Cố Phương Yến sống trên đời này gần mười tám năm, lần đầu tiên nghe thấy những lời gây sốc đến như vậy, hắn sững sốt ngay lập tức rồi cụp mắt xuống, cười nhẹ một tiếng:
“Chỉ bởi vì tớ pha nước chấm?”
“Này mà là nước chấm cái gì, nó thật ra chính là Prometheus mang ngọn lửa xuống từ bầu trời! Là tia sáng và hi vọng! Tạ Phỉ nghiêm túc thả rắm cầu vồng, đôi mắt hoa đào đen láy mở to, ánh sáng trong trẻo của ngọn núi chiếu vào bị nghiền nát, hoá thành các đốm sao trời lấp lánh.
*Prometheus: Một vị thần trong thần thoại Hy Lạp, con trai của Lapetus và Themis. Ông nổi tiếng với trí thông minh, chính ông đã tạo ra loài người và là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Apollo trao nó cho nhân loại.
Cố Phương yến chăm chú nhìn Tạ Phỉ, hắn dừng lại vài giây, nhẹ giọng nói: “Chậc.”
“Nè nè, tớ đây đang ca ngợi cậu ở mức cao nhất đó.” Trong giọng Tạ Phỉ toát ra chút bất mãn.
“Việc này cũng thể hiện cậu không có tài.” Hắn quay người rời khỏi hồ nước, thì thầm với cậu.
Tạ Phỉ:?
“Chỉ cần đầy đủ mọi loại gia vị, đúng tỉ lệ, ai cũng có thể pha được nước sốt.” Cố Phương Yến nói.
Trong lòng Tạ Phỉ bảo không thể, cùng loại gia vị, hắn có thể làm ra pha ngon như ngoài tiệm cơm, nhưng tới tay cậu thì lại là một thảm án đầy bi kịch.
Tạ Phỉ hừ lạnh: “Cậu đang khinh thường tớ.”
“Chỉ đang trần thuật sự thật thôi.” Lời nói của Cố Phương Yến mang theo ý cười. Hắn tạm dừng chân, quay đầu lại hướng về mấy bình xì dầu, muối, tương, giấm chua hất cằm: “Thử xem?”
“Thôi đi, tớ sợ dọa cậu nhảy dựng lên mất.” Cậu cực kì tự biết thân biết phận, sẽ không để lộ khuyết điểm của mình ở bên ngoài, giơ tay đẩy bả vai Cố Phương Yến ý bảo hắn cứ đi tiếp: “Rửa tay đi.”
Ở phía bên kia sân, đám Hạ Lộ cẩn thận từng li từng tí bôi nước chấm lên con thỏ, ướp thêm chút gia vị, chờ không nổi nữa lập tức đặt lên giá nướng. Mọi người ai cũng đói bụng, chả có tâm trạng làm chuyện khác, toàn chạy đến nhìn chằm chằm con thỏ, thường xuyên quay từ trên xuống dưới để phòng ngừa nướng khét.
Nhưng thời tiết cuối hè đầu thu không được tính là mát mẻ, thậm chí núi còn có chút oi bức. Chỉ chốc lát sau, Hạ Lộ đã gào lên là cậu ta sắp bị nướng chín rồi, tiếp đó rút lui khỏi giá nướng nhanh như bay.
“Liếc sơ là hiểu, Hạ thiếu gia của chúng ta không có năng lực trời ban để kiếm miếng cơm ở ngành bán đồ nướng này rồi.”
Hạ Lộ không phục cãi lại: “Mùa đông còn được chứ mùa hè mà như thế này thì thật sự chịu không nổi!”
Tạ Phỉ và Cố Phương Yến một trước một sau đi qua, nghe thấy cuộc trò chuyện, Cố Phương Yến lạnh lùng nói: “Thay phiên nhau canh lửa.”
