Ngày hôm sau, đội trưởng Bạch Băng và hai cấp dưới tới nhà khách tìm Mộc Minh Hiên. Dao Quang bệ hạ bật mode thế ngoại cao nhân, biểu đạt rằng thời cơ giải quyết vấn đề của anh ba Mộc đến rồi đấy.
Sau mấy ngày lo lắng bất an, Mộc Minh Hiên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã bị lời nói tiếp theo của Dao Quang bệ hạ dọa cho thót tim.
“Ngươi thấy chưa. Đã bảo không cần phải đi tìm đâu mà. Có người đưa cô ta đến gặp ngươi rồi này.”
Đến-gặp-ngươi!
Anh ba Mộc nghe chuyện ma cũng mơ thấy ác mộng: …Đm đái mẹ ra quần rồi T^T Đại sư ơi là đại sư, ngài đừng nói những lời kinh khủng bằng giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ kiểu “trời hôm nay thật đẹp” như vậy chứ!
Đội trưởng Bạch nghe vậy cũng hơi ngẩn ra, đúng là hôm nay hắn mang đồ của Tiết Phượng Nhi tới đây, nhưng hắn còn chưa nói gì cơ mà, cái vị đại sư cùng tên với con mèo nhà Trì đại thiếu lại bói quẻ đoán ra à?
Trong quá trình điều tra hai vụ tự sát mới đây, nhớ tới lời nhắc nhở ‘đừng gặp người khả nghi, đừng chạm đồ khả nghi, cũng đừng đi nơi khả nghi’ của Trì Hử nói với Mộc Minh Hiên, bọn Bạch Băng nhanh chóng phát hiện trước khi anh phó tổng giám đốc nọ và Chu Tường tự sát đều nhận được một bưu kiện.
Vì thế hắn cho người ôm cây đợi thỏ ở nhà Mộc Minh Hiên. Hôm nay có người chuyển bưu kiện tới nhà anh ta, người ký gửi đề tên nạn nhân trong vụ án mất tích thứ ba – Tiết Phượng Nhi. Tiếc là nhân viên chuyển phát nhanh chỉ biết có người cho anh ta tiền để làm như vậy, những chuyện khác thì không biết gì hết.
Tất cả các manh mối đều trông chờ vào gói bưu kiện này, nhưng xét tới lời nhắn ‘đừng chạm đồ khả nghi’, đã có hai vụ tự sát trước đó làm vết xe đổ, đội trưởng Bạch Băng cẩn thận mang đồ vật tới đây hỏi ý kiến của đương sự cũng như dân chuyên nghiệp là Dao Quang đại sư.
Mà hiện tại, theo ý của Dao Quang đại sư, gói bưu kiện này…
Trong phòng khách, mọi người ngồi thành một vòng xung quanh gói đồ, nghiêm túc căng thẳng tựa như trong đó có giấu bom vậy.
Tiểu Chu và Tiểu Quách theo đội trưởng Bạch đi điều tra, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác vừa nghiêm túc, khẩn trương lại vừa mơ hồ khó hiểu như thế này, bầu không khí rất lạ lùng, ai nấy đều lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột.
Hơn nữa gói bưu kiện này là do hai người cầm tới. Sờ, ôm, cầm, nắm, tuy không mạnh tay mạnh chân nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Bây giờ tất cả đều thể hiện như chuẩn bị nghênh chiến quân địch, khiến cả hai bắt đầu có tí bóng ma tâm lý với cái gói này rồi đấy T^T
Còn vị thầy đồng đẹp trai lai láng, xuất sắc hơn cả diễn viên người mẫu trên tivi này nữa. Thật không ngờ đội trưởng Bạch mặt lạnh như tiền suốt ngày chứng cớ chứng cớ lại có quan hệ với người hoạt động trong lĩnh vực tâm linh. Thế giới quan của bọn họ sụp cmn đổ rồi!
Mà đương sự Mộc Minh Hiên, sau khi biết gói đồ ký tên Tiết phượng Nhi, anh ta đã ngồi ở vị trí xa nhất. Anh ba Mộc cảm thấy thật khó chịu, muốn khóc một trận cho thỏa~ Anh chỉ định yêu đương thôi mà, sao kết quả lại kinh khủng thế! T^T
Cũng không phải Dao Quang bệ hạ quan tâm anh ba Mộc nên giúp anh ta bóc bưu kiện ra. Mà là vì pi sà thường xuyên mua đồ qua mạng nên tốc độ ‘bóc bánh’ của ngài ấy cứ phải gọi là nhanh, gọn, nhẹ! Đi gỡ bom cũng không thành vấn đề~
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua gói bưu kiện, không ai thấy rõ được động tác của hắn, lớp giấy gói bên ngoài đã nhanh chóng tách ra, sau đó là lớp bọc thứ hai…
Rất nhanh, đồ vật trong bưu kiện đã được trình làng.
