Ngày Em Đến

Chương 45




Vệ Cẩm Huyên nheo mắt lại: “Anh chỉ ví dụ tương tự, em nôn nóng gì chứ?”

Trương Tư Ninh trừng mắt: “Vậy mà nôn nóng ư, em chỉ cảm thấy nói người ta vậy không tốt, Lương Bân đắc tội với anh sao?” Đừng nói là đắc tội, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng gặp qua, không thù không oán, từ một cao phú soái nói một cái thành tên biến thái, nghe sao cũng có chút quá đáng, hơn nữa thời gian trước quả thật anh ta đã giúp đỡ cô.

Thấy vẻ mặt anh có chút mất hứng, Trương Tư Ninh cũng không phải người không biết tốt xấu, liền dịu dàng nói: “Em biết anh nghĩ cho em, sau này em sẽ để ý giữ khoảng cách với Lương Bân, không tiếp xúc nhiều với anh ta, dù sao ngoài anh ra, em không tin tưởng ai hết, như vậy được không?” Vừa nói vừa ôm cánh tay anh đung đưa, nũng nịu nhìn anh.

Vệ Cẩm Huyên miễn cưỡng ừ một tiếng tỏ vẻ hài lòng, Trương Tư Ninh lại mỉm cười, hôn lên mặt anh, sau đó từ trên đùi anh nhảy xuống, chạy đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy bên kia dường như càng lúc càng đông người vây quanh, cô chống tay lên song cửa ló người ra ngoài, nhưng dù sao cũng cách khá xa, nên không thể nhìn rõ được gì.

“Không sợ sao?”

Vệ Cẩm Huyên cũng đi tới, tay trái chống gậy, tay phải đặt lên vai cô, trầm giọng hỏi.

Trương Tư Ninh thở dài: “Sao có thể không sợ, khoảng cách gần như vậy, giết người chôn xác, chỉ vừa nghĩ tới, trên người em nổi hết gai lên, nhưng nếu nói vô cùng sợ hãi cũng không phải, có lẽ do em không quen Đinh Hướng Thư, cũng không biết Chử Cương nên bản thân không bị ảnh hưởng, chuyện này giống như nghe nói nhà ai đó ở gần đây có người chết, sợ thì có sợ, nhưng không đến mức quá kinh hãi.”

Cô thì đang ở chỗ này nghiêm túc chia sẻ tâm sự với anh, còn anh đang mãi nghĩ ngợi chuyện khác, một lát sau, đột nhiên anh hỏi: “Vậy….buổi tối dám ngủ một mình sao?”

Trương Tư Ninh: -_-

Thật đúng là không dám......

Thấy cô mím môi không nói lời nào, còn trừng hai mắt thỏ nhìn vào mắt anh, ánh mắt Vệ Cẩm Huyên khẽ cong lên, mang theo chút mê hoặc nói: “Ngoan, buổi tối anh ngủ với em, đừng sợ.”

Trương Tư Ninh cũng rất muốn khí thế nói không cần, nhưng vấn đề là, cô thật sự sợ đó. Ở khách sạn cũng không tệ, có điều trước đây trong lúc tình cờ có đọc một bài báo viết khách sạn là nơi cô hồn dã quỹ tụ tập, rất nhiều người khi ở đó gặp phải quỷ đầu giường…..-_-

Hơn nữa hiện tại đang trong kỳ nghỉ lễ một tháng năm, Vũ Lăng lớn nhỏ gì cũng có mấy điểm du lịch, muốn tìm khách sạn còn phòng trống cũng không dễ dàng.

Ít nhất đêm nay, có lẽ phải theo anh lăn lộn.

Di động trong túi quần rung lên, Trương Tư Ninh lấy ra xem, là Kim Giai Di. Cô cũng không tránh mặt Vệ Cẩm Huyên, trực tiếp bấm nút nghe.