Cả đám đồng ý đề nghị này, nhưng mà Hạ Lộ lại là người phát hiện ra điểm mấu chốt, cậu đi rửa sạch tay cho bớt nóng, khi quay lại liền nghĩ đến một vấn đề: “Làm sao để biết thỏ chín hay chưa?”
“Không phải cứ ăn thử một miếng là biết sao?” Vưu Sâm đáp.
Hạ Lộ: “Lỡ như bên ngoài chín, bên trong chưa chín thì sao?”
Đoạn Nhất Minh ở bên cạnh giá nướng chỉ vào con thỏ nói: “Tất cả đều bị chặt làm đôi, phết nước sốt vào bên trong, sao có thể bên ngoài chín mà bên trong vẫn còn sống được?”
“Tính toán không tốt thì cùng lắm bị tiêu chảy thôi, đừng lo quá.” Tạ Phỉ cười vỗ vỗ vai Hạ Lộ.
Nhưng cuối cùng con thỏ bị nướng đến vài chỗ hơi cháy, chuyện này cũng chả thành vấn đề, răng của người trẻ tuổi rất tốt, có gì mà không nhai nổi? Huống hồ đây còn là một đám thiếu niên đang đói tới mức bảo nuốt luôn cái giá nướng còn được. Chấm miếng nước sốt siêu thơm, mấy nam sinh này không rảnh lo nghĩ không đâu nữa, ngoạm luôn vài miếng thịt ngon lành, chờ bụng bớt rỗng thì mới chậm lại một chút.
Tạ Phỉ chần chừ tính toán xem thịt bên trong có ăn được không, cậu hỏi mượn bà chủ con dao cùng cái chén, đặt hai cái chân thỏ xuống rồi mới bắt đầu ăn.
Năm phút sau, Hạ Lộ gặm xong nửa con thỏ, cầm hai thanh sắt nướng nhẵn bóng, vẻ mặt cảm động nói với Cố Phương Yến: “Anh Cố, cậu chính là ba mẹ tái sinh ra tớ lần nữa.”
Đoạn Nhất Minh cũng ngẩng đầu, giơ tay lên bái Cố Phương Yến hai ba cái: “Ba ba, con trai chúc tết người.”
“Cảm ơn ba Cố đã ban phát ân huệ.” Vưu Sâm hùa theo.
“Mấy người khen quá lời rồi.” Tạ Phỉ ngồi đối diện ba người bọn họ, Cố Phương Yến ngồi cạnh, dáng vẻ bình tĩnh không một gợn sóng.
“Lẽ nào cậu không cảm động sao?” Hạ Lộ hỏi lại.
Có người ngoài miệng bảo mình đã ăn no, trong lòng thật ra vẫn ngấm ngầm thèm thuồng nhìn chằm chằm đồ ăn của người khác.
Tại Phỉ ngại cầm thẳng hai cái cây sắt lên gặm trông không đẹp, cắt hết thịt thỏ xong thì bỏ vào chén, không chỉ vậy mà bên cạnh còn có chén nước sốt để chấm ăn. Cậu phát hiện ánh mắt của Hạ Lộ, cảnh giác di chuyển cái chén trên mặt đất, nói:
“Tớ đã sớm cảm động rồi.”
“Cảm động như thế nào? Phương thức bày tỏ sự xúc động tiêu chuẩn nhất chính là lấy thân đền đáp, cậu…”
Hạ Lộ nhoẻn cười một cái không có chút ý tốt nào, nhưng mới nói được nửa đã bị Cố Phương Yến trừng mắt một cái. Nụ cười trên mặt cậu ta lập tức biến thành hương vị khác. Hạ Lộ lập tức câm miệng, quay đầu sang thòm thèm thịt của Đoạn Nhất Minh.
Mọi người đều ăn xong, mua chút nước ở Nông Gia Nhạc rồi mới tiếp tục lên đường.
