Ngày Đính Hôn, Ta Mặc Hỷ Phục Cưỡng Hôn Vương Gia

Chương 47: Cho dù ta có phải bỏ mạng




"Loan Nhi.."

"Huynh trưởng, huynh đang làm gì vậy?" Bách Lý Tử Loan vẻ mặt không vui nhìn hắn chằm chằm, "Sao huynh có thể tự mình vào khuê phòng của ta? Cho dù chúng ta là huynh muội, huynh cũng không thể làm chuyện này! Bây giờ trời đã tối rồi, huynh lại như thế này.."

"Loan Nhi!" Cô chưa kịp nói hết lời, Bách Lý Văn Dương đã ôm lấy cô một cách mãnh liệt, "Ta biết muội đang giận ta, ta cũng không biết vì sao lại xảy ra chuyện thế này, ta.."

"Buông ra, để ta đi!" Bách Lý Tử Loan giãy giụa, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi và hoảng sợ, "Huynh, huynh đang làm gì vậy? Mau thả ta ra, nếu để người ngoài nhìn thấy, ta sẽ không sống được mất!"

"Hôm nay Nhược Kiều biểu muội tỏ thái độ không tốt với ta ở cửa hàng y phục, Nhược Thần biểu đệ cũng muốn trút giận lên ta. Bây giờ đến huynh cũng như vậy với ta, có phải là muốn bức chết ta không?"

Bách Lý Văn Dương nghe vậy, liền buông ra.

Hắn nhìn Bách Lý Tử Loan bằng ánh mắt rất phức tạp.

Tự trách mình, hối hận, oán giận, bất lực, bối rối. ngôn tình hay

"Huynh trưởng, huynh quay về đi! Ta không muốn vì huynh mà Nhược Kiều oán hận ta!" Bách Lý Tử Loan nói với vẻ mặt cay đắng.

"Loan Nhi, muội có thể nghe ta giải thích được không?" Bách Lý Văn Dương nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Trước kia ta không phải thường xuyên như thế này vào phòng muội sao? Chẳng phải là ta chưa từng bị người phát hiện sao?"

"Huynh.." Bách Lý Tử Loan kinh hãi nhìn hắn, "Huynh trưởng, huynh đang nói cái gì vậy?"

"Loan Nhi, ta biết muội tức giận với ta vì ta cũng Thẩm Ngữ Yên phát sinh quan hệ, hôm nay lại cùng tiện tì Đình Lan kia.. nhưng thật sự không phải ta tự nguyện." Bách Lý Văn Dương vội vàng giải thích.

Hắn ta lo lắng đến mức biểu cảm trên khuôn mặt trở nên méo mó. Vì lúc đó đã khuya, trong phòng chỉ có một ngọn đèn duy nhất nên trông rất đáng sợ.

Nhưng hắn không hề nhận ra, vội vàng giải thích tiếp: "Lúc đó ta đến Thẩm phủ tìm Thẩm Nhược Kiều. Tiện nhân Thẩm Ngữ Yên đó nói cô ta đã an bài hết rồi, chỉ cần ta và Thẩm Nhược Kiều cô nam quả nữ ở trong phòng, cô ta sẽ để Huệ phi bắt quả tang chúng ta. Loan Nhi, muội cũng biết, ta tiếp cận Thẩm Nhược Kiều chỉ vì muội, bởi vì máu của nàng có thể chữa khỏi bệnh cho muội. Bệnh của muội cần có máu của nàng ta làm thuốc dẫn mới có thể khỏi."

"Nếu ta không cưới nàng ta về, thì làm sao có thể trong thời gian dài lấy máu cho muội uống? Ta thực sự không biết tại sao người bên cạnh ta lúc đó không phải Thẩm Nhược Kiều mà là Thẩm Ngữ Yên, lại.. lại.."

Lại còn thực sự phát sinh quan hệ.

Nhưng hắn thật sự không thể nói lời này trước mặt Bách Lý Tử Loan.

Hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa, không hề nao núng bày tỏ tình yêu của mình dành cho cô.

Bách Lý Tử Loan bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân khó chịu. Cô ta đưa tay lên vén tóc, vẻ mặt đau khổ nói: "Huynh trưởng, ta biết huynh làm vậy là vì ta. Nhưng.. bỏ đi, ta không muốn huynh lãng phí thời gian cả đời cho ta, ta.."

"Không được!" Bách Lý Văn Dương không chút do dự ngắt lời cô, "Vì muội, ta có thể làm bất cứ điều gì, cho dù ta có phải bỏ mạng."

"Huynh trưởng.." Bách Lý Tử Loan vừa kích động vừa cảm kích nhìn hắn: "Ta không xứng với tình yêu của huynh."

"Xứng đáng!" Bách Lý Văn Dương gật đầu: "Loan Nhi xứng đáng! Ban đầu, khi Thẩm Nhược Kiều rơi vào địa bàn của chúng ta, ta đã có thể đánh ngất nàng ta. Rõ ràng nàng đã đến cửa phòng ta, nhưng không hiểu sao khi tỉnh dậy, ta lại đang làm chuyện đó với tiện tì Đình Lan."

