Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 47: Chương 47:





Chương 47: Ngoài cháu ra, cô ấy cũng không thể yêu được người đàn ông nào khác nữa!


 
Sau khi kết thúc, Hứa Mộ Sênh lấy khăn tay trong ba lô giúp Hà Tinh Tinh lau sạch sẽ. Cô nhìn thấy ba lô anh, còn có gió bụi trên người anh, liền hỏi: “Anh không về nhà mà tới tìm em luôn à?”
 

“Ừm.” Động tác tay anh vẫn không dừng lại, “Không kịp về nhà, sợ em ở một mình sẽ khóc trộm.”
 
Hà Tinh Tinh: “...”
 
“Sao anh lại chạy tới nhà em?”
 
“Không liên lạc được với em, lại nhận được tin nhắn chia tay của em, anh rất sốt ruột. Hỏi thăm đàn anh của em rồi chạy luôn tới đây.”
 
“Tin nhắn chia tay?” Hà Tinh Tinh nắm được trọng điểm, vẻ mặt liền mơ hồ.
 
Cô gửi tin nhắn chia tay cho anh lúc nào thế? Sao cô lại không biết chứ?
 
“Ừm.” Hứa Mộ Sênh mở Wechat ra, đưa cho Hà Tinh Tinh nhìn, “Đây, là tin này.”
 
Hà Tinh Tinh giơ tay ra nhận lấy điện thoại, nhìn nhật ký trò chuyện trên màn hình mà cười không nổi, khóc cũng không xong, “Tin nhắn này không phải em gửi, điện thoại của em bị mẹ tịch thu rồi, nhất định là mẹ mạo danh em gửi đó.”

 
“Anh biết. Vì thế mới vội vàng chạy tới tìm em đó.”
 
“Nhận được tin nhắn như thế, khi đó anh có cảm giác gì?” Cô trả điện thoại cho anh, hai mắt tràn ngập ý cười hỏi anh.
 
“Khi đó anh rất hoang mang, không ngừng gọi điện thoại cho em. Nhưng em cứ luôn tắt nguồn. Sau khi bình tĩnh suy nghĩ lại, anh càng hoang mang hơn. Anh sợ em xảy ra chuyện. Bởi vì anh rất hiểu em, nếu như em thật sự muốn chia tay với anh, tuyệt đối sẽ không gửi tin nhắn ngắn ngủi thế là xong. Vừa nghĩ như thế, anh liền biết được nhất định không phải là em gửi tới. Đây mới là chuyện anh lo lắng nhất. Sau đó thông qua Nguyễn Đông Dương liên lạc với đàn anh của em, lúc đó mới biết em bị bố mẹ giam lỏng trong nhà rồi.”

 
“Nếu như em thật sự muốn chia tay với anh, em sẽ thế nào?”
 
“Em nhất định sẽ nói trực tiếp với anh. Giữa chúng ta trước nay vẫn luôn thẳng thắn, với tính cách của em, cho dù chia tay cũng phải nói chuyện cho rõ ràng, chứ không phải thông qua một tin nhắn là xong chuyện.”
 
Không thể không nói, Hứa Mộ Sênh quả nhiên là hiểu cô. Hà Tinh Tinh xem thường nhất chính là hành vi chia tay theo cách này. Với cô, yêu thương nhau rồi, cho dù bây giờ không thể đi tiếp được nữa, muốn chia tay, cũng phải nói với người kia một câu tạm biệt, cho nhau một lời nhắn nhủ. Một đoạn tình cảm có đầu có kết, sau này cũng sẽ không cảm thấy đối phương có lỗi với mình.
 
“Nếu như trực tiếp nói, anh sẽ đồng ý chứ?” Mắt cô cong lên, cười cười tiếp tục hỏi anh.
 
“Sẽ không.” Anh nhìn cô, kiên định nói: “Em vĩnh viễn sẽ không nói chia tay với anh.”
 
“Vì sao?”
 
“Bởi vì em không nỡ. Còn anh cũng vĩnh viễn sẽ không cho em cơ hội đó.”
 
-------------------------
 
Khi Hà Tinh Tinh tạm biệt Hứa Mộ Sênh, đã là hai tiếng sau rồi. Anh về nhà tắm rửa, thay quần áo. Một đêm không ngủ, mặc dù vẫn còn chút mệt mỏi, nhưng may mà không còn sự chật vật như lúc sáng gặp cô nữa rồi.
 
