Ngày Gió Nam Về

Chương 46: Em muốn anh làm thế nào?




Trong nước đang là buổi sáng, xe của Phó Tây Linh đậu ở bãi đậu T3, anh dắt Thời Chỉ đến chỗ để xe, sau khi bỏ vali vào cốp, liền lái xe đi ăn sáng.

Ở nước ngoài quá lâu, về nước uống sữa đậu, ăn quẩy, cảm thấy thật ngon. Chỉ có điều Phó Tây Linh ngồi trong quán ăn sáng cũng không được nghỉ, có đến liên tiếp ba cuộc gọi công việc.

Anh không ăn nhiều, nhưng đến lúc tính tiền lại phản ứng rất nhanh, Thời Chỉ vừa định lấy điện thoại ra, thì bị Phó Tây Linh chặn lại. Điện thoại của cô rơi xuống mặt bàn, anh ngước mắt lên khỏi màn hình máy tính, đồng thời lôi điện thoại của mình ra để quét mã QR trên tường.

Cuối cùng, Thời Chỉ vẫn bị Phó Tây Linh “bắt cóc” về nhà, nhưng cả hai chẳng ở với nhau được quá lâu. Dường như không trò chuyện gì nhiều, vừa vào đến cửa Phó Tây Linh đã lao vào tắm, tắm xong lại mặc áo choàng tắm tiếp tục bận bịu làm việc với cái máy tính. Làm xong, anh nhìn thời gian, đến cơm trưa cũng chẳng ăn, cứ thế cầm chìa khóa chuẩn bị ra sân bay.

Thời Chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt, bèn cau mày: “Sao anh không ngồi đợi luôn ở sân bay cho rồi, lặn lội đi đi lại lại.”

Phó Tây Linh không nói ra những lý do dạng như vì muốn đưa cô về, hay vì muốn  ăn sáng cùng cô, anh chỉ nói: “Ở sân bay không tắm được.”

Qua tiết trời lập hạ, nhiệt độ bên ngoài đã dễ chịu hơn, sau khi Phó Tây Linh rời đi, Thời Chỉ lấy bộ váy công sở từ vali ra. Bữa trưa cô chỉ ăn bánh sandwich mua ở cửa hàng tiện lợi, rồi đến thẳng Tập đoàn gặp Phó Thiến.

Tuy nhiên, ngay cả trong những ngày cả hai đều bận rộn như vậy, thì bọn họ vẫn liên lạc với nhau. Trước khi máy bay cất cánh, Phó Tây Linh đã nhắn tin cho Thời Chỉ, bảo cô nhớ tập trung vào công việc, đừng có nhớ anh.

Thời Chỉ trả lời lại: “Chẳng thế thì sao?”

Trong mối quan hệ tình cảm trước, Thời Chỉ phải rất cẩn thận, cần dựa trên nội dung trò chuyện để đánh giá xem mối quan hệ có suôn sẻ hay không. Thỉnh thoảng nhắn tin cho đối phương, chẳng qua cũng chỉ muốn phán đoán. Tin rằng việc chủ động gửi tin nhắn vào một khoảng thời gian nhất định nào đó, sẽ khiến đối phương càng có thiện cảm với mình hơn.

Và hoàn toàn không có những tương tác cảm xúc tác thuần túy như vậy. Với Phó Tây Linh thì tự nhiên hơn rất nhiều, đến cả nhàm chán cãi cọ trẻ con, bọn họ cũng có thể nhắn tin cả nửa ngày.

Cuối cùng, Thời Chỉ không chịu được nữa, bèn gọi điện cho anh: “Phó Tây Linh, anh rảnh quá phải không?”

“Không hẳn là rảnh, tan làm rồi sao?”

Thời Chỉ không bị lệch múi giờ, nên đã làm việc cả một ngày. Hôm nay, cô ngồi đọc văn bản cả ngày trên máy tính, khiến thái dương căng cứng. Sau khi ấn ấn vài cái mới chậm rãi nói: “Vừa mới xuống xe, sắp đến nhà anh rồi.”