Một chiếc… quan tài nhỏ đen bóng, là đồ hàng mã, dài khoảng 30cm.
Mọi người còn chưa kịp định hình thì đột nhiên có gió từ đâu thổi tới, hất bay nắp quan tài, lộ ra một hình nhân nằm bên trong. Hình nhân mặc áo cưới đỏ thẫm, trên mặt viết ba chữ Tiết Phượng Nhi.
Cũng không biết có phải do chất liệu gỗ làm quan tài quá mỏng hay không mà chỉ cần gió nhẹ lay một cái, hình nhân nằm bên trong lại lắc lắc lư lư, tựa như có thể bước ra bất cứ lúc nào.
Khi mọi người còn đang đơ ra, dưới đáy quan tài đột nhiên tóe lửa, hình nhân bằng giấy càng rung lắc dữ hơn, một làn sương đen bốc lên, ngưng tụ giữa khoảng không.
Mộc Minh Hiên như mấy cô em íu đúi, ôm chặt lấy gối dựa, ngồi tít trong góc sofa, run cầm cập. Nếu không có mọi người ngồi đây, hắn đã bỏ chạy từ đời tám hoánh nào rồi. Ngược lại, Úc Hạo và bạn cùng phòng tạm thời Thích Cẩm Ninh thì lớn mật hơn, hai ổng vẫn dám đi sát vào nhìn cho kỹ.
“Dao găm.”
Dao Quang bệ hạ quay lại nói với Úc Hạo.
Sau một đêm ngắm nghía chán chê mê mỏi con dao găm làm từ sừng linh xà có khả năng trừ tà diệt ma, Úc nhị thiếu còn đang lo không có đất dụng võ thấy thế là mắt sáng lên, vô cùng can đảm, khác hẳn thằng em nối khố Mộc Minh Hiên, rất nóng lòng muốn thử, vội hỏi: “Đại sư, phải làm như thế nào?”
“Cắm dao vào hình nhân trong quan tài là được.”
Úc nhị thiếu đáp lại một tiếng rồi đâm dao xuống.
“Bụp!”
Lúc dao cắm xuống có hơi ngừng lại một chút, rồi bụp một tiếng nghe như bong bóng vỡ.
Ngay sau đó, màn sương đen ngưng tụ trên không trung bắt đầu uốn éo vặn vẹo một cách điên cuồng. Mọi người dường như nghe thấy tiếng phụ nữ gào khóc văng vẳng bên tai.
Tiếng thét chói tai quá bất ngờ khiến bàn tay đang nắm dao găm của Úc nhị thiếu khẽ run.
Dao Quang bệ hạ lấy ra một chiếc la bàn đặt lên bàn uống nước, gõ nhẹ một cái. Theo động tác của pi sà, làn sương đen di chuyển về phía la bàn, chiếc kim bên trong bắt đầu xoay vòng vòng.
Sau khoảng 15p, màn sương đen bốc ra từ hình nhân trong quan tài bị thiêu thành một vũng nước đen ngòm, tanh tưởi.
Tiểu Chu đã từng lên núi tìm kiếm thi thể, vội bịt mũi lại, nói thầm, “Mùi gì mà giống…”
“Thi du (dịch xác chết).” Dao Quang bệ hạ đang điều chỉnh la bàn, rất chuyên nghiệp giải thích cho đám người, “Có người giết Tiết Phượng Nhi rồi luyện chế thành thi du, sau đó sử dụng phương pháp tà môn ngâm hình nhân trong thi du, tiếp theo hắn dùng thuốc màu vẽ ngũ quan và làm quần áo, phụ kiện cho hình nhân, rồi ngưng kết oán khí của Tiết Phượng Nhi vào trong đó.”
Mọi người: Đại sư, lúc thốt lên cái câu ‘thi du’ ngài đừng có nhẹ nhàng bâng quơ như thể đang nói ‘dầu cá’ như thế chứ. Hãi hùng lắm đó! T^T
Nói xong, Dao Quang bệ hạ búng tay một cái, từ trong hư vô xuất hiện một đốm lửa màu trắng, nhanh chóng bao lấy vũng dịch đen ngòm. Chỉ trong chớp mắt, mùi vị tanh tưởi phiêu tán trong không khí đã biến mất sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết nào.
Mọi người mau chóng cảm thán sang chuyện khác: …Đờ mờ! Cao nhân hàng thật giá thật này má ôi!!!!
