Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai?

Chương 27: C27: Chương 27




Ngồi đối diện Tạ Phỉ là một nam Alpha, dáng vẻ nhìn qua cũng tạm được, lúc cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền.

Là kểu đáng yêu như cún con.

Cố Phương Yến nhớ tới chuyện Tạ Phỉ thích gọi mình là em trai nhỏ, chân mày không khỏi hơi nhướng lên.

Cũng là vào lúc này, di động Tạ Phỉ truyền ra tiếng cụp tích tích, mã hai chiều quét thành công.

“Anh trai nhỏ, anh tên là gì vậy? Em tên là…” Alpha đáng yêu như cún con kia lại hỏi, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn một chút, đầu cũng hướng càng gần tới chỗ Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ hạ thấp điện thoại di động, ngón tay chọc màn hình, đang muốn trả lời thì một bàn tay đột nhiên duỗi tới lấy đi di động của cậu.

Ngay sau đó, đỉnh đầu vang lên một thanh âm lạnh như băng:

“Đi thôi.”

Tạ Phỉ nghiêng đầu qua, hơi nâng lên. Dưới ánh đèn vàng của tiệm thịt nướng cặp mắt đào hoa long lanh ánh nước, đen bóng trong suốt. Cậu nhìn chằm chằm Cố Phương Yến một lát, rồi nhẹ giọng nói: “Ừm.”

Động tác của cậu tương đối thong thả, phảng phất giảm 0.5 tốc độ, sau khi đứng dậy còn không quên lấy cặp sách.

Chỉ là vừa mới đi theo Cố Phương Yến được hai bước lại chợt dừng lại, quay đầu nói với Alpha đáng yêu như cún nhỏ kia một câu “tạm biệt”.

Cố Phương Yến: “… ”

Cố Phương Yến không nhịn được: “Có phải cậu còn cảm thấy mình rất lễ phép?”

Tạ Phỉ gật đầu.

Cố Phương Yến mặt vô biểu tình vòng ra đằng sau Tạ Phỉ, để cậu đi trước mình. Tạ Phỉ cũng ngoan, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh đi về phía trước.

Nhưng rất nhanh sau đó đã xuất hiện vấn đề, người này vẫn luôn về phía trước, khi bị tường chắn lại đường cũng không biết né. Cậu thử hai lần không đi qua được tựa hồ có chút tức giận, muốn đánh nhau với bức tường kia.

Cố Phương Yến không thể không duỗi tay giúp Tạ Phỉ điều chỉnh phương hướng, cứ thế vòng vèo vài lần, rốt cuộc cũng ra khỏi được cửa tiệm thịt nướng.

Nhóc con này bắt đầu đi dọc theo đường cái, Cố Phương Yến đi phía sau hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

Nửa giây sau, bước chân Tạ Phỉ ngừng lại, ngay sau đó cậu xoay mặt đổi hướng, ngồi xổm bên đường nghịch cây cỏ mọc lên từ khe gạch.

Từ hành vi của con ma men suy ra, có khả năng cậu không muốn về nhà.

Cố Phương Yến mười mấy năm qua lần đầu tiên phải hầu hạ người uống say, giờ phút này cực kỳ không hiểu mạch não của Tạ Phỉ.

“Cậu còn định chơi?” Cố Phương Yến đi qua.

Tạ Phỉ ông nói gà bà nói vịt, hỏi hắn: “Cậu nghe hát không?”

Nhạc nền ở cửa hàng bên đường là Flamingo của Kenshi Yonezu, hỏi xong căn bản không đợi Cố Phương Yến trả lời, Tạ Phỉ đã bắt đầu tự mình ngâm nga theo giai điệu.

Cậu hát thật nghiêm túc, âm sắc trong trẻo, cây cỏ trong tay đung đưa theo nhịp.

Cố Phương Yến đứng bên cạnh cậu, vừa nghe cậu hát vừa lên WeChat hỏi Vưu Sâm địa chỉ nhà Tạ Phỉ.

Bên kia trả lời rằng cậu ta chỉ biết tiểu khu hiện tại Tạ Phỉ đang ở, nhưng không rõ ràng lắm cụ thể ở đâu.

Cố Phương Yến nhấp môi dưới, nhìn về phía di động của Tạ Phỉ trong tay mình. lựa chọn phương án B, gọi điện cho người nhà của nhóc con này.

