Dường như Diêu Chí Như đã nhận ra, nên dù có vội vẫn thể hiện tư thái ung dung, mỉm cười hiền hòa nhìn anh.
Phản ứng Lục Vân Phong rất nhanh, liền suy nghĩ kỹ càng, thành khẩn nói: "Diêu tổng là một tập đoàn lớn, để mắt đến hạng mục nhỏ này của chúng tôi, thật khiến tôi xấu hổ. Tập đoàn chúng tôi đã mở không ít khách sạn, nguyên bản có đối tác cố định, hiện tại phương án thiết kế đều đã hoàn thiện xong. Nếu như Diêu tổng có ý định, tôi có thể tính toán lại hạng mục, ngày mai Diêu tổng cho người tới lấy, sau đó chúng ta cùng nhau làm một bản hợp đồng dự trù trước. Còn nếu tập đoàn Diêu tổng đã từng tu sửa qua hạng mục nào, xin nói cho tôi biết, để tôi đi học hỏi. Chỉ cần trên phương diện chất lượng công trình và chi phí hợp lý, tôi rất vui khi được hợp tác với Diêu tổng."
Lí do thoái thác của anh không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại không mất thành ý, cũng hoàn toàn là dựa theo lệ cũ mà làm, cho dù nội tâm Diêu Chí Như cuồng ngạo đến đâu đi nữa, tính cách ương ngạnh đến đâu đi nữa, cũng không thể bắt bẻ được anh. Y cười gật đầu: "Lục tổng nói đúng, ngày mai tôi cho phó tổng phụ trách công trình bên chúng tôi tới, để cùng bàn bạc với Lục tổng." Nói xong, y liền đứng dậy. "Tôi không làm phiền nữa."
Lục Vân Phong cũng không có ý lưu người lại, liền mỉm cười đứng dậy tiễn người ra cửa.
Hai người bắt tay nói lời từ biệt trước cửa thang máy, nhìn qua như kết giao thân hữu, tình cảm mật thiết. Nhưng khi cửa thang máy vừa đóng, khuôn mặt tươi cười của Lục Vân Phong liền thu hồi lại, anh quay bước trở về văn phòng.
Anh mở TV, ngồi xuống suy tư chuyện này.
Xác thực, hạng mục tu sửa và phần trang trí nội thất của khách sạn không tính là nhỏ, tổng đầu tư 2 tỷ, nhưng hiển nhiên Diêu Chí Như sẽ không vì một hạng mục như vậy mà để bản thân mình đích thân đến gặp người có thể được coi là cái gai trong mắt, mục đích chắc chắn không hề đơn giản.
Lẽ nào chỉ là vì muốn cùng anh giải hòa, muốn thành bạn với anh sao? Hay đang gián tiếp nhắn nhủ gì đó tới Sầm Thiếu Hiên?
Anh đang tự hỏi, từ trong TV bỗng nhiên truyền đến thanh âm gấp gáp của phóng viên, bầu không khí khẩn trương khác thường khiến anh ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua màn hình.
Tin về Tôn Khải đã kết thúc từ lâu, giờ vốn dĩ đang phát tin tức bản địa, thế nhưng thay vào đó lại là một bản tin đặc biệt.
Màn ảnh có chút lắc lư, phía trước là kính thủy tinh của xe hơi, phía trước nữa là một chiếc xe cảnh sát đang chạy rất nhanh, đèn xe chớp tắt liên tục, còi cảnh sát rít vang, thỉnh thoảng lại có tiếng súng vọng lại. Hiển nhiên người quay camera đang ngồi ở trong xe, đang đuổi theo để quay lại khung cảnh cảnh phỉ bắn nhau kịch liệt hiếm thấy tại phố xá sầm uất này.
Thanh âm phóng viên gấp gáp vang lên: "... Kẻ cướp ngân hàng đang chạy trốn về hướng tây, cảnh sát toàn lực vây bắt. Căn cứ theo hiện trường, chỉ huy hiện trường của hành động đuổi bắt lần này là phó đại đội trưởng đại đội hình cảnh Sầm Thiếu Hiên..."
Lục Vân Phong hoắc mắt đứng dậy, đến đứng ngay trước màn hình TV, chuyên tâm theo dõi tin phát sóng trực tiếp từ hiện trường.
Lúc này Sầm Thiếu Hiên đang ở ngay sau chiếc xe của bọn cướp, bám theo sát đuôi.