Cô đeo tai nghe, chầm chậm vào khu nhà Phó Tây Linh, cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, hai người trò chuyện qua lại, chẳng hiểu sao chủ đề lại chuyển sang vấn đề này.

Anh nói: “Đợi anh về, sẽ lắng nghe em thừa nhận cảm xúc của mình.”

Có lẽ do quá mệt mỏi, nên giọng nói của Phó Tây Linh hơi uể oải, sau đó, Thời Chỉ nghe thấy tiếng anh uống nước.

“Bây giờ cũng có thể nói cho anh nghe mà.”

Thời Chỉ ấn mật khẩu vào nhà, cởi giày cao gót và treo túi ngoài ngưỡng cửa. Cô mở một chai nước khoáng trong căn bếp yên tĩnh, uống xong bèn chuẩn bị nấu mì cho mình. Trong lúc ấn nước rửa tay để rửa tay, đã thuận miệng nhắc đến chuyện khi cô ở cùng với nhóm Vạn Nhiễm.

“Đúng là em đã hỏi Vạn Nhiễm, bảo cô ta định giá hộ chiếc vòng.”

Phó Tây Linh nói, việc này anh đã biết.

“Dựa trên logic hành vi thông thường, nếu không phải do em mở màn, thì dù Vạn Nhiễm có ế ẩm đến đâu, cũng sẽ chẳng vô duyên vô cớ đăng chiếc vòng đó lên để tìm người mua. Em thực sự nghĩ đến việc cắt đứt với anh thật đấy à?”

“Lúc đó, vẫn chưa nghĩ xong, có cắt đứt cũng không thể chiếm lời của anh, nếu thiếu em sẽ bù vào rồi trả anh.”

Phó Tây Linh không đáp, chỉ cười một tiếng.

Thời Chỉ rửa sạch bọt trên tay dưới vòi nước, sau đó lau tay, giữ tai nghe: “Tuy nhiên Vạn Nhiễm nói, kiểu cảm giác mà em tự nghĩ ra đó chưa chắc đã đáng tin cậy, phải thực sự làm thì mới rút ra được chân lý.”

Phó Tây Linh nhận xét: “Đó là ý tưởng tồi.”

Ý tưởng tồi tệ của Vạn Nhiễm hôm đó, không chỉ mình chuyện bảo Thời Chỉ đưa mã QR của mình ra. Vạn Nhiễm còn gọi điện kêu một nhóm người đến quán bar đêm chơi, khoảng mười người, và đa phần là đàn ông.

Họ ngồi trong bàn ngăn lớn nhất tại lầu trên của quán bar, ngồi đủ cả một vòng ghế sofa.

“Cũng chẳng làm gì, chỉ chơi game thôi.”

“Gọi một đám đàn ông vào quán bar để chơi game gì, nào, em nói nghe thử xem!”

Giọng điệu của Phó Tây Linh vô cùng giễu cợt, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ chán ghét, cùng ánh mắt chê bôi của anh. Tối qua còn đang không quen với việc gọi video cho nhau, nhưng hôm nay Thời Chỉ lại có chút hối hận, cảm thấy đáng lẽ nên gọi video mới đúng.

Nghĩ vậy, cô vừa lấy chiếc nồi trong tủ ra, vừa nhẹ nhàng buông một câu: “Xé giấy bằng miệng.”

Trong tai nghe rất lâu cũng không thấy có tiếng động, đợi đến khi Thời Chỉ đã lấy xong nước để nấu mì, thì bên phía Phó Tây Linh mới thở ra một chữ “Được”, ý bảo cô cứ tiếp tục nói.

Thực ra, cũng chẳng có gì đáng để nói, hai ngày ở chỗ Vạn Nhiễm, Thời Chỉ đều có chút lơ đãng. Mấy người đàn ông mà Vạn Nhiễm kêu đến, cũng chẳng lọt vào mắt cô. Tuy nhiên, Linh Linh lại vô cùng thích thú với trò chơi này, người ngồi bên trái, bên phải là chồng của cô ấy và Thời Chỉ.

