Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ

Chương 61: Ngày em trở thành ác quỷ(7)-cuộc chiến chưa tới hồi kết




Không khí phòng khách căng thẳng lạ thường. Kerji gần như chết lặng khi nghe Misae nói.

-"Không thể nào! Không thể để bà ta thao túng Azuhad như vậy!"-Kerji tức giận đập bàn và nói.

-"Tôi cũng biết vậy, nhưng hoàn toàn bất lực. Kẻ quyền lực nhất bây giờ là Bernita, chứ không phải Azuhad."-Misae đan hai tay vào nhau, cố suy nghĩ và nói.

-"Chết tiệt!"

-"À...còn một chuyện..."

-"Chuyện gì?"

-"Có thật là cha cậu đã tiến hành cuộc bạo loạn nhiều năm về trước không?"

Kerji không nói gì. Cậu chỉ mỉm cười. Misae có vẻ ngạc nhiên trước thái độ của Kerji.

-"Nếu giải thích quá nhiều, đôi khi sẽ phản tác dụng. Tôi biết Bernita kiểu gì cũng nói vậy, vì ông Sanjou và bà ta gần như là tình nhân của nhau."

-"Tức là..."

-"Tôi phải tiếp khách rồi, cậu về nhé, Misae."-Kerji đứng dậy và nói.

Misae không hiểu lắm. Kerji không giải thích nhiều, cũng có ý không thừa nhận. Câu nói đó có thể làm Misae đau đầu mấy ngày mất.

Misae trở về cung điện với hàng loạt những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu. Cậu đi dọc hành lang cung điện, đi hết hành lang rồi lại quay đầu đi tiếp. Cậu nghĩ về những gì mà Kerji vừa nói.

-"Tình nhân? Chắc chắn họ phải qua lại với nhau chứ nhỉ?"

Misae suy nghĩ một lúc, rồi đi.

Nửa đêm, Misae vẫn chưa ngủ. Cậu cởi bỏ bộ giáp hoàng gia, khoác lên mình tấm áo đen như tên trộm. Cậu thoát ra khỏi phòng mình một cách nhanh lẹ. Cứ như vậy, cậu cố gắng tiếp cận phòng Bernita.

-"Bernita, anh thấy mọi việc em làm đang rất ổn."-Tiếng của ông Sanjou phát ra từ phòng Bernita.

-"Vâng, tất cả vì trả thù hoàng tộc Claihamut."

-"Con nhỏ nữ vương đó có vẻ rất biết nghe lời đấy!"-ông Sanjou cười hài lòng.

-"Phải, con bé tin rằng chính Ryohaku đã tạo nên cuộc bạo loạn."

-"Ồ, còn về việc đối xử với Akairi?

-"Dù hơi buồn cho Akairi, nhưng em nghĩ cũng cần nói trước với thằng bé. Đợi tới lúc không còn giá trị lợi dụng, chúng ta sẽ thủ tiêu Azuhad."

Misae không tin vào tai mình. Đằng sau sự yêu thương giả dối của Bernita là một màn kịch kinh khủng. Misae không lầm, cậu đã thấy sự bất ổn bằng đôi mắt tinh tường của mình. Cậu lập tức rời khỏi khi thâu tóm được tất cả những gì mình cần.


-"Công chúa, sẽ ra sao nếu có người dám nhạo báng tể tướng Bernita?"-Misae khéo léo hỏi Azuhad.

-"Ta sẽ giết chúng bằng cách tàn bạo nhất. Có chuyện đó sao Misae?"-Azuhad hỏi.

-"Không, thần chỉ muốn biết ngài yêu thương Bernita tới mức nào thôi ạ."-Misae có giữ bình tĩnh, mặc dù cậu đang sợ tới run chân run tay.

-"Vậy hả. Tất nhiên là ta yêu quý Bernita rất nhiều rồi."

Azuhad cười. Nụ cười ngây thơ làm Misae đau đỡn tận xương tuỷ. Cậu có thể làm gì để cứu lấy Azuhad đáng thương đây?



Ngày qua ngày, Misae đều cắn răng chịu đựng khi phải thấy bộ mặt giả tạo của Bernita. Cô ta đang cố thuần hoá cho riêng mình một ác quỷ xinh đẹp, thay cô làm mọi việc dơ bẩn nhất. Rồi cái gì cần tới cũng sẽ tới...

-"Công chúa Azuhad!"-Misae bước tới cạnh Azuhad với gương mặt nghiêm nghị.

-"Sao vậy?"-Azuhad ngạc nhiên hỏi.

-"Thần muốn rời khỏi cung điện..."

-"Tại sao chứ?"-Azuhad vội vã hỏi.

-"Cha thần đang lâm bệnh, thần sẽ về đó một thời gian..."-Misae lo lắng nói.-"Xin ngài, công chúa Azuhad!"

Azuhad có vẻ buồn, nhưng cô gật đầu đồng ý. Vậy là Misae đã trả lại mũ áo hoàng gia để về với gia đình.

-"Gia đình là đáng giá nhất, Misae. Hãy về và quay lại sớm nhé."-Azuhad mỉm cười nói.

