Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

Chương 34: 34: Bất Ngờ Lớn






Cũng vào lúc này, ở một nơi khác.

Hứa Như đang ở nước ngoài vừa nghe được chuyện xảy ra tối nay.

Cô ta không khỏi tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm, giọng nói cũng từng chữ mà phát ra đầy sự nham hiểm:
\-Trần An Thiên.

Cô chắc chắn sẽ không ngờ được trong tay tôi đang nắm con át chủ bài khiến cô đau khổ.

Thứ tôi
không có được cô cũng đừng hòng mà có.


\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
     JK-AT đi vào hoạt động một cách suôn sẻ.

An Thiên không ngừng đem về lợi nhuận lớn cho công ty.

Còn rất quan tâm đến nhân viên nên trong công ty bây giờ phải nói rằng nổi tiếng nhất chính là cô nếu không tính ông chồng của cô vào.

Nhờ chứng minh được năng lực của mình nên An Thiên cũng tránh được cái rắc rối  vị hôn thê của chủ tịch.

Bên cạnh đó như dự đoán, cô cũng phải lao đao mấy ngày trời để ém cái tin vị hôn thê kia xuống.

Vậy mà ông chồng nhà cô còn khuyên nên để đó thêm mấy ngày nữa để người nào cũng biết cô là của anh.

Vậy mà thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã một tuần.


   Đang làm việc thì điện thoại trên bàn reo lên, tên trên đó là Minh Khải.  An Thiên nhanh chóng nhận cuộc gọi, chưa gì đã nghe tiếng lào nhào:
\-Em  đó, ngày mai 9 giờ nhớ đến đón anh.

Nếu quên thì đợi mà mất máy tính luôn đi.


Ông đây cũng không giúp em nữa.


An Thiên phụng phịu:
\-Anh keo kiệt, có nói không đến đón đâu.

Được rồi ngày mai đến sớm đón anh.


Nghe ngữ điệu thì Minh Khải đã đoán được bộ dạng đáng yêu hiện tại của An Thiên rồi, anh thở dài:
\-Không cần đến sớm, đến đúng giờ là được.

Mắc công lại chờ.


An Thiên đáp ứng, thuận tiện nhắc nhở:
\-Ừm, anh cũng chuẩn bị đi tối nay bay rồi, lại mệt cho coi.


\-Cần em quản à.


An Thiên bó tay:
\-Được được, em chỉ sợ sức khỏe không tốt anh không thể giúp em.


\-Anh có thể đình công, không giúp được không? em đây là có hành vi lợi dụng bạn bè đó.


\-Đừng có mơ, vậy đi em cần có việc.


\-Bye bye.


\-Bye.


   Người tên Minh Khải này lại cảm thán thêm một câu vẫn nhẫn tâm như vậy!
\-\-\-\-\-\-
     Giờ ăn trưa, Tinh Anh đến tận phòng làm việc đợi vợ đi ăn cơm chung .Có một cô vợ tham công việc cũng khổ.

An Thiên nhanh chóng kết thúc công việc kéo ông chồng mình đi nhanh như chớp, nếu còn ở đây thì không biết còn bao nhiêu cặp mắt dòm ngó nữa đây, cô thực sự không quen, nói đúng hơn là không thích.


   Hai vợ chồng ngồi ở phòng riêng của một nhà hàng món ăn truyền thống.

Món ăn nhanh chóng được mang lên.

Nhìn tổng thể trang trí rất đẹp mắt, còn có một chút cổ kính.

Không gian được trang trí ấm cúng, màu sắc có chút tĩnh lặng, nhưng thực chất ở đây đã là một nơi tĩnh lặng, làm cho lòng người bình yên đến lạ thường.

Tinh Anh liên tục gấp đồ ăn cho vợ mình, hết món này lại đến món khác.

An Thiên cũng chẳng chịu thua, cuối cùng nhìn đi nhìn lại chén người nào cũng đã chất đống đồ ăn.


Sau buổi ăn có chút tẻ nhạt vừa rồi.

Tinh Anh không thể nhịn được mà bộc phát độ dính người lúc ở bên vợ:
\-Em thật nhẫn tâm, một hai đè cái chuyện kia xuống, anh còn muốn để thêm vài ngày nữa.


An Thiên bình thản, tập trung vào việc uống trà của mình:
\-.....(uống trà).


Không thấy vợ có động tĩnh gì ai đó liền hiểu ngay, lập tức chuyển sang chủ đề khác:
\-Em đừng làm việc quá sức nữa, anh không muốn công sức vỗ béo em bấy lâu nay đổ sông đổ biển.


An Thiên đặt ly trà xuống, trừng mắt nhìn anh:
\-Vỗ béo? anh được lắm, anh muốn em thành ra bộ dáng nào nữa đây hả? mập lắm rồi, anh coi em phải cố gắng chạy bộ bao lâu mới có thể cân bằng lại được cân nặng tiêu chuẩn.


   Tinh Anh giảo hoạt tiến đến kéo cho vợ ngồi trên đùi mình, đầu ghé vào cổ cô:
\-Thực sự thì em không cần phải như vậy đâu.

Anh không muốn em quá mệt mỏi.


   An Thiên bỗng nhiên im lặng, cô muốn cảm nhận phút giây bình yên này, trân trọng nó, muốn thời gian dừng lại.


   Sau một khoảng thời gian, cuối cùng cô nhớ ra:
\-Anh nhớ em nói cho anh một bất ngờ không?
\-Nhớ.


\-Mai anh đi với em đến chỗ này.

Một bất ngờ rất lớn.


Nói đến đây thì cả tuần này anh rất tò mò về bất ngờ mà vợ mình nói đến:
\-Bật mí cho anh một chút đi.


\-Không thích.



\-Vậy cho anh hôn một cái đi.


\-Không.


\-Vậy thì em hôn anh.


\-Càng không.


   Nhưng cái bản tính của người nào đó thì có từ chối hay không cũng chỉ có một kết quả,chắc mọi người cũng đoán được rồi, haizzz anh tui!.


\-\-\-\-\-\-\-
   Ngày hôm sau, Tinh Anh vô cùng mong chờ món quà của vợ.

Đêm qua anh còn đi khoe khoang trên nhóm nữa
chứ, làm không biết bao nhiêu con người đau khổ bởi mớ cẩu lương ngập tràn kia.


   Một mạch bị An Thiên kéo đến sân bay mà không biết chuyện gì xảy ra.

Cô còn rất  vui vẻ ra hiệu cho người nào đó.

Lúc sao ba khuôn mặt nhìn nhau với không khí vô cùng khó hiểu.


   ĐỪNG NÓI LÀ CÔ VỢ YÊU QUÝ NÓI CHO ANH BẤT NGỜ CHÍNH LÀ CÁI TÊN ĐÀN ÔNG TRƯỚC MẶT ĐÂY NHE!