Sau khi ăn xong thì bệnh lười của Tạ Phỉ lại tái phát, cậu bám vào đuôi của đội ngũ, như một chiếc xe cũ không tra dầu, làm biếng tiến lên, bộ dạng chậm chạp.
Ánh nắng xuyên qua từng khe hở giữa những tán lá rừng, bị làn gió xoay quanh thổi lóe nhẹ lên. Tạ Phỉ đưa tay chặn tia nắng vừa chiếu xuống, bóng cậu hiện ra trên mặt đất.
Cố Phương Yến phát hiện người này có xu thế sắp tụt lai phía sau, hắn thả chậm bước chân, dần dần cùng sánh vai với cậu. Ngay sau đó, hắn nghe thấy người này lên tiếng:
“Em trai Cố.”
“Hửm?” Cố Phương Yến phát ra một tiếng bằng giọng mũi.
Tạ Phỉ thuận thế vươn tay ra, duỗi cái eo thon dài rồi quay mặt nhìn hắn, ngạc nhiên hỏi: “Cậu cũng đi không nổi sao? Muốn tớ đẩy cậu không?”
“Tản bộ sau khi ăn.” Hắn đáp.
“Thật ra là ăn no quá đi không nổi đúng không?” Tạ Phỉ cong mắt cười rộ lên, ánh mắt đầy giảo hoạt, “Có gì đâu mà ngượng ngùng không nói được? Nói ra cũng không chê cười cậu. Nói đi, tớ chỉ biết…”
Tạ Phỉ chưa nói xong nửa câu cuối cùng, nhưng thay vào đó dùng hành động để thể hiện —- tay cậu siết thành nắm đấm, bước một bước dài nhảy ra xa.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu đã bị người ta nắm trong tay — cổ áo số phận.
Cố Phương Yến không dùng nhiều lực, khoảng cách của giữa hai người cũng chẳng xa, nhưng cậu lại bộc lộ khả năng diễn xuất, ngảng cổ rồi thảm thiết kêu lên: “Aaaa!”
“Chỉ biết bỏ tớ lại?” Hắn buông tay ra, nói nốt phần còn lại trong câu Tạ Phỉ, ngữ khí lạnh căm.
Tạ Phỉ bóp bóp cổ rồi xoay người, tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Sao có thể! Bệ hạ hiểu nhầm rồi, thần tuyệt tối không bao giờ làm ra việc như vậy!
“Vậy cậu chạy làm gì?” Cố Phương Yến liếc cậu một cái.
“Chạy cho tiêu cơm thôi.” Tạ Phỉ hợp tình hợp lý nói.
Cố Phương Yến: …
Lộn xộn một hồi, Tạ Phỉ lười chạy về phía trước, thành thật cùng Cố Phương Yến tản bộ.
Bọn họ đang đi trên một con đường lẫn lộn giữa người và xe. Không lâu sau, một chiếc xe từ phía sau phóng lên, nhanh chóng vượt mặt bọn họ, quẹo vào một góc rồi biến mất.
“Này, những người khác đều lái xe lên núi chơi, có mỗi chúng ta đi bộ, trông ngu ngốc quá.” Tạ Phỉ ngậm ngùi lên tiếng.
Một tiếng sau, Tạ Phỉ lại thấy chiếc xe kia dừng ở ven đường, bên trong không có người.
Cố Phương Yến đi bên cạnh cậu, thong thả cười, chỉ về phía trước nói: “Đường cho xe chỉ đến đây thôi, muốn đi tiếp thì chỉ có thể đi bộ. Giờ cậu còn cảm thấy chúng ta ngu ngốc không?”
Tạ Phỉ cảm thấy mình đang bị xem thường, nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm nhẹ vào lòng bàn tay kia, cố gắng biện minh: “Cậu bỏ qua một chuyện rồi, còn có thể tham quan bằng cáp treo.”
“Hình như ở kia có cái miếu?” Vưu Sâm đi phía trước đột nhiên la to.
