Ngày Gió Nam Về

Chương 28: Tay




Thời Chỉ không có gì ngạc nhiên khi mình và Phó Tây Linh phát triển đến tình huống như vậy.

Cô biết chính xác bản thân muốn gì, cũng biết sau mỗi lần hai người hôn nhau đắm đuối, thì sự thèm muốn ẩn giấu trong vẻ mãn nguyện ấy sớm muộn gì cũng sẽ bùng cháy, chuyển biến thành hành động cụ thể hơn.

Phó Tây Linh hỏi cô “có muốn không”, cô không đáp, mà đẩy bánh kem trên tay anh ra, ngồi khóa luôn lên đùi anh.

Phó Tây Linh phải để ý chiếc bánh kem trên tay trái, vì vậy ban đầu vô cùng nhẹ nhàng. Anh khe khẽ ôm lấy eo Thời Chỉ, rồi cúi người đặt bánh lên bàn trà hoặc lên thảm, cuối cùng là hôn cô.

Điện thoại bỗng đổ chuông, không biết là ai làm cụt hứng như vậy, Phó Tây Linh nghiêng đầu hôn Thời Chỉ, nhưng không đưa mắt qua, mà sờ soạng với được điện thoại, bèn ấn luôn tắt nguồn, rồi ném sang một bên.

Mùi bơ kem tràn ngập trong không khí đã trở nên xa xôi, giữa răng và môi Phó Tây Linh là hương rượu nhàn nhạt, kích thích thần kinh của Thời Chỉ.

Móc cài sau lưng được cởi ra, bàn tay đang giữ trên eo cô trượt xuống hông, ôm cô ngồi thật vững. Phó Tây Linh chỉ giúp Thời Chỉ, nhưng bản thân lại rất khó kiềm chế, cứ liên tục quấn lấy cô để hôn.

Khi Thời Chỉ tựa vầng trán ướt đẫm mồ hôi của mình lên vai anh, mang theo đó là khoái cảm không thể chịu nổi, làn da ẩm ướt của họ sát vào nhau, thì động tác trên tay anh rõ ràng đã nhanh hơn vài phần…

Căng trướng, mất kiểm soát, trống rỗng, Thời Chỉ cắn lên vai Phó Tây Linh. Cô có thể cảm nhận được phản ứng thay đổi ở anh, cũng thấy anh đang cau mày nhẫn nhịn, đến mức vành tai và cổ đều đỏ bừng.

Phó Tây Linh ôm Thời Chỉ, cho cô vài phút để ổn định lại, sau đó vỗ vỗ lên lưng cô, nói với giọng nặng nề: “Xuống đi, tôi vào đi tắm.”

Thời Chỉ hỏi: “Tắm là được sao? Cần tôi giúp anh không?”

Phó Tây Linh dừng bước, nhưng không ngoái đầu lại, anh nói, thôi không cần, em đi làm đủ mệt rồi, hôm nay lại là sinh nhật, hôm khác rồi tính.

Đây thực sự là một ngày sinh nhật đặc biệt.

Thời Chỉ ngủ rất ngon, chỉ có điều buổi sáng sau khi tỉnh giấc, cô lại bắt đầu chơi bài “lật mặt hơn lật bánh tráng”.

Khi Phó Tây Linh đẩy mở cửa phòng ngủ chính, đứng dựa bên cửa hỏi cô mấy giờ đi làm. Thời Chỉ đã ngồi dậy khỏi giường, kéo kéo cổ áo, sờ điện thoại nhìn giờ, sau đó bình tĩnh nói với anh: “Phó Tây Linh, tôi không định tính đến chuyện tình cảm với anh đâu.”

Phó Tây Linh nhìn cô, anh trầm mặc hai giây, rồi mỉm cười: “Vậy em định tính đến chuyện gì với tôi?”

Anh biết rõ rồi còn hỏi. 

Đêm qua cũng vậy, tay của anh ấn vào đó, cảm nhận được cơn run rẩy của cô, nhưng vẫn cố ý hỏi. Hỏi cô có muốn tiếp tục hay không?

Thời Chỉ tỉnh dậy từ sáng sớm, rèm cửa là do cô kéo ra, ánh mặt trời chiếu xuống chiếc giường đôi rộng rãi, chiếu sáng làn da trên bắp chân cô.

Thời Chỉ hỏi ngược lại: “Anh thấy sao?”

