Một thanh kiếm lớn màu trắng có chuôi gắn đại bàng chặn lại đám người đang lộng hành. Bạch hoàng tử lao tới, không chút do dự, trên tay vững vàng thanh kiếm lớn bảo vệ công chúa. Đám người đứng sững lại, sợ hãi nhìn chàng. Hoàng tử cắm thanh kiếm xuống đất, hất tà áo choàng dài phía sau.
-"Kẻ nào cả gan bước qua vạch kiếm này thì hãy nói với ta."
-"Thiếu...thiếu gia của Ileiser?!"
Phải, chẳng ai khác ngoài Akairi cả. Chàng trai lãnh đạm với thanh kiếm đại bàng trên tay, đôi chút lại si tình và nóng giận. Nếu chạm vào cô gái mà cậu yêu, thì không khác gì muốn nhìn thấy cậu trong bộ dạng ác quỷ.
-"Công chúa là dòng dõi hoàng thất, mệnh lệnh của người sắc như kim cương, lời nói của người quý như vàng ngọc. Tại sao các người dám làm càn ở đây?"-Akairi dõng dạc hỏi.
-"Thế ngươi tính làm gì với thiệt hại do cuộc chiến của chúng ta đây?!!"
-"Công chúa chỉ mới tại vị chưa đầy một tuần. Các người phải cho nàng thời gian chỉnh đốn lại bộ máy hoàng cung chứ?"-Akairi nói lớn.
Câu nói của Akairi làm đám người phải suy nghĩ lại. Với phong thái này, chẳng ai có thể không tin tưởng cậu. Tuy nhiên, Azuhad vẫn có vẻ khó chịu.
-"Azuhad, ta xin lỗi vì tới trễ."-Akairi quay lại, nhẹ nhàng nói.
-"..."
Akairi thở dài. Azuhad chẳng nói gì cả, thậm chí còn chẳng nhìn thẳng vào mắt cậu.
-"Vậy các người rời đi được rồi."-Akairi nói.
-"Không!"
Akairi bất ngờ quay đầu lại. Công chúa đột nhiên ngắt lời cậu. Cô chỉ đạo quân lính bắt tất cả những người vừa làm loạn hồi nãy.
-"Người làm gì thế, công chúa?"-Akairi ngạc nhiên hỏi.
-"Đáng lẽ chúng nên chết đi."-Đôi mắt ác quỷ của nàng nhìn xuống, trong mắt nàng đây chỉ là một lũ hạ đẳng.
Công chúa chỉ nói vậy, rồi rời đi ngay sau đó. Akairi sững người. Đây là Katrina mà cậu luôn yêu thương trước kia sao? Cô ấy là một người hiền lành, nhân hậu, thậm chí còn hơi nhút nhát cơ mà?! Trước mặt câu bây giờ là một nàng công chúa độc ác, trái tim nàng giờ chỉ còn là sắt đá.
-"Công chúa, hoàng cung vừa mới tái tạo dựng. Ngân sách chưa có, ngài nghĩ nên làm gì?"-Bernita hỏi.
-"Có phản hồi gì từ phía người dân về việc ta xưng bá thiên hạ không?"-Azuhad hỏi.
-"Không thưa công chúa. Thậm chí họ còn vui mừng vì dòng dõi hoàng tộc Claihamut còn tồn tại."-Bernita mỉm cười.
-"Cứ cướp bóc từ dân thường đi. Chúng có bao nhiêu hãy cống nạp cho bằng hết. Nói với chúng hãy tỏ ra vinh dự khi được dâng lên cho hoàng tôc Claihamut."
Bernita cũng phải ngạc nhiên trước những lời nói đanh thép tàn nhẫn vô cùng của Azuhad. Nàng đang làm gì vậy? Sao nàng không chút bận tâm? Hay vì là cỗ máy nên nàng đã mất hết nhân tính? Không phải, Katrina trước đây không bao giờ như thế.
-"Đến giờ ăn tối rồi thưa công chúa."-Akairi đứng bên cạnh Azuhad như cận vệ của cô. Cậu khẽ cúi người, đưa một tay ra có ý nâng bàn tay Azuhad để nàng đứng dậy. Nhưng không, Azuhad tự đứng lên và bỏ đi như thể là không có ai cạnh nàng hết.
Akairi nắm chặt bàn tay, bất lực vô cùng. Cậu được ở bên Azuhad, nhưng Azuhad có bao giờ coi cậu là người cô yêu thương đâu...
-"Người làm gì thế, Azuhad?"
Akairi bước vào phòng Azuhad. Công chúa đang ngồi trên thành khung cửa sổ lớn, đưa mắt nhìn ra bầu trời. Ánh nhìn xa xăm không khỏi làm người ta cảm thấy buồn bã. Thấy Akairi bước vào, công chúa cụp mắt xuống, chậm rãi bò lên giường, đắp chăn kín đầu.
-"Để ta canh giấc ngủ cho em nhé, Katrina?"