Dao Quang bệ hạ đưa la bàn đã xử lý xong xuôi cho đội trưởng Bạch, “Bám vào la bàn là oán khí của Tiết Phượng Nhi, chỉ cần đi theo kim la bàn là có thể tìm được nơi cô ta chết.”
Thật ra chuyện này chỉ cần dùng mũi đánh hơi là được rồi, nhưng bây giờ hắn là đại sư, ai lại dùng mũi tìm người bao giờ, chẳng quý tộc gì cả~ Mà mấy cuốn tài liệu về phong thủy huyền học quý báu hắn lấy từ chỗ ông cụ Trì có nhắc một ít về cách thức hành động của một số tiền bối đời trước, điều này đã mang đến, ừm, linh cảm cho Dao Quang bệ hạ.
Chiếc la bàn vừa ra, đội trưởng Bạch Băng và hai cấp dưới Tiểu Chu, Tiểu Quách: …Dụng cụ trinh sát dùng để xếp xó à!
Thế giới quan sứt mẻ nhanh chóng được nâng cấp, Tiểu Chu kích động nói: “Đại đại đại sư, cái la bàn này dùng xong rồi thì xử lý thế nào…”
“Thiêu hủy là được.”
“Thiêu hủy?!”
Dao Quang bệ hạ rất có phong phạm của một bậc cao nhân, khẽ vuốt cằm.
“La bàn đã dính phải oán khí của Tiết Phượng Nhi, chỉ dùng được một lần thôi.”
Được rồi, thật ra mấy thứ như la bàn và các loại đồ nghề khác, Dao Quang bệ hạ đều đặt mua theo lô hết, mỗi lô khoảng mấy chục cái =)))
#
Sau khi giải quyết vấn đề khiến ấn đường Mộc Minh Hiên biến đen, đồng thời sử dụng phương thức phi khoa học hỗ trợ đội trưởng Bạch Băng một chút, Dao Quang bệ hạ với vầng sáng thần thánh thong thả ra khỏi nhà khách, vui vẻ trở về phòng ngủ tìm tự chủ nhà mình.
Hai ngày nay không đến công ty, Trì Hử và Dao Quang bệ hạ phải nói là chơi đến không biết trời trăng là gì. Cho dù Dao Quang bệ hạ có năng lực phục hồi, thân thể sẽ không mỏi mệt, nhưng là một con người, trên tâm lý Trì Hử vẫn muốn nghỉ ngơi một chút. Vì thế sau khi xử lý công việc với Bạch Xuyên, Trì Hử mặc kệ Dao Quang bệ hạ tới nhà khách, mình thì về phòng nằm.
Trèo lên cây hòe rồi nhảy vào ban công để không phải đi vòng vào nhà đã là thói quen khó bỏ của Dao Quang bệ hạ, cho dù bây giờ không phải là con mèo, nhưng ngài thích ngài vẫn làm thế đấy~
“Ahhhh!!!” Một cô giúp việc vừa qua vườn sau để dọn vỏ hạch đào vẹt Bằng Bằng bày ra, vô tình ngẩng đầu nắn nắn vùng gáy mỏi nhừ thì thấy một bóng người thình lình xuất hiện trên cây hòe già, sợ hết cả hồn, “Ai! Ai đấy?”
Chỉ trong nháy mắt, cháu trai nuôi của ông nội Trì, thần long thấy đầu không thấy đuôi trong các đề tài bàn tán của nhóm người giúp việc, Bạch thiếu gia đẹp lồng đẹp lộn đã đứng trên lan can ngoài ban công, nhìn về phía cô, tay để lên môi ý bảo im lặng.
Vào tới phòng ngủ, Dao Quang bệ hạ nhào ngay lên giường ôm lấy tự chủ.
Vốn ngủ rất nông nên không khó hiểu khi Trì Hử nhanh chóng bị hành động của Dao Quang bệ hạ làm tỉnh giấc, giọng nói dịu dàng, ấm áp xen chút biếng nhác vang lên: “Dao Quang bệ hạ, trọng lượng của ngài không phải một con mèo đâu.”
Pi sà chẳng hề ngại ngùng, ôm chầm lấy tự chủ, lắc la lắc lư vài cái rồi kề sát bên tai anh, khẽ khàng kêu meo meo~, khiến lòng người ngứa ngáy như quét lông chim.
Mà cô em chứng kiến một màn vừa rồi, không có gì bất ngờ, bị một nụ cười của Dao Quang bệ hạ làm cho điên đảo, ngơ ngơ ngác ngác đi được một đoạn rồi mới ngớ ra, mệ nó sai rồi, đó là ban công phòng đại thiếu gia mà!!! Tự dưng tự lành Bạch thiếu gia lại đến phòng của đại thiếu gia làm gì???