Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 2: Lão ong mật cần cù chịu khó




Nhà Lưu Ngạn nằm ở thôn Song Tỉnh, cách trấn Bình Giang tầm 3 km, mỗi ngày đến tầm 9 rưỡi là anh dọn quán, lắc lắc lư lư trên con đường đá mấp mô với chiếc xe ba bánh mất nửa giờ mới đến nhà.

Lúc này, trong thôn chó cũng không sủa, chỉ có một màn đêm yên tĩnh bao phủ. Xe ba bánh vòng qua cái giếng ở đầu thôn, rẽ vào một con đường nhỏ, lướt qua mấy rặng tre, lại qua thêm một cái sân phơi mới tới được nhà anh.

Trong nhà cũng đã tắt đèn, căn nhà ba gian yên tĩnh nằm đó. Ba gian nhà này đều của nhà họ Lưu. Hồi Lưu Ngạn kết hôn, cha mẹ anh lấy tiền tích cóp được, sửa thành ba gian nhà. Bố mẹ anh ở gian chính giữa, Lưu Ngạn ở bên trái, vợ chồng anh trai anh thì ở gian bên phải. Mời năm trước, căn nhà gạch mái ngói đỏ rực khang trang nổi bật lên giữa những căn nhà gỗ, quả thực là hạc trong bầy gà, khiến trong thôn không ít người ghen tị. Nhưng đến bây giờ, nhà người khác khang trang ba bốn tầng, bên ngoài ốp gạch men bóng loáng, nhìn rực rỡ nổi bật, ba gian nhà này lại có cảm giác khó coi.

Lưu Ngạn thở ra một hơi, nhẹ nhàng xuống xe, đẩy xe đến trước cửa. Đang chuẩn bị tìm chìa khóa mở cửa thì có người từ trong nhà mở cửa đi ra.

“A, bố về rồi.” – Lưu Tư Bách mặc áo phông quần đùi chân đi dép tông đã mòn vẹt đứng ở cửa, cậu bé có vẻ buồn ngủ, giương đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn Lưu Ngạn.

Lưu Ngạn đau lòng vỗ vỗ vai con trai, thở dài: “Sao còn chưa đi ngủ? Mai còn phải đi học nữa. Bố đã nói là không cần phải chờ kia mà, sao con không nghe lời.”

Lưu Tư Bách cười tinh nghịch, nhanh chân cầm lấy cái nồi trong tay anh, vội vàng đi vào trong phòng.

Lưu Ngạn đuổi theo giành lại, muốn mắng một chút, nhưng lại không đành lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Cái này để bố làm cho, nồi còn canh nóng đấy, nhỡ bị bỏng thì sao hả. Được rồi được rồi, con mau đi ngủ đi, ở đây quấn chân phiền phức thêm ra.”

Lưu Tư Bách ngoan ngoãn lùi sang bên, Lưu Ngạn đi tới đi lui bận rộn, cậu nhóc cũng bám sau lưng cũng đi tới đi lui theo. Lưu Ngạn chuyển hết đống đồ vào nhà xong, quay đầu dở khóc dở cười nhìn cái đuôi nhỏ. Đứa nhóc này, hai mí mắt sắp dán vào nhau rồi, còn không chịu đi ngủ. Anh bước đến ôm Tư Bách vào lòng, cậu bé quen thuộc ôm lấy cổ anh, khuôn mặt dui vào lồng ngực anh. Lưu Ngạn ôm cậu bé đặt lên giường, nhìn con trai ngủ say, anh thở dài.

