12. Điểm cuối hành trình của Lê Tô dừng ở đây.
Cô không dùng phần mềm mua phiếu nữa, cũng không thuê thêm phòng.
Giang Trì đăng tin trên vòng bạn bè, cũng đăng cả Weibo.
Giảng viên phụ trách xem được tin trên vòng bạn bè thì tìm anh.
“Thầy nghe nói có sinh viên gặp qua Tô Lê.”
“Ở trong trường học.”
Cô trở về thành phố năm đó hai người học đại học.
“Nếu không thấy tin đó trên vòng bạn bè thầy còn tưởng hai đứa kết hôn rồi.”
“Năm đó chuyện hai đứa yêu nhau truyền đi cũng thật là điên đảo.”
Không đợi anh đến trường học tìm đã có tin tức từ bệnh viện.
Những tin tức đó như thủy triều tới quá mãnh liệt.
Bi thương sẽ không cho người ta thời gian chuẩn bị, nó ngủ đông ở một góc rồi chờ cho bạn một kích thật đau.
“Thư hiến tặng đều luôn mang theo bên người.”
“Thật đáng tiếc, còn trẻ tuổi như vậy mà.”
Người lui tới bệnh viện đều vội vàng, nơi này không thiếu chính là tiếng khóc than và nước mắt.
Nơi này là nơi từ biệt đến thần thánh còn tập mãi thành thói quen, đi ngang qua cũng không dừng lại xem nhiều một cái.
Anh đuổi theo cô, nhưng luôn chậm một bước.
Cô thật sự chán ghét anh nên cái gì cũng không để lại cho anh.
“Hai người có quan hệ gì?”
“Tôi là bạn trai cô ấy…”
“Theo quy định thì những thứ này không thể cho anh, phải đưa cho người nhà.”
“Tôi xin cô.”
Giang Trì lôi kéo ống tay áo hộ sĩ, nặng nề quỳ xuống.
Hộ sĩ ôm hộp đồ, vẻ mặt khó xử.
“Tôi cầu xin cô…”
“Tôi không biết phải làm sao bây giờ.”
Người qua lại đều ngó lại xem.
“Anh như thế này tôi cũng rất khó xử, những thứ này đều phải giao cho cảnh sát để người nhà tới nhận.”
“Nếu không có người nhà thì sao?”
“Khả năng là bị tiêu hủy, tóm lại là không có khả năng tùy tiện cho người khác.”
Trương Dương kéo Giang Trì lại, liên tục xin lỗi hộ sĩ.
“Đừng làm khó người ta nữa, người ta cũng làm đúng công việc thôi.”
“Không có đồ gì đáng giá, để tôi tìm bạn bè ở cục cảnh sát xem có thể châm chước cho không.”
“Cậu lại làm loại thì tôi cũng không giải quyết nổi đâu.”
Trương Dương vừa dỗ vừa lừa mới kéo được Giang Trì ra.
“Ăn cơm trước đã được không? Cậu chịu được chứ tôi thì không.”
“Chúng ta đi ăn ở cửa hàng đó đi.”
Giang Trì hai ngày không ăn cơm, hiện tại chịu nói một câu, Trương Dương như được đại xá.
Xe dừng trước cổng trường đại học.
Cửa hàng canh thịt bò đó còn mở.
Hai vợ chồng đã có một cặp con gái song sinh, lúc đó đang chơi đùa dưới ánh mặt trời.
“Là Giang Trì à.” Bà chủ nhận ra Giang Trì, vẻ mặt vui vẻ, vội nhìn ra phía sau anh, “Lê Lê đâu? Nó không cùng cậu tới sao?”
…
Canh thịt bò nóng hổi được bê lên.
Trương Dương biết tật xấu khi anh ăn canh thịt bò vẫn còn.
Bởi vì Giang Trì ăn rất máy móc.
Lúc cảm giác buồn nôn nảy lên anh liều mạng mà nuốt xuống, ép chính mình phải nuốt xuống.
Trương Dương vài lần muốn nói gì đó, nhưng cũng không biết nên nói gì.
Cậu cau mày xem Giang Trì ăn hết.
Anh ăn hết rồi vẫn rũ đầu không nói lời nào, Trương Dương nhìn sắc mặt anh thấy từng giọt nước mắt rơi xuống. Anh cúi đầu thật thấp, khóc không thành tiếng:
“Tôi muốn cưới cô ấy…”
“Nhưng tôi không biết Lê Lê còn muốn gả cho tôi không nữa.”