Cậu tăng tốc chiếc xe whirlwind drive mà cậu luôn yêu quý đến mức cực hạn, tất nhiên tài xế xe bọn cướp lại không có được kỹ thuật như cậu rồi. Xe của cậu càng ngày càng gần xe của bọn cướp.
Bọn cướp có tất cả 4 người, ba người mang súng lục, một người cầm cây súng tự động thể thức 81, ngoại trừ tên tài xế đang chuyên tâm lái xe ra, ba tên kia không ngừng bắn về phía xe cảnh sát đang đuổi sát theo phía sau mình.
Đạn như mưa bay thẳng về phía Sầm Thiếu Hiên, cậu một tay cầm tay lái, một tay lấy ra cây súng lục bắn trả, tốc độ cũng không hề giảm lại chút nào.
Xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng vây bắt lại, còi cảnh sát âm vang cả thành phố.
Sầm Thiếu Hiên buông súng, thông qua bộ đàm gọi thuộc hạ của mình, mệnh lệnh bọn họ ngăn chặn lộ khẩu các đường trong thành phố, khiến cho bọn cướp chỉ có thể chạy thẳng về phía trước, không thể nào quẹo vào các con đường đông dân cư, cùng lúc đó, cậu cũng mệnh lệnh các bộ hình cảnh đến đây tiếp viện chặn sẵn chướng ngại vật trên đường ở phía trước, nổ súng chặn xe.
Bọn cướp thấy chạy trốn vô vọng, bỗng nhiên quay tay lái, đem xe chạy thẳng lên lề đường, đâm thẳng vào siêu thị nhỏ bên cạnh.
Tiếng kêu hét sợ hãi vang lên, mấy người khách hàng và nhân viên mậu dịch, nhân viên thu ngân trong siêu thị tất cả đều sợ trốn trong góc tường.
Sầm Thiếu Hiên lập tức biết bọn cướp muốn bắt con tin, cậu liền xoay tay lái lại, như muốn áp sát vào đuôi xe của bọn cướp, chặn lại ngay trước cửa xe.
Xe cùng lúc phanh lại, cậu mở cửa xe, nhảy xuống, cầm súng liên tục bắn phá, làn mưa đạn phong tỏa dày đặc hai bên xe của bọn cướp, khiến bọn chúng trong lúc nhất thời không thể xuống xe.
Chưa đến một phút đồng hồ, những hình cảnh khác cũng chạy tới. Bọn họ giơ súng bắn nát kính thủy tinh của siêu thị, lần lượt nhảy vào bên trong từ cửa sổ, bảo vệ bình dân bên trong.
Sầm Thiếu Hiên dẫn đầu làn mưa đạn, chạy thẳng vào bên trong.
Sau tiếng súng kịch liệt bọn cướp cũng đã hết đạn, tiếng súng dần thưa, rốt cục dần dần chấm dứt.
Sầm Thiếu Hiên tỉ mỉ quan sát một chút, lúc này mới xông lên phía trước, giật mạnh cửa xe.
Bên trong có 4 tên cướp, hai chết hai trọng thương, đều mất đi năng lực hành động. Trên người bọn họ, là những túi chứa đầy tiền mặt mới cướp được từ ngân hàng về, giờ dính đầy máu và kính thủy tinh.
Lúc này Sầm Thiếu Hiên thở phào nhẹ nhõm, đem súng bỏ lại vào bao, rồi rõ ràng phân lệnh.
Hình cảnh của sở phối hợp ăn ý, vừa gọi xe cứu thương, vừa đem người chết đến khoa pháp y, đưa người bị thương đến bệnh viện. Ngoại trừ hai tên cướp bị trọng thương ra, còn có thêm 3 hình cảnh bị thương nhẹ, một khách hàng và hai nhân viên bị đạn trượt trầy da, nhưng cũng không nghiêm trọng.
Cánh tay trái Sầm Thiếu Hiên bị trúng đạn, máu bắt đầu chạy xuống mu bàn tay. Lúc đầu thì cậu không cảm nhận được, nhưng khi một hình cảnh đang nghe cậu truyền lệnh nhìn thấy, người đó liền ngạc nhiên nói: "Sầm đội phó, anh bị thương rồi." Lúc đó cậu mới bắt đầu thấy đau.
