Ngày 32

Chương 74: Chương 74





ngày 32, hồi XXXIV
Khi Dịch A Lam ngồi trên Swift 10 bay giữa không trung với tốc độ giới hạn chỉ 800km/h, lòng y trào dâng như tầng mây ngoài cửa sổ.
Không có vấn đề gì với hai chương trình virus, Nghiêm Phi dường như cũng vậy.

Điều mà Dịch A Lam nên cân nhắc là có nên gửi các chương trình đến hai hộp thư chưa xác định chủ sở hữu như Nghiêm Phi đã nói.
"Liệu có bất kỳ tác hại nào khi làm vậy không?" Dịch A Lam tự hỏi.

"Có vẻ là không nhỉ."
Nghiêm Phi chẳng yêu cầu gì đối với ảnh chụp màn hình trò chuyện giữa Dịch A Lam và Joker, hắn cho y tùy ý phát huy sức tưởng tượng.

Và như đã nói, ngay cả khi các bản ghi lịch sử trò chuyện thực sự được gửi đi, nó cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì, bởi Dịch A Lam đã kể nhiều lần – không sót một chữ – về chúng, với La Thái Vân và Nghiêm Phi; và theo Nghiêm Phi, họ cũng đã cố tình tiết lộ (chúng) cho các quốc gia khác.
Sau một đỗi do dự, phân tích và xác nhận, Dịch A Lam đã tải xuống hai chương trình ở cuối trạm áp chót trong nhiệm vụ hôm nay: một chương trình được bí mật nén vào lịch sử trò chuyện nửa giả nửa thật; chương trình con nhận tọa độ vị trí thì gửi đến hộp thư nội ứng mà Nghiêm Phi đã nói cùng với thông tin liên hệ.
Dịch A Lam không trực tiếp sử dụng trang email quen thuộc, thay vào đó thông qua phương pháp "ngụy trang", trông giống như y đang vận hành cơ sở dữ liệu và mã nguồn.

Châu Yến An bấy giờ đang trong phòng máy tính, Dịch A Lam không tin rằng ngay cả giao diện email mà anh cũng chẳng biết.
"À.

Dịch A Lam này," Châu Yến An nói.

"Tôi thấy vài con máy tính trong văn phòng trên lầu đang bật, màn hình liên tục xuất hiện các tín hiệu cảnh báo và mấy thứ tôi không hiểu được.

Em có thể xem thử, chuyện gì đang xảy ra giúp tôi không?"
Dịch A Lam đứng dậy, "Chắc là hệ thống phòng thủ tự động của máy tính do em định dạng cơ sở dữ liệu gây ra." Nhưng để yên tâm, y vẫn đến văn phòng mà Châu Yến An đã bảo.
Châu Yến An dõi mắt nhìn Dịch A Lam rời đi; nghe tiếng bước chân dần biến mất, anh bình tĩnh ngồi vào vị trí mà Dịch A Lam vừa mới đứng dậy.

Màn hình máy tính vẫn đang sáng sau khi y kết thúc thao tác.

Khóa huấn luyện cấp tốc nhưng hiệu quả của Trần Nhữ Minh đã giúp Châu Yến An nhận ra, rằng chiếc máy tính này không chỉ sử dụng mạng cục bộ mà còn được kết nối Internet, nghĩa là, thiết bị này có thể kết nối với bất kỳ nơi nào trên thế giới có cùng mạng lưới.
Ngày đầu tiên Dịch A Lam gia nhập Tổ công tác khẩn cấp, Trần Nhữ Minh đã nhấn mạnh việc kết nối Internet trong căn cứ bí mật bị cấm trừ phi có lý do chính đáng.

Lệnh cấm này không chỉ nhằm ngăn chặn việc truyền thông tin ra ngoài, mà con lo ngại bọn tin tặc như chó ngửi thấy mùi thịt sẽ đột nhập vào máy chủ nội bộ dọc theo Internet.
Thao tác Châu Yến An chậm chạp vụng về, nhưng chí ít vẫn tìm ra nhật ký hoạt động của máy tính cùng với địa chỉ email thuộc hai nhà cung cấp nước ngoài giữa vô vàn dữ liệu.
Phản ứng đầu tiên của anh rằng đây là một bài kiểm tra.