“Tôi không bao giờ biết được.”
13. Trương Dương giúp anh lấy lại được điện thoại của Tô Lê.
Mật khẩu là sinh nhật anh, anh biết.
Đầu tiên là WeChat, tin nhắn hiện ra nhiều nhất là do anh gửi:
“Lê Lê em đừng nóng giận, chờ em trở về, chúng ta đi mua một con mèo được không?”
Kéo lên trên là mấy cái tin nhắn không có thông báo.
“Lê Lê, em đừng ngớ ngẩn, em thấy tin nhắn thì gọi lại cho anh đi.”
“Lê Lê, anh sai rồi, em để ý anh một chút được không?”
“Tô Lê, em không cần vô cớ gây rối được không?”
“Em đăng tin như vậy có nghĩ tới anh ở công ty phải xử lý dư luận thế nào không?”
“Bây giờ anh về nhà.”
Mấy tin nhắn này đều không có nhắc nhở cho thấy cô ấy đã đọc được.
Còn có một tin nhắn của bác sĩ An.
“Bác sĩ An, ngại quá, lại quầy rầy chị rồi.”
“Em thật sự không có ai có thể nói chuyện được.”
Hai tin nhắn cách nhau khoảng nửa tiếng, cô ấy nói:
“Bác sĩ, em thật sự sợ hãi, em không muốn chết.”
Bác sĩ An có lẽ đang ngủ, không trả lời cô ấy.
Sau đó là im lặng thật lâu.
Cô ấy không còn quấy rầy bác sĩ An nữa.
Đó là ngày ăn lẩu xong về nhà, 3 giờ sáng, anh ở bên cạnh cô ngủ say.
Cô tình nguyện cùng một vị bác sĩ có duyên gặp vài lần nói chuyện cũng không muốn đánh thức anh.
Cô đối với anh đã có bao nhiêu thất vọng rồi?
“Bác sĩ, nếu không phải rất đau thì có phải là không nghiêm trọng không?”
“Không phải, không đau cũng có thể là do đã khuếch tán nghiêm trọng, phản ứng bệnh trạng của từng người cũng khác nhau.”
“Thế sao, cảm ơn bác sĩ.”
Giang Trì ngơ ngác ngồi dưới đất, mở tất cả các app mà cô xem qua.
Cô ấy tìm kiếm quần áo cho trẻ con, quần áo mùa đông cho nam và việc lấy giấy chứng nhận đều ở gợi ý đầu.
Baidu cô ấy tìm kiếm ung thư dạ dày giai đoạn cuối mang thai, ung thư dạ dày sống được bao lâu.
Douban thì xin vào group nhật ký ung thư, ngày hôm qua quản trị viên mới đồng ý tin xin vào.
Giang Trì bỗng nhớ đến ngày đó cô nói.
“Giang Trì, em thật muốn quay lại trước kia…”
Cô muốn quay lại quá khứ, vì ở đó có một Giang Trì đi.
Giang Trì ấy sẽ vì theo đuổi cô mà ăn canh thịt bò tới một năm trời, sẽ ở bênh cạnh cô thời điểm cô khổ sở nhất, sẽ ở thời điểm một nghèo hai trắng cũng kiên định ôm cô vào lòng, nói “Anh phải cho em một ngôi nhà.” “Không cần phải nơi nơi tìm phòng ở, không ai có thể đuổi chúng ta đi.”
Anh còn nhớ ngày mà Tô Lê đồng ý với anh.
Ngày đó anh ở dưới tầng chờ Tô Lê tan học, đài khí tượng thống báo gió to, gió thổi đến thất điên bát đảo.
Đây là lần thứ chín tỏ tình.
Giang Trì cho rằng cô sẽ từ chối giống như tám lần trước.
Nhưng Tô Lê đỏ mặt gật đầu.
Dường như tám hướng đều là gió ngăn cách, toàn thế giới đều yên tĩnh.
Giang Trì đó sẽ không giống Giang Trì hiện tại, nói yêu cô nhưng lại để cô chờ đợi.
14. “Người thực sự muốn rời đi sẽ không cáo biệt. Người đó chỉ chọn một buổi chiều trời trong nắng ấm, khoác lên chiếc áo khoác thường xuyên mặc, ra cửa, sau đó không còn trở về nữa.”
Giang Trì bắt đầu mất ngủ, có đôi khi chính anh cũng không phân rõ là tỉnh hay mơ.
