hằng năm dịp Tết đến thanh niên đi xa làm thuê trở về, gia đình có con gái tới tuổi cập kê đều có hàng dài xếp trước cổng tha hồ xem mắt.
Nhưng rõ ràng cô gái trên thị trấn khá cố chấp với Lạc Hải.
Thím Vương cũng không vòng vo mà nói thẳng mục đích đến nhà, hỏi Lạc Hải: "Mày không suy nghĩ thêm à?"
Còn có gì để suy nghĩ? Kiều Kinh Ngọc quýnh đít đến nỗi muốn trả lời thay Lạc Hải, cả cô nàng nhà giàu trên thị trấn kia nữa, vẫn còn trẻ mà kết hôn nỗi gì, mới mấy tuổi đầu, quay về đi học không tốt sao? Mở rộng xưởng gỗ nhà cậu ra toàn quốc đi chứ!
Lạc Hải nói: "Thôi thím ạ, cháu không xứng với người ta."
Thím Vương thở dài, vẫn không muốn bỏ cuộc lắm: "Mày xem, mày ở đây làm lụng cũng chẳng có lấy một người bưng trà rót nước."
Lần này Kiều Kinh Ngọc hết nhịn nổi, cậu tiến lên, bê ấm trà định rót tận mồm Lạc Hải: "Sao lại không có? Không phải có cháu bưng trà rót nước cho cậu ấy đây sao?"
Thím Vương phì cười: "Thằng cu tóc xoăn này hóng hớt cái gì, nhóc con xinh xắn nhà mày có thể làm vợ Lạc Hải sao?"
Lạc Hải cũng cười, nhìn Kiều Kinh Ngọc rồi bảo thím Vương: "Cháu có cậu ấy bưng trà rót nước là đủ rồi, làm phiền thím nói với người ta một tiếng, việc này thôi đi ạ."
"Thôi vậy." Thím Vương nói: "Mày có chính kiến của mày."
Tiễn thím Vương đi, Kiều Kinh Ngọc coi như yên tâm.
Lạc Hải lại bồn rửa rửa chân tay, hôm nay làm đến đây thôi, đi ăn cơm đã.
Kiều Kinh Ngọc nói: "Tớ nấu xong mì rồi, lát nữa cậu trộn nhé."
"Ừ, cậu gắp ra trụng nước lạnh đi."
Hôm nay ăn mì lạnh trộn, Lạc Hải luôn chân luôn tay suốt chiều nên Kiều Kinh Ngọc phụ trách nấu cơm tối, bây giờ cậu đã tiến bộ biết nấu cả mỳ rồi, đoán chừng bố mẹ cậu mà thấy có thể mừng đến chảy nước mắt ấy chứ.
Ôi thím Vương về sớm quá, cậu không chỉ có thể bưng trà rót nước mà còn nấu được mì đây này! Kiều Kinh Ngọc bất mãn nghĩ.