Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai?

Chương 11: C11: Chương 11




Hai bên bàn học trong khán phòng trực tiếp dựa cửa sổ, Cố Phương Yến ngồi bên cửa sổ, dựa lưng vào ghế, tay trái cầm ở gáy một quyển sách, đặt nghiêng trên bàn, tay phải chuyển bút viết, viết câu được câu không.

Còn chưa tới giờ vào học, đại đa số người trong phòng đều đang nói chuyện trên trời dưới đất hoặc đang chơi đùa, nhưng tất cả đều có ý thức, không ai quấy rầy Cố Phương Yến cả. Cho nên khu vực nhỏ ở quanh chỗ ngồi của Cố Phương Yến trở thành nơi yên tĩnh nhất trong lớp học.

Không ai thích người khác ầm ĩ bên cạnh mình, Tạ Phỉ nhìn chằm chằm cái vị trí không người bên cạnh Cố Phương Yến kia vài giây, hạ một quyết định, ôm sách dịch qua.

Quả nhiên, người trong phòng học thấy hành động này của cậu lại bắt đầu đàm luận sang một chủ đề mới.

Tạ Phỉ nhìn thẳng, lập tức đi đến bên cạnh Cố Phương Yến, gọi hắn một tiếng, hỏi: “Tớ có thể ngồi ở đây được không?”

“Tùy cậu.” Cố Phương Yến hơi cụp mắt.

“Cảm ơn.” Tạ Phỉ đặt sách cẩn thận rồi ngồi xuống, phía trước bọn họ là Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh, là người quen, vì thế cậu hỏi: “Các cậu tới đây khi nào vậy?”

Chỗ ngồi đằng sau bình thường không dễ chiếm, Tạ Phỉ nghĩ muốn tìm hiểu thời gian, tuần sau có thể học theo một chút, tránh đỡ phải xấu hổ lần thứ hai.

Ai ngờ Hạ Lộ lại trả lời:

“Vị trí này ấy hả, đã ước định thành vị trí cố định bình thường của Anh Cố, trừ bỏ cậu ấy không có ai dám ngồi, cũng không ai dám ngồi xuống bên cạnh.”

Tiếp theo người này lại nói: “Dù sao cậu cũng không có bạn cùng nhóm, về sau đều ngồi chỗ này cũng được.”

“……” Tạ Phỉ nghiêm trang cự tuyệt, “Không được, như vậy sẽ tổn hại đến sự trong sạch của anh Cố nhà tụi mình.”

Động tác viết của Cố Phương Yến đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Phỉ.

“Khụ, ý tớ là sẽ quấy rầy đến sự thanh tịnh của anh Cố.” Tạ Phỉ lập tức sửa miệng. Nhanh nhấ𝘁 𝘁ại — 𝘛𝙧 ùm𝘛𝙧u𝓎ện.ⅴn —

Chuông vào học vang lên, giáo viên giám sát đầu tiên tới kiểm tra phòng học là giáo viên của khối 12. Đôi mắt vị giáo viên này cực bình tĩnh, đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt ông đảo qua một cái, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

Nhưng an tĩnh chỉ duy trì trong nháy mắt, đây là tiết học nhóm, mục đích ở chỗ chia thành nhóm nhỏ học tập, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ. Đại đa số người đều lấy đề thi ra rồi cùng ‘cộng sự’ bên cạnh tiến hành thảo luận. Giọng của mỗi người đều ép xuống rất thấp, tính ra âm thanh toàn bộ phòng học nói chuyện với nhau, vẫn ở trong phạm vi có thể thừa nhận.

Đại khái hai người Tạ Phỉ và Cố Phương Yến bảo trì cái miệng tuyệt đối an tĩnh. Bọn họ một người xem đề thi học sinh giỏi, một người xem lại bài kiểm tra hàng tuần của tuần này. Lớp của Tạ Phỉ còn chưa được giáo viên giải bài thi toán học, cậu nhìn một lượt những câu làm sai, mở vở nháp ra, bắt đầu làm lại.

