Ngày Gió Nổi Lên

Chương 57




Trong đêm gió lạnh gào thét đó, số phận nhiều người tại Đào thành lại lặng lẽ biến đổi.

Sầm Thiếu Hiên tự mình đưa Lục Vân Phong đến bệnh viện, sau khi nghe chính miệng bác sĩ nói tính mạng của anh không có gì nguy hiểm, thì cho người ở lại bảo vệ anh, còn mình chạy về đội hình cảnh, suốt đêm thẩm tra những tên bắt cóc được bắt giải trở về, đồng thời bảo vệ bí mật những nhân chứng mục tiêu này.

Cậu tin rằng bọn chúng đã nắm được tin, nhưng cũng dám chắc là bọn chúng sẽ không dám bỏ trốn. Bọn chúng đều là những tên có bối cảnh có quyền có tiền ở phía sau, nếu bỏ trốn không những chứng thực tội danh, mà sau này không thể nào ngóc đầu lên lại được, hiện tại khẳng định bọn chúng tên nào cũng cố rời khỏi cái mối quan hệ chằng chịt này, cố gắng bước ra khỏi con đường này, càng không muốn có bất kì dính dáng nào tới con đường này.

Mấy tên kia một chữ không ói ra, quả thật rất ngoan cố.

Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng điều tra nội tình của bọn chúng, phân ra từng người, đập tan từng bức tường ngoan cố, nhanh chóng cũng tìm ra được tên chịu mở miệng, lập tức khí thế như chẻ tre, khiến bọn chúng không thể chống đối, cả bọn phải đầu hàng.

Hành động tập kích Lục Vân Phong là do phó tổng giám đốc tập đoàn Chí Thành bố trí, có hai kế hoạch ám sát cùng bắt cóc, để bọn chúng tùy cơ ứng biến, vũ khí xe cộ cũng do y cung cấp. Y trước tiên giao cho bọn chúng 5. 000 mỗi người, nếu thành công thì sẽ đưa thêm 200. 000, còn giúp chúng làm hộ chiếu, đưa bọn chúng xuất ngoại.

Sầm Thiếu Hiên lập tức phái người đi bắt tên phó tổng giám đốc kia, sau đó không hề ngừng nghỉ triển khai hành động thu lưới.

Lúc này, ủy ban Đào thành cùng lãnh đạo Cục Cảnh Sát mới biết được, Ủy ban Trung quốc cùng Bộ Công An đã hộp thành một tổ liên hợp điều tra, nửa tháng trước đã bí mật đến Đào thành. Sầm Thiếu Hiên là thành viên do bọn họ đặc biệt thêm vào trong đội, là chủ lực chính của việc điều tra tại địa phương.

Có thượng phương bảo kiếm do bọn họ cấp cho, hành động Sầm Thiếu Hiên thuận lợi vô cùng.

Toàn bộ Đào thành đều bị kinh động.

Không ngừng có xe cảnh sát vang còi chạy vào ngay trong Ủy Ban bắt người, đây là chuyện mà từ trước tới nay trong lịch sử Đào thành chưa từng có.

Nghe thương giới cùng đời thường đều kể lại, chỉ cần có xe cảnh sát chạy vào trong Ủy Ban, thì có không ít quan chức trong lòng căng thẳng, nghĩ rằng "Có phải đến bắt mình hay không?", rất nhiều quan chức thậm chí còn dọn sẵn đồ dùng cá nhân và quần áo trong văn phòng mình, chuẩn bị "Đi vào". Trong lúc nhất thời, bao nhiêu người hãnh diện, vỗ tay tỏ ý vui mừng, danh tiếng Sầm Thiếu Hiên đại chấn, xác thực trở thành nhân vật nổi danh tự "Bao Công mặt đen".

Tập đoàn Chí Thành người đi - nhà trống, phần lớn nhân viên quản lý cấp cao đều được mời đến đội hình cảnh "trợ giúp điều tra". Những người ở dưới trướng thì không rõ chuyện gì, càng khiến lời đồn bay đầy trời, khiến nhân tâm hoảng sợ.

Những tên liên quan đều lên tiếng mắng chửi Sầm Thiếu Hiên, một số ít lãnh đạo cũng phê bình kín đáo, cho rằng dù sao lúc này cũng không phải lúc ra tay, ít nhất cũng phải để người ta qua xong cái tết âm lịch với cả nhà cái đã, nghĩ cậu không có tình người.

