Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

Chương 70: 70: Chương 7 Lại Gặp






 Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái đã tới ngày hẹn.

Đến khi Hạ Băng nhận ra thì cô mới tá hỏa, cô làm gì có để tâm đến buổi hẹn.

Mẹ khong nhắc chắc cô cũng quên bén luôn.

Vấn đề hiện tại quan trọng hơn nữa là chỉ còn 2 tiếng để chuẩn bị.


 Gội đầu, tắm, lựa đồ, trang điểm rồi đến buổi hẹn, còn bao việc phải làm, vậy mà chỉ còn vẻn vẹn hai tiếng.

Haizz nhiều lúc con gái cũng có những lúc đầy rắc rối ấy nhỉ! Nhưng biết sao giờ, đây vốn là bản tính của đa số các cô gái mà.Hạ Băng mặc dù là người mạnh mẽ nhưng gu thời trang của cô hơi bị tốt ấy chứ.

Rất biết cách phối đồ.

Điều này chắc có lẽ phải cảm ơn Như Ý với An Thiên rồi, hai người họ cũng chẳng phải dạng vừa đâu.

Tóm lại nói về gu thời trang và xu hướng thì không thể qua nổi ba cô nàng rồi.


 Hạ Băng luôn tay luôn chân cuối cùng cũng xong.

Cô ngắm nghía mình qua gương.

Hôm nay là một buổi tiệc cảm ơn.

Nếu vậy thì Hạ Băng cô liền chọn một bộ váy màu trắng họa tiết in ngầm, dài qua gối.

Điểm nhấn là cái nơ bản to ở trước ngực, tay áo lại là loại tay dài nên nhìn vào liền tạo cho người ta cảm giác kín đáo lại trang nhã.

Tiếp theo là tóc, Hạ Băng cẩn thận tết tóc gọn một bên, cố tình để vài sợi tóc rơi xuống nhằm tăng tính tự nhiên.


Trang điểm nhẹ, to thêm một ít son đỏ.

Chọn đại một chiếc túi nhỏ nhắn đeo theo bên người.

Cuối cùng là chọn đôi giày, nếu đã mất công mặc đầm rồi thì nên chọn hẳn một đôi giày cao gót nhỉ.

Tất nhiên là thấp một chút vì trước giờ Hạ Băng cũng chẳng ham gì đi mấy kiểu giày này.

Nếu theo cô nói thì chính là quá bất tiện.

Nhìn mình qua gương Cô chỉ gật đầu hài lòng:
\-Sửa soạn tuy có hơi gấp nhưng nhìn tổng thể thì cũng xem như tạm chấp nhận đi.

Nhưng để cho chắc chụp một tấm hỏi An Thiên với Như Ý xem thế nào.


 Nói là làm ngay.

Cô chộp ngay điện thoại để trên bàn, chụp hẳn một tấm hình đầy nghệ thuật lên nhóm hỏi hai cô bạn với tiêu đề: Cầu giúp đỡ, tiệc cảm ơn, mặc thế này ổn không?
 Tin nhắn gửi đi xong, ngó qua thời gian thì cũng không kịp nghe tư vấn nữa rồi.

Hạ Băng đành cất điện thoại nhanh chóng đến chỗ hẹn, dù sao cũng là nhà mình mời khách, đến trễ thì thất lễ qua rồi.


\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Năm phút rồi, vẫn chưa có người nào trả lời tin nhắn.

Hạ Băng ngồi trên taxi lẩm bẩm:
\-Hai người này cũng biết chọn thời gian bận lắm nhỉ.

Rõ ràng đang rất cần lại chẳng thấy đâu.


Cô ngồi dựa vào ghế mân mê điện thoại.

Mấy việc đi ăn này thường ngày cô rõ ràng không có cảm giác gì.

Dù sao cũng chỉ xem đó là một việc cần phải làm mà thôi.

