Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 46




Thích Cẩm Ninh dẫn người vào rừng, Úc nhị thiếu mòn mỏi ngóng trông… Khụ, có gì đó hơi sai sai ấy nhể?

Được rồi, Úc Hạo nghe theo ý của em họ nhà mình, tạm thời gác lại chuyện tổ chức đoàn thám hiểm, cứ chờ Thích Cẩm Ninh đi ra xem thế nào đã rồi mới tính tiếp. Giờ hắn chỉ lo  Thích Cẩm Ninh thật sự tìm được thứ gì đó trong rừng già thôi.

Tương phản với tâm tình của Úc Hạo, Trì Hử rất chi là bình tĩnh, thản nhiên.

Bao thế hệ người dân sống ở khu suối nước nóng đều gọi khu rừng miên man vô tận nọ với cái tên ‘vùng đất không người’. Cho dù là thợ săn giỏi nhất cũng không dám tùy tiện đi vào trong đó. Từ trước đến nay, những người vào rừng săn thú, hái thuốc, thám hiểm hay tìm kho báu luôn chỉ có đi mà không có về.

Ngày nay, khoa học công nghệ hiện đại đã nghiên cứu và cho ra đời các loại công cụ, thiết bị thám hiểm tiên tiến, đảm bảo an toàn cho người sử dụng, nâng cao khả năng sinh tồn lên mức tối đa. Tuy nhiên điều này chỉ đúng khi máy móc thiết bị còn hoạt động, không thì cũng chỉ là một đống sắt vụn mà thôi.

Khu rừng già chính là một nơi thần kỳ như vậy đấy.

Bởi vì Miêu bệ hạ nhà mình thường vào rừng chơi nên Trì Hử cũng biết chút ít về vấn đề này.

Hệ thống định vị trên vòng cổ của mèo Dao Quang lúc ở ngoài thì vẫn hoạt động bình thường, nhưng một khi tiến vào trong rừng, tín hiệu bắt đầu ngắt quãng cho đến khi mất hẳn.

Có lẽ trong rừng sâu tồn tại năng lượng từ trường hỗn loạn, một lượng lớn phóng xạ hay một lực lượng siêu nhiên nào đó.

Tuy vậy, dù không xét đến những vấn đề này, chỉ cần nhìn vào cái mặt mèo sung sướng khi người khác gặp họa của Dao Quang bệ hạ khi nghe thấy ‘Thích Cẩm Ninh dẫn người đi theo hướng mà người chứng kiến đã chỉ’, là đủ hiểu, chưa tính có tìm được Ao trời hay không, Thích nhị thiếu có lành lặn trở ra được không còn phải xem số mệnh của gã nữa.

Với phán đoán ở trên, Trì Hử rất chắc chắn bởi anh đã quá hiểu cái tính thích hóng hớt của Miêu bệ hạ.

Nhưng những người khác thì lại chẳng thấy đáng tin chút nào. Úc nhị thiếu bày tỏ bản thân chẳng thể nào hiểu nổi.

Tâm mệt quá… Giống như khi anh ngắm tranh, anh chỉ có thể thấy người trong tranh đẹp như thế nào, nhàn nhã ngắm hoa ngắm trăng ra làm sao, chứ ai mà biết người nọ đang nghĩ gì!

Úc nhị thiếu thường xuyên có cảm giác như vậy khi gặp cậu em họ này. Tuy nhiên, xét thấy em họ đã lên đến đẳng cấp có thể lôi kéo ‘kỳ nhân dị sĩ’ đến làm trợ lý kiêm người làm ấm giường cho mình, dù chẳng thể hiểu nhưng Úc nhị thiếu vẫn kiên quyết nghe theo em họ.

Một lần chờ này kéo dài hơn nửa tháng, nghe được tin tức Thích Cẩm Ninh đã ra ngoài, Úc Hạo đang héo mòn vì gã vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy đối thủ một mất một còn, Úc nhị thiếu liền sung sướng cười sằng sặc.

“Thích lùn, đúng là mi ư Thích lùn?”

“Hahahahaha! Trông cái mái mặt sưng vù này này!”

“Chậc chậc, toàn thân thì rách rưới, mắt thì đen sắp bằng gấu trúc rồi, người thì gầy rộc hẳn đi, chẹp, thật là đáng thương, ai không biết còn tưởng dân tị nạn mất. Nghe nói lúc mày vào rừng đã võ trang từ trên xuống dưới không khác gì bộ đội đặc chủng cơ mà…”

Úc Hạo không xuất hiện còn tốt, trải qua trăm cay nghìn đắng mới ra được ngoài, còn chưa kịp cảm thấy may mắn thì đối thủ không đội trời chung đã chạy đến cợt nhả. Vừa tức vừa sợ, Thích Cẩm Ninh cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một búng máu, té xỉu…

Những người đến đón Thích Cẩm Ninh thấy vậy thì sợ hết cả hồn, mẹ nó, không biết thằng oắt nào báo tin cho Úc nhị thiếu, bọn họ chân trước vừa đến, chân sau vị này đã có mặt!

