Ngày Em Đến Là Ngày Tuyết Tan

Chương 12: Chương 12:




Chương 12: “Hà Tinh Tinh, tôi hơi lo lắng cho em!”
 
Giọng nói của anh bất ngờ vang lên, Hà Tinh Tinh không kịp phòng bị,  chỉ cảm thấy trái tim của mình run lên, vô thức quay đầu, phản ứng cũng có chút chậm chạp.
Hứa Mộ Sênh vẫn mặc bộ quần áo lúc sáng, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, trực tiếp nhìn cô, ánh mắt vô cùng sáng.

Cô vô cùng kinh ngạc, giọng nói cũng bất giác cao hơn chút, “Hứa... thầy Hứa?”
“Ừm.” Anh gật đầu, đi bước dài tới gần cô, thanh âm cũng dần dần lại gần, “Tại sao lại học y? Tại sao lại chọn làm bác sĩ? Yên tĩnh làm nghiên cứu khoa học, làm học thuật, như vậy không tốt sao? Tại sao lại nghĩ đến việc muốn làm bác sĩ?”
Ngữ khí nhẹ nhàng, nhưng lại giống như đang tra khảo.
“Bởi vì yêu tha thiết.”
“Yêu tha thiết cái con khỉ! Liên tiếp đứng bên bàn mổ ba mươi tiếng đồng hồ chỉ có thể cầm được một chút tiền tăng ca đáng thương như thế này. Chút tiền này cũng không đủ đưa bạn gái đi ăn một bữa cơm. Người khác cùng bạn gái ăn cơm, xem phim, ngắm hoa ngắm trăng. Cậu đang làm gì? Đắm chìm trong phòng phẫu thuật, viết bệnh án, chạy luận văn, còn phải đối phó với người nhà bệnh nhân khó tính? Tôi nói cho cậu biết, bạn gái cậu cũng sẽ vì như vậy mà chẳng còn nữa đâu.”
 
“Nếu như tất cả mọi người đều không làm bác sĩ, vậy ai chữa bệnh cho chúng ta? Bao nhiêu y tá từ đâu mà đến? Tôi chưa từng hối hận học y, càng không hối hận sẽ làm bác sĩ. Bởi vì từ thời khắc tôi khoác chiếc áo blouse này lên, tôi chính là người tôi yêu, là người dũng cảm nhất trong tim tôi rồi…”
Đối thoại đến đây, hai người thở phào một hơi, cùng nhau cười lớn.
Hà Tinh Tinh đảo mắt, cô không trốn được áp lực liền bại trận, “Không được, không được rồi, thầy Hứa, em chỉ nhớ đến đấy thôi, không tiếp tục được nữa, quên mất câu sau rồi.”
Trên mặt Hứa Mộ Sênh lộ ý cười nhàn nhạt, vẻ mặt ôn nhu, “Bây giờ, tôi tin em là fan chân chính của tôi rồi, không ngờ có thể nhớ lời thoại của tôi như vậy.”
Hà Tinh Tinh: “....”
“Thầy Hứa, em làm fan của thầy bao nhiêu năm, tuyệt đối là fan chân chính, điều này không thể là giả được.” Hà Tinh Tinh lập tức vỗ ngực đảm bảo.
Hứa Mộ Sênh: “....”
Anh nhếch môi, ngồi xuống đất giống cô, “Em thích ‘Kinh trập’ đến như vậy?”

“Cũng tạm.” Dù cho là trong lòng vô cùng thích nhưng nét mặt lại dè dặt, mập mờ dùng"cũng tạm" để hình dung.

