Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em

Chương 17: 17: Quyết Định Du Học






Lại nói về các cô gái, An Thiên nhắc đến chuyện mà mình đã suy nghĩ mấy ngày nay:
\-Mình sẽ đi du học.( lời nói bình thản nhưng lại chứa đầy kiên định)
Hạ Băng cùng Như Ý đồng loạt hét lên đầy bất ngờ.

Hạ Băng  chính là không tin vào những gì mình vừa nghe lấy tay sờ trán An Thiên hỏi với đầy sự quan tâm:
\-Có phải hôm nay cậu bị bệnh không, đi nhanh tui dẫn bà đi bệnh viện cậu đã bắt đầu mê sảng rồi, đi nếu không không kịp nữa ( giọng gấp gáp).


Nhưng khi sờ trán thì tất nhiên là biết lời nói kia chính là 100% nghiêm túc.

Như Ý nói vào trọng tâm đó chính là chuyện ông anh của cô, mặc dù thường ngày hay trêu chọc nhưng đó chính là tình anh em, ngay lúc này cô phải giúp anh cô chứ:
\-Còn anh mình thì sao, anh ấy đã biết chưa?
An Thiên vẻ mặt đăm chiêu trả lời:
\-Chưa, tui chưa biết nên nói thế nào với anh ấy nữa.


\-Anh mình chính là thật tâm với cậu, tui nói cái này có lẽ hơi ích kỉ nhưng mà bà ở lại với anh ấy đi, anh ấy trước đây thế nào thì mình không biết vì trước đây anh ấy giấu tình cảm của mình rất kĩ, nhưng bây giờ chính là không thể nào thiếu cậu được.


\-....!

An Thiên lúc này chính là cảm thấy vô cùng khó xử, một bên chính là sự nghiệp còn có chính là muốn chính sức mình lấy lại những gì cha đã gầy dựng lên, còn một bên chính là tình cảm.

Cô tự hỏi rằng mình nên làm như thế nào.

Đúng lúc này Hạ Băng lên tiếng:
\-Cậu muốn đi mấy năm?
\-Chắc khoảng một năm rưỡi hai năm.


  Cuối cùng câu chuyện kết thúc trong im lặng của ba người.

Bởi một điều họ quá hiểu nhau và còn bắt nguồn từ sự tôn trọng lẫn nhau.

Mọi việc An Thiên cũng là người quyết định cuối cùng,cô cần yên tĩnh.


  Sáng sớm hôm sau Như Ý như cũng hiểu được phần nào nỗi lòng của bạn nên bây giờ điều cô có thể làm chính là hiến kế nếu An Thiên thực sự đi nước ngoài, kế này chính là dùng để đối phó anh cô.


..........!
Buổi tối

  An Thiên hôm nay kết thúc tiết học sớm cô cố tình mua đồ về nấu vài món mà lúc trước Như Ý nói anh cô thích ăn.

Đến khoảng gần 7 giờ hơn thì Tinh Anh một thân tây trang trở về bộ dạng vẫn chững chạc, vẫn điển trai nhưng có che giấu thế nào thì cũng lộ ra một chút mệt mỏi.

Nghe thấy tiếng mở cửa An Thiên vội vàng từ trong bếp đi ra trên người còn chiếc tạp dề, giọng nói quan tâm có chút ấm áp:
\-Anh mới về, có mệt lắm không?
\-Có chút, nhưng thấy vợ thế này liền không cảm thấy mệt nữa(trên môi chính là nụ cười đầy sủng nịnh).


Mặt cô vợ liền đỏ lên, liền nói sang chuyện khác:
\-Anh đi tắm rồi xuống ăn cơm, xong em có chuyện cần nói với anh.


\-......!
Tinh Anh có chau mài có dự cảm không lành.Cuối cùng là nghe theo lời An Thiên.


\-Được, nghe lời em.


Sau bữa cơm, không khí vẫn yên tĩnh,Tinh Anh vào bếp cùng An Thiên rửa chén, vậy mà ngoài tiếng nước chảy và tiếng tim đập mạnh trong lòng ngực thì không còn tiếng gì khác nữa.


Hai cặp mắt nhìn nhau rất lâu, đến cuối cùng khởi đầu cuộc nói chuyện này là An Thiên.

Từ chiều đến giờ trong đầu của cô chỉ vòng vòng là mấy chuyện này sau lúc nói chuyện với Tinh Anh lúc ở cửa lúc nãy làm cho cô cảm thấy chính mình có lỗi với anh:
\-Em định ra nước ngoài du học