Khi xé giấy với chồng mình, gương mặt Linh Linh ửng hồng, còn khi xé giấy cùng Thời Chỉ, gương mặt cô ấy lại càng đỏ hơn. Đến lúc nhìn Thời Chỉ xé giấy cùng người đàn ông khác, khuôn mặt đỏ ửng đó của Linh Linh lại như muốn nổ tung.

Ngược lại đương sự là Thời Chỉ, ánh mắt của cô hoàn toàn bình tĩnh, cô khoanh tay, mím môi giữ tờ giấy trên miệng, thậm chí còn có chút sát khí đằng đằng. Anh chàng ngồi kế bên Thời Chỉ có chút choáng váng, không dám lại gần, chỉ cấp tốc cắn một góc giầy rồi bỏ chạy.

Vạn Nhiễm cảm thấy khá đáng tiếc, nắm đấm tay bên này đập vào tay kia, nói sớm biết Thời Chỉ lãng phí như vậy, thì cô ta đã xếp anh chàng đẹp trai nhất ngồi cạnh mình rồi.

“Chơi high gớm nhỉ, vui quên trời quên đất luôn rồi phải không?”

Thời Chỉ vẫn vô cùng bình tĩnh: “Cũng bình thường thôi, vẫn không trì hoãn việc ra sân bay.”

Phó Tây Linh không tiếp tục nói về trò chơi đó nữa, mà nói: “Thông báo với em một việc, anh vừa mới đưa ra quyết định rồi.”

Vốn dĩ thời gian công tác là ba ngày, nhưng bị Phó Tây Linh ép xuống còn hai ngày, điều đó có nghĩa là tối mai anh sẽ về.

Thời Chỉ đập trứng vào nồi, cô rất không hài lòng, bèn chất vấn Phó Tây Linh: “Chẳng phải đã nói cho em ba ngày để suy nghĩ sao?”

“Không cho được nữa, muốn chơi game xé giấy với em.”

Vốn dĩ Thời Chỉ định vớt một sợi mì lên, xem đã chín hay chưa, lại bị anh nói đến bật cười, khiến sợi mì rơi xuống nồi: “Nói như thể anh chưa từng chơi không bằng. Em so với anh, chẳng khác gì nghiệp dư và chuyên gia.”

Cô còn nhắc nhở anh về việc, anh giải quyết với đủ loại bạn tâm giao bên cạnh trước đây ra sao, thì chỉ có bản thân anh là rõ nhất.

Không biết “chuyên gia” nghĩ đến điều gì, bỗng trầm mặc vài giây: “Nhớ ra một chuyện, em có nhớ người bạn của anh học Tiến sĩ tại trường đại học B không?”

Lực thái rau của Thời Chỉ bỗng thêm mạnh, cắt “phập” một tiếng vào thớt, giọng điệu cũng có đôi phần cảm xúc: “Vẫn chưa cắt đứt sao?”

“Cậu ấy hơi khó tính, nghe nói anh đã hẹn hò thì không yên tâm, luôn muốn được gặp em.”

Thời Chỉ cười lạnh, sau đó hỏi liền hai câu:

“Cô ta có tư cách gì mà không yên tâm?”

“Định bao giờ gặp?”

Phó Tây Linh nói: “Thế này đi, nếu em đồng ý, khi nào anh về sẽ lập tức dẫn em đi gặp người ta, hẹn ăn cơm nhé?”

“Sao cũng được.”

“Khẩu vị của cậu ấy giống em, cũng thích ăn đồ cay, anh nghĩ hai người có thể ăn uống được với nhau đó.”

Thời Chỉ thái “xoẹt, xoẹt, xoẹt” liên tiếp ba lần, với lực cực mạnh, rau đã thái xong bèn ném vào nồi: “Em nói trước, em không phải kiểu bạn gái có thể cười cười nói nói với bạn tình của anh đâu.”

Phó Tây Linh vừa đáp “vâng, vâng, vâng”, vừa cười trong ống nghe, càng ngày càng khoái trí.

Thời Chỉ cảm thấy anh ôm một bụng toàn thứ xấu xa, lại không nghĩ ra được nguyên do, chỉ đành bực bội nói: “Cúp máy đi, anh về sớm gây ảnh hưởng đến suy nghĩ của em, nên tối nay em phải suy nghĩ cho cẩn thận.”