Đã mười tuổi rồi mà còn thích quấn cha như thế, nhưng lại quá ngoan ngoãn, thế cho nên Lưu Ngạn chưa bao giờ nói được câu nào nặng lời với nó cả. Một mình anh nuôi nó lớn như vậy, vừa làm cha vừa làm mẹ, ngày thường đều phải bận rộn lo toan, chỉ sợ không chăm sóc tốt được cho nó, để nó phải chịu khổ. Nhưng đứa nhóc này lại không rời được anh, không thích chơi cùng mấy đứa trẻ đồng lứa trong xóm, học xong là ở nhà một mình đợi anh về. Có đôi khi Lưu Ngạn sợ nó buồn đến sinh bệnh, sẽ khiến cho mẹ anh lo lắng.

Ngồi một lúc anh mới giật mình nhận ra đã 10 rưỡi rồi, vì thế vội vàng đứng dậy, xuống lầu dọn dẹp, đi tắm, tới gần 11 giờ mới đi ngủ.

5 giờ sáng hôm sau, trời còn tờ mờ, Lưu Ngạn đã dậy chuẩn bị cho một ngày mới.

Trong chậu là rau sam(马齿苋) hái hôm qua, loại rau này ở nông thôn chỗ nào cũng có, anh hái một bó to mang về. Hôm qua đã ngâm trong nước rồi, giờ chỉ cần vớt ra thái nhỏ, thả vào nồi nước trên bếp, lại lấy ra một ít bánh phở, thả vào nồi, chả mấy chốc là chín. Anh múc ra bát, lại làm thêm quả trứng ốp lếp, đặt lên trên bát phở. Đây là bữa sáng cho Tiểu Bách, anh đặt vào nồi giữ ấm, còn mình thì vét nốt cơm nguội tối qua, chan canh vào mà đánh chén.

Lau miệng, dọn dẹp bếp sạch sẽ, lại mang những thứ hôm qua xếp lên xe ba bánh.

Mọi việc xong xuôi còn chưa đến 5 rưỡi, cha mẹ anh cũng đã dậy, anh sang chào hỏi.

“Mẹ, mẹ dậy sớm thế.”

Người phụ nữ đã năm mươi sáu tuổi thoạt nhìn còn già hơn tuổi rất nhiều, bà Hứa Xuân Anh đang cầm chổi quét sân, lúc này liền chống chổi xuống, hơi nheo mắt nói: “Già rồi, không ngủ được nữa nên dậy sớm. Con định đi đấy à? Tối qua về lúc mấy giờ?”

“Vâng, con đi đây, hôm qua con về hơi muộn, không động đến bố mẹ chứ?”

“Không có, tai bố mẹ cũng không tốt, giờ này con dậy làm việc còn không nghe thấy. Vậy đã ăn chưa, mẹ nấu cháo đấy, sang ăn đi, đợi Tiểu Bách dậy bảo nó sang ăn cùng luôn.”

Lưu Ngạn cẩn thận dắt xe xuống dốc, nói: “Không cần đâu mẹ, con ăn rồi, con cũng làm bữa sáng cho Tiểu Bách rồi, mẹ không cần lo lắng.”

“Được rồi, vậy đi đường cẩn thận.”

“Vâng, hôm nay mẹ có muốn ăn gì không? Cá hôm trước ăn hết rồi, mẹ có muốn mua thêm không?”

“Không cần, đừng mua gì cả, mẹ có tay có chân, muốn ăn gì thì tự đi mua được, con đừng có mua gì hết, cá đắt tiền như vậy.”

Lưu Ngạn cười ha ha: “Bình thường ăn uống đạm mạc, lâu lâu ăn một chút cũng không có gì tốn kém.”

Hứa Xuân Anh nhìn con trai, oán trách nói: “Cái gì mà không tốn kém chứ, con cũng thật là, làm việc vất vả như vậy mà không biết tính toán gì cả, con còn trẻ, Tiểu Bách còn nhỏ, chẳng lẽ cứ định ở vậy cả đời, mấy hôm trước thím…”

Lưu Ngạn thấy bà bắt đầu thao thao bất tuyệt, không ngoài việc khuyên anh tìm vợ, nhất thời nhức đầu, vội ngắt lời: “Mẹ, không còn sớm nữa, con đi mở quán đây!” – Nói chưa xong đã phóng xe đi mất.