Có trời biết cô thích bộ phim này như thế nào, đã xem không biết bao nhiêu lần, cô thật sự trúng động Hứa Mộ Sênh mặc blouse trắng rất nặng rồi.
“Cũng tạm?” Anh giật giật khóe môi, giọng nói chế nhạo: “Tôi hình như là lần thứ hai nhìn thấy bác sĩ Hà xem bộ phim này rồi thì phải?”
Hà Tinh Tinh: “....”
Haha... Ngại quá đi!
Hà Tinh Tinh khóe miệng hơi run, giấu đầu hở đuôi, "Chỉ là đơn thuần cảm thấy bộ phim này cũng ổn mà thôi."
“Vậy sao?” Hứa Mộ Sênh nhạy bén nhìn thấy một tia hoảng hốt trong mắt cô, nhưng cũng không nói ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi nghĩ những cô gái như em đều thích xem kiểu bá đạo tổng tài.”
Hà Tinh Tinh: “....”
Cô nghĩ, nếu như bá đạo tổng tài là Hứa Mộ Sênh diễn, cô đương nhiên sẽ thích xem. Cô chính là thích khuôn mặt của anh. Trước đây Hứa Mộ Sênh còn nhận một hai bộ kịch truyền hình bá đạo tổng tài, nhưng mấy năm gần đây đều là nhận những bộ chế tác lớn, hoàn toàn không liên quan tới bá đạo tổng tài.
Cô cười tới nỗi thở không được, “Có thể em là ngoại lệ đó.”
Cửa sổ chỉ mở một khe nhỏ, gió lạnh bên ngoài không lọt vào được, những bông hoa nhỏ trên rèm cửa hơi lay động.
“Tại sao lại học y?” Giọng nói anh vang lên lần này vô cùng rõ ràng, biểu cảm bình thản, ánh mắt sắc bén nhắc lại câu hỏi cũ, hỏi rất thận trọng.
Trái tim nhỏ của Hà Tinh Tinh lại run lên, sợ để lộ ra chút tâm tư nhỏ không muốn người khác biết, và một loại khát vọng khó mà khống chế tận sâu trong tim.
Mục đích cô học y vốn không hề đơn thuần. Chỉ là từ trước tới nay cô chăm chỉ khắc khổ, học lên cao như vậy, thể hiện tình yêu đối với chuyên ngành này. Vì thế mọi người bên cạnh chưa từng nghi ngờ dự định ban đầu hoc y của cô, thậm chí không ai hỏi tới. Chỉ có trong lòng cô hiểu rõ, cô một mực học y, chính là vì trúng độc khi nhìn thấy Hứa Mộ Sênh mặc blouse trắng.
Chỉ tiếc một chút tâm tư nhỏ không muốn người khác biết này của cô, cô cũng giấu rất sâu, chưa từng để lộ một chút nào. Cô đương nhiên không thể để cho Hứa Mộ Sênh biết.
Cô nhe răng cười, hai hàm răng trắng khó có thể phát hiện ra chút biến động nhỏ, “Chẳng có nguyên nhân sâu xa nào hết, chỉ đơn thuần cảm thấy bác sĩ nam mặc blouse trắng rất đẹp trai thôi.”
Khóe môi Hứa Mộ Sênh để lộ ra một nụ cười nhẹ, “Giống như kiểu bác sĩ Chu?”
Hà Tinh Tinh: “....”