-"Tạm biệt, công chúa."-Misae quỳ xuống và hôn lên tay Azuhad.

-"Ừ."

Misae ra khỏi cung điện. Cậu ngoái đầu lại, ngắm nhìn công chúa đang đứng dõi theo cậu từ xa. Misae bước đi, những bước đi đầy toan tính. Dọc đường quay trở lại gia tộc, Misae bị chặn đầu bởi một đoàn sát thủ.

-"Cho hỏi đây có phải xe của thiếu chủ Misae Mizuki không?"

-"Phải, là ta."-Misae bước ra.

-"Thưa ngài, cậu chủ Kerji có gửi thông điệp cho ngài, rằng cậu chủ đã sẵn sàng triển khai kế hoạch."

-"Ta hiểu rồi, Kerji quả nhiên cẩn thận."-Misae nói.


Vài tháng sau khi Misae rời cung điện.

Quyền lực gần như đã nằm gọn hết trong tay Bernita. Azuhad bây giờ không khác bù nhìn trong cung điện.

-"Thưa nữ vương, tể tướng! Tất cả các gia tộc đang hợp sức chống lại cung điện! Chỉ sợ quân lính hoàng gia cầm cự không nổi..."-Quân lính hớt hải chạy vào bẩm tấu.

-"Ngươi nói gì?"-Bernita lo lắng hỏi.

-"Chúng rất mạnh, đông gấp 10 lần quân đội hoàng gia. Nhất là tên cầm đầu che mặt đó, hắn ta đi tới đâu là người của ta chết tới đó."

-"Mau đưa ta ra ngoài."-Azuhad đứng dậy và bước đi.

Quả nhiên không sai, quân đội hoàng gia đang bị áp đảo. Số lượng người của chúng quá nhiều, suy tính chỉ vài phút nữa là quân đội hoàng gia sẽ chết hết sạch.

-"Mau dừng tay!"-Azuhad ra lệnh.

Mệnh lệnh của nữ vương được thi hành ngay tức khắc. Chúng dừng lại, và quỳ xuống hành lễ.

-"Các người muốn gì?!"-Azuhad lớn tiếng hỏi.

-"Mạo phạm người rồi, nữ vương. Chúng tôi tới đây chỉ để xin ngài một điều."-Người cầm đầu che mặt kính cẩn thưa với Azuhad, trong tay hắn là một chiếc quạt tessen gần giống của Azuhad hay dùng trước kia.

-"Nói!"

-"Chúng tôi tụ họp tất cả những người trong các gia tộc còn sống sót tới đây cùng chung một mục đích. Mong nữ vương bãi lệnh đình chiến, ban lệnh tái chiến!"

-"Không được, các ngươi không coi ta ra gì sao?"-

Azuhad tức giận nói. Cô bước tới gần người cầm đầu, sẵn sàng trong tay con dao để chiến đấu. Người cầm đầu không chút sợ sệt, cũng không chuẩn bị. Azuhad bước tới vung dao lên định giết người.

-"Nữ vương, ngài còn non kém lắm."-Con dao bị hắn làm cho rơi ra khỏi tay Azuhad. Hăn vòng tay ôm lấy nữ vương, tay kia dí chiếc quạt vào cổ Azuhad.-"Nếu ngài không ban lệnh, tôi sẽ giết ngài."

-"Các người quên là không cần phải tranh đấu nữa rồi sao? Các người quên là đã có nữ vương Azuhad đứng đầu rồi sao?"-Bernita sợ hãi thương lượng.

-"Hoàng gia có thể ban thưởng kiểu khác, ví dụ như thắng cuộc sẽ được làm chồng của nữ vương chẳng hạn."-Người cầm đầu nhếch mép cười.-"Nếu không, phiến quân này sẽ khai tử hoàng tộc Claihamut, kể cả tôi tớ trong cung điện.

Bernita đắn đo suy nghĩ. Azuhad cố gắng nhúc nhích trong tay cửa người cầm đầu. Cô đưa mắt nhìn chiếc tessen đang dí cạnh cổ mình và nhận ra nó có cấu trúc hoàn toàn giống với chiếc tessen của cô.

-"Ngươi là ai?"-Azuhad ngờ ngợ hỏi nhỏ.

-"Ta đang cứu ngài đấy, công chúa yêu quý của ta."-"Người cầm đầu nói với Azuhad bằng một giọng nói quen thuộc.

-"Ngươi là-..."

-"Được thôi! Mau thả nữ vương ra!"-Bernita quyết định.

Người cầm đầu buông nữ vương ra. Akairi vội vàng chạy tới đỡ lấy Azuhad.

-"Nữ vương, tể tướng đã quyết, xin ngài ban lệnh."-Akairi nói với Azuhad.

-"Cứ lấy lời trước của tể tướng làm lệnh đi."-Azuhad nói. Không chút bận tâm, Azuhad bỏ vào trong cung điện.

Vậy là cuộc chiến lại diễn ra với hình thức như cũ nhưng phần thưởng lại khác. Kẻ thắng cuộc sẽ được lấy nàng Azuhad kiêu sa làm vợ, tuy không cao quý như ngôi Bá Vương, song mọi người vẫn phấn khích vì mong muốn có được nàng Azuhad.