Nhắc tới việc này, Bách Lý Văn Dương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,

Lúc đó trong lòng nóng nảy, hắn chỉ muốn đánh chết Đình Lan.

"Huynh nói, Nhược Kiều biểu tỷ đã vào phòng của huynh?" Bách Lý Tử Loan có chút không thể tin nhìn hắn, "Nhưng nàng rõ ràng nói với ta, nàng không có. Nàng trực tiếp được dẫn tới tiểu viện của ta."

Nàng thậm chí còn tìm thấy chiếc kẹp tóc mà Bách Lý Văn Dương tặng cho cô trong của hồi môn và đe dọa cô.

Chiếc kẹp tóc là do Bách Lý Văn Dương tặng, chỉ có hai người bọn họ biết về nó. Cô không bao giờ ngờ tới Thẩm Nhược Kiều sẽ biết.

Thẩm Nhược Kiều đã nói gì?

Nàng ấy nhặt chiếc kẹp tóc lên, nhét vào búi tóc của cô, cười nói: "Tử Loan biểu muội, Bách Lý biểu ca quả nhiên có mắt thẩm mỹ rất tốt! Nhìn này, chiếc kẹp tóc này rất hợp với muội! Muội nói xem, nếu ta nói với dì rằng chiếc kẹp tóc này là quà của Bách Lý biểu ca tặng cho muội thì sao?"

"Ồ, ta quên mất. Muội và Bách Lý biểu ca tuy là huynh muội nhưng lại không có quan hệ huyết thống. Huynh ấy chỉ là con nuôi. Nam nhân lại đi tặng kẹp tóc cho nữ nhân thì có ý gì ta?"

"A, hình như có nghĩa là ái mộ! Muội nói, đây có phải là biểu tượng tình yêu của hai người không? Này, vậy tính ra là ta đã giúp hai người rồi đúng không? Muội đã nhận chiếc kẹp tóc này, xem ra hai người là lưỡng tình tương duyệt!"

"Lưỡng tình tương duyệt, ừm, không sao, hai người không có quan hệ huyết thống. Nếu muội sợ, ta sẽ giúp muội xin Thái hậu một ân huệ! Ngữ Yên tuy đã được tứ hôn với Bách Lý biểu ca nhưng chỉ có thể làm thiếp. Muội thì khác. Muội là đích trưởng nữ của Tiên An hầu phủ, đương nhiên phải được làm phu nhân chân chính."

"Ta cảm thấy như vậy cũng được, ta giúp muội đi gặp Thái hậu cầu xin một việc. Xin Thái hậu nói với Hoàng thượng giải trừ mối quan hệ nghĩa phụ của thúc phụ với biểu ca, trực tiếp chuyển thành quan hệ con rể. Như vậy, sẽ tốt hơn cho Tiên An Hầu phủ."

Lời này vừa nói ra, Bách Lý Tử Loan tự nhiên hoảng sợ.

Thẩm Nhược Kiều sao có thể làm như vậy? Nếu phụ thân cô biết chuyện của cô và Bách Lý Văn Dương, ông ấy sẽ phải đánh cô đến chết.

Bách Lý Tử Loan cay đắng trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi "Thẩm Nhược Kiều, ngươi muốn thế nào?"

Nghe vậy, Thẩm Nhược Kiều mỉm cười, không nhanh không chậm nói: "Không muốn gì hết, muốn thành toàn cho chuyện tình chàng ý thiếp. Có điều, xem ra hiện tại chỉ là chàng có tình, thiếp vô ý a!"

"Vậy bỏ đi, ta không làm nguyệt lão nữa. Nhưng kẹp tóc này để ta thay biểu muội giữ nhé! Yên tâm, ta không bắt muội làm mấy chuyện khó khăn đâu, biểu muội thông minh như vậy, chắc chắn sẽ biết nên làm gì."

Cho nên, trong lúc tuyệt vọng, cô chỉ có thể bị Thẩm Nhược Kiều uy hiếp.

Khốn nạn, Thẩm Nhược Kiều thực sự đã vào phòng Bách Lý Văn Dương.

"Huynh trưởng, trở về đi. Lúc này tâm trạng của ta đang rất rối bời, xin huynh hãy để ta yên tĩnh một lát, được không?"

Bách Lý Tử Loan nhìn hắn gần như cầu xin.

Bộ dáng đáng thương đó thật sự khiến Bách Lý Văn Dương cảm thấy đau lòng.

Dù không muốn rời đi, hắn cũng không còn cách nào khác là phải rời đi.

* * *

Kiều Viện

Trước bình minh, Mộ Dung Vũ đi ra khuê phòng của Thẩm Nhược Kiều, mặc chiếc áo choàng mới toanh mà Như Hoa đã chuẩn bị cho hắn, khoa trương đi về phía cổng lớn.

Sau đó hắn liền chạm mặt Thẩm Nhược Thần.