“Haha…” Hà Tinh Tinh không ngờ bị anh trực tiếp hỏi, biểu tình vô cùng bối rối, luống cuống chân tay giải thích: “Thầy Hứa nhất định đừng hiểu lầm, nghe bọn họ nói bừa đấy, em và đàn anh cái gì cũng không có. Học y cũng không phải vì anh ấy.”
Anh nhìn cô, vẫn ung dung, cười như không cười, “Tôi hiểu lầm gì chứ? Tôi có gì hay để hiểu lầm? Hả?”
Âm cuối của anh trầm thấp đến tê dại, trêu trọc trái tim Hà Tinh Tinh. Cô vốn dĩ không hề bình tĩnh hiện tại trái tim giống như bị ai đó ném vào một nơi vô cùng nóng, càng thêm sôi sục mãnh liệt.
Hà Tinh Tinh: “....”
Mẹ kiếp, thực ngu xuẩn mà, đây quả thực là tự đào hố chôn mình rồi.
“Thầy Hứa... em... em... thầy biết em... “ Một hồi căng thẳng liền nói năng lộn xộn.
Hà Tinh Tinh lo lắng mà! Trái tim đang rối loạn, hận không thể có thêm cái miệng để giải thích rõ cho Hứa Mộ Sênh hiểu.
Khuôn mặt búp bê ửng đỏ, ánh mắt trốn tránh không kịp, cả người ngại ngùng không yên. Bộ dạng luống cuống tay chân này căn bản không giống bác sĩ Hà ngày thường bình tĩnh mà người khác hay nhìn thấy.
Cô có khuôn mặt trái xoan, trong tình trạng quẫn bách như thế này, càng như đứa trẻ mắc sai lầm vội vàng giải thích. Nhưng lại nói năng lộn xộn, giải thích không được.
Hứa Mộ Sênh nhìn thấy Hà Tinh Tinh như vậy, ánh mắt trầm xuống, có chút đáp án tựa hồ đã rõ ràng rồi.
Cô gái ngốc này vốn tưởng rằng có thể giấu kín, mà không biết anh đã sớm hiểu rõ ràng rồi.
Anh cũng không làm khó cô nữa, chỉ nói: “Tôi vẫn chưa ăn trưa, có thể cùng tôi đi ăn không?”
Hà Tinh Tinh: “....”
----------------
Hà Tinh Tinh có chút đau đầu, chỉ qua mấy ngày mà cô đã trở thành người ăn cơm chung với ảnh đế rồi.
Hai người tới quán ăn gần bệnh viện - nhà hàng Hoa dâm bụt Đại Liên ở Hoành Tang. Nghĩ một chút thân phận của Hứa Mộ Sênh, Hà Tinh Tinh đặc biệt bao trọn một phòng.
Hà Tinh Tinh buổi chiều còn phải đi làm, hai người không thể nào trì hoãn thời gian, tùy ý gọi mấy món ăn.
Có thịt xào, củ mài ngào đường, tôm chiên và thịt bò xào dứa.
Hứa Mộ Sênh hỏi: “Đủ chưa? Có cần gọi thêm hai món nữa không?”

“Không cần đâu.” Hà Tinh Tinh lắc đầu, “Hai người bốn món là đủ rồi, nhiều quá lãng phí.”
“Ừm.” Hứa Mộ Sênh đưa thực đơn cho phục vụ, “Mấy món đó thôi.”
“Được, hai vị xin đợi một chút.” Phục vụ cầm thực đơn ra ngoài.
Sau khi phục vụ đi ra, Hà Tinh Tinh nhớ tới món tôm, da đầu chợt tê dại, nhịn không được hỏi: “Thầy Hứa thích ăn tôm sao?”
“Cũng tạm!” Hứa Mộ Sênh ngẩng đầu nhìn cô, “Tôm ở nhà hàng này mùi vị không tệ, em đợi chút nữa nếm thử xem.”
Hà Tinh Tinh: “....”
Hà Tinh Tinh yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống bụng. Nếu nam thần đã cảm thấy ngon, cô đương nhiên không thể làm mất đi hứng thú của người ta được. Cùng lắm lát nữa cô không ăn tôm là được.
Hà Tinh Tinh trời sinh bị dị ứng với tôm, bất luận là tôm to tôm nhỏ, một chút cũng không thể dính được. Chỉ cần dính thôi cả người sẽ nổi mẩn đỏ, đặc biệt dọa người.
Thức ăn vẫn chưa lên, hai người liền uống trà nói chuyện.
Hứa Mộ Sênh nhắc tới chuyện Lương Nhạn định mời cô ăn cơm.
Hà Tinh Tinh vừa nghe thấy liền gấp, “Sao em có thể để dì mời em ăn cơm chứ? Muốn mời là em mời mới đúng! Thầy Hứa buổi sáng trượng nghĩa tương trợ, em vẫn chưa cảm ơn thầy nữa.”
“Mẹ tôi mời em ăn cơm là cảm ơn em, còn em mời tôi ăn cơm là hai chuyện khác nhau. Của tôi trước tiên cứ để sau đi, cuối tuần này em tới nhà tôi, mẹ tôi muốn đích thân chiêu đãi em.”
Hà Tinh Tinh: “....”
Cô đang mơ đúng không, đến nhà ăn cơm đó, tới nhà của Hứa ảnh đế?
Hà Tinh Tinh tâm tình phấn chấn, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng, dù sao cũng là nhà của Hứa Mộ Sênh! Cô vậy mà có thể tới nhà thần tượng ăn cơm rồi. Hơn nữa còn là mẹ thần tượng đích thân làm cơm chiêu đãi cô. Mẹ ơi, hạnh phúc đến quá bất ngờ! Hà Tinh Tinh có chút mơ hồ.
“Cứ quyết như vậy đi, cuối tuần này sẽ có người tới đón em. Em ở kí túc xá nhân viên đúng không?” Hứa Mộ Sênh cũng không đợi cô gật đầu, liền tự mình sắp xếp luôn.
“Ừm.” Hà Tinh Tinh vô thức gật đầu.
Không lâu sau thức ăn đã được đem lên.
Hai người đều không phải người nói  nhiều, tự mình nghiêm túc ăn. Trong phòng ăn vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va chạm.
Hứa Mộ Sênh để ý cô gái này không hề động đến đĩa tôm trước mặt.
Ăn hơn nửa rồi, điện thoại Hà Tinh Tinh để trên mặt bàn đột nhiên kêu lên, màn hình lóe sáng không ngừng.

