Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

Chương 30: 30: Kẻ Không Biết Điều Thì Phải Được Dạy Dỗ






Sự kinh ngạc hiện lên trên mặt của những người tham gia buổi tiệc.

Họ không nghe lầm chứ, hai từ con dâu.

Chẳng phải gia đình họ Cao chỉ có một người con trai thôi sao? đứa con trai đó chính là chủ tịch của JK- Tinh Anh hay sao? Chẳng lẽ.......!
 Hứa Di không tin, tay chỉ thẳng vào mặt An Thiên:
\-Cái gì mà con dâu chứ, cô ta, cô ta không xứng.


Lại một nói khác lên tiếng:
\-Cậu ấy không xứng? chẳng lẽ cô xứng?
Mọi sự chú ý nhanh chóng đổ dồn về phía phát ra tiếng nói vừa rồi.

Lúc này thì Như Ý xuất hiện, còn bên cạnh là Hạ Băng tay đang ôm một bó tulip màu đỏ, loài hoa mà An Thiên thích nhất.

Tiện tay cô đưa bó hoa qua tay nhờ Trí Vĩ cầm giúp.

Hai cô nàng tiến đến đứng bên cạnh An Thiên.

Bốn cặp mắt nhìn nhau.

Hứa Di có hơi yếu thế, giống như bất ngờ nhận ra điều gì, nhìn Hạ Băng có chút căm ghét:

\-Sao lại là cô?
Hạ Băng khoanh tay đứng nhìn Hứa Di lạnh lùng hỏi lại:
\-Sao lại không phải là tôi?
 Kể một chút chuyện của mấy tháng trước nào.


 Lúc này Hạ Băng và Trí Vĩ đã xác định quan hệ.

Trí Vĩ có đưa cô đến 1 buổi tiệc, Trí Vĩ phải đi chào hỏi một số nhà đầu tư, Hạ Băng đến ghế ngồi nghĩ, dù sao những chuyện giao thiệp nói chuyện cô cũng không thích vả lại phải mang đôi giày cao gót làm chân có hơi sưng.

Lúc này Hứa Di đi đến tay cầm ly rượu làm như muốn đưa cho Hạ Băng, Hạ Băng vui vẻ định nhận ai ngờ ly rượu đột nhiên nghiên, sau đó đổ xuống làm cho tất cả rượu chảy từ đầu cô chảy xuống, thứ chất lòng màu đó cú thế được dịp chảy ước cả y phục, khiến cho xung quanh Hạ Băng chỉ toàn là mùi rụi nồng đậm, nói thật chỉ có hai tư để diễn tả tình cảnh này, đó là thảm hại.

Đã vậy Hứa Di còn cười, cô ta cười là điều tất nhiên thôi bởi vì cô ta là người làm ra chuyện này mà.

Còn cố tình xỉa xối Hạ Băng:
\-Thứ thấp hèn mãi mãi vẫn là thấp hèn mà thôi.

Dù trên người của cô có mặc những đồ đắt tiền vẫn không thể che đậy được sự thấp hèn lan tỏa ra từ cô đâu.

Cô làm sao có thể xứng khi đứng bên cạnh anh Trí Vĩ được chứ.


Hạ Băng đứng dậy mắt sắc lạnh nhìn thẳng Hứa Di.

Cô chính là kiểu người không ai làm gì thì thôi, còn nếu đụng đến thì cô sẽ trả lại gấp bội.

Đúng lúc bên cạnh có người phục vụ đang bê một chai rượu, Hạ Băng liền chộp lấy đổ từ trên đầu Hứa Di đổ xuống.

Thứ chất lỏng màu đỏ từ từ chảy xuống cho đến hết chai.

Hứa Di toàn thân bao bọc bởi rượu, bộ dangj còn thảm hại hơn cả Hạ Băng.

Mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc, tất cả đều cho là hành động ngu ngốc.

Hứa Di lửa giận ngùn ngụt định tát Hạ Băng.

Nhưng tay vừa giơ lên thì đã bị nắm lại.

Là Trí Vĩ, sắc mặt anh tái đi mấy phần khi nhìn Hạ Băng bị người khác sỉ nhục đến mức thê thảm, nếu anh đến trễ thì Hạ Băng sẽ như thế nào? với thân thủ của cô ấy thì có lẽ không đến nỗi, nhưng ngộ nhỡ có chuyện gì đó không may...anh chính là không thể để cô chịu ủy khúc dù chỉ là một chút.



Anh tức giận, căm ghét người đã làm ra những chuyện này.

Ánh mắt sâu thẳm làm cho Hứa Di cảm thấy run rẩy đứng như trời trồng một chỗ.


Trí Vĩ cởi áo vest khoát lên cho Hạ Băng, ôm vào lòng bao bọc lấy cô.

Anh tuyên bố:
\-Cô ấy là người của tôi không ai có quyền đụng đến cô ấy.

Đây là lời cảnh báo cuối cùng cho những người ở đây.

Còn ông, Hứa Văn Trung, ông cũng nên dạy dỗ lại cô con gái này của cho thật tốt, còn nếu không tôi cũng không phiền mà giúp ông đâu.(ngữ khí sắc lạnh).


Dừng một chút anh lại nói tiếp :
\-Tôi cho Hứa tiểu thư thời hạn ba ngày Công khai xin lỗi Hạ Băng, nếu như cô không làm thì tự đợi hậu quả đi.


Và sau đó anh dẫn Hạ Băng rời đi.

Đúng ba ngày sau, Hứa Di thực sự đến công khai xin lỗi, mặc dù điệu bộ của cô ta có phần không cam tâm cho lắm.Trong một tuần đó trên khắp mặt báo đều là bộ dạng mà cô ta xin lỗi Hạ Băng.

Làm cho không biết bao nhiêu người hả hê, vui vẻ.



Quay lại hiện tại nào?
Bốn cặp mắt nhìn nhau, cuối cùng Hứa Di yếu thế hơn đành lên tiếng trước:
\- Các cô\.\.\.\.các cô ỷ mạnh hiếp hiếp yếu\.


Hạ Băng mỉa mai:
\-Xin hỏi cô cái đám tiểu bạch liên phía sau cô là bù nhìn à? Hay là đã tàn hình hết rồi?
Hứa Di nhìn ra đám người phía sau, vậy mà chẳng ai dám nói gì.

Nói không có cũng không phải, cũng định giúp đó chứ nhưng mà cái sát khí của ba người đàn ông kia quá nặng ai mà dám làm gì.

Không cẩn thận lại rước họa vào thân, nhiều khi còn lôi cả nhà mình theo chung nữa ấy chứ, họ cũng chẳng ngu mà tìm đến rắc rối.


Lại nói về phía ba người đàn ông.

Thấy không ai có động tĩnh gì.Mẹ Cao sốt ruột, thành ra có cuộc đối thoại như thế này:
Mẹ Cao: Sao mà không làm gì hết vậy? vợ con nó đang bị bắt nạt kìa...con đây là lật lộng, không muốn giữ đúng lời hứa bảo vệ con dâu của mẹ?
Cha Cao: Mẹ con nói đúng, Xem kìa con dâu của ta còn có Ý Ý và Hạ Băng, bọn nó đang bị người ta ức hiếp kia kìa, mày không ra giúp đây là muốn ăn đòn?
Anny: Em hết chịu nổi rồi, em ra giúp tụi nó!