Theo thời gian trôi qua, sức của đoàn người đi trước cũng bị tiêu hao kha khá, hai cái đuôi là “xe cũ” phía sau nhanh chóng nhập bọn thành công. Sáu người cùng nhau đi về phía trước, Tạ Phỉ nghe thấy những lời này, ngẩng đầu nhìn theo hướng Vưu Sâm chỉ.
Ngọn núi rất cao, mùa thu nhiều lá vàng rơi, lộ ra góc một ngôi chùa trang nghiêm. Hiện tại trời đã chạng vạng, ánh tà dương chiếu rọi nơi mái ngói như đang được phủ lên một lớp vàng nung chảy, hương khói chậm rãi lượn lờ, làn khói làm che mờ bảng treo trên cao làm tên ngôi chùa trở nên khó đọc.
“À, tớ nhớ một trong những điểm nổi bật nhất của danh lam thắng cảnh nơi đây là một ngôi chùa.” Hướng dẫn viên du lịch – bạn Hạ Lộ nhớ đến điều này: “Hình như tên là… chùa Chiêu gì đó á”
“Qua đó vái lạy một cái không?” Đoạn Nhất Minh gợi ý.
Vưu Sâm ngạc nhiên: “Đồng chí nhỏ, không ngờ một học sinh chuyên tự nhiên như cậu lại tin vào mấy cái mê tín đấy.
“Cái này mà mê tín? Phải gọi là “có lòng thành ắt sẽ linh” “có thờ có thiêng có kiêng có lành.” Đoạn Nhất Minh nhún vai, tiện đà đưa tay đè bả vai Ngưu Sâm, đẩy hắn về hướng ngôi chùa.
Ai đời ngờ đâu Trông núi chạy ngựa chết*, thoạt nhìn ban đầu tưởng ngôi chùa không xa lắm mà cả dám đi nửa tiếng mới đến được nơi.
*Trông núi chạy ngựa chết: Nhìn tưởng rất gần, sắp đến được nhưng thật ra vẫn còn cách rất xa.
Trong đó còn có một quãng đường dài lót bằng đá xanh, rong rêu mọc đầy, uốn lượn cong vòng, cực kì khó lết. Em trai Hạ Lộ xém chút nữa đã ngã dập mặt.
Cả đám tìm chỗ nào đó có ghế để ngồi nghỉ chơi chút rồi mới vào chùa Chiêu Huyền.
Tạ Phỉ không quá mặn mà với tôn giáo, xuất phát từ suy nghĩ “đến thì cũng đã đến rồi” nên mua một nén nhang đốt lên. Sau đó cậu bước vào Phật đường, vái từng tượng trông như Bồ tát được cung phụng.
Trong làn gió ngập tràn mùi nhang bị đốt cùng hương tro bụi phiêu du, Tạ Phỉ đi ra bằng cửa nhỏ của sảnh phụ, đến tận hành lang chắn gió rồi hít một hơi thật sâu.
Mấy phút sau, Cố Phương Yến tìm tới. Hắn trông thấy Tạ Phỉ ngồi dưới ánh nắng vàng của những buổi chiều tà, cậu hơi khom lưng, các đốt sống lưng nhô lên dưới lớp áo phông, lộ rõ vẻ mảnh mai và gầy gò.
Cái cảm giác cô độc cùng mỏng manh của cậu mà hắn đã từng bắt gặp trước đây lại được bộc lộ, khiến cho Cố Phương Yến cảm thấy trái tim mình bị ai đó véo mạnh một phát, đau đến khó cất thành lời.
Cố Phương Yến mím môi, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đang rút xăm, muốn đi lắc thử một cái xem sao không?”
“Hả? Được chứ.” Tạ Phỉ quay đầu, nhảy xuống khỏi lan can, phóng nhanh vài bước đến trước mặt Cố Phương Yến, cong mắt hỏi: “Ở đâu?”