Phó Tây Linh bước tới với nụ người khiến người ta khó hiểu, anh nâng cằm cô lên, hôn nhanh cô một cái. Trên người anh có hương sữa tắm sảng khoái, những sợi tóc trước trán còn ướt có lẽ là do rửa mặt.

Trước khi Thời Chỉ nổi cáu, Phó Tây Linh đã vươn tay đến trước mặt cô, di chuyển ngón trỏ và ngón giữa có chút “đen tối”: “Tôi cảm thấy, trải nghiệm của em đêm qua khá tốt, nên muốn phát triển mối quan hệ ngoài tình cảm với tôi.”

Thời Chỉ rất hài lòng với câu trả lời này, cô thả lỏng, lùi ra sau dựa lưng vào giường, nhìn Phó Tây Linh với vẻ uể oải: “Anh nghĩ đúng rồi đó!”

Đôi mắt cô nhẹ nhàng chớp, mang theo vẻ quyến rũ tự nhiên, mái tóc dài xõa trên ga đệm, trông giống hệt nữ yêu tinh.

Phó Tây Linh vô cùng dứt khoát: “Cũng được.”

Dứt lời, bèn đi vào phòng thay đồ bên cạnh, lấy ra chiếc áo phông dài tay để thay.

Thời Chỉ cũng không nằm mãi trên giường, chuông báo thức của điện thoại đã reo, phải dậy đi làm rồi. Trong lúc vào phòng tắm, cô lướt qua trước mặt Phó Tây Linh, và cũng học theo dáng vẻ khi nãy của anh, vươn tay ra di chuyển bàn tay đầy ám chỉ.

Cô nói với anh: “Đợi tôi học được cũng sẽ giúp anh.”

Phó Tây Linh nheo mắt, hỏi: “Em định học với ai?”

Thời Chỉ phớt lờ anh, cô đóng cửa phòng tắm lại, tắm nước nóng với tâm trạng vui vẻ.

Vào ngày sinh nhật của Thời Chỉ, cô và Phó Tây Linh đã phát triển thành một mối quan hệ mới. Vốn dĩ nên gặp mặt nhiều hơn, làm nhiều thứ hơn, nhưng cô lại bị mắc kẹt trong mớ công việc bận rộn.

Giáo viên hướng dẫn luận văn mà Thời Chỉ chọn vô cùng nghiêm khắc. Sau khi nộp báo cáo đề tài, giáo viên đã yêu cầu mấy sinh viên nộp đề cương và đánh giá tài liệu trong vòng hai tuần.

Nghe các bạn học đồn rằng, giáo viên hướng dẫn luận văn mới được thăng chức lên Phó khoa. Nên các mục trong luận văn cũng sẽ nghiêm ngặt hơn, không dồn hết tâm sức vào đó thì rất khó đạt.

Vốn dĩ luận văn tốt nghiệp đã là một vấn đề tiêu tốn năng lượng, vậy mà lại còn phải liên tục tăng ca. Thời Chỉ bận rộn, và dường như Phó Tây Linh cũng chẳng có nhiều thời gian rảnh. Suốt vài ngày, anh chỉ gọi đến một lần để hẹn Thời Chỉ đi ăn, nhưng bị cô từ chối.

Phó Tây Linh lại nói câu nói đó với cô: “Bà chủ Thời thật biết cách làm ăn.”

Thời Chỉ hiểu, không chừng Phó Tây Linh đang thầm lẩm bẩm câu “dùng xong là vứt” hay “qua cầu rút ván” cũng nên.

Điều khiến cô tương đối ngạc nhiên là, trong mấy ngày không gặp Phó Tây Linh, cô đã tình cờ gặp Diêu Diêu, còn nghe được Diêu Diêu kể vài điều liên quan đến Phó Tây Linh nữa.

Nơi làm việc của Thời Chỉ là một nhà hàng cao cấp nổi tiếng thuộc Tập đoàn Hưng Vinh, có sẵn mức giá bình quân đầu người. Vậy nên việc gặp vài gương mặt quen thuộc trong nhóm bạn bè của Phó Tây Linh chỉ là chuyện sớm muộn.

Sau khi dùng bữa với người nhà, Diêu Diêu mới nhìn thấy Thời Chỉ, dường như cô ta có vẻ vô cùng ngạc nhiên, đến khi lại gần xác nhận rồi mới lên tiếng chào hỏi: “Cô… Làm việc ở đây sao?”