Không phải Trần Nhữ Minh đưa cho Dịch A Lam, mà là một bài kiểm tra dành riêng cho anh.


Có lẽ Trần Nhữ Minh đã báo với Dịch A Lam trước khi thiết lập cuộc kiểm tra này; hoặc nhiều khả năng Trần Nhữ Minh đã sắp xếp Dịch A Lam một nhiệm vụ khác được gọi là bí mật về email, với mục đích "thử thách" Châu Yến An trong hoàn cảnh Dịch A Lam chẳng hay gì.
Đề bài: liệu anh sẽ bảo vệ Dịch A Lam, hay báo cáo vi phạm của y.
Nói nhẹ là "vi phạm", nhưng cụ thể hành vi của y đã vi phạm các quy định về an ninh quốc gia.
Châu Yến An hy vọng, rằng đây chỉ đơn giản là một bài kiểm tra.
Trở lại, Dịch A Lam nhìn thấy Châu Yến An đang nhắm mắt ở vị trí ban đầu.

Y chợt nghĩ, Châu Yến An có lẽ mệt rồi nhỉ.

Kể từ khi ngày 32 đến, họ rất khó được ngủ đủ giấc.

Đôi khi Dịch A Lam có thể chợp mắt trên máy bay chiến đấu hoặc trong khi chờ thanh tiến trình định dạng, song Châu Yến An luôn phải đề cao tinh thần cảnh giác.
Châu Yến An vẫn nhắm mắt, "Thế nào rồi?"
"Không có gì.

Chỉ là những máy tính đó trước khi xuất hiện ngày 32 đều có người đang dùng, thành ra vẫn luôn bật.

Vừa rồi bởi vì một số thao tác của em, tường lửa tự động kích hoạt." Dịch A Lam bước vào phòng, hoàn thành nốt vài thứ trong máy tính rồi tắt máy mỉm cười.

"OK!"
Dịch A Lam nhìn đồng hồ, thời gian ngày 32 hiển thị bốn giờ chiều, nhưng thời gian thực đã hơn sáu giờ tối.
Khi bước ra khỏi căn cứ, trời đã nhá nhem tối, họ sẽ lên chiến đấu cơ bay đến điểm dừng sau cuối trước khi trời tối hẳn, cũng nhân tiện qua đêm tại đó.

Lịch trình của Tổ công tác vẫn rất nhân văn, không dồn ép và sắp xếp quá nhiều nhiệm vụ: một mặt, cho họ thời gian nghỉ ngơi đầy đủ; mặt khác thì cho rằng không có phi hành đoàn mặt đất tại các sân bay lớn nhỏ trong ngày 32, đèn báo cận, đèn đường băng, đèn tín hiệu,...!cũng có thể hỏng do mất điện.

Máy bay chiến đấu cất cánh-hạ cánh vào đêm rất dễ xảy ra tai nạn, nên họ luôn cố gắng tránh khởi hành vào trời tối.
Sau khi phá hủy bằng cách thả tên lửa như thường lệ, Châu Yến An quay đầu bay về phía Đông.
Khi tới gần điểm đến, Châu Yến An nói: "Radar trên không phát hiện phía trước mây dày, có lẽ sắp bão.

Bay trong điều kiện thời tiết như vậy rất nguy hiểm, chúng ta hạ cánh ở đây trước."
Theo độ cao giảm xuống, Dịch A Lam trông thấy đường cao tốc nối dài phía dưới, vắt ngang trên vùng quê xanh thẫm.
Máy bay chiến đấu đáp xuống đường cao tốc, sau một hồi rung chuyển dữ dội thì giảm tốc độ và trượt về trước.

Đoạn đường này được xây dựng theo yêu cầu quốc phòng, có chức năng cất-hạ cánh máy bay; nền đất chắc, đường băng phẳng và đủ dài để máy bay chiến đấu lăn bánh hoặc dừng đỗ.
Mặc dù trời tối đen, song Dịch A Lam và Châu Yến An vẫn có thể trông thấy bầu trời trước mặt họ đang tối hơn bằng mắt thường.