Lúc này, Sầm Thiếu Hiên mới phát hiện, Tôn Khải xác thực là một chính khách ưu tú. Hắn rõ ràng là ô dù của người khác, nên có không ít người sẵn sàng che giấu, nếu tiếp tục điều tra cũng không phát hiện được gì thêm. Hắn không có tài sản lớn bất minh, nhà đang ở cũng là do Cục Công An sau khi tiến hành quy hoạch tu sửa, bán lại cho hắn. Còn khu biệt thự mà lúc trước từng cùng Sầm Thiếu Hiên "Ở chung" cũng không phải của hắn, tên bất động sản là của một vị thương nhân. Hai người họ đều nói họ là bạn tốt, có đôi lúc sẽ để cho Tôn Khải dùng để nghỉ ngơi, cũng không hề trái pháp luật. Ngoại trừ mặt kinh tế rất trong sạch, thì cũng không hề tìm được bất kì bằng chứng nào chứng minh hắn đã từng tham gia vào các vụ trái pháp luật. Tuy vậy, hắn cũng không thể nào tiếp tục ở lại hệ thống cảnh sát. Chẳng qua, địa vị cha vợ hắn cũng không thể đánh giá thấp. Tin tức đồn ra, sau khi qua tết âm lịch hắn sẽ đảm nhận chức phó cục trưởng cục quản lý ngục giam ở tỉnh, thăng thêm nửa cấp.

Sầm Thiếu Hiên nghe được tin tức này thì cũng là lúc vừa thẩm tra xong Diêu Chí Như, đang đi từ trại giam ra.

Diêu gia nay không bằng xưa, cha của y bị đối thủ chính trị nhân cơ hội này làm khó dễ rồi đánh ngã. Cha y không còn là phó tỉnh trưởng nữa, chỉ còn là một viên chức nhỏ nhoi mà thôi. Con người mới lên đài, nhưng trong tích tắc lại ngã xuống đài, khiến nhiều người phía dưới cảm thấy bất an, nên không có ai đứng ra che chở cho vị Diêu công tử kia nữa.

Sầm Thiếu Hiên vừa chạy xe ra khỏi cửa chính, phó đại đội trưởng đội hình cảnh kích động gọi điện thoại tới: "Sầm đội trưởng, nghe nói Tôn cục sẽ được điều tới tỉnh, có khả năng anh sẽ được kiêm nhiệm phó cục trưởng đó."

Hành động lần này đều khiến bọn họ cảm thấy thỏa lòng, tất nhiên những ai tham gia cũng đều bội phục sát đất vị đại đội trưởng tuổi trẻ của mình, nên cảm thấy việc cậu được thăng chức rất vui mừng.

Nhưng Sầm Thiếu Hiên không vui, lãnh tĩnh mà nói: "Tôi không có lai lịch, không có khả năng đâu. Các cậu đừng có tưởng đông tưởng tây, lo làm chuyện của mình thật tốt đi."

Phó đại đội trưởng cũng chỉ nói "Yes, sir" rồi không nói gì thêm.

Sầm Thiếu Hiên rất buồn phiền, liền chuyển tay lái, đến bệnh viện.

Vết thương Lục Vân Phong đã đỡ nhiều. Ngoại trừ ngón áp út tay trái đã bị chặt đứt đến gốc ra thì toàn thân đều chỉ là những tổn thương phần mềm, đầu khớp xương cùng nội tạng cũng không có vấn đề gì lớn, coi như là trong cái rủi có cái may. Mấy ngày qua, bác sĩ kê thuốc tốt nhất cho anh, Diệp Oanh cùng Viên Chi Lan cũng nấu nhiều canh bổ đến thăm, khiến thân thể anh phục hồi rất nhanh, hiện tại đã có thể xuống giường.

Sầm Thiếu Hiên đi vào phòng bệnh, Lục Vân Phong đang nằm nửa người trên giường, xem TV, thấy cậu vào, liền cao hứng.

Anh ở khu bệnh VIP, cũng giống như phòng khách sạn vậy, chỉ có duy nhất một mình anh, trong phòng bệnh không có thêm ai. Theo quy định, sinh mạng của anh không còn nguy hiểm thì sẽ không lưu lại cảnh sát ở lại canh giữ bảo hộ làm gì. Diệp Oanh thông minh, lập tức đến công ty bảo an muốn vài người ưu tú nhất đến canh giữ ở ngoài phòng bệnh, tạm thời làm bảo tiêu cho anh.

Sầm Thiếu Hiên cùng với mấy đại hán nhanh nhẹn dũng mãnh ở bên ngoài nói chuyện vài câu rồi lập tức vào phòng bệnh khóa trái cửa, mới ngồi xuống bên giường, thuận lợi cầm lấy bàn tay trái không trọn vẹn của anh, sau đó tựa mặt vào vai anh.

Lục Vân Phong dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Tâm tình không tốt? Công việc không thuận lợi?"

"Công tác thuận lợi, chỉ là tâm tình không được tốt." Sầm Thiếu Hiên liền nói chuyện của Tôn Khải, trên mặt có chút phẫn nộ, có chút bất đắc dĩ. "Kỳ thực cũng không phải em nhất định phải bắt bằng được Tôn Khải, nếu như hắn quả thực không phạm pháp thì đó là chuyện tốt, ân oán cá nhân giữa em và hắn cũng không tính làm gì. Chỉ là, rõ rằng hắn có chuyện bất minh, nhưng ở trên lại xử lý như vậy, thật sự khiến em không hiểu."