Lần này cậu thi toán được 138 điểm (tối đa là 150đ), trong đó đề lựa chọn đáp án bởi vì sơ ý nên chọn sai, hai lỗi khác làm mất điểm là ở câu điền vào chỗ trống và câu ứng dụng cuối cùng.


Kiểm tra vào tuần khai giảng ở Nhất Trung vốn chỉ để đả kích đám học sinh đang còn tâm tình chơi đùa sau một kỳ nghỉ, để cho bọn họ nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình và hồi tâm trở về chuyên tâm học hành. Thế nên đề thi được ra rất khó.

Câu điền vào chỗ trống Tạ Phỉ giải được, nhưng câu hỏi lớn cuối cùng, cậu mày mò nửa giờ, thay đổi rất nhiều cách để giải đề, thậm chí ghép các cách lại với nhau, cũng không tìm ra đáp án. Trong lòng không hỏi có chút cảm giác tang thương, loáng thoáng đầu óc còn có chút choáng váng.

Cậu nhớ tới bảng thành tích toán học trên bảng thông báo, cái tên Cố Phương Yến bên kia được 150 điểm xinh đẹp, nghiêng đầu sang nhìn người ta một cái. Cố Phương Yến đang nghiêm túc giải đề thi học sinh giỏi, tốc độ hạ bút như bay, chữ cũng xinh đẹp nốt.

Tạ Phỉ quay đầu về, cùng cuối lại trừng mắt nhìn câu đề cuối cùng kia vài phút, đổi sang đặt mấy quyển sách bài tập vật lý lên.

Không lâu sau đó thì hết tiết, Tạ Phỉ bỏ bút xuống, chậm rì rì úp đầu lên trên mặt bàn.

“Mệt mỏi sao? Ăn viên kẹo bạc hà nâng cao tinh thần này.” Hạ Lộ xoay qua đưa cho Tạ Phỉ cùng Cố Phương Yến mấy viên kẹo.

Tạ Phỉ không khách khí, lập tức cầm lấy hai viên, mở ra ném vào trong miệng, nhưng hai viên kẹo bạc hà siêu mát lạnh này không đưa đến chút hiệu quả nào, đầu óc vẫn ong ong như cũ.

Cố Phương Yến trực tiếp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mãi cho đến khi tiếng chuông vào học tiết thứ hai vang lên mới trở về. Tạ Phỉ còn đang đấu tranh với suy nghĩ có nên ngủ một giấc hay không, căn bản không chú ý tới điểm này.

Trong chốc lát, trước mặt cậu nhiều ra một tờ bài thi.

“Cái quỷ gì đây?” Tạ Phỉ mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt theo hướng bài thi “trượt” lại đây, rơi xuống khuôn mặt Cố Phương Yến.

Vẻ mặt của người này trước sau như một khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Tạ Phỉ nhìn lại tờ giấy kia, phát hiện đó là bài thi kiểm tra tuần, chuyển mắt nhìn ở trên cùng vừa lúc là câu hỏi lớn cuối cùng kia. Tạ Phỉ đối diện những con chữ đẹp đẽ của Cố Phương Yến, mỗi bước giải đều viết kỹ càng tỉ mỉ, từ đầu tới cuối không hề phạm phải bất cứ sai lầm nào.

“Cảm ơn Cố ca.” Tạ Phỉ vừa cười vừa nói, rút ra bài thi của mình từ phía dưới sách bài tập, giơ tay thả tim cho Cố Phương Yến, “Hôm nay lại càng thích anh Cố thêm một chút.” ()

Nói xong bắt đầu giải đề toán. Cậu dựa theo lời giải của Cố Phương Yến suy nghĩ lại một lần, nửa đường được một chút linh cảm, bắt đầu giải theo một phương pháp khác.