Buổi sáng khi hai người chia tay anh đã nói với cô, anh muốn về nhà một chuyến, sau đó sẽ tới Hà gia tìm bố mẹ cô nói chuyện. Cô vừa nghe thấy quyết định của anh, lập tức ngăn cản anh lại: “Bố mẹ em nhất định sẽ làm khó anh đấy, hôm qua em vừa mới cãi nhau với mẹ một trận lớn, lúc này anh nhất định không được đụng tới nòng súng.”
 
Anh nhìn cô bình tĩnh nói: “Tinh Tinh, ngày đó hẹn hò với em, anh đã muốn kết hôn với em rồi. Nếu như phải kết hôn, sớm muộn gì cũng phải bước qua ngưỡng cửa này, anh nhất định phải khiến bố mẹ em biết anh có năng lực mang lại hạnh phúc cho em.”
 
Bởi vì những lời của anh, cô giống như được uống thuốc an thần vậy. Hoàn toàn không lo lắng hai người họ sẽ phải đối mặt với những gì tiếp theo đây.
 
Hứa Mộ Sênh trở về thay áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt cùng với quần đen, cả người là bộ dáng thoải mái sạch sẽ, dịu dàng nho nhã nói không nên lời.
 
Đối với chuyện Hứa Mộ Sênh đột nhiên tới nhà thăm hỏi, phu nhân La Mỹ Phương trở tay không kịp. Hà Quân Tâm thì sớm đã đoán được, không hề cảm thấy ngạc nhiên.
 
“Chào bác trai, bác gái, cháu là Hứa Mộ Sênh. Thật xin lỗi cháu không tới nhà chào hỏi hai bác sớm hơn.” Anh đứng ngoài cửa, khách khí nói.

 
Người tới là khách, La Mỹ Phương trong lòng không vui, cũng không thể từ chối để Hứa Mộ Sênh ở ngoài cửa được. La Mỹ Phương gật đầu, nói: “Vào trong đi.”
 
“Vâng, cảm ơn bác gái.”
 
La Mỹ Phương ngồi trên sô pha không nói lời nào, hoàn toàn coi Hứa Mộ Sênh là không khí.
 
Ngược lại Hà Quân Tâm lại cười cười tiếp đón anh, “Đừng đứng ở đó nữa, mau ngồi đi!”
 
Nói xong liền dặn dò bảo mẫu trong nhà mang trà lên, đạo lý tiếp đãi khách dù sao cũng phải có.
 
Hà Quân Tâm mở lời, Hứa Mộ Sênh không dám không nghe, ngồi xuống sô pha.
 
“Tới đây gấp như thế, trên đường đi vất vả chứ? Uống ngụm trà trước đi.” Hà Quân Tâm đích thân rót trà cho Hứa Mộ Sênh.
 
“Cảm ơn.” Anh cẩn thận nhận lấy chén trà rồi đưa đến bên môi nhấp một ngụm.
 
Vị ngọt lạnh của trà quanh quẩn trong miệng, tràn ngập hương thơm.
 
Anh hít sâu một hơi, lúc này mới mở túi công văn ra, lấy một tập giấy đặt lên bàn trà, sau đó nói: “Bác trai, bác gái, cháu đã tìm cố vấn tài sản giúp cháu làm một phần đánh giá tài sản. Bên trên là toàn bộ tài sản của cháu trong những năm qua. Mời hai bác xem qua. Đây là thành ý căn bản nhất để bắt đầu cuộc trò chuyện hôm nay của cháu.”
 
La Mỹ Phương liếc mắt nhìn tập văn kiện trên bàn trà, giọng nói hơi cứng ngắc, “Cậu Hứa làm thế này là có ý gì? Khoe tài sản hay sao?”
 
“Mẹ, anh ấy không phải là có ý đó.” Hà Tinh Tinh vội vàng tiếp lời thay Hứa Mộ Sênh.
 
La Mỹ Phương trừng mắt nhìn con gái, giọng nói lạnh lùng, “Ở đây không có chỗ cho con nói chuyện!”
 
Hà Tinh Tinh: “...”

 
Hứa Mộ Sênh lại rất bình thản, không hề vội vàng, không nhanh không chậm nói: “Bác gái, bác hiểu lầm rồi. Lúc nãy cháu đã nói rồi, đây là thành ý căn bản nhất để cháu bắt đầu cuộc trò chuyện với hai bác hôm nay. Tình cảm mặc dù không thể dùng tiền để đong đếm được, nhưng có vật chất căn bản nhất định tuyệt đối sẽ có lợi để củng cố tình cảm hai bên.”
 