“Alo, alo, Tư Tư, tin tức lớn! tin tức lớn! Cậu có biết vừa rồi xảy ra chuyện gì không?” Cũng không đợi Trương Tư Ninh đáp lại, cô nàng đã tự mình nói tiếp: “Tiền Thiệu và Tô Thụy bị cảnh sát đưa đi! Vừa rồi mọi người đang tụ tập nói chuyện, cảnh sát liền đi vào, không nói nhiều lời đã đưa hai người đó đi. Cậu không thấy được cảnh đó đâu, thật con mẹ nó, đúng là nguy nga tráng lệ mà, Tiền Thiệu phản kháng, liền bị người ta vặn tay ra sau, lúc đó cả bọn quá mức choáng váng, không biết chuyện gì đang diễn ra nữa! Vương Chân Chân nói, hai người bọn họ chắc chắn gặp chuyện lớn rồi, nếu không cảnh sát sẽ không tới nơi này bắt người.”

Trương Tư Ninh cảm thấy cảnh sát có chút khoa trương, nhưng nghĩ tới quan hệ của Tô Thụy và Tô Duyệt…..cũng có vẻ rất hợp lý, dù sao nếu thân phận của Đinh Hướng Thư bị phơi bày ra, đột ngột bị kết án tử hình, đoán chừng cả nước đều phải kinh ngạc.

“Sao lúc cảnh sát bắt người đi, các cậu không hỏi thử xem?”

“Hỏi cái gì chứ, ai mà dám, dù sao đều mặc cảnh phục, chắc chắn cảnh sát sẽ không bắt người bừa bãi.”

Đây cũng là một điển hình sùng bái mù quáng.

Trương Tư Ninh ờ một tiếng, vừa định hỏi hôn lễ Vương Chân Chân thế nào, thì thấy cửa chính dưới lầu có người đến, mặc cảnh phục, đội mũ cảnh sát, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt bị vành nón che khuất nên không thấy rõ được diện mạo.

Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh dùng khẩu hình nói: “Lão Mạnh.” Trương Tư Ninh không có ý định mò mẫm méo mó với Kim Giai Di nữa, trò chuyện mấy câu liền nói mình có việc gấp rồi cúp điện thoại, khiến Kim Giai Di tức không chịu được.

Lão Mạnh đến đây cũng không có việc gì, chỉ là ghé qua chào hỏi, báo cho biết tiến độ công việc, dù sao cũng quan hệ rất thân với Vệ Cẩm Huyên, anh lại cung cấp video giám sát, biết anh quan tâm chuyện này nên đợi bên kia xong việc, liền nhân tiện sang đây trò chuyện.

Trương Tư Ninh rót trà, ba người ngồi trong phòng khách, lão Mạnh nhìn Trương Tư Ninh nói: “Vụ án của Trần Bình Bình trung tuần tháng sau có thể mở phiên toà. Khi nào xác định được ngày, tôi sẽ thông báo.”

Người ta nhiệt tình như vậy, đương nhiên Trương Tư Ninh muốn cảm tạ một phen, vừa định nói mấy câu khách khí, Vệ Cẩm Huyên ở bên cạnh đã nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười khẽ nói: “Đều là người một nhà, không cần để ý những thứ sáo rỗng đó, gọi anh Đông.”

Lão Mạnh, tên đầy đủ là Mạnh Đông. Là một cô nhi, vừa mới ra đời đã bị cha mẹ bỏ lại ven đường, được một người hảo tâm đưa đến cô nhi viện, cái tên này cũng do cô nhi viện đặt cho, theo họ Mạnh của viện trưởng, người như vậy có thể từng bước đi đến ngày hôm nay, quả thật không dễ dàng.

Việc Vệ Cẩm Huyên bảo Trương Tư Ninh gọi anh Đông, điều này đã thể hiện thái độ gián tiếp thừa nhận mối quan hệ của anh và Trương Tư Ninh.

Trương Tư Ninh nghe lời, ngoan ngoãn gọi: “Anh Đông.”

Lão Mạnh nghiền ngẫm quét mắt qua Vệ Cẩm Huyên, sau đó mới bật cười nhận lời một tiếng, đồng thời gọi: “Em dâu.” Khiến mặt mũi Trương Tư Ninh đỏ bừng, em dâu gì chứ, cũng quá phóng đại rồi.

Có điều trước mặt người khác, Trương Tư Ninh sẽ không làm mất mặt Vệ Cẩm Huyên, Mạnh Đông kêu như vậy, cô liền khéo léo đáp lại, sau đó tự coi mình là bình hoa, im lặng mỉm cười nghe hai người nói chuyện.