Phó Tây Linh: “Đúng là phải cúp máy rồi, bác dâu cả đã gọi cho anh liên tiếp ba cuộc, anh phải gọi lại, hỏi xem bà ấy có việc gì. Lát nữa anh gọi cho em sau.”

Câu “Lát nữa sẽ gọi cho em sau” của Phó Tây Linh đã bị anh nuốt lời. Thời Chỉ ăn mì xong, dọn dẹp gọn gàng phòng bếp, lại giải quyết cả công việc, cộng thêm tắm táp trong nửa tiếng đồng hồ, sau đó lôi máy chơi game của anh ra chơi hai tiếng nữa.

Thế nhưng điện thoại vẫn lặng thinh, đến khi nhận được cuộc gọi, là lúc Thời Chỉ đang chuẩn bị ngủ rồi. Tuy nhiên, không phải cuộc gọi của Phó Tây Linh, mà đến từ một số lạ. Cô bắt máy thấy nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc, đó là Hà Phàm Thành, bạn nối khố của Phó Tây Linh.

Giọng điệu của Hà Phàm Thành vô cùng gấp gáp: “Thời Chỉ, cô đang ở đâu thế? Có tiện ra ngoài một chuyến không?”

Trước đây, khi ở cùng Phó Tây Linh, Thời Chỉ đã từng nói, cô sợ phiền phức, vì vậy tất cả các mối quan hệ cá nhân xung quanh anh, đều chưa bao giờ vượt qua anh mà tìm thẳng đến cô.

Trừ phi… Dây thần kinh của Thời Chỉ căng cứng: “Phó Tây Linh xảy ra chuyện gì rồi sao?”

“Không, không, Phó không sao, nhưng tôi có linh cảm rất xấu.”

Điện thoại của Thời Chỉ đang bật loa ngoài, cô thay quần áo, thay giày, rồi nhanh chóng chuẩn bị ra ngoài. Trên điện thoại, Hà Phàm Thành đã nói đại khái cho cô nghe về sự tình.

Dựa trên thông tin hiện tại mà Hà Phàm Thành đang nắm bắt được, thì dự án trước đó Phó Tây Linh luôn bận rộn làm, e là đã đi tong. Anh họ của anh, Phó Tây Phong đã tự tay bán thông tin nội bộ cho đối thủ, điều đó có nghĩa là, bao bận rộn trong suốt cả tháng nay của toàn bộ nhóm của Phó Tây Linh đều thành công cốc.

“Tôi cũng không hề hay biết việc này, Phó gọi điện tới, nhờ tôi điều tra xem Phó Tây Phong đang chơi bời ở đâu. Cậu ấy không nói lý do, tôi còn tưởng là Phó Tây Phong lại chọc tức bác cả, phải đến khi chú Phó gọi cho cho tôi, thì tôi mới biết…”

“Gửi địa chỉ cho tôi.”

“Thời Chỉ, cô đến là tôi yên tâm rồi.”

Hà Phàm Thành cùng mấy người bạn mới uống chút rượu, sợ không ngăn được Phó Tây Linh: “Hồi đó, nhà Nhị Anh mở trung tâm trò chơi, trong đó có trò đấm bốc. Cậu ấy đấm đại một cú đã thổi bay kỷ lục, vài tháng sau cũng không ai phá nổi, nếu thực sự tóm được anh Tây Phong…”

Thời Chỉ ngồi trên taxi gọi cho Phó Tây Linh, nhưng anh đã tắt máy. Sau khi đến quán bar, cô chạy lên trên lầu, trông thấy Hà Phàm Thành cùng mấy người bạn đang tranh cãi với Phó Tây Phong.

Họ thuyết phục Phó Tây Phong rời đi, có chuyện gì về nhà rồi nói. Phó Tây Phong đã say khướt, động tác lắc lắc chai sâm banh rồi mở nắp chai vô cùng thuần thục, bọt bắn ra tung tóe, văng lên cả người bọn họ.