“Đưa tay lại đây, mở khóa.” Cố Phương Yến cong lưng, thấp giọng nói.

Tạ Phỉ đưa tay phải qua, Cố Phương Yến cầm lấy ngón cái của cậu ấn vào mở khoá vân tay, nhưng trên màn hình hiển thị —— “Thử lại một lần”.

Mật mã không đúng.

Cố Phương Yến lại cầm ngón tay khác của Tạ Phỉ thử một lần, vẫn không mở được.

“Sao cậu lại ngốc như vậy chứ?” Tạ Phỉ cười khúc khích, rút tay phải về, đổi thành đặt ngón áp út tay trái lên.

Ngay sau đó, màn hình nhảy ra giao diện trang chủ, mở khoá vân tay thành công.

“Khả năng chỉ có mỗi mình cậu dùng ngón áp út.” Thanh âm Cố Phương Yến lạnh như băng.

Tạ Phỉ quơ cây cỏ trong tay: “Như vậy tốt mà, người bình thường sẽ đoán không ra, không cần lo lắng về sau có đối tượng kết giao, lúc ngủ bị người ta cầm ngón cái ấn mở khóa kiểm tra điện thoại.”

“……” Cố Phương Yến nhàn nhạt, “Cậu còn rất phòng bị.”

“Vậy thì không phải.” Tạ Phỉ ngẩng ngẩng đầu, ngữ khí nghe còn có chút kiêu ngạo.

… Quả nhiên say đến không rõ.


Cố Phương Yến liếc mắt nhìn Tạ Phỉ một cái thật sâu rồi cúi đầu nhanh chóng kiểm tra danh bạ, cậu lưu đều là tên họ, không có xưng hô. Thế nhưng tìm từ đầu đến cuối mà lại không tìm được một người nào họ Tạ.

Có chút kỳ quái. Cố Phương Yến nghi hoặc mà nhướng mày, hỏi cậu: “Ba mẹ cậu tên là gì?”

Tạ Phỉ không nói, cậu nắm nắm cỏ trong tay, ném người ta vào cống thoát nước, sau đó hát theo bài hát mới của cửa hàng đối diện rồi đứng dậy đi về phía đường cái đối diện.

Cố Phương Yến nhanh chân chạy qua giữ chặt cậu, “Muốn làm gì?”

Tạ Phỉ giơ tay chỉ một hướng, Cố Phương Yến nhìn theo, chỗ đó có một cửa hàng bánh kem.

“Ăn bánh kem?” Cố Phương Yến rũ mắt nhìn Tạ Phỉ.

Cậu gật gật đầu: “Ừ.”

Cố Phương Yến hất hất cằm về hướng vạch sang đường: “Chạy ngang đường xe đụng thì sao.”

Tạ Phỉ: “Quá xa, phiền toái.”

Cố Phương Yến: “Vậy cậu đừng ăn.”

“A.” Tạ Phỉ cười lạnh một tiếng, nhưng giây tiếp theo mặt lại xụ xuống, nói “Được rồi.”

Nói xong cậu đổi phương hướng, đi tới bên cột đèn xanh đèn đỏ. Bước chân chậm rì rì không tình nguyện, phảng phất như không phải đang đi tới cửa hàng bánh kem mà là đang chuẩn bị lên pháp trường. Cố Phương Yến nhìn thấy vừa cạn lời lại bất đắc dĩ.

Lúc chờ đèn xanh, Cố Phương Yến sợ người này đột nhiên mất kiên nhẫn nên túm lấy cổ tay của cậu.

Tạ Phỉ thử hất một cái không hất ra đành cúi đầu thở dài một tiếng.

“Than thở cái gì?” Cố Phương Yến ngạc nhiên với cảm xúc biến hoá của người này sau khi say rượu.

“Cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, mà còn không biết tự mình sang đường?” Tạ Phỉ cau mày, đánh giá Cố Phương Yến từ trên xuống dưới, trong lời nói toàn là ghét bỏ.

Cố Phương Yến: “…”

So với ban ngày, buổi tối càng thêm oi bức, ngay cả ve cũng không kêu nổi, hàng cây bên đường biến mất ở trong bóng đêm, không có một ngọn gió nào thổi tới để chúng được lay động.