“Mặc dù cháu sinh ra ở Hứa gia, nhưng từ nhỏ cháu không phải đứa trẻ được trưởng bối trong nhà yêu thích, vẫn luôn là một sự tồn tại như có như không. Sau này bố mẹ cháu ly hôn, cháu đã cùng mẹ rời khỏi Hứa gia. Sau khi tốt nghiệp thì bước vào giới giải trí, không có quan hệ, không có người chống lưng, chưa từng dựa vào Hứa gia một lần nào. Bắt đầu từ một chân sai vặt rồi đến khi đạt được thành tựu như hôm nay, đều là cháu tự mình dốc sức mà đạt được, không hề có bất kỳ liên quan gì với Hứa gia. Vì thế, hai bác có thể yên tâm, không có Hứa gia làm chỗ dựa, cháu cũng có đủ năng lực mang lại hạnh phúc cho Tinh Tinh.”
 
“Cháu biết hai người vì muốn tốt cho Tinh Tinh. Hứa gia bây giờ thất thế, với thân phận là người Hứa gia cháu cũng bị liên lụy, hai người lo lắng Tinh Tinh ở cùng cháu sẽ phải chịu khổ cực. Những chuyện này cháu đều hiểu được, nhưng mong hai bác yên tâm, cháu cũng yêu cô ấy như hai bác vậy, không nỡ để cô ấy phải chịu khổ cực. Khi cháu yêu cô ấy, hoàn toàn không biết thân phận của cô ấy. Khi cô ấy yêu cháu, cũng không biết cháu là người Hứa gia. Chúng cháu bởi vì yêu thương nên mới ở bên nhau, hoàn toàn không liên quan tới thân phận địa vị, cũng không liên quan tới tiền bạc quyền thế. Hoàn  toàn chỉ bởi vì yêu thương nhau, bởi vì nhận định đối phương là người phù hợp nhất với mình, chỉ có như vậy mà thôi. Cháu không phải là người đàn ông hoàn mỹ, cũng không làm mọi thứ quá tốt, nhưng đối với chuyện tình cảm, đối với Tinh Tinh, cháu có thể nói mà không hổ thẹn với lòng mình.”
 
“Cháu yêu cô ấy, sau này nhất định sẽ lấy cô ấy làm vợ. Chỉ hy vọng có thể nhận được sự chúc phúc của hai người. Đối với hai bác, có lẽ cô ấy vẫn có sự lựa chọn tốt hơn. Nhưng với sự hiểu biết của cháu về cô ấy, ngoài cháu ra, cô ấy cũng không thể yêu được người đàn ông nào khác nữa.”
 
Câu cuối cùng có thể nói ra khiến người nghe không được hài lòng lắm, nhưng đó là sự thực. Từ mùa hạ năm hai cao trung bắt đầu đến bây giờ, cũng xấp xỉ mười năm rồi. Mười năm này thăng trầm chìm nổ này, có rất nhiều thứ đã thay đổi theo thời gian biển lớn dài rộng rồi. Nhưng duy chỉ có một thứ là không đổi đó chính là tình yêu dành cho Hứa Mộ Sênh, si mê của cô đối với anh vẫn còn nguyên vẹn. “Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.”* Từng được người đàn ông tốt nhất thế giới yêu, ngoài anh ra, sợ rằng cả đời này cô thực sự không thể yêu được bất kỳ người nào khác nữa.
 
*Hai câu thơ trong bài Tận tâm thượng của Mạnh Tử. Người đời sau dùng hai câu thơ này để biểu thị sự hoài niệm, bi ai trong cuộc sống tình cảm sau này. 
 
Vành mắt Hà Tinh Tinh đã nóng lên, có thứ gì đó lặng lẽ rơi xuống mu bàn tay cô, vô cùng nóng bỏng. Cô nức nở nói: “Bố, mẹ, con thực sự rất yêu anh ấy, vô cùng yêu. Mong hai người tin tưởng vào con mắt của con, anh ấy nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho con.”
 
--------------------------
 
Cuộc nói chuyện này diễn ra gần hai tiếng đồng hồ. La Mỹ Phương vẫn không mở miệng. Cuối cùng Hứa Mộ Sênh từ biệt rời đi.
 
Hà Tinh Tinh nhanh miệng nói: “Con đi tiễn anh ấy.”
 
Nói xong thì liếc mắt nhìn bố mẹ, dường như đang hỏi ý kiến hai người. 
 
Nhìn thấy hai người đều không nói lời ngăn cản, cô mới yên tâm cùng Hứa Mộ Sênh ra khỏi phòng khách.
 