Giữa những tiếng la hét xung quanh, Phó Tây Phong dựa trên sofa, gác chân lên chiếc bàn dài, thản nhiên liếc nhìn nhóm Hà Phàm Thành: “Bảo nó đến đây, ông đây cóc sợ!”

Ai đó cố tình thêm dầu vào lửa: “Đúng vậy, Phó Tây Linh là em của anh, anh việc gì phải sợ cậu ấy?”

“Ba anh giao việc làm ăn của gia đình cho em của anh thật rồi đấy à? Không phải chứ, vậy thì quá…”

Phó Tây Phong thực sự mất trí đến mức độ này luôn rồi, anh ta ngạo mạn giơ chai sâm banh lên: “Việc làm ăn của ông, tiền của ông, ông thích cho ai thì cho người đó.” 

Trong ánh sáng hỗn loạn, sắc mặt mấy người bạn của Phó Tây Linh vô cùng khó coi, Hà Phàm Thành nghiến răng đến siết chặt cơ mặt.

Thời Chỉ đi tới, kéo anh ta ra, cô kéo ống tay áo Hà Phàm Thành đi xuống dưới lầu, đến nơi tương đối yên tĩnh, mới nói: “Phó Tây Linh tắt máy rồi, lần cuối anh ấy liên lạc với anh là khi nào?”

“Tôi đã xem thông tin chuyến bay, nếu đoán không sai, thì có lẽ cậu ấy đã hạ cánh cách đây một tiếng rồi, chắc hẳn là sắp đến đây.”

Hà Phàm Thành túm tóc hai cái thật mạnh, sau đó quay đầu: “Bác cả lại nhập viện rồi, Phó cũng đã biết việc đó.”

Thời Chỉ đè nén cảm xúc của mình, cố gắng bình tĩnh gật đầu: “Anh trông chừng anh họ anh ấy nhé, tôi xuống lầu ngăn anh ấy.”

Thời Chỉ chạy xuống hai bậc cầu thang, lại dừng bước ngoái lại, nhìn Hà Phàm Thành chằm chằm: “Hà Phàm Thành.”

Hà Phàm Thành nghiến chặt răng: “… Biết rồi, tôi sẽ không động thủ đâu!”

Thời Chỉ đứng ngoài cửa quán bar, cô nhớ lần đầu tiên gặp Phó Tây Linh, cũng là ở quán bar này. Anh dựa người hút thuốc tại nơi đây, ánh mắt nhìn chằm chằm cô xách chiếc bánh sinh nhật.

Trên người anh tràn đầy năng lượng, vừa kiêu ngạo lại vừa khoa trương, khi đó, Thời Chỉ còn cảm thấy Phó Tây Linh không phải người tốt.

Hôm trước, tối đầu tiên Phó Tây Linh ở Tỉnh, anh đã gọi video cho Thời Chỉ, sau đó khi cô ngủ rồi, anh cũng không cúp máy. Do lệch múi giờ, khiến cô ngủ không ngon giấc, giữa đêm tỉnh dậy, qua màn hình điện thoại, Thời Chỉ vẫn thấy anh đang thức.

Thời Chỉ vừa cử động, Phó Tây Linh đã nhìn vào màn hình, dường như anh mới rửa mặt cho tỉnh táo, lông mi vẫn còn ướt, anh hỏi cô tại sao lại tỉnh giấc? Thời Chỉ không đáp, mà hỏi Phó Tây Linh, có phải anh lại định thức cả đêm không?

Phó Tây Linh xoa xoa vai, rồi thoải mái nói với cô rằng đây là trận chiến cuối cùng rồi. Anh còn nói: “Bận xong việc này, quay về chúng ta sẽ chính thức bắt đầu.”

Thời Chỉ nhìn anh trong bóng tối: “Anh tự tin quá nhỉ!”

“Em muốn nói đến cái nào, dự án hay là chính thức bắt đầu?”

“Anh tự tin về phần nào hơn?”

Phó Tây Linh với hộp kẹo bạc hà bằng thiếc trên bàn, mở ra bằng một tay, đổ hai viên vào miệng. Anh vừa nhai kẹo bạc hà, vừa ngước lên: “Cả hai.”