Bảng hiệu của cửa hàng bánh kem trên con đường tràn ngập quán ăn xào nấu dầu mỡ này có vẻ nổi bật hơn bình thường. Mặt tiền cửa hàng rộng mở, chia ra hai khu để bánh mì và bánh kem. Còn bán kèm cafe nữa.

Sau khi Tạ Phỉ tiến vào liền đi thẳng đến chỗ tủ kính để bánh kem. Bánh bên trong còn lại không nhiều lắm, tầng trên rải rác một hàng mấy miếng bánh được cắt thành khối, tầng dưới bày một cái bánh kem xoài, một cái chocolate mousse, còn có một cái có tạo hình độc đáo, bánh kem hình nồi nước lẩu.

Tạ Phỉ ngó trái ngó phải, không biết nên chọn cái nào. Lúc nhân viên cửa hàng đi tới giới thiệu, cậu “Ồ” một tiếng “Ừ” một tiếng đáp lại. Tại cậu uống rượu xong mặt đều không đổi sắc, căn bản nhìn không ra là đã say rồi, chỉ có mỗi giọng nói là mềm hơn bình thường một chút.

Cố Phương Yến dựa vào cửa, lo không nổi tên này bèn hỏi Vưu Sâm có biết cha mẹ tên nhóc này tên gì không.

Lần này, trên màn hình hiển thị “Đối phương đang nhập” đến vài phút mới thấy tin trả lời: “Mẹ cậu ấy đã mất từ rất sớm, tên của ba thì cậu ấy không nói với tớ. Cậu ấy say rồi hả? Cậu có thể chăm sóc cậu ấy thêm một lát nữa được không? Chờ tan tiết tự học buổi tối tớ tới đón cậu ấy về.”

“Mang về nhà cậu?” Cố Phương Yến hỏi.

Vưu Sâm: “Đúng vậy, ba mẹ tớ đều quen thuộc với cậu ấy.”

Cố Phương Yến nhăn mày.

Cho dù quan hệ giữa Tạ Phỉ và Vưu Sâm rất tốt, cho dù ở xã hội hiện giờ, phần lớn Beta sẽ lựa chọn kết đôi cùng Beta hoặc Alpha, nhưng giới tính của hai người trước sau vẫn khác biệt.

Giao Tạ Phỉ cho những người khác phái… Cố Phương Yến làm không được.

Hắn nhìn đôi mắt đang còn rối rắm của Tạ Phỉ, cúi đầu đánh chữ gửi đi: “Cậu đi học đi, để tôi chăm sóc cho cậu ấy.”

Sau đó ấn khóa màn hình di động, đi qua đi nói với nhân viên cửa hàng: “Đều được.”

Vẻ mặt cô nhân viên không thể tin nổi: “Lấy cả sao?”

“Ừ.” Cố Phương Yến chỉ cái bánh hình nồi nước lẩu bị Tạ Phỉ nhìn chằm chằm lâu nhất, đọc địa chỉ cho nhân viên cửa hàng. “Hiện tại gói cái này lại trước, còn lại đưa đến…”

Một phút đồng hồ sau, Tạ Phỉ xách theo một hộp bánh kem đi ra khỏi cửa hàng, đang muốn chọn bừa một phương hướng để đi thì bị Cố Phương Yến túm tay, dẫn đi theo một hướng khác.

“Đi đâu vậy?” Tạ Phỉ hỏi bằng giọng nhỏ xíu.

Cố Phương Yến đáp: “Về nhà cắt bánh kem cho cậu.”

“Nhà” này đương nhiên là chỗ của Cố Phương Yến, ở ngay tiểu khu bên cạnh trường, đi bộ 10 tới phút liền đến.

Hai phòng ngủ một phòng khách, hắn ở một mình, định kỳ sẽ có một dì lại đây quét tước làm vệ sinh. Trong nhà trang hoàng theo phong cách hiện đại gọn gàng, nội thất và đồ trang trí trong nhà đều là kết hợp giữa màu trắng đen và xám lạnh lẽo, vô cùng phù hợp với cái kiểu khí chất quạnh quẽ của Cố Phương Yến.

Nơi này của hắn không thường hay có khách, đôi dép lê trên chân Tạ Phỉ trên cũng là mới tinh.