Cô buông đũa, nhìn lướt qua, là người môi giới gọi. Có lẽ là tìm cô đi xem phòng.
Cô do dự có nên nghe hay không, phía đối diện truyền tới giọng nói trầm thấp của hắn, “Nghe đi.”
“Vâng.” Cô chạm nhẹ màn hình, đi tới bên cửa sổ nghe điện thoại.
Hai ba phút sau đã tắt máy. Là người môi giới gọi cô đi xem phòng, nói có một phòng khá lý tưởng.
“Bác sĩ Hà đang tìm phòng sao?”
Cô vừa ngồi xuống, Hứa Mộ Sênh liền hỏi cô. Nói như vậy cuộc nói chuyện vừa rồi một chữ cũng không thoát khỏi tai anh.
“Ừm.” Nói chuyện này Hà Tinh Tinh có chút buồn bực, “Ký túc xá nhân viên sắp phải sửa lại, tạm thời không thể ở.”
“Theo tôi được biết bác sĩ Hà hình như là người Hoành Tang? Không thể về nhà ở sao?”
“Nhà em ở Tô Khê, cách bệnh viện rất xa, đi làm không tiện.” Nguyên nhân khác Hà Tinh Tinh không nói, cũng không nhất thiết phải nói với Hứa Mộ Sênh.
Hứa Mộ Sênh gật đầu, Tô Khê ở ngoại ô phía bắc Hoành Tang, cách trung tâm thành phố rất xa.
“Tìm đến đâu rồi? Có phòng phù hợp chưa?”
“Người môi giới nói có một nhà rất hợp với yêu cầu của em, muốn em sau giờ làm việc tới xem một chút.”
"Vậy thì đi xem thử xem."
Đều là những món ngon của nhà hàng, hương vị cũng không tệ.
Trong lúc ăn cơm, luôn có một vấn đề mà Hà Tinh Tinh phải suy nghĩ. Cô nghĩ thầm không nên hỏi, nhưng lại nhịn không được mà nói ra, “Thầy Hứa sáng nay sao không về?”
Hứa Mộ Sênh vốn đang cúi đầu chăm chú ăn cơm, nghe cô hỏi như vậy, lúc này mới hơi ngẩng đầu. Hai người nhìn nhau, anh nhìn cô cười, vô cùng ôn nhu, thanh âm kia càng làm người ta say mê, “Em nghĩ như thế nào?”
Giọng nói anh vô cùng bình tĩnh, một chút cũng không có ý đùa cợt, lại làm cô có cảm giác như bị dụ dỗ. Tim cô bỗng dưng lỡ mất một nhịp, tâm tình mơ hồ, nhưng không có cách nào bình tĩnh lại được.
Cô ngơ ngác, không biết nên tiếp lời thế nào, chỉ có thể mờ mịt nhìn hắn.
Sắc mặt của anh tự nhiên, vô cùng bình tĩnh nhìn cô, nói: “Hà Tinh Tinh, tôi có chút lo lắng cho em.”
Không phải “bác sĩ Hà”, cũng không phải “cô Hà”, mà là “Hà Tinh Tinh”.