tháng Mười hai, hồi VIII
Xe đệm từ lặng lẽ đi qua đường hầm dưới lòng đất, nhưng Nghiêm Phi đột nhiên nhấn nút, nó dừng lại ở vị trí mà không nhìn thấy lối ra phía trước lẫn lối vào phía sau.
Dịch A Lam cảm thấy không gian vốn đã nhỏ lại càng bị thu hẹp.
Y chớp mắt: "Anh có gì muốn nói với tôi sao?"
"Tôi có một cô con gái tên là Lâm Mộng Hoán, cũng trạc tuổi cậu." Lời mở đầu của Nghiêm Phi tựa như đang muốn mai mối cho con mình, hành vi sau đó của hắn cũng hệt vậy – cho Dịch A Lam xem một bức ảnh của con gái trên điện thoại.
Trong bức ảnh là một cô gái đang cười rạng rỡ, trông hơi giống Nghiêm Phi.
Cô không hẳn là xinh đẹp, nhưng sự tự tin và sức sống trẻ trung nơi cô dễ dàng lan tỏa đến người khác.
Dịch A Lam nghĩ, cô gái này chắc hẳn chưa bao giờ gặp phải những khó khăn gì từ tấm bé.
"Vì tính chất công việc, tôi rất ít dành thời gian cho gia đình.
Để bảo vệ vợ con, tôi cũng cố gắng hạn chế đến mức tối đa số người biết về mối quan hệ chúng tôi.
Tôi cũng chưa từng tham gia cuộc họp phụ huynh nào của Mộng Hoán; cũng chưa từng làm đúng vai trò của người cha, dẫn con gái đi sở thú hay công viên giải trí.
Gia đình chúng tôi chưa bao giờ đi du lịch hay cắm trại cùng nhau.
Tôi luôn thấy mình có lỗi với vợ con.
Tôi không có điều kiện, cũng như không có thời gian nhìn con gái lớn lên từng ngày.
Nhưng vợ tôi đã làm rất tốt vai trò người mẹ.
Mộng Hoán chưa bao giờ lợi dụng chức vụ của tôi hòng trục lợi.
Con bé đã trở thành một nhà thiết kế quy hoạch đô thị xuất sắc bằng chính nỗ lực của mình." Nghiêm Phi nói.
"Vậy nên khi biết Mộng Hoán đã thay đổi hoàn toàn vì tôi, cậu có thể tưởng tượng tôi áy náy hổ thẹn nhường nào."
Nghiêm Phi bật một đoạn video của Lâm Mộng Hoán, thật khó tin người trong video lại chính là cô gái của bức ảnh vừa rồi: Đôi mắt to đen láy nay đã đỏ hoe vô hồn, dưới mắt có quầng thâm sẫm màu; khuôn mặt tròn thanh tú trở nên sưng húp nhợt nhạt; mái tóc đuôi ngựa buộc cao trong ảnh giờ xõa ngang vai; áo quần lấm lem đốm dầu.
Cô quỳ trên thảm, đối diện với một bàn đầy thức ăn – phần lớn là dầu mỡ và nhiều calo, như chân gà rán, vịt quay, thịt kho, bò hầm, cơm nắm, v.v.
"Con đói, con đói quá, đói quá..." Cô kêu rên trong tuyệt vọng, không ngừng nhét thức ăn vào miệng; nhưng rõ là no căng bụng, ăn miếng nào nôn miếng nấy; khóe miệng còn bóng lớp dầu mỡ, mà sao cơn đói của cô không thể nguôi ngoai? Cô vừa ăn, vừa nôn; vừa đói, vừa héo mòn một cách đau đớn.
Người quay video không kiềm được nước mắt sau camera, có lẽ là vợ của Nghiêm Phi.
Dịch A Lam chẳng đành lòng xem tiếp.
Y cất tiếng hỏi: "Cô ấy sao vậy?"
Nghiêm Phi đỏ cả mắt.