Lão Mạnh nói với Vệ Cẩm Huyên: “Thi thể đã được đào lên, hiện tại thời tiết không quá nóng, nên cũng không thối rữa nghiêm trọng. Lần này, Đinh Hướng Thư chắc chắn xong đời, bình thường tung hoành như vậy, bây giờ trung thực như một con chó. Chỉ cần vợ Quang Chử Cương đưa ra bằng chứng chính xác là đủ cho hắn ta bóc lịch suốt đời rồi, cộng với tội giết người, chắc chắn không thể nào thoát được án tử hình. Còn có em vợ hắn, vợ con hắn, người thân trong nhà hầu như không ai sạch sẽ, chuyện này vốn dĩ phía trên muốn ém xuống, nhưng vợ Chử Cương rất tinh ranh, trước tiên tung tin tức lên mạng, sau đó tìm bảy phóng viên đài truyền hình cùng đi báo cảnh sát, nên căn bản không đè xuống được.”

Vệ Cẩm Khuyên dùng tay nhịp nhịp chân mày, thực ra những thứ này không liên quan tới anh, nên anh không nói gì chỉ cười cười, ngược lại hỏi những chuyện bản thân quan tâm: “Những người khác thì sao? Căn nhà bên cạnh định xử lý thế nào?”

Lão Mạnh nói: “Căn nhà đó vẫn chưa xử lý xong, dù sao hiện giờ tài sản này do em họ Tô Duyệt đứng tên, tất cả đều phải dựa trên điều lệ xem thế nào.” Dường như nghĩ đến chuyện gì đó hứng thú, lão Mạnh đột nhiên mỉm cười nói: “Có điều hai chị em này khá thú vị, căn nhà này, do một người họ Tiền bỏ tiền ra mua, nhưng tiền chuyển vào tài khoản của Tô Duyệt, sau đó Tô Duyệt lại chuyển một nửa số tiền này cho em họ cô ta, hai người này, không biết đã bàn bạc thế nào, mà đùa bỡn xoay tên họ Tiền này vòng vòng.”

Trương Tư Ninh nghe lão Mạnh nói xong, mặt ngẩn ra, trong lòng không nhịn được muốn chửi bậy, FML! Tiền Thiệu mà biết được chuyện này, đoán chừng tức nôn đến chết.

Đợi lão Mạnh đi khỏi, Trương Tư Ninh vào bếp hầm xương, chuẩn bị nước dùng để ăn lẩu. Vệ Cẩm Huyên cũng đi theo vào, còn trêu cô: “Anh còn tưởng em bị hù dọa, không còn tâm trạng để ăn lẩu.”

Trương Tư Ninh chu miệng nói: “Mặc dù em sợ ma, nhưng lá gan không nhỏ tới mức ngay cả cơm cũng ăn không vô.”

Ăn cơm xong, sau khi kiểm tra cửa chính và cửa sổ lầu một cẩn thận, Trương Tư Ninh đi theo Vệ Cẩm Huyên lên lầu hai. Dường như lúc nào Vệ Cẩm Huyên cũng bận rộn công việc, chỉ cần có thời gian rãnh rỗi là anh lại có việc để làm, Trương Tư Ninh không dám một mình trở về phòng, nên theo anh ngốc người trong thư phòng, anh làm việc, còn cô thêu tranh chữ thập, định nhanh chóng thêu xong bức tranh ‘Quan Âm tọa hoa sen’ này, sau đó mang đến chùa khai quang.

Đợi đến gần mười một giờ phải đi ngủ, Trương Tư Ninh cũng không khách khí nữa, ôm quần áo tắm rửa của mình còn có đồ dùng rửa mặt trực tiếp chạy vào chiếm lấy phòng tắm trong phòng Vệ Cẩm Huyên.

