Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

Chương 77: 77: Lại Gây Chuyện






Hạ Băng là hội trưởng câu lạc bộ karate ở trường, vì vậy gánh không ít trách nhiệm trên vai.

Cô và Như Ý đi còn cách khoảng 10 m đã nghe tiếng cãi nhau rồi.

Biết là lại có chuyện.

Cô chạy nhanh đến, thấy đám đông bu kín cửa ra vào.

Khó khăn lắm mới chen vào được.

Để xem lại là chuyện gì nữa.

Vừa nhìn thấy Hạ Băng, Thanh Hà-đàn em khóa dưới cùng câu lạc bộ- chạy đến với vẻ lo lắng báo cáo có phần gấp gáp:
-Chị Băng, người bên câu lạc bộ taekwondo đến gây chuyện với chúng ta.


Phía xa, kia có người nghe lên tiếng chỉnh sửa, bộ dáng hung hăng:
-Nè em gái, nói chuyện cần phải chuẩn xác chút chứ, đây là đến thách đấu, từ khi nào qua miệng em lại trở thành chúng tôi gây chuyện vậy hả?
Thanh Hà giật mình, có phần sợ hãi, nép một bên Hạ Băng.

Như Ý cùng lúc này giật giật tay áo Hạ Băng nói nhỏ:
-Mình nhớ ra hắn ta rồi, là anh họ của Phương Tú Vi, hình như tên: Phương Chí Cường, nghe nói anh ta rất mạnh lại còn rất tàn bạo trên sàn đấu.

Cậu phải cẩn thận đó.

Người phụ nữ kia cũng thật thâm độc, cãi lộn thua rồi tìm chi viện.


Hạ Băng nheo mày nhìn về đám người mặc đồ taekwondo phía trước.

Sợ thì tất nhiên là không sợ rồi, chỉ có điều chuyện này chắc do cô mang lại rồi, cô chỉ thấy áy náy với mọi người thôi.

Mọi người xì xào bàn tán, dự đoán là có thêm Drama để xem.

Hạ Băng nghiêm nghị:
-Không biết vì lý do gì chúng tôi phải cùng câu lạc bộ các cậu thi đấu vậy?
Phương Chí Cường không để Hạ Băng vào mắt, bộ dạng nghênh ngang:
-Nghe mọi người nói các người rất mạnh, đến thách đấu để xem thực lực thế nào, có như lời đồn không, xem như giao hữu không được sao, em gái?
Lời nói khiến con người ta cảm thấy thật khó chịu.

Làm cô nhớ lại hôm đánh tên cướp, nếu bây giờ không có người thì cô cũng không cần bày ra vẻ hòa hoãn như vầy rồi.

Mà hiện tại cần phải nghĩ đến mọi người nữa.


Là một tập thể không thể nào mà chỉ nghĩ cho mình được.

Hạ Băng nói một cách lịch sự:
-Nếu như lý do của bên phía các cậu chỉ có vậy thì câu lạc bộ của chúng tôi xin từ chối.


Nghe thấy lời của Hạ Băng không những đám đông hết sức bàn tán mà ngay cả người trong câu lạc bộ cũng có vẻ không hài lòng lắm, chủ yếu là mấy cậu sinh viên khóa dưới, còn hiếu thắng.

Trước tiên là cậu sinh viên năm nhất Trương Thành:
-Chị, sao lại không đồng ý, chúng ta không sợ bọn họ, đánh thì đánh, ai sợ ai.


Lại có người đồng tình:
-Đúng đó, bọn em không sợ.


Phía đám người của Phương Chí Cường nói thêm vài câu khiêu khích:
-Phải đó, chẳng phải mấy người rất mạnh sao?
-Hay là sợ thua bọn tôi đây?
Rất nhanh chóng, trừ vài người hiểu ý của Hạ Băng ra thì còn lại đều nháo nhào đòi chấp nhận lần thách đấu này.

Hạ Băng không nhẫn nhịn nữa nói:
-Mọi người có biết tại sao tôi không chấp nhận không? Tôi hỏi mọi người một câu.

Ngày đầu tiên vào câu lạc bộ tôi đã nói thế nào?
Mọi người im lặng.

Hạ Băng nói tiếp:
-Tôi nói, học võ không phải để đánh nhau, không phải để phân cao thấp hơn thua những chuyện thừa thãi.

Ý nghĩa thực sự là bảo vệ mình và bảo vệ người xung quanh.

Có phải đều quên hết rồi không? Lời nói của câu lạc bộ taekwondo hết thảy chỉ thể hiện sự hơn thua, không có thiện chí trong đó nên tôi mới không đồng ý.

Thế nào, sao lại im hết rồi?
Nhìn sắc mặt Hạ Băng mười phần là giận thật rồi.

Những người lúc nãy ầm ĩ cũng im lặng suy nghĩ lại.

Nói vậy nhưng Phương Chí Cương tất nhiên không phải dạng vừa, đuổi đi là đi.

Chưa đạt được mục đích liền không đi.


Hắn cười mỉa mai, nhìn đánh giá Hạ Băng:
-Không ngờ cô gái như em gái đây cũng có khí phách ấy chứ.

Nếu lời nói lúc nãy không vừa lòng em thì đổi vậy.

Nên là chúng tôi muốn cùng câu lạc bộ giao lưu.

Được chưa? Sửa câu từ là được rồi.

Làm gì gắt vậy hả, em gái?
Hắn ta nói tay liền không yên phận,vén tóc trên vai Hạ Băng.