Hắn nói, gần như nghiến răng mà nói: "Cuối tháng Năm năm nay, con bé đến thành phố T nước A để học hỏi kinh nghiệm quản lý và quy hoạch đô thị.
Trước khi về nước, con bé đã gặp một chuyện kỳ lạ."
Dịch A Lam giật mình, thời điểm nhạy cảm này đã nhắc nhở y một sự kiện.
Quả nhiên, Nghiêm Phi nói: "Ngày 32 xuất hiện.
Giống như những người lần đầu tiên bước vào ngày 32, Mộng Hoán không hiểu gì cả, song ít nhất con bé vẫn giữ được sự bình tĩnh tối thiểu.
Sau khi cố gắng liên lạc với tôi nhưng không thành công, Mộng Hoán đi tới đại sứ quán Hoa Quốc, hiển nhiên chẳng có ai ở đấy.
Con bé đành đến chính quyền địa phương, và gặp được một nhân viên công chức bình thường.
Đối mặt với ngày 32 kỳ lạ, hai người quyết định hành động cùng nhau, bỏ qua rào cản chủng tộc giữa các quốc gia.
Vào thời điểm đó, quốc tịch thực sự chẳng quan trọng gì đối với ngày tận thế.
Vì vậy, khi nhân viên nọ nghi ngờ sự biến mất của hầu hết mọi người là tác phẩm của một vụ khủng bố, Mộng Hoán đã bác bỏ ngay.
Con bé nói, cha tôi là phó cục trưởng Cục Tình báo, ông ấy biết tôi đang ở thành phố T nước A; nếu có hoạt động khủng bố quy mô lớn thế này, ông ấy chắc chắn nhận được tin tức, chứ đừng nói là đẩy con gái ruột của mình vào cảnh nguy hiểm."
"Con bé nói đúng..." Nghiêm Phi lẩm bẩm.
"Cả nhân viên nọ cũng cho rằng con bé nói đúng.
Gã không để ý Mộng Hoán có một người cha đặc biệt.
Nếu biết, có lẽ gã càng hy vọng tôi còn sống, để sử dụng mạng lưới Cục Tình báo Hoa Quốc giải cứu con mình, rồi nhân tiện đưa gã đi cùng.
Khi đó, hai người họ đã an ủi, động viên và giúp đỡ lẫn nhau."
"Cho đến khi ngày 32 biến mất, hiện thực trở lại; quốc gia, chủng tộc, Cục Tình báo cũng trở lại với hiện thực.
Vào ngày 32 lần thứ hai, nhân viên nọ giữ vững lập trường chính trị, đánh thuốc mê Mộng Hoán, rồi nhốt con bé vào căn phòng bí mật – nơi không ai biết vị trí chính xác.
Gã đe dọa Mộng Hoán, rằng trừ phi bảo cha mình trở thành gián điệp của họ, bằng không sẽ luôn bỏ đói con bé.
Trời ạ, phó cục trưởng Cục Tình báo Hoa Quốc hóa ra là gián điệp nước A; vô số tài liệu và kế hoạch cơ mật chẳng khác nào tấm màn trong suốt trước mặt họ.
Nếu tin này lan rộng, Hoa Quốc phải chịu nỗi nhục lớn nhất thế kỷ; nhưng đây vẫn là chuyện nhỏ, cái chính là toàn thể bộ máy chính trị Hoa Quốc sẽ rung chuyển.
Và gã nhân viên tép riu kia, sẽ trở thành nhân vật quan trọng ở nước A vì nắm trong tay Mộng Hoán – con tin đáng giá nhất.
Tương lai gã vô hạn; và đến khi phó cục trưởng Cục Tình báo Hoa Quốc đầu hàng, gã sẽ để lại tên tuổi trên những trang vàng lịch sử."
"Nhưng Mộng Hoán không nói một lời với tôi.
Con bé âm thầm chịu đựng cho đến khi tinh thần tan rã, cái đói trong ngày 32 đã thành bóng ma khiến con bé không tài nào trốn thoát.
Nó hành hạ Mộng Hoán đến khi con bé kiệt sức, người không ra người, ma không ra ma.