Tạ Phỉ ôm hộp bánh kem đứng dưới ánh đèn sáng ngời, đáy mắt nổi lên một chút mờ mịt.

Cố Phương Yến dắt cậu đến trước sofa, bỏ bánh kem trong ngực cậu lên bàn trà. Tiếp theo hắn đè lại hai vai Tạ Phỉ để cậu ngồi xuống rồi mới thấp giọng bảo: “Trước tiên ngồi một lát đã, tôi đi làm nước mật ong cho cậu.”

“Ồ.” Tạ Phỉ rũ mắt.

Mật ong mua lúc trên đường về. Phòng bếp ở chỗ này của Cố Phương Yến sạch sẽ đến mức chẳng khác gì nhà mẫu. Gạo và mì hay lương thực gì cũng không có, dầu muối tương dấm cũng hoàn toàn không.

Hắn lấy nửa ly nước ấm từ máy lọc nước, đang mở bình mật ong chợt nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt từ phía sau.

Tạ Phỉ ôm hộp bánh kem tiến lại, hơi ngẩng mặt, đôi mắt đen nhánh lộ ra một chút bất an.

Trái tim Cố Phương Yến cảm thấy ngứa ngáy giống như bị lông chim cào một cái, động tác trên tay cũng ngừng lại theo. Tạ Phỉ dịch đến bên cạnh hắn, nhìn hắn một cái, tiện đà rũ mắt thấy được ly nước và bình mật ong trên bàn, nói: “Tớ qua đây trông đồ.”

Lời này chọc Cố Phương Yến cười thành tiếng.

Hắn tiếp tục động tác vừa rồi, mở bình mật ong múc một muỗng vào ly nước.

Mật ong vàng óng chìm vào mặt nước, sau khi khuấy nhanh chóng được hòa tan. Cố Phương Yến đưa nó cho Tạ Phỉ, người này lại nhìn chằm chằm phần nắp trong suốt của hộp bánh kem nói: “Tớ có thể nấu nó lên được không?”

Hộp bánh kem màu đỏ tươi sáng bóng, để hình ảnh thêm sinh động, còn vẽ mấy quả ớt cay và vài miếng hương liệu, mới nhìn qua thật sự không quá khác biệt so với một nồi nước lẩu thật sự.

Lúc này Cố Phương Yến rốt cuộc cũng hiểu rõ lý do tại sao lúc ở trong tiệm bánh Tạ Phỉ nhìn cái bánh kem này chằm chằm. Con ma men này đến giờ vẫn chưa từ bỏ việc ăn lẩu.

“Không thể.” Hắn nói một cách bất đắc dĩ.

Tạ Phỉ đi sang bên cạnh hai bước, kéo xa khoảng cách với Cố Phương Yến, nhỏ giọng nói: “Tớ sẽ nấu một nồi thịt bò cay xé lưỡi và một chậu đậu phụ thật to, không cho cậu ăn.”

“Không có thịt bò cay xé lưỡi hay đậu phụ đâu, chỉ có nước mật ong.” Cố Phương Yến đi theo qua.

“Keo kiệt.” Tạ Phỉ nhăn mũi.

“Đúng vậy, tôi keo kiệt.” Cố Phương Yến dùng ly nước chạm chạm vào sườn mặt Tạ Phỉ, “Uống nước.”

Tạ Phỉ không tình nguyện tìm đủ mọi cách trốn, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Cố Phương Yến đành thành thành thật thật nhận lấy cái ly, ngồi lên sô pha uống nước.

Những cái bánh kem còn lại đều đã được giao đến bầy đầy chật kín bàn ăn. Cố Phương Yến hỏi cậu muốn ăn cái nào, Tạ Phỉ nói cái nào cũng được, vì thế hắn cắt một miếng mousse dâu tây cho cậu.

Thực tế chứng minh đại khái người này chỉ là miệng có chút thèm, ăn hai miếng liền đẩy ra không để ý tới nữa. Cậu ôm cái gối ôm vào trong lòng ngực, ngồi khoanh chân đần người nhìn chằm chằm phía trước.

Di động đặt ở trên đùi cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng vang lên, không ai gọi điện thoại tới hỏi vì sao cậu lại chưa trở về, lúc nào mới về nhà.