“Thực tập.”

“Vậy cô đợi tôi một chút.”

Trước tiên, Diêu Diêu xuống lầu tiễn người lớn, sau đó chạy lên: “Bây giờ cô có thời gian không? Nói chuyện với tôi một lát.”

Nếu đổi thành Phó Tây Linh, thì Thời Chỉ sẽ nói thẳng là “không rảnh”. Nhưng dù sao thì đối phương cũng là một cô gái, nên cô đã nhẹ nhàng từ chối khéo: “Chưa đến giờ tan làm thì không được nói chuyện riêng.”

Diêu Diêu vẫn rất vui vẻ: “Vậy để tôi đến tìm sếp của cô, bảo cho cô tan làm sớm. Nhà tôi hợp tác làm ăn với Tập đoàn Hưng Vinh, Giám đốc Lưu biết rồi, chắc sẽ nể mặt tôi thôi.”

Sớm biết vậy đã nói “không rảnh” cho rồi. Thời Chỉ quẹt thẻ tan làm sớm ba mươi phút, cô ngồi trong quán cà phê bên dưới nhà hàng cùng Diêu Diêu.

Không hề có trọng tâm trong câu chuyện của Diêu Diêu, cô ta nói đôi chút về Phó Tây Linh khi còn nhỏ. Khi bọn họ còn nhỏ, mấy gia đình đến du lịch tại một hòn đảo ở nước ngoài, người lớn có chủ đề trò chuyện của người lớn, còn trẻ con thì túm tụm lại chơi chung với nhau.

Hôm đó, Diêu Diêu cùng mấy người bạn đồng trang lứa mang theo đồ để thay, rồi dọc theo cầu thang đi xuống lặn biển. Bọn họ chơi rất vui vẻ, đuổi theo một đàn cá nhiệt đới phát sáng, và lỡ ra khỏi khu vực an toàn do khách sạn trên đảo quy định.

Diêu Diêu đang đuổi theo đàn cá thì bị chuột rút, quay người lại mới phát hiện mình đã cách căn nhà và các bạn một quãng.

Những rạn san hô trong tầm với dưới nước đã biến thành làn nước xanh đen không đáy. Diêu Diêu phải chống lại dòng chảy, nếu không cô ta sẽ cách bờ ngày càng xa.

Nỗi sợ hãi khủng khiếp đã nuốt chửng Diêu Diêu, toàn thân cứng đờ, đến mức quên cả việc rút ống thở ra để kêu cứu.

Diêu Diêu nói: “Khi đó, tôi tưởng rằng mình sẽ chết.”

Chính Phó Tây Linh đã xuất hiện kịp thời, kéo Diêu Diêu bơi vào trong. Anh luôn đứng trên ban công để quan sát mấy người họ, khi phát hiện ra có điều không ổn, bèn nhảy xuống biển bơi đến chỗ Diêu Diêu.

Hôm đó, Phó Tây Linh đã nổi giận, anh xị mặt mắng cho mấy đứa em một trận.

Thời Chỉ nghĩ, đây là vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân sao?

“Trông Phó Tây Linh có vẻ thiếu nghiêm túc vậy thôi, chứ thực ra anh ấy đáng tin cậy hơn bất cứ ai.”

“Không giống Phó Tây Phong, chỉ khi có mặt người lớn, thì anh ta mới tươi cười với bọn tôi, miệng nam mô bụng bồ dao găm.”

Thời Chỉ không giỏi trong những cuộc trò chuyện được kích thích theo cảm xúc thế này. Cô cố gắng nắm bắt những điểm chính trong câu chuyện, nhưng cũng chỉ biết được rằng, con trai nhà bác cả của Phó Tây Linh tên là Phó Tây Phong.

Diêu Diêu còn nhắc đến Thẩm Gia.

“Sau này tôi mới biết tin cô và Thẩm Gia từng hẹn hò, anh ta đứng núi này trông núi nọ phải không?”

Nói đến đây, Diêu Diêu vô cùng vui vẻ, có cảm giác như đôi bên cùng chung kẻ thù vậy, còn an ủi Thời Chỉ nữa: “Hành vi đó của Thẩm Gia là không đúng, bọn tôi cũng phải cảm thấy xấu hổ thay cho anh ta. Phó Tây Linh tốt hơn Thẩm Gia nhiều, nên cô không phải đau lòng đâu.”

