Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

Chương 78: 78: Đôi Khi Không Phải Muốn Là Được






Đợi một chút nữa thì đám đông giải tán.

Trí Vĩ đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện, không phải anh không muốn vô mà là nếu anh vô thì không chừng mọi chuyện còn rắc rối thêm, nhiều khi lại bất lợi cho Hạ Băng nữa, Nhưng quan tâm người ta thì cũng đâu cần ra mặt đâu nhỉ.

Anh liền có cách quan tâm của riêng mình.


-Cậu chú ý nhà họ Phương đi.

Tùy ý tôi sẽ đặt biệt tiếp đãi.


Thư ký nghe lệnh trong lòng có chút cảm thán:
-Nhà họ Phương xác định rồi.

Chọc đâu lại chọc vào một tảng băng không biết nương tay là gì.


Trí Vĩ chuyển ánh nhìn ôn nhu về phía Hạ Băng sau đó rời đi.


-Tôi nghĩ lại rồi...!
Thư kí khó hiểu, chợt nảy ra ý kiến:
-Boss không muốn làm khó nhà họ Phương nữa à?
Trí Vĩ thản nhiên trả lời, kèm theo một nụ cười lạnh:
-Tôi cảm thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, nghe nói họ đang nhắm đến miếng đất ở phía tây thành phố đúng không? Dùng toàn lực lấy nó đi.

Nơi đó đầu tư một công viên hải dương cũng được đó.


-Cậu đây là đang xả giận à?
-Nhiều chuyện.

Dám đụng đến người của tôi.

Cô ấy mà có bị thương thì không chỉ là một miếng đất đâu.

Hừ.


Thư ký không nói gì, miệng cười cười, trong lòng thì thầm nghĩ:
-Một bên chửi mình, bên khác chẳng phải đang trút giận dùm cô Hạ Băng sao? Boss nhà mình biết yêu thật rồi, đáng sợ quá đi!
--------------

Câu lạc bộ karate.


Đám đông giải tán hết cũng là lúc mọi người thể hiện sự hoang mang.

Hạ Băng không nói gì, nhìn mọi người.

Trương Thành áy náy:
-Em xin lỗi, bởi vì sự háo thắng của em mà khiến cho mọi người bị cuốn vào rắc rối như vậy.


Cậu im lặng nhìn Hạ Băng.

Hạ Băng thở dài lắc đầu, cô vỗ vai cậu an ủi, cũng quay sang mọi người trấn an:
-Chuyện này cũng có một phần lỗi của chị.

Nếu đã đồng ý rồi thì chúng ta cố gắng làm hết sức mình đi.

Chúng ta phải chứng minh cho họ thấy thực lực của mình đúng chứ?
Mặc dù còn hoang mang nhưng nhờ Hạ Băng mà sự lo lắng đó cũng giảm bớt.

Ai cũng đồng thanh:
-Đúng vậy, chúng ta đều rất mạnh.

Phải chứng minh cho họ thấy chúng ta rất mạnh.


Hạ Băng gượng cười đốc thúc mọi người tập luyện:
-Nếu đã như vậy thì mọi người đi khởi động trước đi.

Chúng ta sẽ tập hợp sau 10 phút nữa, kiểm tra kĩ thuật của mọi người.


Nghe lười Hạ Băng, mọi người tản ra khởi động.


Ngoài mặt thì trông cô nàng có vẻ ổn nhưng hơn ai hết Như Ý hiểu rõ.

Cô cố gắng trấn an bạn:
-Ai cho cậu bày ra vẻ mặt khó coi này hả? Nói cho cậu nghe, Hạ Băng mà mình quen biết là một người rất mạnh đó nhe, cậu ấy luôn cố gắng, không bao giờ nản chí.

Cậu thì sao? Chưa gì đã...!
Hạ Băng cười bất đắc dĩ, tự mình an ủi mình:
-Cậu nói phải, mình phải cố gắng hết sức, không thể thua.

Thôi mình đi khởi động đây.

Cậu ngồi chơi đi.


Như Ý vốn dĩ đến để chơi thôi, chứ cô không thích học võ, lúc trước nhờ Hạ Băng với An Thiên chỉ vài đòn tự vệ là xem như xong.

Về việc học lâu dài thì sớm đã bị triệt tiêu ngay từ lúc đầu rồi.

Quay lại thì Như Ý nghe bạn mình nói cảm thấy cũng thật bó tay, ý của cô hình như không phải vậy, nên cô cố ý nhắc nhở:
-Này nhé, nhắc cậu trước, không được quá sức.

Mình kêu cậu cố gắng chứ không đồng nghĩa là bán mạng nhá.