Bác sĩ nội khoa thần kinh Ngô Dạng cũng không chịu kê cho anh nhiều thuốc.
Thuốc chỉ kê cho nửa viên, không cho thêm.
Trương Dương cảm thấy Giang Trì điên rồi.
Bởi vì anh tiêu rất nhiều tiền tìm thông linh sư (người kết nối được với cõi âm).
Đương nhiên đa số toàn là kẻ lừa đảo, thu tiền rồi bịa toàn lời nói dối.
Giả đến độ Trương Dương nghe không nổi nữa.
Nói gì mà Lê Lê tha thứ cho anh, Lê Lê nguyện ý gả cho anh, Lê Lê thật ra từ trước đến nay đều không chán ghét anh.
Giang Trì tỉ mỉ lắng nghe, nghe được Lê Lê nguyện ý gả cho mình thì ôn nhu cười.
Anh thường có ảo giác rằng Lê Lê còn ở.
Nước ấm vẫn còn, lười dao cũng rất bén.
Dầu gội của cô còn chưa hết, khăn lông vẫn treo ở phòng tắm.
Giang Trì còn nhớ rõ cô nói gói dầu gội đầu của hãng này dùng tốt, đáng tiếc sắp dừng sản xuất rồi.
Cô trước kia hay hỏi anh vì sao thích cô.
Anh nói là do thích mái tóc dài đen nhánh của cô.
Thật ra là do đánh chớt anh cũng không muốn thừa nhận là anh yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc đó anh vừa ra khỏi quán net thấy cô tặng một phần canh bò nóng hổi cho một bà già nhặt ve chai, nói với bà là miễn phí nhưng thực ra là trộm thanh toán phần ăn đó rồi.
Lúc ấy là cuối thu, ánh đèn mờ nhạt trong sương sớm chiếu trên mặt cô, anh còn tưởng lúc đó mình đã thấy một thiên sứ.
Đương nhiên, đánh chớt Giang Trì cũng không thừa nhận là mình thích cô gái tốt bụng như cô.
Đám bạn bè đều nói thích ngực bự, da trắng, bản thân lại nói mình thích tốt bụng.
Thật là mất mặt.
Cho nên anh nói, thích mái tóc dài của cô.
Thật ra tóc ngắn hay dài đều được, đầu trọc cũng chẳng sao.
Anh đều thích mà.
Chẳng qua là Tô Lê tốt bụng thì tốt bụng, nhưng cũng rất ghi thù.
Cho nên rời đi cũng đem mọi thứ đi quyên góp hết.
Một chút tưởng niệm cũng không để lại cho anh.
Khiến anh đến một nơi để xin lỗi cũng không có.
Mùi hương của cô trong phòng cũng dần phai nhạt, thật là kỳ lạ, trên người con gái thật ra có một loại mùi hương.
Tuy rằng đều nói là do mỹ phẩm có mùi, nhưng Giang Trì biết, mùi hương này và mùi của mỹ phẩm không giống nhau.
Mỹ phẩm cùng loại thì anh thấy trong công ty cũng có người có, nhưng loại mùi hương khiến anh an tâm thì chỉ có cô có.
Giống như chú mèo phơi mình dưới nắng ấm, giống như chiếc chăn ấm áp mùa đông, giống hết thảy những đồ vật quen thuộc không nói rõ được.
Khi anh mất ngủ hay sinh bệnh, chỉ cần thuận tay ôm cô vào lòng sau đó chôn mặt vào cổ cô, thật giống như người bệnh đã đến bệnh viện, lập tức thấy an lòng.
Bên người đều là đồ của cô, trong phòng còn mùi hương của cô, giống như ở một buổi chiều nắng ấm, cô sẽ bất ngờ mở cửa, sau đó cười tươi nói với anh:
“Thế nào, bị em lừa đi? Anh có phải khóc thật không đấy?”
“Được rồi, đừng có tức giận, em rửa bát được chưa?”
Một khắc kia khi người thân yêu rời đi, thật ra không phải thời điểm khổ sở nhất.
Khổ sở nhất chính là trong một căn phòng an tĩnh buổi chiều nọ, buổi tối về nhà thấy cửa sổ đen nhánh và đêm khuya xoay người bên gối trống không.
Trước khi ý thức rơi vào đen tối, Giang Trì thầm ước nguyện.
Xin trở về ngày gió ngừng ấy.