Như Ý bực bội:
-Này, anh làm gì vậy hả? Nói thì nói, động tay làm gì, kiếm chuyện y hệt em họ của anh đám người các người không có việc gì để làm đúng không?
Phương Chí Cười cười gian, nhìn Như Ý thầm đánh giá, anh ta nói:
-Ồ, không để ý, thì ra con gái út của nhà họ Cao ở đây.

Thất lễ quá.

Xin chào! Nghe danh đã lâu, không ngờ người thật còn đẹp hơn trong hình.


Tới bây giờ đến cuối cùng vẫn chưa quyết định được có hay không muốn thách đấu.

Hạ Băng vẫn là muốn nghe ý kiến của mọi người:
-Nếu tôi quyết định theo ý của mình thì cũng không công bằng với mọi người.

Bây giờ tôi muốn mọi người bình chọn, muốn hay không muốn chấp nhận trận thách đấu này.


Lúc nãy rõ ràng ai cũng muốn đấu, hiện tại lại có phần ngập ngừng.

Trương Thành bước lên phía trước, giọng điệu có phần giảm đi, lười nói cũng dễ nghe hơn, cậu nói:
-Chị, lúc nãy là em có phần quá đáng, không kìm được sự háo thắng của mình nên chị cho em xin lỗi.

Nhưng mà, theo em thấy, bên phía câu lạc bộ Taekwondo sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

Nếu đã vậy thôi thì chấp nhận cuộc thách đấu này, tụi em cũng có thể nhìn vào để học tập.


Nói thế nào ta, so với những lời háo thắng lúc nãy thì lần này lười nói của Trương Thành lại có chút đạo lý, cũng chạm được tới mọi người ấy chứ.


Hạ Băng nhìn lại những người khác.

Một đàn anh khóa trên cùng câu lạc bộ đại diện nói:
-Trương Thành nói cũng không sai, nếu đã vậy không bằng chúng ta chấp nhận để bọn nhóc học hỏi thêm.


Hạ Băng ngập ngừng, suy nghĩ kĩ càng rồi mới nhìn lại hỏi ý kiến lần cuối.

Cuối cùng chấp nhận.


-Được rồi, chúng toi đồng ý.

Nhưng chuyện này cần có sự chấp nhận của hội đồng nhà trường.

Cũng cần thời gian cụ thể.


Phương Chí Cường đứng khoanh tay nói:
-Lúc đầu đồng ý sớm chẳng phải tốt hơn sao? Chuyện xin phép và thời gian chúng tôi sẽ quyết định, các người chỉ cần chuẩn bị tốt tinh thần, đừng để lúc thua rồi khóc là được.


Hạ Băng trả lười dứt khoát:
-Ai thắng ai thua chuyện đó còn chưa biết được.


-Khẩu khí cũng lớn lắm.


-Quá khen.

Như vậy là được rồi chứ? Không tiễn.


Lời này mười phần là đuổi người rồi.

Có điều, đến đây mục đích vẫn chưa đạt được hết.

Mục đích chủ yếu chính là....!
-Vẫn chưa về được đâu, còn một điều kiện nữa.


Phía đám đông dạt ra, Phương Tú Vi đi vào, miệng nở một nụ cười nham hiểm.

Chẳng biết lại có âm mưu gì nữa đây.

Trong lòng lại có chút bất an.

Như Ý khó chịu:
-Cô đến đây để làm gì?
Phương Tú Vi nói với vẻ hiển nhiên:

-Tôi là người của câu lạc bộ taekwondo sao lại không thể đến đây.

À, quên nữa, tôi là người đề nghị cuộc thách đấu này đó.

Thế nào? Vui chứ?
Hạ Băng vẫn giữ bình tĩnh nhưng Như Ý đứng bên cạnh đã có phần mất kiểm soát rồi.

Nếu không phải cô nắm lại thì không chừng lại xảy ra mấy cảnh tượng đánh nhau của mấy bà cô rồi.

Hạ Băng hằng giọng:
-Cô muốn gì?
Cuối cùng cũng đến múc đích chính:
-Để cuộc thi thêm hấp dẫn, tôi muốn đội thua không được tham gia giải đấu trẻ sắp tới nữa, dù chỉ là một người.


Không khí chợt ngưng động.

Ai mà chẳng biết giải đấu trẻ sắp tới là giải đấu quan trọng nhất năm.

Hạ Băng còn là thành viên chủ lực của nhà họ Bạch.

Nói thế nào nếu đem chuyện này ra nói đều rất nguy hiểm cho đội thua.

Vì hầu như ai cũng trông chờ vào giải đấu này.

Phương Tú Vi đúng là muốn trả thù đến điên rồi.

Như Ý nói:
-Não cô có phải bị hư không vậy hả? Dám đem chuyện này ra thách đấu?
-Nói sao cũng được, các người cũng không còn lựa chọn nữa đâu.

Tôi chỉ đến thông báo thêm thôi.


Đến lúc này mọi người mới nhận ra mục đích thực sự của lần ầm ĩ này, quá thâm độc rồi, được ăn cả ngã về không.

Lúc nãy đã đồng ý rồi, bây giờ có nói gì nữa cũng vô dụng.

Nhóm người câu lạc bộ Taekwondo chuẩn bị rời đi Hạ Băng nói một câu trong khi tay đang nắm chặt kìm nén sự tức giận:
-Cô quá tự tin rồi.


Phương Tú Vi cười lớn:
-Tất nhiên rồi.

Mong là cô sẽ thua không quá khó coi.