Ở đây không có ai dám đắc tội Úc nhị thiếu, chỉ đành mặc kệ đầu sỏ gây chuyện đứng một bên, vội vàng đưa Thích Cẩm Ninh đi bệnh viện.

Úc nhị thiếu cũng bị dọa sợ: … Thích Cẩm Ninh không bị tức chết thật chứ? Nếu làm người ta tức chết thật sẽ có chuyện đó!

#

Thích Cẩm Ninh đúng là vừa phải chịu đau, chịu khổ, lại vừa bị dọa cho phát sợ.

Khi đoàn người tiến vào khu rừng, vài ngày đầu không có vấn đề gì, vũ khí thuốc men đồ ăn thức uống lều trại đều chuẩn bị đầy đủ, các thành viên trong đoàn đều là dân chuyên nghiệp đã được huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, ngay đến bản thân gã, vì ưa thích phiêu lưu mà có thể coi là nửa dân chuyên.

Hoàn cảnh oi bức, rắn độc, côn trùng độc hay dã thú có ở khắp nơi… của khu rừng già rất nguy hiểm với người bình thường, còn bọn họ chỉ thấy hơi phiền phức, khá có tính khiêu chiến mà thôi.

Nhưng càng vào sâu bên trong, tình hình lại càng nghiêm trọng, đặc biệt là khi bọn họ tiến gần khu vực mục tiêu.

Đầu tiên là thiết bị gặp trục trặc, sau đó mỗi người bắt đầu cảm thấy cơ thể có gì đó là lạ. Đáng lẽ mọi người phải có cảm nhận giống nhau với cùng một sự vật, nhưng sau một hồi đầu váng mắt hoa, mỗi người lại có một cảm nhận riêng, mười mấy người là mười mấy nhận định khác nhau, ai cũng tự cho rằng mình đúng.

Ví dụ như khi uống nước, cùng một loại nước, có người thấy ấm, có người thấy lạnh.

Đứng cùng một chỗ, có người lạnh run, có người nóng chảy mỡ.

Đi cùng một đường, có người mệt như vác bao cát, có người lại thấy thân nhẹ như bay.

Rõ ràng người đứng ngay trước mặt nhưng đối phương lại không nhìn thấy.

Rõ ràng đang là ban ngày, lại có người nói trời tối rồi.

Có người nói nơi đây thật im ắng, có người lại than phiền rằng quá ồn.

Cho rằng mình đang đi thẳng, hóa ra lại đi vòng…

Bị vây tại một chỗ, vấn đề ảo giác của mọi người ngày càng nghiêm trọng.

Có vài người sợ đến mất hết lý trí, mặc kệ bọn Thích Cẩm Ninh mà chạy lung tung, có người lại đột nhiên kêu rằng mình bị trói tay trói chân ném xuống hồ, không thở được, sau đó người nọ nghẹt thở chết ngay trước mắt họ.

Đoàn người thực sự bị cái nơi quỷ dị này làm cho phát điên, vừa hoảng vừa sợ tìm đường ra ngoài, lại không biết phải đi hướng nào. Mười mấy người có thể chỉ ra mười mấy phương hướng khác nhau. Họ không rõ mình đã ở đây bao lâu, đồng hồ hay di động của mỗi người đều hiển thị ngày giờ khác nhau. Còn theo cảm giác của bọn họ thì có thể là một ngày, một tuần, một tháng, thậm chí là một năm! Chẳng ai có thể khẳng định.

Cho dù Tề Hoằng có là thầy phong thủy thì ở chỗ này cũng chả làm được cái mắm gì. La bàn trên tay cậu ta quay vòng vòng, còn quay nhanh hơn cả kim giây. Không còn cách nào khác, mọi người đành nhắm mắt, bịt tai, nằm bò trên mặt đất kiếm đường ra.

May là trước đó Thích Cẩm Ninh nhớ đến tiếng hổ gầm được nhắc đến trên mạng, gã phân ra vài người tìm kiếm xung quanh xem có dấu vết hoạt động của hổ không, mà vừa khéo lúc này có hai người trong số họ tìm thấy bọn Thích Cẩm Ninh. Hai người nọ trông thấy hành động quỷ dị của đồng bọn thì hết cả hồn, không nói lên lời. Cuối cùng một người khá thông minh tháo dây thừng bên hông ném về phía đoàn người, dẫn họ ra ngoài.

Đây quả thực là một cơn ác mộng cả đời khó có thể quên được, sau khi thoát khỏi khu vực quỷ quái kia, mọi người không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, cả đám chạy như ma đuổi.