Vở nháp của người này vô cùng lộn xộn tuỳ ý, trên trang giấy có chỗ nào còn trắng liền viết chèn vào, viết thẳng viết xiên chẳng thành hàng, đại khái chắc cũng chỉ có mình cậu nhìn vào là có thể hiểu. Tạ Phỉ còn không cảm thấy như vậy có vấn đề gì, viết xong trực tiếp đưa cho Cố Phương Yến. “Cậu xem thử suy nghĩ này của tớ một chút.”

Cố Phương Yến rũ mắt xuống, nhìn thấy trên tờ giấy nháp khổ B5, bên trái bị viết đầy một đống công thức, bên phải lại viết mấy hàng số. Trên có chữ số, dưới có chữ số, bốn phương tám hướng chỗ nào cũng đều có, quả thực là mọc lên như nấm.

“Suy nghĩ chỗ nào?” Cố Phương Yến lạnh lùng hỏi.


“Chỗ này, chỗ này này.” Tạ Phỉ vươn ngón tay ra, chỉ một vòng trong đống công thức.

Ngón tay cậu thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay cắt rất ngắn, nhìn qua cực kỳ sạch sẽ. Cố Phương Yến liếc mắt, chợt nhìn một vòng từng bước giải đề mà cậu chỉ.

Cố Phương Yến xem cách giải đề, Tạ Phỉ ghé lên trên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn. Không bao lâu sau, mi mắt người này mắt chậm rãi hạ xuống.

Ngay đằng sau có một cái máy điều hòa. Trong khán phòng lớn này của trường chỉ lắp ba cái điều hoà, hơn nữa đều là loại tương đối cũ. Gió tản ra cũng không tính là mát lắm nhưng lại làm Tạ Phỉ rùng mình một cái.

Cậu có chút lạnh.

Nửa phút sau, Cố Phương Yến ngẩng đầu lên khỏi bản nháp của Tạ Phỉ: “Phương hướng suy nghĩ không sai, nhưng cậu —— có phải có chỗ nào không thoải mái không?”

Lúc nói chuyện hắn hơi dừng một chút, người ngồi ở bên cạnh hơi rũ mắt, trên mặt không còn chút huyết sắc, cả môi cũng trở nên trắng bệch, làm cho tóc mai dán vào trên trán cùng hai bên mặt càng thêm đen nhánh.

Tạ Phỉ nghe thấy lời này hơi hơi nhíu mày, rên một tiếng, chậm rãi vươn tay lên áp mu bàn tay lên trán.

Có chút nóng, hình như đã phát sốt. Chắc là tại hồi chiều đi ra ngoài ăn cơm bị mắc mưa mà mình vẫn luôn mặc quần áo ướt. Tạ Phỉ cố gắng mở to mắt, một lát sau lại rũ xuống lần nữa, cậu thay đổi tư thế nằm bò ra bàn.

Tạ Phỉ thuộc về kiểu người nếu không ý thức được mình sinh bệnh sẽ không cảm thấy quá khó chịu, nhưng một khi ý thức được, liền bệnh tới điên đảo núi non, làm gì cũng đều không dậy nổi một chút sức lực.

Tình huống trước mắt, cậu chỉ muốn nhắm mắt ngủ một giấc. Đương nhiên, giá mà bây giờ ai đó có thể mang cho cậu một cái giường rồi tắt cái ông lão điều hoà phía sau đi thì càng tốt.

Lúc này cậu lại nghe thấy Cố Phương Yến bảo: “Tới phòng y tế.”

“Tớ ngủ một giấc là tốt rồi.” Giọng Tạ Phỉ mơ màng.

“Tôi đây đi gọi xe cứu thương giúp cậu, rồi cho cậu lên xe ngủ?” Giọng Cố Phương Yến phảng phất lạnh thêm một phần.

“Chỉ là bị cảm chút thôi mà.” Tạ Phỉ nói như thể không có việc gì.