Những áng mây dày như ngọn sóng lớn, đang cuộn về phía bên này với tốc độ cực nhanh.

Một tia chớp lóe lên nối liền bầu trời-mặt đất, cơn mưa to đầu hạ cứ thế bắt đầu.
Châu Yến An lấy một số vật dụng từ ngăn chứa dưới cánh, bao gồm lều cắm trại, chăn không gian, lương khô quân đội, nước uống, v.v.

Họ dựng lều ngay bên đường và qua đêm tại đó.
Hai mươi phút sau, màn đêm chìm trong mưa to sấm chớp.

Những giọt mưa nặng hạt làm đỉnh lều lõm xuống thành hình hạt đậu chi chít, may sao chiếc lều thoạt trông mỏng nhẹ nhưng chắc chắn, đứng vững trong gió bão.
Mưa tuy nặng hạt, nhưng không hề nhớp nháp lạnh lẽo như mưa mùa đông, thay vào đó là sự mát mẻ sảng khoái, khơi dậy vị chát thoang thoảng của bùn đất cây cỏ.

Ẩn mình trong không gian nhỏ hẹp, một cảm giác an toàn tuyệt vời bao trùm lấy y.

Lắng nghe tiếng mưa, tiếng sấm, tiếng cây cối đung đưa, tiếng nước chảy róc rách và cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Châu Yến An quanh mình, Dịch A Lam chìm vào giấc ngủ.
(...)
Dịch A Lam vươn người tỉnh dậy.

Ngoài lều rất yên tĩnh, có tiếng xào xạc khi làn gió chơi đùa cành cây, kèm cả tiếng ếch nhái hoan hô gọi mời – vì vùng quê trải rộng về tứ phía, nên âm thanh du dương này như thể đến từ bản hòa ca của một cái huân (1) nho nhỏ.
(1) Huân (埙): một nhạc khí để thổi làm bằng đất nung đỏ, có nhiều lỗ (thường có hình quả trứng).
Châu Yến An không ở trong lều, Dịch A Lam gần như cảm nhận được điều đó ngay tức khắc.

Y bật đèn trên mặt đồng hồ, đã hơn hai giờ khuya, ngày 32 sắp hết.
Dịch A Lam mở lều bước ra ngoài, hòa mình vào màn đêm lộng gió và trăng sáng.

Sau trận mưa lớn, bầu trời trong trẻo dị thường, ánh một màu xanh thẫm gần như đen kịt; không còn tầng mây dày, chỉ có những ánh mây bông lững lờ ở độ cao thấp, tường chừng có thể vươn tay chạm lấy.

Trắng muốt.

Nhẹ bẫng.

Rộn ràng với ngọn gió hè sang.

Trăng tròn vành vạnh treo ở phía Tây, ánh trăng sáng ngời phủ bóng lên vùng quê chẳng chút trở ngại.


Giọt nước trong như pha lê.

Cây cỏ rực rỡ.

Vạn vật tươi tốt.

Hết thảy mọi thứ tinh tươm làm sao.
Dịch A Lam nhìn Châu Yến An đứng nơi ấy – nơi vành trăng treo hờ hững trên đầu, nơi đồng bằng xanh um trải dài phía sau anh đến tận chân trời.

Mặt trăng đẹp là thế, đồng bằng rộng lớn là thế, vậy mà cũng trở thành phông nền vào thời điểm này.

Chúng vui vẻ, sẵn lòng, tình nguyện trở thành công cụ điểm tô cho hình bóng anh.
Dịch A Lam không thể trông rõ khuôn mặt anh, nhưng dáng người cao ráo cân đối của Châu Yến An những khiến y phải nín thở.

Anh cởi bỏ đồng phục phi hành, chỉ gói mình trong chiếc sơ mi ngắn tay và quần quân đội, tỷ lệ cơ thể vượt trội hiển hiện trên mỗi một đường cong ấy.

Dáng đứng tùy ý mà chẳng hề thiếu vẻ đĩnh đạc, song nổi bật nhất vẫn là khí chất trầm ổn được tôi luyện trong quân doanh.

Anh đứng với tư thế cố định, mà thể hiện ra tính hiên ngang của một quân nhân phục vụ vì tổ quốc.