-"Đừng gọi ta như vậy nữa, ta không muốn nghe!"-Azuhad gắt lớn.
-"Thần nghe lệnh, công chúa."-Akairi mỉm cười.-"Em có buồn không khi biết thân phận của mình, Azuhad?"
-"..."
-"Chúng ta sinh ra là giành cho nhau, Azuhad à. Em có từ chối ta, thì định mệnh vẫn sẽ hàn gắn đôi ta lại. Em hiểu chứ?"
-"..."
-"Em ngủ rồi hả?"-Akairi hỏi.
Cậu nhè nhẹ kéo chăn xuống. Azuhad nhắm mắt lại, cô đang giả vờ ngủ. Có lẽ Azuhad không muốn trả lời Akairi, mà có muốn trả lời thì cô khó lòng đối lại được, vì sự thật là như vậy.
-"Ta yêu em, Azuhad."-Akairi cúi xuống, hôn lên môi Azuhad.
Azuhad đành cam chịu, thật chẳng vui vẻ chút nào. Nhưng không sao, giường như nàng đã mất đi cảm xúc. Nụ hôn của hoàng tử đưa nàng vào giấc ngủ sâu...
Những bông hoa hồng đỏ, sắc đỏ thẫm, lẫn với máu đang cuốn lấy thân thể Azuhad. Azuhad mê man giữa chiếc lồng lớn rắc đầy lông vũ đỏ, mặc trên mình một chiếc đầm màu máu, đội trên mái tóc đen huyền một chiếc vương miện sứt mẻ. Nàng đang làm gì ở đây?
-"Tỉnh dậy đi, Azuhad."
Azuhad tờ mờ tỉnh dậy. Đôi mắt cô đỏ quạch, ngấn lệ sầu. Khung cảnh làm cô hoảng hốt. Cô lay người, nhưng chiếc gai hồng nhọn đam vào da thịt cô.
-"Gì đây? Sao ta lại bị nhốt ở đây?!"
-"Nữ ác quỷ, ngươi là kẻ đáng chết. Ngươi không phải con người, ngươi không có tâm hồn, ngươi không có cảm xúc, ngươi là ác quỷ..."
Giọng nói vang vọng, Azuhad nhìn xung quanh. Có những sinh vật đang hé lộ dần từ bóng tối. Không, không thể nào! Đó là tên sát thủ mà cô đã ban lệnh giết hồi sáng. Hắn ta đang đến, trong tay cầm một lưỡi đoản kiếm, tiến thẳng về phía Azuhad, dẫn theo sau những sinh vật gớm ghiếc từ địa ngục. Hắn ta muốn giết cô.
-"Đừng lại đây.... Quân...quân lính...."
Azuhad tái mặt, bên cạnh cô chẳng có ai cả, hơn thế cô đang bị trói, càng dãy giụa lại càng đau đớn tột cùng. Azuhad nhắm mắt lại, nghiến răng cam chịu cái chết sắp đến.
Trong cái nhìn mờ ảo lẫn với nước mắt, cô thấy lưỡi đoản kiếm của hắn ta đang đến gần mình hơn, tiếp cận mình thật nhanh lẹ. Cái chết đã đến, Azuhad còn thấy cả lưỡi hái tử thần đang lại gần mình.
"Tử thần, ngài lấy mạng tôi thật sao?"
Azuhad nhắm chặt mắt lại. Bóng đen huyền bí cầm trên tay lưỡi hái tử thần, giúp nàng thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Bóng đen-bóng của thần chết đặt môi lên môi nàng, khiến nàng bừng tỉnh, giấc mơ quả thật quá đỗi đáng sợ.
Azuhad bật dậy và ôm ngực thở hổn hển. Nàng nhìn sang bên cạnh, Akairi đang ngồi ngủ trên chiếc ghế cạnh giường Azuhad.
-"Bóng đen đó là...."
-"Em đang nói gì vậy? À, chào buổi sáng công chúa."-Akairi cũng đã tỉnh giấc.
-"Hãy kêu người hầu chuẩn bị quần áo cho ta, ta muốn ra ngoài."
-"Vâng, thưa công chúa."
Công chúa chuẩn bị một bộ váy thật nhẹ nhàng, phụ kiện mang tính hoàng gia nhưng cũng được tối giản. Ở trong cung điện lâu ngày ngột ngạt, Bernita cũng đồng ý cho cô ra ngoài để cảm nhận cuộc sống.
Azuhad có vẻ mừng khi được tự do ở thế giới bên ngoài, nhưng nàng cố nén lại cảm xúc hạnh phúc trong lòng. Bên cạnh Azuhad còn có Akairi và một đoàn tuỳ tùng.
-"Ngôi làng đó đẹp nhỉ, Azuhad? Em có muốn vào đó không?"-Akairi chỉ vào ngôi làng xa xa.