“Tới phòng y tế.” Cố Phương Yến lặp lại thêm một lần.

Tạ Phỉ cảm thấy cái tên kia sao mà giống cái máy lặp lại, lung tung tìm lý do gạt bỏ: “Bên ngoài còn đang mưa kìa.”


Bên cạnh không thấy có tiếng động, Cố Phương Yến không tiếp tục khuyên cậu nữa.

Trong phòng học tràn ngập âm thanh bàn luận, toán học, vật lý, hóa học, tiếng Anh, còn có một ít khác, nhưng Tạ Phỉ lại cảm thấy xung quanh thực yên tĩnh. Trầm mặc đến ngột ngạt nện xuống đầu, làm cậu cảm thấy có vài phần bất an.

Tạ Phỉ hơi nâng mắt, quay đầu sang, mới phát hiện cậu cảm thấy bất an là bởi vì Cố Phương Yến vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Mắt Cố Phương Yến không phải màu đen, giống như hổ phách ngưng tích nhiều năm, phản chiếu ánh đèn nóng rực, nhìn qua thanh triệt sáng trong.

Ánh mắt hắn cũng lạnh, lúc nhìn người bay bay nhẹ nhàng.

Đột nhiên, Cố Phương Yến nâng tay lên định hành động, cũng ngay trong nháy mắt đó, Tạ Phỉ ngồi phắt dậy.

“Đươc rồi tớ đi, tớ đi.” Tạ Phỉ thấp giọng nói, “Phòng y tế ở đâu?”

Cố Phương Yến: “Phía bắc sân thể dục, đi thẳng theo đường nhỏ rồi lại rẽ về phía tây.”

“?”

Chỉ có mỗi ngày đầu tiên đến trường là Tạ Phỉ nhận biết được phương hướng đông tây nam bắc, bởi vì cửa chính của trường bọn họ gọi là cửa Đông. Đi vòng vòng hai bước sau cậu sẽ không tìm được nam bắc.

Tạ Phỉ nằm bẹp trở về: “Sân thể dục lớn như vậy còn tròn như vậy, quỷ mới có thể phân biệt được bên nào là hướng bắc.”

Tạ Phỉ đọc ra được vài phần bất đắc dĩ từ trong đáy mắt của Cố Phương Yến, tiếp theo thấy hắn bỏ bài thi xuống, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đây là có ý muốn đưa mình qua đó đúng không, Tạ Phỉ nhanh chân chạy theo sau.

Hạ Lộ ngồi phía trước hai người bọn họ kinh ngạc mà “shh” một tiếng: “Hai cậu đi đâu thế? Ơ hay, sao sắc mặt tiểu Tạ lại khó coi như vậy!”

“Phòng y tế.” Cố Phương Yến cho cậu ta một đáp án.

Đèn đường trong trường học không nhiều lắm, dưới cơn mưa to bao phủ, nơi nơi đều đen kịt. Tạ Phỉ mang đại não mơ màng muốn hôn mê đứng ở trước cửa khu dạy học, nhìn ra màn mưa tăm tối phía xa cảm thấy bất luận đi tới nơi nào cũng phá lệ xa xôi.

“Nếu không hay là cậu gọi cho tớ cái xe cứu thương cũng được.” Tạ đại thiếu gia sinh ra một chút nhút nhát và lười biếng.

Cố Phương Yến mở ô lên, đứng dưới mái hiên ở chân cầu thang dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Tạ Phỉ, tương tự như ánh mắt lúc nãy nhìn cậu trước khi cả hai cùng trở về trường học vậy.

Tạ Phỉ lẩm bẩm câu “Được rồi”, bước chân đi qua.

Thời gian vào học, trong trường an tĩnh đến mức quá đáng, đi ở trên đường ngoại trừ tiếng mưa rơi, rất khó nghe được tiếng gì khác. Tạ Phỉ không thích cái bầu không khí này, bắt đầu câu có câu không tìm đề tài nói chuyện.