“Dẫn cậu đi.” Hắn híp mắt, đưa tay xoa xoa đầu Tạ Phỉ.
Chỗ rút xăm nằm ở lối vào, mỗi lần mười tệ, mặt trên viết “Tâm thành ắt sẽ linh”, mặt dưới thì viết “Hoan nghênh sử dụng Alipay”.
Bọn Vương Sâm Hạ Lộ đều đã rút xong rồi, đang xem thử xăm của nhau bằng biểu cảm vui sướng hoặc ghét bỏ.
Tạ Phỉ móc điện thoại ra quét mã trả tiền rồi bước lên phía trước lắc hộp gỗ.
Xăm của cậu rớt ra từ cái lỗ.
Mở ra liền thấy____
Đại hung.
… Vận may tốt dễ sợ.
Tạ Phỉ ngẩng đầu nhìn trời, nét mặt vô cảm.
Sau đó thì bị Cố Phương Yến xoa đầu cái nữa.
“Cậu đang cười nhạo tớ.” Cậu nói nhỏ.
“Không có.” Giọng hắn nhẹ nhàng, đem xăm của mình đưa đến dâng cho Tạ Phỉ: “Tặng cậu.”
Tạ Phỉ hừ nhẹ rồi nhận xăm “Đại cát” của Cố Phương Yến, nhét cái “Đại hung” của mình vào tay hắn, sau đó theo hắn ra khỏi chùa.
Dựa theo kế hoạch, bọn họ sẽ leo lên đ ỉnh núi trước khi mặt trời lặn, ăn dê nướng nguyên con mà được đánh giá là siêu ngon. Tiếp theo sẽ ngắm sao, chụp ảnh, đợi mấy tiếng rồi đi cáp treo ngắm cảnh xuống núi về khách sạn.
Ban đầu, mọi thứ tiến hành cực kì thuận lợi. Bọn họ tới cửa hàng dê nướng nguyên con đúng giờ, tay nghề các đầu bếp ở đây rất khá nên được mọi người khen ngợi. Nhưng sau khi màn đêm đón lấy chạng vạng, bóng tối trải rộng khắp nơi, không biết các vì sao trên bầu trời bị mấy đám mây từ đâu bay ra che khuất hết.
Ngay cả gió núi thổi cũng bất chợt chuyển lạnh khiến con người ta rùng mình.
“Đờ mờ, sao tự nhiên thời tiết lại thay đổi vậy?”
“Chết tiệt, nói đổi là đổi ngay, dự báo thời tiết bảo lát nữa sẽ mưa đó!”
“Nhanh nhanh nhanh, xuống núi mau, nếu không lát trời mưa đường khó đi lắm!”
Người tới đây ăn dê nướng nguyên con không ít, mọi người đều kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Đám Tạ Phỉ cũng kiểm tra dự báo thời tiết, trên đó đang hiển thị cảnh báo bão màu cam. Không cần bàn qua cãi lại chuyện này, thanh toán xong họ lập tức rời đi, tránh cho lát nữa trời mưa đường núi trơn trượt, lỡ xảy ra vấn đề gì nữa.
Nhưng tất nhiên vận may của họ không tốt, còn chưa kịp đặt chân đến chỗ xe cáp ngắm cảnh thì một cơn mưa to ập xuống đầu, còn tặng kèm sấm chớp giật đùng đùng.
Tình cờ chùa Chiêu Huyền cũng ở gần đó, đoàn người chạy nhanh vào chùa, nhìn thấy bồ tát đang đứng sau nến thờ mà lòng chẳng biết nên vui hay nên buồn.
“Lá xăm đó bắt đầu linh nghiệm, Đại hung.” Tạ Phỉ hắt xì một cái: “Đêm nay đừng mong ngắm sao, ngắm sấm chớp đỡ đi.”