Bà cụ nhìn theo bóng anh đi xa, thở dài lắc đầu: “Thằng nhỏ này….”

Lưu Ngạn đến trấn cũng đã là sáu giờ, anh đỗ xe ở cửa trường trung học Bình Giang, nhanh nhẹn nhóm lửa nấu nước. Nước còn chưa sôi, đã lục tục có học sinh đứng trước quán, chờ bữa sáng.

Từ sáu giờ đến bảy giờ bốn mươi là đông khách nhất, khi tiếng chuông trường học vang lên, sẽ không còn nhiều người.

Lưu Ngạn thu dọn một chút, lái xe đi lòng vòng các hang cùng ngõ hẻm rao hàng.

Đến mười giờ sáng, vằn thắn và canh thịt bò bán xong. Lưu Ngạn tắt loa, đến chợ rau lấy thịt bò và vỏ vằn thắn, thuận tiện mua đồ ăn.

Đi qua quầy tạp hóa, thấy ở cửa có xếp mấy thùng sữa, bên trên có đính một tấm bìa các tông ghi “Đại hạ giá”, Lưu Ngạn do dự một lát, cuối cùng cũng vẫn tiến lên hỏi giá.

“Ông chủ, sữa bán thế nào?”

Thân thể mập mạp của ông chủ ló ra khỏi quầy: “Rẻ cực kì, hai mươi đồng!”

Lưu Ngạn nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ xem xét, cuối cùng nói: “Không phải là hỏng rồi chứ?”

“Không đâu! Tháng bảy mới hết hạn, giờ mới có tháng ba, đảm bảo chất lượng đó, vốn định bán ba mươi đồng nhưng không có nhiều người mua, đành bán rẻ để thu hồi vốn, chứ ai muốn bán giá ấy, thế nào, lấy một thùng nhé?”

Lưu Ngạn tính đi tính lại, mãi mới gật đầu: “Được, lấy một thùng, rẻ thêm chút được không?”

“Không được, đã là giá thấp nhất rồi, cũng phải cho tôi làm ăn nữa chí, từ sáng đến giờ đã bán bốn năm thùng rồi đó, cũng đều là giá này hết cả, nếu cậu còn chê đắt thì tôi cũng chịu.”

“Được rồi, ông anh rắn quá đấy, hai mươi thì hai mươi.”

Ôm sữa về nhà, Lưu Ngạn vừa đi vừa tính, hai mươi đồng này có thể tiết kiệm cái gì để hoàn lại được đây. [có thể cuộc sống của a thụ này là người khổ nhất trong các a thụ ta từng đọc qua nha]

Tính đi tính lại, cũng chả có chỗ nào tiết kiệm được thêm cả. Không nói đến mỗi sáng anh đều ăn cơm thừa, một quả trứng gà của Tiểu Bách không thể tiết kiệm, đồ ăn Tiểu Bách thích cũng không thể thiếu, đồ dùng học tập… đều không thể thiếu. Trẻ con lớn nhanh, quần áo cũng thường xuyên phải mua, mấy khoản phí của trường học cũng không thể tránh khỏi. Tính đi tính lại, chi phí cho Tiểu Bách một phần cũng không thể thiếu, về phần trên người anh, càng không thể vắt ra nổi một giọt dầu, quần áo cũng là đồ cũ rồi, còn ăn uống, không thể không tiêu tiền.

Về đến nhà, Lưu Ngạn mới rút ra một kết luận, không thể tiết kiệm được gì nữa, nên anh chỉ còn cách bán nhiều vằn thắn hơn mà thôi.

Đem sữa vào nhà, anh gọi to: “Tiểu Bằng, lại đây!”

Không bao lâu, có một cậu nhóc thật thà chạy vào, là con của anh trai anh, hơn mười tuổi, nhìn đen mà rắn chắc, cậu nhóc ngượng ngùng gãi đầu: “Chú, chú gọi cháu ạ?”

