Ngày Gió Nổi Lên

Chương 19




Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra, Lục Vân Phong mặt mày rạng rỡ đi ra cầm lấy ly nước để trên tủ đầu giường của cậu mà uống.

"Ấy, ly đó của tôi!" Sầm Thiếu Hiên nhanh chóng ngăn cản. "Để tôi rót cho anh ly khác."

"Thì sao, của cậu thì có sao à?" Lục Vân Phong hời hợt nói rồi uống sạch ly nước trong tay.

Sầm Thiếu Hiên nhất thời á khẩu không trả lời được.

Lục Vân Phong mỉm cười với cậu, ôn hòa nói: "Thiếu Hiên, tối nay không có việc gì, chúng ta đi thăm cha mẹ cậu đi."

Trong nháy mắt sắc mặt Sầm Thiếu Hiên trắng bệch, rồi trở nên buồn bã. Cậu lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Hôm nay... chắc không được đâu, đột ngột vậy, cha mẹ tôi cũng không chuẩn bị kịp..."

Lục Vân Phong không nhịn được cười ra tiếng: "Theo cách cậu nói sao giống khái niệm của người phương Tây vậy, con gái về nhà cha mẹ phải hẹn trước. Chẳng qua, cậu nói cũng đúng, vậy gọi điện báo cho bọn họ biết đi."

Sầm Thiếu Hiên vôthức nắm chặt lòng bàn tay, thật vất vả mới làm như không có việc gì, hờ hững nói: "Hôm khác đi!"

"Cậu đó, đúng là dạng người càng gần tình quê càng thêm lo lắng." Lục Vân Phong thương tiếc ôm vai cậu. "Thiếu Hiên, đừng sợ, tôi đã nói rồi, những gì giải quyết không được đều giao cho tôi. Tôi với Tiểu Diệp Tử đi cùng với cậu, bảo đảm cha mẹ của cậu sẽ vô cùng hoan nghênh cậu bước vào nhà."

Sầm Thiếu Hiên nghi hoặc nhìn về phía anh.

Đây đúng là sự mê hoặc lớn mà. Lục Vân Phong nhìn đôi mắt yếu đuối cùng đôi môi hồng nhạt của cậu, nhịn không được nữa, liền cúi đầu nói: "Thật muốn chết người mà, tôi không cách nào nhẫn nại nữa rồi." Sau đó nghiêng người hôn cậu.

Sầm Thiếu Hiên giật mình, lùi về sau theo bản năng.

Lục Vân Phong dùng hết toàn lực ôm chặt lấy cậu, chiếc lưỡi nóng rực của anh lướt qua môi cậu, ôn nhu thân mật dây dưa. Tư vị ngọt ngào này khiến cả người anh run lên, kìm lòng không đậu càng lấn tới.

Sầm Thiếu Hiên bị cả người anh đè lên, cuối cùng ngã xuống giường. Thân thể nóng rực hoàn mỹ đó nặng nề áp cả lên người cậu khiến cậu không thể động đậy. Một đôi tay nóng hổi cùng bàn tay to trượt xuống thân thể cậu, tha thiết ôm trụ cậu. Nụ hôn từng chút từng chút lướt qua người cậu, khiến cậu cảm thấy cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn không phản ứng được gì cả.

Lục Vân Phong ôm người mà anh ngày đêm tưởng nhớ, nhiệt huyết toàn thân tuôn ra, tựa như đang ở trên mây, trong lúc nhất thời như si như túy, cuồng loạn mà hôn cậu, cùng đầu lưỡi của cậu ôn nhu triền miên. Một lát sau, anh lưu luyến rời khỏi đôi môi kia, dần dần trượt xuống cằm, cổ duyên dáng của cậu, rồi qua tới xương quai xanh, hàm trụ nhũ tiêm của cậu.

Sầm Thiếu Hiên hít một hơi dài, nhịn không được bật lên tiếng rên rỉ.

Lục Vân Phong vừa nghe, trong đầu "Oanh" một tiếng, hoàn toàn mất đi lý trí. Anh vừa hôn lên thân thể trong sáng kia, vừa nhanh chóng cởi sạch quần áo của cậu.

Suy nghĩ của Sầm Thiếu Hiên cực kỳ hỗn loạn, còn chưa phản ứng lại thì nhận thấy mình cùng Lục Vân Phong gần như lõa thể rồi. Cậu còn chưa kịp nhìn thấy thân thể của Lục Vân Phong thì đã bị anh ôm chặt lấy.

Cơ thể của hai người vừa mới tắm rửa mát lạnh xong, giờ bỗng thấy nóng bức khác thường.

Lục Vân Phong hơi hơi run, thân thể nặng nề đè lên người Sầm Thiếu Hiên, phân thân của hai người va chạm sít sao lấy nhau. Anh vừa đẩy người về phía trước, vừa thở hồn hển nói vào tai Sầm Thiếu Hiên: "Thiếu Hiên... Thiếu Hiên... Anh yêu em... Nếu như em không muốn... không muốn... cứ nói "Không"... anh sẽ... dừng lại..."

Sầm Thiếu Hiên không nói gì, chỉ là giơ tay lên, ôm chặt lấy anh.

Lục Vân Phong vui sướng vô cùng, lập tức gia tăng lực đạo đưa đẩy trên người cậu, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Hai thân thể siết chặt lấy nhau khiến phân thân của hai người bị vây chặt ngay ở giữa, lực ma sát cũng giống như cảm giác giao hợp, khiến hai người bọn họ nhanh chóng rơi vào khoái cảm kịch liệt.