-"Tại sao em không để chúng giết luôn Azuhad đi?"-Sanjou hỏi Bernita.

-"Không thể được, chúng ta đang đứng đó. Nếu phiến quân làm loạn thì chúng ta cũng sẽ chết chứ không chỉ Azuhad. Sanjou, anh cũng nên chuẩn bị cho cuộc chiến. Hãy cho mọi người thấy sức mạnh của Ileiser."-Bernita nói.

Tại dinh thự Horltias.

-"Vậy là kế hoạch đã thành công rồi. Cứ đà này anh Kerji sẽ sớm cướp lại Kattha từ tay Akairi thôi!"-Tanaka mừng rỡ nói.

Kerji cùng Misae trở về dinh thự Horltias. Cậu đang tháo bỏ chiếc áo choàng che mặt xuống. Chẳng ai khác, chính cậu là người cầm đầu vừa bắt Azuhad làm con tin.

-"Hồi nãy em có hơi mạnh tay với nhỏ..."-Kerji bối rối nói.

-"Không đâu Kerji, cậu đang cứu Azuhad đấy."-Misae mỉm cười.-"Đúng là chỉ có cậu mới xứng đáng ở cạnh Azuhad."

-"Vậy à."-Kerji gãi đầu cười trừ.

-"Còn một chuyện. Gia tộc của tôi không được phép tham gia cuộc chiến nữa, thế nên tôi xin để tất cả người của tôi đi theo gia tộc Horltias và chiến đấu."-Misae cúi đầu xin phép.

-"Đừng vậy chứ Misae..."-Kerji vội lại gần và nắm lấy vai Misae.-"Tôi mới là người cần cúi đầu..."


Màn đêm buông xuống. Các gia tộc lại lục đục chuẩn bị. Họ đánh nhau ngày càng hăng say hơn, quyết liệt hơn. Cũng vì chỉ còn lại vài gia tộc, hay vì nữ vương Azuhad xinh đẹp đang thôi thúc những chàng trai hết mình chiến đấu để cướp đoạt nàng.

-"Chiến đấu rồi sao, sung sức quá nhỉ."-Azuhad thức trắng đêm. Cô đăm chiêu nhìn ra ngoài của sổ.

Người trong cung điện đã ngủ hết. Azuhad muốn làm gì đó. Cô mở nhẹ nhàng cánh cửa và trốn ra khỏi phòng. Azuhad bước thật nhẹ nhàng trên bậc thang cung điện dẫn lên tầng cao nhất.

Cánh cửa mở ra, tạo nên thứ âm thanh kẹt kẹt khó chịu. Azuhad bước vào và thắp đèn, cô vừa đặt chân vào phòng của Hoàng Hậu.

Azuhad ngồi xuống ghế, cô lật những trang nhật ký nói về mình. Từ khi mới sinh cho tới khi Azuhad lớn, tất cả vẻ đáng yêu, xinh đẹp đều được hoàng hậu ghi lại. Azuhad vừa đọc, vừa mỉm cười.

"Ngày x Tháng xx Năm xxx

Một bức tranh vẽ Azuhad và ta được hoàn thiện."

Dòng nhật ký ngắn ngủi thu hút cái nhìn của Azuhad. Azuhad ngước nhìn bức tranh mà hoàng hậu vừa nhắc tới. Cô ngắm nhìn nó thật lâu, ngắm nhìn người phụ nữ quyền quý đang mỉm cười, trong tay ôm ấp đứa trẻ. Một đứa trẻ có mái tóc nâu.

-"Đúng là mình rồi..."

Azuhad nghiêng đầu. Mà, có gì đó không đúng lắm. Azuhad bị đánh tráo từ nhỏ, nếu có được một hoạc sĩ nào đó vẽ lại, thì chắc chắn vị hoạ sĩ đó sẽ vẽ một cô bé có mái tóc bạc. Cữ cho là khi đó hoàng hậu đã bế Azuhad thật để làm mẫu vẽ, thì chẳng phải là không bảo toàn thân phận của Azuhad hay sao?

Azuhad nhíu mày. Cảm nhận được điều không phải, cô tiến gần bức tranh và chạm nhẹ lên nó. Bức tranh đẹp nhưng màu vẽ còn nhem, một hoạ sĩ hoàng gia không thể nào sơ xuất đến thế.

-"Không phải, cái này chắc chắn là giả mạo."-Azuhad nói.

Đắn đo một lúc, Azuhad mạnh tay xé toạch bức tranh mà cô cho là giả mạo. Đúng như Azuhad nghĩ, đằng sau bức tranh này là một bức tranh khác, đạt chuẩn về kỹ thuật cũng như vẻ đẹp. Trong bức tranh đó là Azuhad với mái tóc bạc.

Giữa hai bức tranh kẹp một mảnh giấy nhỏ. Azuhad cúi người nhặt nó lên. Chỉ là một thông điệp nhỏ, được viết bởi nét chữ của hoàng hậu.

"Kẻ thù đứng sau lưng nhà vua đó."

-----/////Hết Chap-61/////-----

Next: Chap-62