Lục Vân Phong cũng rất hiểu chuyện, nên cười khẽ: "Thiếu Hiên, đây là chính trị, chúng ta không hiểu thì càng không nên tìm hiểu làm gì. Cuộc sống vốn dĩ là vậy, nhân tố ảnh hưởng tới một việc rất nhiều, đa số chúng ta đều sẽ thỏa hiệp, không cần vì vậy mà tức giận. Hơn nữa, Tôn Khải được điều đi, thì càng không thể gây khó khăn gì với em nữa, có thể tiếp tục điều tra mà. Thiếu Hiên, em đã làm nhiều rồi, có thể tự hào rồi. Trên thế giới không có chuyện gì thập toàn thập mỹ, em cũng không cần quá nghiêm khắc với chính mình."

Tâm tình Sầm Thiếu Hiên đỡ hơn một chút, cảm giác trong tay nhận rõ được bàn tay thiếu ngón tay của anh, trong mắt có chút ẩm ướt. Cậu cúi đầu nói: "Vân Phong, dù em có làm nhiều đến đâu, cũng không bù đắp được thương tổn mà anh phải gánh chịu vì em."

"Em không gây thương tổn gì tới anh cả, chỉ khiến anh hạnh phúc mà thôi." Lục Vân Phong mỉm cười nghiêng đầu hôn cậu. "Thiếu một ngón tay cũng không phải chuyện to tát, quá lắm thì lúc đánh máy tính bất tiện chút mà thôi, nhưng có thể luyện tập lại mà, chuyện khác không tính gì cả. Nhưng em phải mang nhẫn vào tay phải cho anh rồi."

Sầm Thiếu Hiên suy nghĩ, lập tức bỏ tay vào túi, móc ra cái nhẫn ẩn sâu bên trong túi áo trong, trịnh trọng mang vào ngón áp úp tay phải cho anh.

Lục Vân Phong nhìn, khuôn mặt rạng rỡ.

Thời điểm mà anh nằm trong tay bọn chúng, thực tại ăn không ít khổ cực, chẳng qua, chỉ có vài ngày đầu là bọn chúng còn ra tay độc ác, nhưng sau đó thì ra tay có chừng mực lại. Tại sao bọn chúng lại thủ hạ lưu tình với mình như thế? Lục Vân Phong từng suy đoán qua, một trong số đó chính là tên Tôn Khải luôn tà tâm không chết với Sầm Thiếu Hiên có phải đã đắc thủ rồi không. Mỗi khi nghĩ vậy, trái tim anh rất đau. Anh không muốn Sầm Thiếu Hiên để bản thân chịu vũ nhục như vậy, nhưng anh cũng biết, nếu như Tôn Khải thật sự dùng mạng của anh để uy hiếp cậu, Sầm Thiếu Hiên nhất định không chút do dự đồng ý. Giờ này được cứu ra, anh không hề hỏi gì, mà suốt đời cũng sẽ không hỏi tới.

Anh nghĩ, có thể sống, có thể tiếp tục cùng Sầm Thiếu Hiên cùng một chỗ, đó chính là hạnh phúc lớn nhất rồi.

Sầm Thiếu Hiên cũng hài lòng, cười nói: "Năm ngày nữa là đêm 30 rồi, ngày mai anh xuất viện phải không. Chúng ta sẽ ở nhà cùng nhau đón năm mới."

"Được." Lục Vân Phong đại hỉ. "Bệnh viện này thật sự khiến anh chịu hết nổi rồi, nếu không phải em bắt buộc thì anh đâu có nằm lại đây chứ, lạnh như băng ấy, thật không có ý nghĩa gì, về nhà vẫn tốt hơn."

Sầm Thiếu Hiên khoái trá nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên môi anh,

Trong miệng Lục Vân Phong có vị thuốc đông y thoang thoảng, nhưng Sầm Thiếu Hiên hôn rất sâu, đầu lưỡi tiến vào, cuốn lấy lưỡi anh, triền miên không dứt.

Hô hấp Lục Vân Phong càng ngày càng cấp, thừa dịp cậu rời đi một chút, liền nói: "Anh muốn về nhà ngay lập tức."

Sầm Thiếu Hiên ôm lấy thân thể thon gầy của anh, vừa hôn anh vừa nghĩ, rốt cục quyết định: "Được, chúng ta về nhà."

Lục Vân Phong hài lòng cực kỳ, lập tức xuống giường, dưới sự trợ giúp của Sầm Thiếu Hiên thay đồ bệnh nhân ra, mặc lại đồ của mình, rồi đi ra ngoài.

Vài người đứng ngay cửa lập tức đứng thẳng người, cung kính gọi anh: "Lục tổng."

Lục Vân Phong gật đầu với bọn họ, cười nói: "Tôi phải về nhà, các anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi, tiền sẽ gửi đến sau."

Những người đó đương nhiên nghe theo chỉ thị của anh, nhưng vẫn kiên trì đi theo phía sau xe của bọn họ, đưa họ về tận nhà mới rời đi.