Theo quan điểm của Diêu Diêu, thì mấy người trong vòng tròn quan hệ của họ, có rất nhiều người quen nhau từ khi còn nhỏ, tính cách mỗi người một kiểu, nên cũng có trường hợp không ưa nhau.

Tuy nhiên nếu thực sự bàn luận về nó thì họ vẫn có tình cảm hơn so với người ngoài.

“Thẩm Gia và Phó Tây Linh luôn đối lập nhau, nhưng đều đơn phương xuất phát từ phía Thẩm Gia.”

“Vài ngày trước, tôi đã thấy bài đăng của Phó Tây Linh trên khoảnh khắc, có thể là vì cô, mà anh ấy đã lật mặt hoàn toàn với Thẩm Gia.”

Thời Chỉ nhớ đến cuộc trò chuyện với Phó Tây Linh tại biệt thự ở ngoại ô.

“Anh rất để ý đến việc có thể sẽ đắc tội với bạn làm ăn trong tương lai sao?”

“Tôi không quan tâm. Dù sao thì cũng chẳng thiếu đối tác làm ăn.”

“Thời Chỉ, tôi thực sự ngưỡng mộ cô, tình cảm giữa hai người chắc phải tốt lắm nhỉ?”

“Cũng bình thường.”

“Không thể nào, tôi thấy anh ấy thực sự rất quan tâm đến cô mà!”

Cô công chúa nhỏ ương bướng này thao thao bất tuyệt nói sạch những suy nghĩ trong lòng. Còn muốn kéo Thời Chỉ đi ăn đêm, nhưng lần này đã bị Thời Chỉ dứt khoát từ chối.

Cô tính toán thời gian, bốn mươi phút, đây đã là sự kiên nhẫn lớn nhất mà cô dành cho một người tình cờ gặp mặt rồi.

Nghe đối tượng hâm mộ Phó Tây Linh kể chuyện về Phó Tây Linh, rõ ràng là không quan trọng bằng về nhà làm luận văn.

Còn về Phó Tây Phong mà Diêu Diêu nhắc đến, thì hai ngày sau đó, Thời Chỉ đã được gặp chính chủ.

Phó Tây Phong lái chiếc xe Maserati màu trắng, chặn dưới lầu ký túc xá của Thời Chỉ. Trời đêm khá lạnh, Thời Chỉ vừa quấn khăn quàng cổ vừa đi bộ về kí túc, thì bất ngờ bị ai đó gọi lại.

Cô ngoái đầu, và trông thấy Phó Tây Phong, gen của gia đình Phó Tây Linh đúng là tốt, vị anh họ con của nhà bác cả này cũng rất cao ráo. Ngoại hình cũng được tính là ưa nhìn, nhưng là kiểu có hành vi như bị kẹp đầu vào cửa vậy.

Thời Chỉ vô cùng cảnh giác, âm thầm lùi lại nửa bước, cô đã nhìn thấy camera giám sát trong phòng của dì quản lý ký túc, bèn lùi đến vị trí camera quét được.

Phó Tây Phong nói: “Cô Thời, tôi đã đợi cô rất lâu, tôi tên là Phó Tây Phong, là anh họ của Phó Tây Linh, không biết Tây Linh có nhắc đến tôi với cô không?”

Ngoài trời lạnh như vậy, Thời Chỉ chẳng có ý định trò chuyện cùng anh ta, cũng không định thuận theo tiết tấu của đối phương, để ngoan ngoãn trả lời câu hỏi.

Cô hỏi thẳng: “Anh tìm tôi có việc gì không?”

“Đúng vậy, có chuyện này muốn nói với cô.”

“Anh nói đi.”

Phó Tây Phong nhìn Thời Chỉ chằm chằm: “Cô Thời, thực ra cô chỉ người mà Tây Linh tìm đến để đóng giả làm bạn gái thôi, phải không?”

Đúng! Nhưng câu trả lời này không cần thiết phải nói với Phó Tây Phong.

Thời Chỉ tỏ thái độ không muốn trả lời: “Anh nên đi hỏi Phó Tây Linh thì hơn, nếu không có việc gì khác, thì tôi vào trong đây.”