Người ghé chùa Chiêu Huyền để trú mưa không ít, trước chùa có đoạn sườn núi hiểm trở, trời mưa chả ai dám dầm mưa đi. Người có kinh nghiệm gọi cho nhân viên công tác tìm kiếm trợ giúp, nhận được câu trả lời liền thông báo với mọi người:
“Xe không lên được, cáp treo ngắm cảnh trên trạm chạy trong mưa bão sẽ nguy hiểm. Đài khí tượng dự báo sẽ có mưa đến tận hai ba giờ sáng, mà mưa tạnh thì vẫn còn đọng lại nước trên mặt đường, hơn nữa con đường phía trước vẫn chưa thể đi ngay. Thế nên đêm nay chúng ta chỉ có cách ngủ lại chỗ này!
“Các nhân viên đã liên hệ với chùa, đợi lát nữa họ sẽ gửi cho chúng ta túi ngủ, lều và nước nóng!”
Không lâu sau, điện thoại Tạ Phỉ nhận được tin nhắn không khác lắm. Danh lam thắng cảnh đã thông báo rằng nếu bạn đang mắc kẹt trên đỉnh núi, hãy tới chùa Chiêu Huyền, đừng cố xuống núi giữa trời mưa.
Cơn mưa lớn đột ngột này trút xuống khiến cả núi tối đen như mực, tia sét ánh lên dữ tợn trong không trung. Trông về phía màn mưa cũng không thể nhìn rõ vật cách đó hai, ba thước, tầm nhìn tương đối hẹp.
Tầm hai mươi phút trôi qua, trụ trì chùa tổ chức cho các nhà sư đốt một nồi canh gừng lớn rồi mang phát cho mọi người. Tạ Phỉ, Vưu sâm cùng em trai Hạ Lộ đi lấy canh, khi họ quay lại thì ba Alpha còn lại đã nhận lều và túi ngủ.
“Có một tin tốt và một tin xấu.” Hạ Lộ.
“Nói cùng lúc.” Tạ Phỉ đưa canh gừng cho Cố Phương Yến.
Hạ Lộ: “Chúng ta có sáu cái túi ngủ, nhưng chỉ có ba cái lều.”
Điều này cũng hợp lý. Người trú mưa ở đây đang không ngừng tăng lên, nơi danh lam thắng cảnh lẫn chùa miếu cũng chả phải chỗ chuyên bán lều, họ phát được ba cái là đã tốt lắm rồi.
“Chia như thế nào đây?” Vưu Sâm hỏi.
Hạ Lộ: “Phân theo giới tính, Vưu Sâm và Hạ Vũ đều là beta thì ngủ cùng một lều. Tớ và thằng chó Đoạn đều là Alpha, đôi ta sẽ ngủ cùng nhau, tiếp theo là…
Sau đó cậu liền mắc kẹt.
Phân chia như vậy thì còn thừa một Alpha và một Omega, Cố Phương Yến và Tạ Phỉ.
“Chia bằng giới tính không đúng.” Hạ Lộ lắc đầu, “Hay là tớ ngủ cùng Hạ Vũ, thằng chó Đoạn ngủ với anh Cố, Tiểu Tạ và Vưu Sâm…”
Cố Phương Yến ngắt lời cậu ta, thấp giọng phân chia: “Cậu và Đoạn Nhất Minh, Vưu Sâm và Hạ Vũ, Tạ Phỉ ngủ một mình.”
“Vậy còn cậu?” Tạ Phỉ ngước mắt lên, nhìn thấu kế hoạch của hắn ngay lập tức:” Cậu tính ngồi thiền trên bồ đoàn để tu tiên à?
“Cái này gọi là gác đêm.” Cố Phương Yến phản bác.
Tạ Phỉ không nói nên lời mà chỉ nhìn hắn trong chốc lát, tiếp theo buông tiếng thở dài: “Nếu cậu không ngại thì ngủ chung lều với tớ đi. Dù sao cũng là ngủ trong túi ngủ, chắc là đủ không gian.”