Cố Phương Yến nhìn thời gian, gần 10 giờ rồi. Nhớ tới lời nói lúc trước của Vưu Sâm trong lòng hắn ẩn ẩn có chút suy đoán. Hắn đi đến trước mặt Tạ Phỉ, khom lưng nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu rồi thấp giọng hỏi: “Mệt không?”

Tạ Phỉ “Ừ” một tiếng.

“Đưa cậu đi ngủ nhé?” Cố Phương Yến chỉ chỉ hướng phòng cho khách.

Lại thấy Tạ Phỉ dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc nhìn hắn một cái, bảo: “Phải tắm rửa trước đã.”

Không nghĩ tới người này còn rất chú ý quy trình.

Cố Phương Yến đánh giá cậu từ trên xuống dưới, rất là nghi ngờ hỏi lại: “Tự cậu có thể tắm chứ?”

Tạ Phỉ sâu kín mà rằng: “Tớ đã 18 tuổi rồi.” Ngụ ý chính là mình không phải là đứa trẻ ba tuổi, vì sao lại không làm được.

Được rồi.

Lúc này đổi thành Cố Phương Yến gật đầu.

Hắn đưa cho Tạ Phỉ khăn lông và bàn chải đánh răng mới, lại cầm một bộ áo ngủ.

Tạ Phỉ lẽo đẽo phía sau hắn chẳng khác gì một cái đuôi. Mặt trái viết chữ “Giám”, mặt phải viết “sát”. Bất an lập lòe ở đáy mắt bị che dấu khá tốt.

Tên nhóc này ôm đồ đi tới nhà vệ sinh, lúc đến trước cửa đột nhiên lại xoay người, nhét vật gì đó vào tay Cố Phương Yến.

Là di động của cậu.

“Đây là quà tớ tặng cho cậu.” Tạ Phỉ trịnh trọng nói, “Hôm nay cảm ơn cậu, cậu là một người tốt.”

Cố Phương Yến đơ mặt tiếp nhận, giây tiếp theo liền nghe thấy điện thoại truyền đến âm báo pin yếu.


Hắn: “…”

Cố Phương Yến trở về phòng, giúp Tạ Phỉ sạc pin điện thoại.

Trong nhà tắm truyền đến tiếng nước xôn xao, không lâu sau lại vang lên một tiếng hát ầm ĩ. Tạ Phỉ hát một ca khúc khá nổi tiếng một thời.

Đoạn đầu tiết tấu khá nhanh mang chút hương vị dân tộc, nhưng càng về sau nghe vào bất chợt làm người cảm thấy tịch mịch cùng cô độc, còn ẩn ẩn lộ ra một chút điên cuồng.

Lời bài hát là tiếng Nhật, trước đó Cố Phương Yến chưa từng nghe qua, từ có thể nghe hiểu chỉ có một, nhưng không phân biệt được là “flamingo” hay là “flamenco”.

Hắn ngồi một lát ở bàn sách nghe Tạ Phỉ hát, rút ra một quyển sách từ trên kệ rồi đứng dậy đi tới phòng khách.

Dần dần, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy róc rách. Tạ Phỉ tắm giặt cũng thật quá lâu, Cố Phương Yến không biết bởi vì sau khi uống rượu động tác và tư duy đều thong thả chậm rãi hay là vốn dĩ cậu đã có thói quen tắm lâu như vậy..

Sách trong tay hắn lật được thêm vài tờ, Tạ Phỉ rốt cuộc mới ra.

Người này dẫm lên dép lê lạch cạch lạch cạch đi vào phòng khách, tóc ướt hỗn độn, bọt nước chảy xuống theo sườn mặt, rơi trên mặt đất, thấm vào cổ áo đang mở rộng, lăn xuống tiến vào chỗ hõm xương quai xanh.

Đèn trần phòng khách sáng ngời, làn da cậu trong suốt, Cố Phương Yến nhìn cậu một cái, ánh mắt vừa chạm tới đã vội thu về.

“Em trai à!” Tạ Phỉ bất mãn với ánh mắt né tránh của người này, đề cao âm lượng, hung hăng gọi.

Áo ngủ trên người cậu là của Cố Phương Yến. Cố Phương Yến vốn cao hơn Tạ Phỉ, thêm vào chuyện thể trạng của Alpha và Omega luôn có sự khác biệt. Tạ Phỉ mặc một thân quần áo này giống như đứa nhỏ trộm mặc quần áo của người lớn vậy. Đôi bàn tay bị giấu trong tay áo, ống quần còn dài qua chân một đoạn.