“Anh Cố ơi cậu thật sự là một người tốt, cực kỳ biết suy nghĩ vì bạn học, tớ nghĩ phải tặng cho cậu một lá cờ khen thưởng.” Còn nói được đến thật sự chân thành.


“Tớ còn muốn lên trên diễn đàn tẩy trắng cho cậu, tính cách thiết lập của cậu căn bản không phải là khối băng tự chế hình người, cậu chính là mặt trời giữa mùa đông, vì thương xót thế gian mà mang đến ánh dương ấm áp.”

“Cậu còn là một ngọn đèn đường chiếu sáng, nếu không có cậu, tớ không có cách nào tìm ra hướng đi.”

“……”

Cái máy nói léo nhéo hình người này cho đến khi tới cửa phòng y tế tự động đóng mạch điện không phát ra một tiếng. Mãi tới khi bác sĩ ngồi xuống ghế dựa đối diện, hỏi một câu mới đáp một câu.

Bác sĩ đo thân nhiệt cho Tạ Phỉ: 38,5 độ.

Ba phút sau, Tạ Phỉ quang vinh thu hoạch một đống thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm cùng thuốc cảm cúm, sau đó liền bị đuổi đi về.

Trên đường trở về phòng học, Cố Phương Yến mang Tạ Phỉ đi tranh chỗ ở nhà ăn. Tạ Phỉ còn cho rằng vị Bệ hạ này cảm thấy đói bụng, muốn mua một ít đồ ăn khuya nên cậu tự giác ngồi đợi ở cái ghế cần cửa nhất. Ai ngờ một lát sau, trước mặt cậu xuất hiện một chai nước.

Nắp chai màu đỏ, giấy gói trên đầu chai cũng màu đỏ, đây là một chai Nông Phu Sơn Tuyền* trị giá hai nguyên nhân dân tệ.

Mang nước tới cho cậu, hiển nhiên có ý muốn cậu uống. Ngoài thân chai không có hơi nước ngưng đọng, nhìn qua có vẻ là chai nước có nhiệt độ bình thường.

(*Tên một hãng nước khoáng)

Đại khái vị Cố Giáo thảo này có ý bảo cậu uống nhiều nước ấm, nhưng bởi vì không có nước ấm, lùi một bước đành đưa tới chai nước khoáng có nhiệt độ bình thường.

Giờ khắc này, Tạ Phỉ cảm thấy nửa mặt bên trái Cố Phương Yến viết chữ “Thẳng”, còn nửa bên phải viết chữ “Nam”. [*]

([*] 直男 Thẳng nam: có thời gian bị dùng để chỉ những người đàn ông cứng nhắc truyền thống, khiếu thẩm mỹ đơn giản và dập khuôn.)

Không hổ là người đàn ông được xưng là Alpha trong các Alpha, tư duy thẳng nam quán triệt (nắm vững thấu đáo) vô cùng sâu sắc. May là nhớ gương mặt đẹp trai tới mức làm người không khép nổi chân, nếu không hơn phân nửa đời về sau sẽ phải chịu kiếp độc thân mất. Tạ Phỉ hít sâu một cái, ngẩng đầu:

“Anh Cố ơi tớ cảm thấy…”

Cố Phương Yến không để cậu nói xong câu mình cảm thấy thế nào, cằm hơi nâng lên, nhìn đống thuốc kia nói: “Chẳng lẽ cậu định nuốt hết cả đống thuốc đó một lần?”

Tạ Phỉ: “…À.”

Tạ Phỉ nhận chai Nông Phu Sơn Tuyền cầm trong tay đứng lên, trịnh trọng nói với Cố Phương Yến: “Anh Cố, ngài thật sự là người tốt mà.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng bạn học Cố Phương Yến thu được thẻ người tốt x2