Cả hai người đều cấm dục đã lâu, nên giờ rất nhanh đạt được cao trào.

Tựa như một cơn sóng gió động trời đưa bọn họ đến không trung, rồi ngay lập tức như mất hẳn trọng lực mà rơi xuống, hai người song song kêu lên, lập tức phun trào.

Bọn họ dính chặt lấy nhau, cả người vẫn còn run nhẹ sau khoái cảm, một lúc lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng hô hấp vẫn gấp gáp.

Lục Vân Phong hôn lên môi Sầm Thiếu Hiên, dựa đầu lên vai cậu, chân thành nói: "Thiếu Hiên, anh yêu em."

Sầm Thiếu Hiên hơi hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng dùng môi hôn lên gương mặt anh.

Lục Vân Phong không nghe cậu nói ra từ "Yêu", nhưng bản thân cũng không muốn ép buộc cậu. Sầm Thiếu Hiên có thể mở khúc mắc, cùng anh ôm nhau như vậy, đã khiến anh thỏa mãn lắm rồi.

Chỉ cần bọn họ có thời gian, Lục Vân Phong có đủ lòng tin, một ngày nào đó, nhất định sẽ khiến Sầm Thiếu Hiên nói ra từ đó.

Sầm Thiếu Hiên nằm trên chăn, cảm thấy rất thoải mái.

Lục Vân Phong không muốn cậu cử động, nên tự mình chạy vào phòng tắm lấy khăn mặt đã thấm nước ấm, lau khô thân thể cho cậu, rồi giúp cậu thay cái chăn mới, sau đó mới quay ngược vào phòng tắm rửa sạch người.

Ga giường khô mát bao bọc thân thể Sầm Thiếu Hiên, khiến cậu dần cảm thấy buồn ngủ.

Lục Vân Phong nhanh chóng đi ra, leo lên giường cậu, dán chặt vào người cậu, thỏa mãn cọ cọ một chút, nói: "Có mệt hay không? Ngủ chút đi!"

Sầm Thiếu Hiên nhắm mắt lại "Ừ" một tiếng, rồi hô hấp dần dần đều đều.

Lục Vân Phong nhìn khuôn mặt của cậu một hồi, yêu thương ôm sát lấy cả người cậu, từ từ tiến nhập mộng đẹp.

Bọn họ ngủ rất say, cuối cùng mới bị cơn đói đánh thức.

Hai người mở mắt, nhưng vẫn lẳng lặng nằm đó, không muốn nhúc nhích.

Tuy rằng đây là lần đầu ngủ chung một giường, nhưng bọn họ cảm giác cứ như chuyện này đã quen thuộc lắm rồi, cứ như từ trước tới nay bọn họ cũng ngủ chung như vậy, trong lòng không cảm thấy kì lạ, trái lại chỉ cảm thấy ấm áp hài hòa.

Rèm cửa sổ bị kéo lại, nên không biết bên ngoài giờ là lúc nào. Lục Vân Phong đưa tay lấy đồng hồ đeo tay đặt trên tủ đầu giường nhìn, tự nhiên nói: "Hơn 6h rồi, chúng ta dậy thôi."

Sầm Thiếu Hiên nhẹ giọng nói: "Được."

Lục Vân Phong suy nghĩ một chút, thân thiết mà nói: "Thiếu Hiên, theo lý anh không nên hỏi chuyện nhà em, chẳng qua, dù thế nào cũng phải gặp cha mẹ em. Anh đã dặn dò Tiểu Diệp Tử rồi, kêu cô ấy đóng giả bạn gái của em, rồi chúng ta cùng nhau đi thăm hai bác."

Sầm Thiếu Hiên hơi giật mình: "Tiểu Diệp? Không được đâu! Vậy hình như không tốt lắm."

Lục Vân Phong ôm chằm lấy cậu, sang sảng cười nói: "Tiểu Diệp Tử không giống mấy cô gái bình thường, cô ấy theo chủ nghĩa độc thân, nhưng cũng có bạn trai rồi. Bạn trai của cô ấy hình như là một nghệ thuật gia, cũng không muốn kết hôn. Cha mẹ cô ấy cứ bức cô ấy hoài, muốn cô ấy phải nhanh chóng kết hôn, nên cô ấy chạy lại chỗ anh, nói anh là bạn trai của cô ấy, nhưng cũng chỉ cố ý làm cha mẹ vui lòng thôi. Haha!"

Sầm Thiếu Hiên nghe xong, không khỏi cười nói: "Tại sao có thể như vậy?"

"Thật ra cũng không có gì, anh có thể hiểu được ý của cô ấy. Bạn trai của cô ấy anh cũng gặp qua một lần rồi, đúng là có tài, nhưng tính tình rất cổ quái. Mẹ cô ấy hiện giờ chỉ lo là sao giờ cô ấy không có bạn trai thôi, nhưng nếu bà ấy thấy bạn trai thật sự của cô ấy, chắc càng thêm lo hơn." Lục Vân Phong vừa nói vừa cười.

Sầm Thiếu Hiên cũng hiểu được, liền buồn cười: "Hai người thật sự là bạn tốt."

"Đúng vậy." Lục Vân Phong hài lòng ôm lấy cậu. "Dù sao cũng chỉ muốn cho cha mẹ mình chút mặt mũi, coi như có một cái hư danh, cũng không to tát gì. Chuyện này em cứ yên tâm đi, cứ để cô ấy đi cùng với em, cha mẹ em nhất định sẽ thích."

Sầm Thiếu Hiên gật đầu, tâm tình vô cùng phức tạp, nhất thời không nói gì.