“Ừ, gọi cháu.” – Lưu Ngạn cười dùng sức vò đầu nó, lấy trong thùng ra năm bình sữa đưa cho nó – “Đến, cầm lấy.”

Cậu nhóc lùi về sau, hai tay giấu sau lưng, đầu lắc như trống bỏi: “Không được, cháu không cầm đâu, bố cháu bảo nếu còn cầm thứ gì của chú nữa thì sẽ chém chết cháu.”

“Gì? Lời bố mày tin được à? Ông ấy bảo bỏ mẹ mày mà cũng có bỏ được đâu. Trốn cái gì, nhanh cầm lấy.”

Cậu nhóc vẫn không dám lấy, nhưng đôi mắt đen láy lại nhìn chằm chằm vào hộp sữa, tuy rằng không dám lấy, nhưng lại luyến tiếc không dám đi.

Lưu Ngạn nhìn bộ dáng cậu nhóc lúc này, vừa buồn cười vừa giận, giả vờ tức giận nói: “Cầm lấy, không thì chú đánh mày đấy.”

Cậu nhóc không sợ anh, nó biết tính tình chú nó rất tốt, chưa bao giờ đánh con cháu, mà nó cũng không nhịn được cám dỗ, ôm lấy mấy bình sữa, cười hắc hắc chạy mất.

Lưu Ngạn cười mắng: “Thằng lỏi.”

Anh quay đầu đếm đếm, trong thùng còn mười chín bình sữa, Tiểu Bách uống mỗi ngày một bình cũng mất hơn nửa tháng. Anh lại mơ màng, uống hết rồi thì có thể mua tiếp, cho dù là ba mươi đồng một thùng cũng không sao, hai mươi tư bình, tính ra mỗi ngày cũng rẻ, anh chỉ cần bán nhiều vằn thắn hơn một chút là có thể bù lại. Tiểu Bách đã lớn, học hành lại vất vả, nên không thể keo kiệt với vấn đề ăn uống, anh chỉ cần cố gắng hơn một chút là có thể kiếm đủ tiền cho nó. Nghĩ đến đây lòng anh lại tràn ngập hạnh phúc, anh luôn muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con trai mình.

Cơm trưa hôm nay có ba món ăn, một bát canh bí đao, thịt om măng, cà chua xào trứng, lại thêm một bát canh tảo biển. Hai người ăn có chút nhiều liền để lại một chút.

Mười hai giờ, tiếng chuông kính cong kính cong từ xe đạp của Lưu Tư Bách vang lên trước sân nhà.

“Bố ơi, con về rồi!”

Lưu Ngạn đang tính toán sổ sách, nghe vậy ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt tươi cười của con trai, cũng cười theo: “Vào nhà thay quần áo rồi ăn cơm thôi con.”

“Bố, hôm nay có món gì vậy, thơm quá đi.”

Lưu Ngạn cười nói: “Mũi con là mũi chó sao, đồ ăn còn trong nồi mà đã ngửi thấy mùi?”

Nhóc con chun mũi, hừ hừ hai tiếng: “Mũi con mà là mũi chó, thì bố không phải là bố của chó con sao! Hi hi hi…..”

“Chỉ được cái giỏi cãi, cựa nhanh lên.” – Anh mang đồ ăn ra, xới hai bát cơm đặt lên bàn.

“A…. Có măng!”

Lưu Ngạn nhìn con trai: “Là bác con cho đấy.”

Cậu nhóc hớn hở gắp một miếng măng cho vào miệng, nói: “Bác biết con thích ăn măng nhất.”

Lưu Ngạn nhíu mày: “Ăn hết đi rồi nói, cẩn thận kẻo nghẹn.”

“Vâng.” – Cậu nhóc và cơm, liên tục gật đầu.