Khi nói ra hai chữ đó, trong mắt Phó Tây Linh có vài tia máu mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại kiên định như đã nắm chắc tấm vé chiến thắng. Anh nở nụ cười tươi rói, vô cùng đẹp trai.

Thời Chỉ dặn dò Hà Phàm Thành đừng động thủ, là vì khi vừa trông thấy Phó Tây Phong, cô đã tức đến muốn giết người luôn rồi. Đó là dự án của Phó Tây Phong, nhưng dù Phó Tây Linh có đang lên cơn sốt, cũng chẳng được nghỉ ngơi, lúc nào cũng gấp rút làm việc.

Vậy mà Phó Tây Phong đang làm gì đây?

Anh ta uống canh dưỡng sinh tại nhà Phó Tây Linh suốt một tháng trời, sau đó lại làm nội gián. Anh ta đã đâm sau lưng tất cả những người góp mặt trong dự án này, đồng thời cũng đâm sau lưng gia đình đã yêu thương và bảo vệ anh ta.

Hiện tại bác cả lại phải nhập viện, vậy nên chắc chắn Phó Tây Linh sẽ chẳng thể bỏ qua cho Phó Tây Phong. Phó Tây Phong uống say thành ma thành quỷ, nếu cô muốn ra tay thì hoàn toàn có thể giành chiến thắng, chứ đừng nói đến Phó Tây Linh.

Đúng là đau đầu!

Hà Phàm Thành lại gọi điện đến, giọng nói gấp gáp bực bội: “Mẹ kiếp, Phó Tây Phong không chịu đi. Mấy gã thần kinh hóng chuyện bên cạnh anh ta đúng là cao thủ “bơm vá”, tôi cảm thấy có gì đó sai sai, chỗ cô…”

Làm gió đêm mát mẻ, thổi rối mái tóc, Thời Chỉ ngắt lời Hà Phàm Thành: “Anh ấy đến rồi.”

Cô nghe thấy tiếng xe thể thao, tiếng động mỗi lúc một gần, sau đó một chiếc xe thể thao màu đen nhám từ con phố cạnh đó rẽ vào. Đèn pha màu đỏ máu, giống đôi mắt ác long, chiếc xe phanh gấp đỗ trước cửa quán bar, cửa xe mở ra, Phó Tây Linh từ trong bước xuống.

Toàn thân anh bị bao bọc bởi luồng không khí lạnh léo, giống như buổi sáng khi phát hiện ra cô đã kết bạn Wechat với Đường Văn Đình, vô cùng u ám, sải bước về phía bên này.

Khí thế hừng hực ấy lớn đến mức có thể quy thành một câu nói, đó là “Xong đời Phó Tây Phong rồi.”

Thời Chỉ chắn trước mặt Phó Tây Linh, anh trông thấy cô nhưng không hề dừng lại, sau đó bị cô nắm lấy cánh tay.

“Mấy người bên cạnh Phó Tây Phong có vấn đề, khi nãy em đã quan sát rồi, trong chỗ đó có kẻ xúi giục. Anh mà ra tay sẽ bị chụp lại đó, em cảm thấy bọn họ đang có âm mưu…”

Thời Chỉ nói rất nhanh, đây là lần đầu tiên cô chủ động giữ chặt tay Phó Tây Linh như vậy. Dùng cả hai tay để túm tay anh, kéo lại, sau đó có chút nổi cáu: “Phó Tây Linh, anh dám lên đó đánh nhau thử xem!”

Cuối cùng, Phó Tây Linh cũng dừng lại, anh rũ mi, nhìn Thời Chỉ: “Bác cả anh đang trong bệnh viện.”

“Em biết…”

Thời Chỉ vẫn đứng chắn trước mặt Phó Tây Linh. Cô buông một tay ra, đổi thành vòng tay quanh eo anh: “Em biết cả rồi.”

Cơn tức giận của Phó Tây Linh vẫn chưa nguôi, anh nhíu mày, nhưng đã chịu thỏa hiệp với Thời Chỉ. Anh đan năm ngón tay vào tay cô: “Em muốn anh làm thế nào?”