Cúi đầu nhìn thoáng qua, cậu nói một cách thờ ơ: "Không có việc gì, vết thýõng nhỏ thôi. Ðýợc rồi, anh cứ ði làm việc của anh ði."
Hình cảnh tuổi trẻ kia thân thiết nhìn cậu: "Sầm đội phó, anh nên đến bác sĩ xử lý vết thương đi."
"Ừ, tôi biết rồi." Sầm Thiếu Hiên phất phất tay với người đó, sau đó liền quay người trở về hiện trường.
Mới vừa đi vài bước, một đám phóng viên liền bu lại chỗ cậu, để microphone trước mặt cậu, còn màn hình camera cũng nhắm thẳng ngay cậu.
Một nữ phóng viên nói đầy hưng phấn: "Sầm đội phó, lần này ngăn chặn bọn cướp thành công, lấy lại được số tiền mà ngân hàng mới bị cướp, hành động sạch gọn, xin ngài kể lại tình hình cho quý khán giả."
Nét mặt Sầm Thiếu Hiên bình tĩnh, nói đơn giản: "Lúc ngân hàng bị cướp, viên chức canh giữ báo cảnh sát đúng lúc, chúng tôi nhanh chóng triệu tập cảnh lực, tiến hành vây bắt toàn diện, bọn cướp không có đường trốn, liền chạy ào vào siêu thị, bị chúng tôi hạ gục hai người, trọng thương hai người. Bên chúng tôi cũng có vài cảnh sát và ba bình dân bị vết thương nhẹ, không có tổn thất nặng nề."
Vị phóng viên đó ánh mắt lanh lợi, vừa nhìn đã thấy bàn tay đầy máu của Sầm Thiếu Hiên, lập tức bảo người quay phim đưa máy quay quay cánh tay của cậu, ba giây sau mới chuyển đến mặt của cậu, lập tức hỏi: "Sầm đội phó, ngài cũng bị thương rồi kìa?"
Sầm Thiếu Hiên nói hờ hững: "Chỉ bị trầy da thôi, không tính là bị thương."
Mấy phóng viên còn muốn hỏi thêm cậu vài câu, nhưng cậu đã nhanh chóng lễ phép nói trước: "Xin lỗi, tôi còn việc phải làm. Nếu mọi người còn vấn đề gì khác muốn hỏi, xin liên hệ văn phòng chúng tôi." Nói xong, cậu nhanh chóng rời đi, bước vào siêu thị đầy hỗn độn kia.
Các phóng viên đang muốn đuổi theo, nhưng vài hình cảnh biết rõ tính tình Sầm Thiếu Hiên nên liền tiến lên ngăn cản bọn họ, khách khí cười nói:" Xin lỗi các vị, xin đừng vào hiện trường."
Các phóng viên đành chịu, chỉ có thể hướng màn hình mà nói vài câu kết thúc: "Các vị khán giả, lần này cảnh sát đuổi bắt kẻ cướp ngân hàng rất thành công, chúng tôi sẽ chiếu lại tình hình và các tin tức liên quan đến vụ việc này, mời các vị theo dõi, cảm ơn đã chú ý, hẹn gặp lại."
Lục Vân Phong đứng yên ở đó, thở dài một hơi, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Anh lui ra phía sau hai bước, ngồi xuống sofa, trong lòng đau khôn xiết.
Ngay từ đầu bản thân anh cũng không biết chiếc xe cảnh sát đang đuổi sát xe bọn cướp là do chính Sầm Thiếu Hiên cầm lái, đến tận khi cậu chạy tới chỗ siêu thị, hiện mình trong cơn mưa đạn, anh mới có thể thấy rõ được thân hình quen thuộc kia. Nhất thời, cảm giác vừa sợ vừa khẩn trương khiến anh chảy cả mồ hôi lạnh. Lúc thấy Sầm Thiếu Hiên chạy ào vào siêu thị, sau đó không thấy bóng người, chỉ nghe được tiếng súng kịch liệt, anh lo đến không thở được. Nhưng đến tận khi thấy Sầm Thiếu Hiên vững vàng bước ra, anh mới thả lỏng tâm tình được. Sau đó, thấy cậu bị thương, nó dọa anh đến muốn tăng huyết áp, khiến anh hoa cả mắt.
Giờ này khắc này, anh ngồi trong văn phòng, suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Đứa ngốc này... lại dám liều mạng như thế, thực sự muốn chọc mình tức chết đây mà."