Phòng của anh là phòng ngủ chính, phòng tắm được trang trí cao cấp hơn so với phòng cô một chút, không biết do ảnh hưởng tâm lý quái quỷ gì, mà Trương Tư Ninh cảm thấy chỉ cần không phải ở một mình trong phòng, dường như lá gan của cô sẽ lớn hơn. Đóng cửa tắm rửa cũng không vấn đề gì, nhưng không dám gội đầu, bởi vì khi gội đầu sẽ phải nhắm mắt, không có cảm giác an toàn, nên sau khi tắm xong, Trương Tư Ninh mở rộng cửa phòng tắm, chủ động khiêng một cái ghế dựa đặt ngay cửa, để Vệ Cẩm Huyên ngồi đó nhìn cô gội đầu.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm vậy, bình thường buổi tối Vệ Cẩm Huyên trở về muộn, đều là thím Tào xem cô gội đầu, thỉnh thoảng Vệ Cẩm Huyên cũng sẽ nhìn xem một hai lần, nên cũng không bỡ ngỡ, chỉ có điều thời gian gần đây đã tốt hơn rất nhiều, không nghĩ tới hôm nay bệnh cũ lại tái phát.

Đợi cô gội đầu xong đi ra, anh lại đi vào tắm, nhưng cửa phòng tắm không được khóa kín hoàn toàn, phải chừa ra một chút khe hỡ, nếu không cô sẽ cảm thấy không yên tâm.

Vệ Cẩm Huyên nhìn cô, không còn lời nào để nói: “Trước kia sao không thấy em nhiều chuyện như vậy.”

Trương Tư Ninh vô cùng hùng dũng: “Thím Tào không có ở đây, chỉ có em với anh, anh nói đi!”

“Vậy em cứ vào xem anh tắm là được rồi.” Anh không nhịn được dụ dỗ cô.

Trương Tư Ninh trực tiếp xì một tiếng khinh miệt: “Không được giở trò lưu manh!”

Cô bé con này, chính là thiếu bị trừng trị đây mà.

Vệ Cẩm Huyên biết trong lòng cô thật sự sợ hãi, nên buổi tối anh cũng rất thành thật, không có động tay động chân chiếm tiện nghi, chỉ ôm cô ngủ một giấc yên ổn thật ngon không chút mộng mị thẳng đến sáng.

Buổi sáng, Trương Tư Ninh gọi điện cho Hứa Dương, hôm nay trong tiệm lại tiếp tục sửa chữa, nhưng cô lo lắng Vệ Cẩm Huyên ở nhà một mình, nên bảo Hứa Dương đến trông coi, có việc gì thì điện thoại cô biết.

Lúc ăn sáng, Vệ Cẩm Huyên nói với cô anh còn mấy căn nhà khác ở Vũ Lăng, cô thích chỗ nào thì lát nữa đi xem thử.

“Thật sự muốn chuyển nhà ạ?”

“Sao nào, luyến tiếc nơi này?”

Là có chút không nỡ, ban đầu lúc mới đến đây, cô còn ghét bỏ nhà gì mà một chút trang trí đặc sắc cũng không có, giống hệt nhà mẫu trưng bày, nhưng bây giờ ở đã quen, lại cảm thấy trang trí như phòng mẫu cũng được, cũng không đến nỗi cứng nhắc khó coi.

Thấy cô thật sự lưu luyến, Vệ Cẩm Huyên cười nói: “Chỉ cần em không sợ, thì ở đây cũng không sao.”

Nhưng Trương Tư Ninh lắc đầu: “Chuyển đi ạ.” Thật ra cho dù không có chuyện của Chử Cương, cô cũng không muốn để Vệ Cẩm Huyên sống ở đây, tuy biệt thự không gian lớn, độc lập thuận tiện, nhưng anh ở lầu hai, mỗi ngày đều phải lên xuống cầu thang, thật sự rất bất tiện, vẫn nên chuyển đến nơi có thang máy, ít nhất không cần phải leo cầu thang.

Nhưng những lời này cô sẽ không nói ra, sẽ làm anh tổn thương.

Chuyển nhà nhất định phải chọn nơi thích hợp. Công ty Vệ Cẩm Huyên ở đây, nhà hàng của cô cũng gần đây, nếu ở xa sẽ không tiện, Trương Tư Ninh suy nghĩ, cuối cùng chọn một nơi cách hoa viên Trung Châu không xa.

Nơi đó Vệ Cẩm Huyên có một căn hộ Penthouse ở tầng mười một, mười hai, mặc dù là căn hộ thông tầng nhưng có hai cửa ra vào, cho dù cô và Vệ Cẩm Huyên sống ở lầu hai, cũng có thể dùng thang máy trực tiếp lên thẳng, không cần phải lên xuống cầu thang.