Azuhad gật. Cô được Akairi bế lên con bạch mã, rồi được cậu đưa vào ngôi làng, đúng như phong cách của hoàng tử và công chúa cổ điển. Azuhad có vẻ thích thú, nàng nhẹ cười, nụ cười nhẹ thôi nhưng đủ làm Akairi thấy hạnh phúc.
Ngôi làng này có phong cảnh thật đẹp, nhưng cuộc sống có vẻ không ổn lắm. Người dân ở đây sinh sống trong những ngôi nhà lụp xụp...
-"Chẳng phải...chẳng phải cô ấy là công chúa Azuhad?"
Azuhad đi ngang qua một cánh đồng. Hai chị em người dân làng đang nhìn theo, ánh mắt họ thật khắc khổ. Nhận ra đúng là công chúa Azuhad, cô gái nghèo bế đứa em chạy tới quỳ rụp xuống, túm váy công chúa van khóc thảm thiết.
-"Đừng chạm đôi tay bẩn thỉu đó vào váy của ta!"-Azuhad tức giận.
-"Xin ngài, xin ngài đừng bóc lột của chúng tôi nữa!"
Azuhad bàng hoàng. Đây là ngôi làng đâu tiên chịu sự bóc lột thậm tệ mà cô đưa ra sao? Khung cảnh những ngôi nhà đổ nát, vườn tược tan hoang đập vào mắt cô. Cô nhận ra đây không phải một ngôi làng nghèo, mà là một ngôi làng bị bóc lột.
-"Quân lính đã vào đây và cướp bóc tất cả. Họ giết cha mẹ tôi, để tôi và em tôi còn sống và chịu cảnh chết dần chết mòn. Xin công chúa, xin công chúa hãy thương chúng tôi...."
-"Đó là mệnh lệnh, hãy tỏ ra hạnh phúc vì gia đình cô giúp ích cho hoàng tộc Claihamut!"-Akairi lên tiếng.
-"Không! Các người đang giết thần dân..."-Cô ấy vẫn khóc và quỳ gục trước Azuhad.
-"Ta giết các ngươi?"-Azuhad nở nụ cười điên loạn.-"Ngươi còn sống mà?"
Không để cô ta phản ứng, Azuhad rút kiếm của Akairi, trực thẳng người cô gái ấy mà đâm. Cô ta đau đớn nhìn xuống, rồi nâng lên nhìn Azuhad với đôi mắt căm hờn tận xương tuỷ. Cô ta đã chết dưới tay công chúa Azuhad.
Còn đứa trẻ kia, đứa trẻ đang khóc bên xác của người chị. Tiếng khóc đau đớn làm Azuhad khó chịu, cô túm tóc con bé rồi chĩa kiếm vào mặt nó.
-"Câm miệng, hoặc là ta sẽ cho ngươi đi chết cùng bố mẹ và chị ngươi!"
Đứa bé vẫn khóc, nó gật gật đầu. Có vẻ nó còn quá nhỏ để hiểu về cái chết, nhưng nó khao khát muốn cuộc sống yên bình bên cạnh gia đình. Azuhad cầm chặt thanh kiếm, nhưng cô ngừng lại. Lòng thương người vốn có đang cản bước cô làm vậy.
-"Ban cho nó cái chết nhẹ nhàng, Akairi."
Azuhad cầm thanh kiếm quay đi, nàng nhắm mắt cho quên tất cả những gì vừa xảy ra. Akairi cho đứa trẻ đó uống thuốc ngủ, để nó ra đi thật nhẹ nhàng.
-"Đứng ngoài này canh, ta muốn vào nhà cô ta một chút."-Azuhad nhìn vào căn nhà đổ nát của cô gái mình vừa giết.
Cô bước vào. Một căn nhà sạch sẽ, ngăn nắp, dù đã đổ nát. Azuhad nhìn xuống sàn, một lọ hoa đã vỡ, nhưng những bông hoa nằm trên sàn vận còn tươi. Cô cúi xuống, nhặt những bông hoa, chắp tay lại.
-"Ta cầu nguyện cho gia đình ngươi, hãy sống tốt trên thiên đường. Kiếp này ta phạm tội, kiếp sau ta sẽ trả."
Azuhad đứng dậy. Đôi tay và bộ váy của cô đã bám bẩn. Cô nhìn ra ngoài, Akairi và quân lính đang canh chừng cách đó không xa. Đằng sau ngôi nhà này cũng có cửa...
Đợi quá lâu, Akairi không thấy Azuhad ra ngoài, bèn vội vàng chạy vào trong. Cậu không thấy Azuhad đâu cả, chỉ có vài bông hoa tươi được đặt trên nền chính giữa ngôi nhà.
-"Công chúa mất tích rồi! Mau đi tìm ngài ấy!"-Akairi ra lệnh cho quân lính, cậu không giấu được vẻ lo lắng.
-"Em đã đi đâu, Azuhad?!"
-----/////Hết Chap-57////-----
Next: Chap-58