-Rồi, rồi, khổ ghê.


-----
Mặc dù tinh thần đã được củng cố không ít nhưng đâu đó trong mỗi một người vẫn còn đang rất lo lắng.

Ai mà chẳng biết đối thủ của mình đều không phải tầm thường.

Cũng có người thi giải quốc gia, quốc tế chứ chẳng phải dạng xoàn đâu.


Mà người cảm thấy có lỗi nhất chính là Trương Thành.

Nếu lỡ lần này mà thua thì chẳng phải bởi vì cậu mà Hạ Băng không thể thi giải đấu trẻ sao? Ai mà chẳng biết Hạ Băng là át chủ bài đại diện nhà họ Bạch tham gia giải đấu này.

Nếu thua chẳng phải cậu trở thành tội đồ hay sao? còn chưa nói chính cậu cũng chẳng thể bỏ qua cho bản thân vì đã phá hủy tương lai của Hạ Băng( nói có hơi quá).



-----
Như đã nói, sau khi khởi động xong mọi người đều tập hợp lại tìm ra hướng cho trận thi đấu sắp tới.

Lúc nãy có người qua báo thể lệ cuộc thi vì đã được hội đồng nhà trường thông qua.

Cái này chắc phải khen Phương Tú Vi rồi, làm việc cũng nhanh ghê, cô ta muốn làm mọi cách để Hạ Băng bẽ mặt đây mà.

Mà nếu nói vậy thì lại phải khen sự tự tin của cô ta rồi, hay là...có chuẩn bị trước.


Thể lệ rất đơn giản, ba trận thắng hai, yêu cầu không được vi phạm thể chế trong thi đấu.


-----
-Nếu phải chọn ra ba người vậy thì tôi sẽ đề nghị trước, sau đó mọi người biểu quyết.

Mọi người thấy thế nào?
Không ai có ý kiến gì, Hạ Băng tiếp tục:
-Nếu vậy ba người tham gia sẽ là tôi, Bạch Đình( năm 3) và Dương Minh(năm thứ 5).


Ngay lúc này Trương Thành lên tiếng trước sự kinh ngạc của mọi người:
-Em muốn tham gia.


Hạ Băng không nói nhiều, cô hỏi:
-Lý do là gì?
Trương Thành rất quyết tâm nói ra suy nghĩ của mình:
-Vì em cảm thấy mình có thể đảm nhận được.


Hạ Băng gật gù, hỏi tiếp:
-Chỉ có vậy?
Trương Thành câm nín.

Hạ Băng hiện tại đã bật công tắc nữ quỷ rồi, chắc đám sinh viên năm nhất vẫn chưa trải nghiệm rồi.

Hiện tại chắc cũng sắp được trải nghiệm đây.


-Nếu chỉ có vậy thì tôi chọn Bạch Đình và Dương Minh thì chính là do tôi thấy họ có thể đảm nhận được việc này.

Cậu không có lý do thuyết phục thì không thể nói không đồng ý được.


Trương Thành nắm chặt tay thể hiện rõ khí thế:
-Vậy em sẽ thách đấu với hai anh ấy.


Hạ Băng nhìn sang hai người kia hỏi ý kiến:
-Hai người cảm thấy thế nào?
-Tất nhiên có vấn đề gì.

Tôi sẽ để đàn em tâm phục khẩu phục.



Hai anh chàng có vẻ rất đồng thanh.

Là đàn anh nên thể hiện khí thế một chút mới đúng chứ.


Thế là trận đấu bất đắc dĩ diễn ra.

Nói thế nào nhưng ai cũng biết được kết quả rồi.

Mặc dù Trương thành đã cố gắng hết sức nhưng chỉ mới trận đầu đã bị Bạch Đình đánh cho te tua, tơi tả.

Khuôn mặt trắng trẻo của cậu sinh viên năm nhất dính phải một đòn không chút thương tiếc ngã thẳng xuống sàn.

Trận đấu kết thúc.

Trương Thành thua thảm hại.

Mọi người ùa đến.

Có người trách Bạc Đình sao không nương tay.

Có người đến quan tâm Trương Thành.

Hạ Băng đi đến, ánh mắt sắc bén, lại nghiêm nghị nói rõ:
-Tôi là người kêu Bạch Đình thể hiện khả năng của mình.

Để cậu tâm phục khẩu phục.

Cậu nên biết rằng:Đôi khi không phải muốn là được.

Cậu có thể ghét tôi cũng được.

Tôi không có ý kiến.


Sau đó Hạ Băng kêu vài người dìu Trương Thành ra ngoài chăm sóc.

Còn mình thì một mình đi ra ngoài.