Và khi Châu Yến An nghiêng mặt, với nền trời xanh sẫm thiếu đồng nhất, y có thể nhìn rõ đường nét sống mũi, bờ môi và quai hàm rắn rỏi tinh xảo.

Anh, hệt như một tác phẩm điêu khắc đầy tính nghệ thuật.
Còn trong mắt Châu Yến An, Dịch A Lam trông như thế nào đây?
Anh nhìn Dịch A Lam đi về phía mình, nhưng chưa được nửa đường, Dịch A Lam đã dừng lại rẽ khỏi đường cao tốc, bước lên đồng cỏ ẩm ướt.

Nơi đó lắm vũng nước lớn nhỏ.

Gió thổi gợn sóng.

Bóng trăng tan ra.

Vỡ vụn.

Rồi lại tái sinh.
Dịch A Lam dừng chân dưới hàng cây dương mướt mát.

Y vẫy tay, nở nụ cười rạng rỡ: "Tới đây đi!"
Những chiếc lá dương khiêu vũ trong gió nào có thể che hết ánh trăng.


Gió dìu dịu mang theo hơi nước, đến rồi đi quanh Dịch A Lam.

Chúng dệt thành một nhân ảnh, ảo ảo thực thực.
Sự hiện diện của Dịch A Lam trong đó cũng hư ảo là vậy.

Như thể, y sẽ biến mất trong một cái chớp mắt.
Châu Yến An chợt bồn chồn khó tả.

Anh bước tới, tảng lờ câu nói của Dịch A Lam "Đứng đây một hồi thì có nước nhỏ xuống đó" mà nắm chặt cổ tay y, lôi y ra khỏi ảo ảnh nọ.
Châu Yến An siết tay Dịch A Lam, đưa y đến bên Swift 10, và ép y dựa vào cái vỏ lạnh băng của nó.

Lớp sơn đặc biệt trên bề mặt máy bay chiến đấu phản xạ yếu với sóng ánh sáng, vành trăng kia đừng hòng tỏa ra thứ gì kỳ diệu mê ly thế nữa.

Nó chỉ nên an phận, chiếu sáng khuôn mặt Dịch A Lam thôi.
Dịch A Lam thoáng ngạc nhiên.
Nhưng Châu Yến An vẫn nắm tay y, cúi nhìn y chăm chú: "Tôi đang nghĩ tới bộ phim chúng mình xem lúc trước."
Dịch A Lam nghiêng đầu, "Cries & Whispers của Ingmar Bergman ư?"
"Ừm."
Dịch A Lam cười, "Phim hay là vậy đó.

Nó để lại dư vị dài lâu.

Thời gian càng chín muồi, càng khiến người ta xúc động khi nghĩ về nó."
"Em nói rằng nó kể về những người không cách nào giao tiếp với nhau, dù là khi gào thét hay thì thầm.

Nhưng tôi luôn nghĩ về những thước quay cận cảnh nổi bật của nhân vật trong phim, có rất nhiều cảnh mà ngay cả nếp nhăn của diễn viên cũng thấy rõ ràng." Đôi mắt của Châu Yến An lúc này trông như chiếc camera trong phim Bergman, cẩn thận và phóng to từng đường nét khuôn mặt Dịch A Lam.

"Tôi nghĩ đạo diễn đang muốn nói, rằng nếu ngôn ngữ không thể truyền đạt, thì nhất định tồn tại những thứ khác thể hiện nội tâm một người.

Chẳng hạn như ánh mắt và biểu cảm.

Từng nét trên khuôn mặt run lên vì đau đớn hay hạnh phúc.

Từng thớ cơ di động vì làm trái lương tâm hay bày tỏ sự chân thành.

Một người bình thường chẳng thể nào che giấu hoàn toàn nội tâm trong thể xác, ít nhất là có thể giao lưu và hiểu biết lẫn nhau bằng một phương thức gì đấy ngoài ngôn ngữ.

Tóm lại, nội dung bộ phim muốn truyền tải: là vì thế, những tiếng gào thét và thì thầm đều biến mất."
Là vì thế, những tiếng gào thét và thì thầm đều biến mất..