Vậy mà chẳng hiểu sao, từ lúc chuẩn bị tới giờ tâm trạng lại cảm thấy bồn chồn, không biết có chuyện gì không.

Nên là Hạ Băng mới đâm ra có chút lo.


Đến khi gần tới chỗ hẹn thì tin nhắn inh ỏi:
Như Ý: (kích động) cậu đây là đi hẹn hò hả? Lại dám không rủ mình đi!
An Thiên: Cậu đó, chỉ biết nói, cậu ấy nói hôm nay có tiệc cảm ơn gì đó mà.

Không nhớ sao?
Như Ý: Ủa, vậy hả? Mình không nhớ.


An Thiên:Cậu đó.


An Thiên: Băng, bộ váy rất đẹp, chúc cậu thuận lợi!
Hạ Băng: \( sticker \*thank you\*\)
Như Ý: Nè nè, hai cậu lơ mình.


Haizzz, biết mà, mình là kẻ đáng thương a.

Thôi thì @Hạ Băng chúc cậu thuận lợi nghen!
Hạ Băng: Được rồi, cảm ơn hai cậu! Mình phải đi đây! Bye...!
Như Ý và An Thiên: Bye!
 Taxi vừa hay dừng ngay cửa nhà hàng.

Hạ Băng nhanh chóng cất điện thoại rồi trả tiền xe.

Bước xuống, Hạ Băng thầm nghĩ lần này cha mẹ mình chọn nhà hàng cũng không tệ, đoán được năm phần nhà đầu tư lần này không phải dạng vừa.

Cô thở dài một hơi lấy tinh thần rồi bước vào.

Nói chuyện vài câu, nhân viên vui vẻ dẫn cô đi.


 Mở cửa bước vào, Hạ Băng trợn tròn mắt nhìn nhà đầu tư và sau đó là cha mẹ mình.

Nếu thần kinh không tốt thì không chừng cô đã chạy ra ngoài cửa nhìn số phòng rồi.

Mà không phải chỗ nào được, cha mẹ cô đang ngồi đó kia mà.

Tốt nhất bây giờ nên nở nụ cười chuyên nghiệp thôi.


Lại nói, người nào đó thấy  Hạ Băng liền ngây ra, nhìn người ta không chớp mắt.

May mà nhờ có anh thư kí kế bên ho vài tiếng nhắc nhở, xem như cứu vớt được một chút hình tượng.


Hạ Băng đi đến chào hỏi:
\-Xin chào! Xin lỗi vì đến trễ, trên đường gặp chút chuyện, mong hai vị thông cảm.

Tôi tên Bạch Hạ Băng.


Giới thiệu như thế này rõ ràng là không muốn nhận nhau đây mà.

Trí Vĩ cười lịch thiệp, hùa theo.



\-Hân hạnh được gặp, nghe danh đã lâu đến giờ mới có dịp gặp người thật...quả thật còn đẹp hơn trong ảnh.


Hạ Băng ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.

Cô không ghét Trí Vĩ nhưng cũng chẳng muốn gặp anh.

trực giác nhắc nhở cô như vậy.

Ấy vậy mà dạo này lại gặp thường xuyên, thật là cũng trùng hợp quá rồi.

Hạ Băng cười trừ đáp trả:
\-Anh nói quá rồi, tôi thì sao gọi là đẹp được chứ.


Trí Vĩ tất nhiên không vừa:
\-Có lẽ do cô quá khiêm tốn thôi.


Nói xong thì bầu không khí trở nên kì quặc hơn.

Ba người còn lại nhìn đôi bạn trẻ nói chuyện.

Lại ngửi được đâu đó muốn thuốc súng (chủ yếu là từ Hạ Băng) Cô nàng chắc có lẽ đang bực mình lắm đây.

Chỉ có chuyện cô đẹp hay không mà cứ giằng co mãi, chưa kể khuôn mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra kia nữa.

Xem có tức không chứ! Hừ