Tạ Phỉ vô cùng bất mãn, vung tay áo trừng mắt nhìn Cố Phương Yến, mặt vô biểu tình nói: “Rộng.”

Xem ra tắm rửa một cái vẫn chưa tỉnh được rượu, nếu không căn bản sẽ không chạy tới trước mặt hắn hờn dỗi loại chuyện này.

Đáy mắt Cố Phương Yến xẹt qua một tia ý cười không rõ, khép lại sách trong tay, đứng dậy đi đến dìu cậu. “Ngồi xuống trước đi.”

“Ừm.” Tạ Phỉ ngồi xuống gần đấy, lưng thẳng tắp, tay đặt lên hai đầu gối, tư thế đoan chính bất ngờ.

“Nâng tay lên.” Cố Phương Yến nói.

Tạ Phỉ nghe lời làm theo, giơ tay trái lên, sau đó là tay phải, Cố Phương Yến giúp cậu xắn tay áo lên một chút.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Cố Phương Yến hầu hạ người khác, Tạ Phỉ cũng là người đầu tiên hợp tình hợp lý khiến hắn phải hầu hạ trong cuộc đời này. Cố Phương Yến nhướng mày, thấp giọng nói: “Cậu mới là bệ hạ đúng không?”

Con ma men Tạ Phỉ nghe thấy lời này liền lập tức nhập diễn, nhìn chằm chằm Cố Phương Yến vài giây rồi mới khẳng định mà gật gật đầu: “Hầu hạ thật không tồi, sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.”

Cố Phương Yến hừ nhẹ một cái, giúp cậu xắn cả hai tay áo xong. Ngay sau đó Tạ Phỉ rất tự nhiên mà nhấc chân lên.

“Ngài còn rất tự giác.” Cố Phương Yến lùi lại một chút, khom lưng cúi thấp xuống.

Ai ngờ tên nhóc này thế nhưng ghét bỏ việc phải nhấc chân quá mỏi, nghiêng chân một chút gác hẳn lên tay Cố Phương Yến.

Cố Phương Yến giương mắt nhìn cậu, vẻ mặt người này lại tỏ ra không kiên nhẫn, thúc giục hắn nhanh lên.

Nhiệt độ cơ thể Tạ Phỉ luôn luôn thấp hơn người bình thường một chút, nhưng mới vừa tắm rửa xong sẽ còn vương lại một chút ấm áp. Một đoạn cổ chân ấm áp dừng trong tay Cố Phương Yến, hình dáng cốt cách rõ ràng dị thường, cậu còn không an phận, thường thường xoay chân lộn xộn một chút.

Người này mặc quần áo của hắn, dùng sữa tắm của hắn, ngồi trên sô pha của hắn, ánh mắt đen nhánh từ trên cao nhìn xuống hắn, nói năng lung tung làm xằng làm bậy.

Cố Phương Yến mím môi, bỗng nhiên liền cảm thấy có chút khô nóng.

Hắn dời tầm mắt, thả chân Tạ Phỉ lại mặt đất, thanh âm thực trầm, lộ ra chút kìm nén: “Cậu là một Omega, đừng tùy tiện làm như vậy.”

Tạ Phỉ trừng hắn: “Nô tài lớn mật!”

Nhóc con này lại nâng chân lên, Cố Phương Yến đấu tranh tâm lý giúp cậu sửa sang lại ống quần, sau khi đứng dậy “Chậc” một tiếng: “Vừa nãy không phải còn rất nghe lời sao?”

“Nói năng cuồng vọng.” Tạ Phỉ cười lạnh.

Cố Phương Yến: “Đừng diễn.”

Tạ Phỉ lại cười lạnh một tiếng, đứng lên đẩy Cố Phương Yến, vừa đi vừa nói chuyện: “Trẫm đi ngủ.”

“Quay lại.” Cố Phương Yến gọi cậu lại.

“Làm gì?” Tạ Phỉ quay đầu.

Cố Phương Yến: “Sấy tóc.”