Hà Quân Tâm nhìn góc áo xanh nhạt của người thanh niên rẽ qua góc tường, không thấy bóng dáng nữa, lúc đó mới thu lại tầm mắt.
 
Ông nói: “Mỹ Phương, nhà chúng ta ba người đã bao lâu rồi không cùng nhau ăn cơm? Trưa nay tôi đích thân xuống bếp, làm mấy món ăn hai mẹ con bà thích ăn, ba người chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
 
----------------------------
 
Hứa Mộ Sênh về đến nhà, Lương Nhạn liền tới đón, lo lắng hỏi: “Sao rồi, sao rồi, bố mẹ Tinh Tinh đồng ý chưa?”
 
Anh đứng ở huyền quan thay giày, “Bố cô ấy không ngăn cản, mẹ cô ấy thì vẫn chưa nói. Có điều theo con thấy chắc không khó đâu.”
 

“Vậy thì tốt.” Lương Nhạn rất lo lắng con dâu rất vừa ý mình sẽ chạy mất.
 
“Mấy hôm nay tin đồn vẫn rất nhiều, không có việc gì mẹ đừng ra ngoài.” Hứa Mộ Sênh rót nước lạnh uống, vừa uống vừa nhắc nhở mẹ.
 
Ở nhà Hà Tinh Tinh nói chuyện cả một buổi sáng, cổ họng đã sớm khô rồi.
 
“Con không nói mẹ cũng biết, bên ngoài tiểu khu mình một đám ký giả đã vây kín rồi. Nếu không phải tiểu khu chúng ta trị an tốt, bọn họ sớm đã chạy tới nhà chúng ta náo loạn rồi.” Lương Nhạn hình như nhớ ra chuyện gì, vội hỏi, “Đúng rồi, lúc con về không bị bọn họ bao vây chứ?”
 
“Trên đường gặp đạo diễn Hoắc, con ngồi xe chú ấy về. Những người đó không dám cản xe đạo diễn Hoắc đâu.”
 
“Vậy thì tốt. Bây giờ xảy ra những chuyện như thế, con trai, thật sự là làm khó con rồi. Hứa Định Viễn lão già chết tiệt đó sao chưa chết, tuổi già như thế rồi còn ra ngoài làm bậy, theo mẹ thấy, lần này Chu gia nhất định sẽ không tha cho ông ta đâu. Hứa gia bây giờ loạn như thế, tiểu tiện nhân Nhiếp Ẩn kia bây giờ có muốn khóc cũng không khóc nỗi đâu.” Lương Nhạn vừa nghĩ tới liền tức giận.
 
--------------
 
Sau khi Hứa Định Viễn bị bắt giam một tuần, chuyện này cuối cùng cũng lắng xuống.
 
Con gái nhỏ của Chu gia bị mắc chứng rối loạn trầm cảm, đau khổ không thể chịu được nên lựa chọn tự sát. Hứa Định Viễn trong truyện này không hề sai. Còn về chuyện tư tình với Chu Ái, xét thấy đương sự đã qua tuổi mười tám, hơn nữa cũng không hề bị ép buộc, không cách nào truy cứu trách nhiệm hình sự.
 
Nhưng Hứa Định Viễn bởi vì những hành vi như tham nhũng, nhận hối lộ, giao dịch quyền tiền nên bị viện kiểm sát bắt giữ chính thức, tiếp nhận điều tra.
 
Cũng đúng lúc này, Nhiếp Ẩn đề đơn ly hôn với Hứa Định Viễn. Cũng phát thông báo thanh minh với ngoại giới, chứng minh Hứa Mộ Sênh và mẹ ruột sớm đã thoát ly khỏi Hứa gia từ mười năm trước rồi, không hề có quan hệ gì với Hứa gia nữa. Hai mẹ con họ cũng không hề liên quan gì tới chuyện lần này, không nên bị liên lụy.
 
Thanh minh vừa được phát ra, dư luận ngoại giới lập tức liền thay đổi. Rất nhiều người lại đứng về phía Hứa Mộ Sênh, khiếu nại, bất bình thay anh.
 
Sau hai tư tiếng đồng hồ kể từ khi phát thanh minh, Lương Nhạn đi gặp Nhiếp Ẩn.
 
Hai người phụ nữ ngồi trong quán cà phê nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ. Nội dung cuộc nói chuyện không cần nhắc cũng biết.
 
Ngày thứ hai Nhiếp Ẩn liền dẫn theo con gái Hứa Uẩn Hoan đi Canada.