Phó Tây Phong vẫn đang nói, anh ta mỉm cười, tuy nhiên ý cười không đọng trong đáy mắt: “Cậu ấy tìm cô đóng giả làm bạn gái để lừa tôi, để tôi cảm thấy cậu ấy suốt ngày chỉ chơi bời, sau đó âm thầm cố gắng làm dự án lớn, đúng không?”

Trước đó, Diêu Diêu đã nói, Phó Tây Phong là kẻ miệng nam mô bụng bồ dao găm, xem ra không sai vào đâu.

“Tây Linh cho cô bao nhiêu tiền? Nếu tôi bỏ ra nhiều hơn, thì cô có cân nhắc tới việc hợp tác với tôi không?”

Mấy từ như “hợp tác”, “tiền”, “nhiều tiền hơn” xuất hiện trong cuộc trò chuyện với một cô gái xinh đẹp, sẽ dễ dàng gợi nên trí tưởng tượng, đã có những cái nhìn tò mò của người qua đường hướng về phía họ.

Cuối cùng, Thời Chỉ liếc nhìn Phó Tây Phong một cái rồi quay người đi vào hành lang. Cô không phải là người phải giải thích vấn đề của Phó Tây Linh, vậy nên đã gọi thẳng cho anh.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Phó Tây Linh pha lẫn tiếng cười: “Bà chủ Thời, cuối cùng cũng nhớ đến tôi rồi à?”

“Anh đang ở đâu?”

“Ở nhà, đến không?”

“Ừm.”

Phó Tây Linh không ngờ Thời Chỉ lại đến nhanh như vậy, anh còn chưa đọc xong một bản tài liệu, thì đã nghe thấy tiếng bấm mật khẩu cửa rồi.

Âm thanh điện tử phát ra câu “cửa đã mở”, Thời Chỉ vẫn đang mặc đồ công sở, không cởi giày cao gót mà sải bước đi đến. Cô tức giận ném chiếc áo khoác thấm đẫm không khí lạnh lẽo ngoài trời vào ngực anh.

“Phó Tây Linh, ông anh miệng nam mô bụng bồ dao găm của anh đã đến tìm tôi.”

Phó Tây Linh xếp lại chiếc áo khoác, đặt sang bên cạnh, rồi kéo Thời Chỉ ngồi vào lòng: “Phó Tây Phong sao?”

Thời Chỉ khá dữ tợn: “Nếu không thì anh còn ông anh nào nữa!”

“Hiểu rồi, để tôi giải quyết, sẽ không có lần sau.”

Rõ ràng việc có ai đó tìm đến trường làm phiền đã khiến cô tức giận. Vậy nên Phó Tây Linh đã cố ý trêu chọc, nói rằng câu “miệng nam mô bụng bồ dao găm” quả là phù hợp. 

Sau đó, cô nói rằng đó là do Diêu Diêu đặt cho.

Phó Tây Linh: “Diêu Diêu đến chỗ em dùng bữa à?”

Thời Chỉ không đáp, cô đứng dậy khỏi lòng anh, đi đến bên cửa sổ kéo từ trần xuống sàn nhà, cau mày nhìn ra sắc đêm bên ngoài.

Cô đang suy nghĩ.

Sau khi cân nhắc, Thời Chỉ quay người lại, nói với anh kết luận của mình: “Phó Tây Linh, việc hợp tác giữa chúng ta đến đây là kết thúc, tôi không muốn tiếp tục đóng giả làm bạn gái của anh nữa.”

Phó Tây Linh nghe vậy bèn lập tức đứng dậy, ép Thời Chỉ đi đến. Anh đứng trước mặt cô, hiếm khi để lộ khí chất hung hãn và nguy hiểm như vậy. Sau đó, từng bước tiến lại gần, rồi đột ngột vươn tay, giữ gáy Thời Chỉ, hôn lên môi cô.

Sau khi hôn, Phó Tây Linh nhìn Thời Chỉ chằm chằm, ánh nhìn không hề vui vẻ, như muốn xuyên qua cô vậy: “Đến đây để vạch rõ ranh giới với tôi sao?”

Thời Chỉ có chút khó thở, cô cũng nhìn Phó Tây Linh chằm chằm, sau đó ôm cổ anh, hôn anh.

“Không phải.”

Cô đến đây để phát triển mối quan hệ ngoài tình cảm với anh.
Thiên: Thính thơm tạm dừng:v