Nghe thấy lời này, Tạ Phỉ giơ tay sờ đầu cảm nhận một lúc mới phát hiện tóc còn ướt. Cậu lại biến trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, “Ồ” một tiếng, ngồi trở lại. Vẫn ngồi tư thế nghiêm chỉnh như cũ, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Cố Phương Yến, vừa chờ mong lại thúc giục.

Cố Phương Yến nói với cậu một tiếng “Chờ”rồi đi tới phòng tắm lấy máy sấy.

Ai ngờ quay người lại đã thấy người kia lại chạy theo.

“Trở về ngồi đi.” Cố Phương Yến đẩy cậu về phòng khách.

“Được.” Giọng Tạ Phỉ thấp thấp.

Lần này cậu chọn tư thế ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía Cố Phương Yến chỉ để lại cái cái ót.

Chất tóc của Tạ Phỉ khá tốt, mềm mượt lại đen bóng. Cố Phương Yến xoa nhẹ hai cái, mở máy sấy lên.

Tóc của nam sinh không dài, không bao lâu đã khô, Tạ Phỉ bị gió nóng thổi một lúc, đầu rũ xuống nhoài về phía trước, cái gáy lộ ra không xót gì, vừa trắng nõn lại tinh tế.


“Tạ Phỉ.” Cố Phương Yến gọi cậu một tiếng.

“Hả?” Tạ Phỉ quay đầu lại, mắt mở được có một nửa, vẻ mặt mê mang.

Cố Phương Yến rũ mắt: “Không cần không có tâm phòng bị như vậy.”

Tạ Phỉ mềm như bông một “ừ” một tiếng, tiếp theo lại nói, “Phải gọi bệ hạ.”

“Được rồi, sấy tóc xong rồi bệ hạ, đi ngủ đi.” Cố Phương Yến tắt máy sấy rồi đặt xuống, kéo nhẹ tóc trên đỉnh đầu Tạ Phỉ, hất hất cằm chỉ hướng phòng cho khách.

“Đa tạ ái phi.” Tạ Phỉ đứng lên, đầy mặt buồn ngủ, gục xuống mí mắt thấp giọng nói.

Cậu mới mười bảy, mười tám tuổi, dáng vẻ môi hồng răng trắng, trong mắt có mê mang lại ngây thơ, nếu nói cậu là hoàng đế, có lẽ chính là cái loại trẻ người non dạ không cách nào tự mình chấp chính. Là tiểu hoàng đế mọi chuyện đều phải nghe theo Nhiếp Chính Vương.

Nghĩ đến đây, Cố Phương Yến cong môi dưới, “Để thần tiễn bệ hạ.”

Cố Phương Yến dẫn Tạ Phỉ tới phòng cho khách.

Nơi này tuy rằng không có ai ở qua, nhưng chăn màn gối đệm vẫn đầy đủ hết, dì giúp việc quét tước dọn dẹp theo định kỳ. Cố Phương Yến không theo vào, đứng ở cửa bật sáng đèn trần trong phòng. Ánh đèn vàng chiếu sáng tứ phía. Cố Phương Yến đang định mở miệng dặn dò vài câu thì thấy Tạ Phỉ quay đầu lại, mạnh mẽ mở to hai mắt, nghiêm túc mà nhìn hắn chăm chú.

“Làm sao vậy?” Cố Phương Yến hơi tiến về phía trước một chút.

Tạ Phỉ ho nhẹ một tiếng, xua xua tay bảo: “Ái phi hôm nay không cần lưu lại thị tẩm, trẫm muốn lâm hạnh mỹ nhân mới tuyển.”

Cố Phương Yến: “… ”

Hóa ra nhóc con này là một hoàng đế thích rải tình khắp chốn.”

“Mỹ nhân nào?” Hắn hỏi.

Tạ Phỉ đứng đứng đắn đắn trả lời: “Tây Thi và Vương Chiêu Quân.”

Cậu tưởng rằng mình đang du lịch trong “hẻm núi Vương giả”* chắc? (*Một bản đồ trong game Vương giả vinh diệu)

Cố Phương Yến dựa vào khung cửa nhịn cười, “Đèn có hai cách bật, đầu giường có một chốt mở, điều hòa đang ở 26 độ, thấy nóng hoặc lạnh thì tự mình chỉnh lại nhiệt độ, điều khiển từ xa ở trên tủ đầu giường. Nếu có thiếu gì lại nói cho tôi.”