Vừa ra khỏi rừng, Thích Cẩm Ninh còn chưa kịp khóc một dòng sông để giải tỏa cảm xúc đã bị đối thủ sống còn của mình cười vào mặt. Trên đường chạy trốn, tinh thần căng thẳng cao độ, thân thể cũng tiêu hao năng lượng quá mức, lại thêm Úc Hạo đến ‘công tâm’, vì vậy Thích Cẩm Ninh phun ra một búng máu, rồi ngất.

Lần này đổi lại là Úc nhị thiếu há hốc mồm.

#

Nhận được cuộc điện thoại đầy hốt hoảng của Úc nhị thiếu, sếp Trì đành phải dời cuộc họp chiều nay sang hôm khác, ôm Miêu bệ hạ đến bệnh viện thăm Thích nhị thiếu bị… mấy câu nói của Úc Hạo kích thích đến hộc máu mồm, hiện vẫn đang hôn mê.

Nhân viên công ty trông theo bóng lưng của sếp tổng, trước vấn đề ‘nan giải’: rốt cuộc là sếp yêu mèo hơn hay yêu người hơn, sau vài ngày suy nghĩ không ra kết quả, thôi thì nhìn nhiều cũng thành quen ấy mà.

Thái độ của sếp tổng với người hay với mèo đều y chang nhau, mơ mơ hồ hồ đến mức người hay mèo cũng chẳng phân biệt nổi, làm cho bọn họ cũng sắp không phân định được đâu là mèo đâu là người nữa rồi. Số lượng người ủng hộ Miêu bệ hạ và trợ lý Bạch tương đương nhau, vì vậy mọi người thống nhất đưa ra kết luận: trợ lý Bạch và Miêu bệ hạ đều là ‘chân ái’ của sếp!

Vì vậy bên cạnh sếp tổng là mèo hay là người, mọi người chẳng cảm thấy làm sao cả, cần gì phải suy nghĩ miên man cho mệt óc.



Khi đến phòng bệnh hạng sang của Thích nhị thiếu, đập vào mắt là một hàng y tá bác sĩ đang đỡ trán đứng bên ngoài, nếu bên trong không náo nhiệt ầm ĩ như mở hội, chắc người ta lại tưởng Thích nhị thiếu đã vô phương cứu chữa mất thôi.

Mà cũng có khác gì đâu, trong phòng người thì rót rượu, người thì ca hát, thậm chí còn tung xúc xắc nữa kìa. Sau khi nhập viện, Thích nhị thiếu nhanh chóng tỉnh lại, hai mắt mở thao láo, tinh thần phấn chấn như uống thuốc tăng lực, rất chi là ‘high’. Ai đến thăm bệnh cũng bị gã giữ lại, mọi người cùng ‘high’, bao gồm cả đối thủ một mất một còn làm hắn tức đến nhập viện – Úc nhị thiếu.

Bây giờ Úc Hạo cũng không dám chọc vào Thích Cẩm Ninh, mẹ nó, Thích lùn tỉnh lại trông y thằng thần kinh.

Chắc là di chứng còn lại từ cuộc thám hiểm khiến Thích nhị thiếu không cảm thấy mệt mỏi, vừa mở mắt ra là tinh thần sáng láng không cách nào yên tĩnh được.

Bác sĩ cũng bó tay. Sử dụng biện pháp mạnh, tiêm thuốc cưỡng chế gã nghỉ ngơi có khi lại phản tác dụng, dù sao cơ thể của Thích nhị thiếu cũng không có vấn đề gì lớn, cứ mặc hắn đi. Cơ thể con người có chế độ bảo vệ tự động, nếu vượt quá mức an toàn, Thích nhị thiếu sẽ tự ‘tắt nguồn’. Nếu cứ mãi hùng hổ không biết mệt, đến lúc đó sử dụng biện pháp cưỡng chế cũng chưa muộn.

Thích Cẩm Ninh bám lấy Úc Hạo đòi chơi xúc xắc, cũng không hiểu sao gã rất chi là may, 10 lần phải thắng đến 7, 8, chỉ một lát mà Úc nhị thiếu sắp uống hết một chai rượu rồi.

Thấy Trì Hử bước vào, Thích Cẩm Ninh lại càng kích động, nhiệt tình mời gọi: “Duyên Niên tới rồi hả, nhanh nhanh nhanh, chúng ta chơi xúc xắc, ai thua phải uống rượu.”

Gã vẫn nhớ rõ mối thù thua sạch sành sanh hôm bữa, nhân cơ hội này quyết phải rửa sạch nỗi nhục!

“Nào, Duyên Niên, chú em không uống được rượu thì để Úc nhị (Úc ngu si =))) uống thay! Anh đây là người bệnh, anh có quyền, các chú phải chiều anh! ”

Mèo Dao Quang tựa vào ngực tự chủ mà đánh giá Thích Cẩm Ninh, phải mặc đồ bệnh nhân rồi mà vẫn muốn tìm đường chết sớm, thật là một kiếp người đau khổ a~