Sau khi nói xong, nhìn vào mắt Tạ Phỉ, ngữ khí trầm ấm: “Ngủ ngon.”

Thiếu niên xinh đẹp đối diện hắn đứng dưới ánh đèn, ngoài cửa sổ sát đất phía sau là bóng đêm an tĩnh sâu thẳm của thành phố. Thiếu niên hơi ngẩng mặt, nhíu nhíu mày, tựa như đang ở tự hỏi cái gì sau đó lại nhìn về phía Cố Phương Yến, đôi mắt đen bóng trong trẻo: “Cậu cũng ngủ ngon nha.”

Giọng nói mềm như bông, dừng ở trong bóng đêm, nhẹ như thể chỉ cần thổi một cái liền tan.

Đã đã khuya, Cố Phương Yến tới phòng vệ sinh rửa mặt.

Nơi này còn lưu lại hơi nước, hương vị sữa tắm, cùng với mùi đàn hương thanh mát sâu thẳm. Mùi hương kia kỳ thật rất nhạt, lại trêu chọc hắn khắp nơi, hấp dẫn lòng người ngứa ngáy không yên.

Hắn nhanh chóng tắm rửa, cầm lấy máy sấy trên sofa trong phòng khách sấy khô đầu tóc. Sau đó ấn tắt đèn trần lạch cạch rồi trở về phòng ngủ, lên giường, tắt đèn, nhắm mắt.

Cố Phương Yến nằm ngửa ở trên giường, cánh tay đặt lên trán, chậm chạp không có chút buồn ngủ nào.

Qua 12 giờ, 0 giờ ngày hôm sau đã đến, bóng đêm ngoài cửa sổ càng thêm thâm trầm, màn trời đầy mây, mưa đã ấp ủ cả một ngày vẫn không rơi xuống.

Đột nhiên, Cố Phương Yến phát hiện màn hình điện thoại của Tạ Phỉ đang sạc pin vẫn vẫn luôn chớp sáng lập lòe, hình như có tin tức gì đó.

Người nhà Tạ Phỉ rốt cuộc cũng tỉnh ngủ, gọi hỏi tình huống của cậu?

Cố Phương Yến đứng dậy, nhíu mi đi qua vừa cầm điện thoại lên thì thấy, trên màn hình một tin lại một tin Wechat chúc Tạ Phỉ sinh nhật vui vẻ.

0h13, 23 tháng 9.

… sinh nhật Tạ Phỉ?

Khó trách cậu muốn mua bánh kem, hóa ra không phải bỗng nhiên muốn ăn, mà là đã tới lúc ăn bánh sinh nhật rồi.

Cố Phương Yến đưa mắt nhìn về hướng phòng cho khách, nhổ đầu cắm cáp sạc, chậm rãi đi về phía cửa.

Lúc này, trên màn hình nhảy ra mấy tin mới.

Hắn vô tình nhìn trộm người khác gửi tin nhắn cho Tạ Phỉ, nhưng một tin này thật sự là quá bắt mắt.

Tạ Phỉ gần như sẽ không để thêm ghi chú cho người khác, vừa rồi hắn thấy những cái tên trăm ngàn kỳ quái trên màn hình, cái gì mà Tôm hùm đất xào cay, Giản ca đẹp trai nhất vũ trụ, Mày chờ cho ông đây, chỉ có người này là một ngoại lệ, Tạ Phỉ ghi chú liên hệ của người này là —— “Anh”.

Trên màn hình, người “Anh” này nói:

“Sinh nhật vui vẻ nha A Phỉ.”

“Đêm mai 8h tới đón em tan học, chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho em rồi ~”

Anh?

Lúc nãy tìm kiếm danh bạ điện thoại của Tạ Phỉ tìm kiếm thông tin người nhà và phương thức liên hệ không phát hiện thấy cái ghi chú nào như vậy, càng không tìm được người nào khác họ Tạ.

Anh họ sao?

Nhưng nếu nói là anh họ thì có cần đặc biệt ghi chú riêng lại không? Ngay cả Vưu Sâm quen biết từ nhỏ cũng chưa được tên nhóc này ghi chú thêm gì.

Cố Phương Yến liếc nhìn tin nhắn người này gửi tới vài lần, mặt không biểu tình vặn mở cửa.