Con bé từng nghĩ đến việc tự tử, song vợ tôi phát hiện ra.
Chỉ là, vợ tôi đã chọn cách giấu tôi, đồng thời còn động viên Mộng Hoán hãy kiên trì lên.
Cô ấy ôm hy vọng, rằng sau khi người nọ không đạt được mục đích thông qua Mộng Hoán, sẽ thả con bé ra, hoặc ít nhất đối xử tử tế với con bé.
Nhưng chẳng ai ngờ, bọn chúng lại tìm đến tôi."
Ngồi trong con xe nhỏ với tư thế chẳng mấy thoải mái, Dịch A Lam tuồng như cảm nhận được cái lạnh đang ùa đến từ mọi hướng, tứ chi vốn đã lạnh cóng của y nay lại càng căng cứng.
Nghiêm Phi cúi đầu, lấy tay che mặt.
Vai hắn run lên, người đàn ông trung niên cương trực ngoài năm mươi lộ vẻ yếu ớt: "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với con gái mình cho đến khi tôi được mật vụ của nước A báo cho.
Toàn là những việc khủng khiếp."
Dịch A Lam hỏi: "Bọn chúng tìm thấy anh khi nào?"
"Tháng Mười, tức là sau khi cậu gặp phải cuộc tập kích của Phương Diệp Nhiên trong ngày 32.
Họ không ngần ngại hy sinh một tên gián điệp, chuyển tin tức của con gái cho tôi, đồng thời ám chỉ tôi phải yểm trợ cho Phương Diệp Nhiên thay họ.
Tất nhiên, vào thời điểm đó, tôi cũng như mọi người, không biết Phương Diệp Nhiên là kẻ đã tấn công các cậu ở Trung tâm R&D.
Nhưng sau đó tôi mới biết, Trình Tư Nguyên vẫn trung thành với tổ quốc.
Anh ta đã để lại manh mối cho cậu trong ngày 32.
Trên thực tế, Trình Tư Nguyên cũng để lại manh mối trên con chiến đấu cơ thử nghiệm của mình.
Có lẽ anh ta biết, nếu để lại manh mối trong ký túc xá, Phương Diệp Nhiên chắc chắn phát hiện.
Do vậy, anh ta gửi thông tin trong máy bay chiến đấu, thứ mà Phương Diệp Nhiên sẽ không bao giờ có cơ hội chạm vào.
Đó là một chuỗi mặt dây chuyền hình khối Rubik có kích thước bằng móng tay, chỉ mới ráp mặt đỏ.
Khối Rubik, Diệp Nhiên, rất tài tình (1).
Phi hành đoàn không nghi ngờ gì về chuỗi mặt dây chuyền, nhiều phi công sẽ đặt vật may mắn trong máy bay chiến đấu thử nghiệm, cầu nguyện cho tai qua nạn khỏi.
Khi kiểm tra và nhìn thấy khối Rubik, tôi biết ngay Trình Tư Nguyên đang gọi tên Phương Diệp Nhiên; nhưng tôi đã giấu bằng chứng, cũng như báo cáo với tổ trưởng La chưa có tiến triển gì.
Đổi lại, trong ngày 32 tiếp theo, Mộng Hoán nhận được hai phần bánh mì kẹp thịt và một chai nước lọc, lượng thức ăn ít ỏi chỉ đủ duy trì sự sống cơ bản cho con bé."
Đoạn Nghiêm Phi hài lòng mỉm cười: "Nhưng cậu rất thông minh, đã xử lý Phương Diệp Nhiên bằng cách của riêng cậu."
(1) Khối Rubik (魔方), Phương Diệp Nhiên (方烨然), ám chỉ họ Phương (方).
Còn Diệp Nhiên, thì Diệp (烨) với nghĩa ánh lửa/ ánh mặt trời, Nhiên (然) là sáng/ rực rỡ, mặt đỏ Rubik đã ráp xong (có thể) đại diện cho màu đỏ thường nói về lửa (Theo Baidu).
Dịch A Lam thoáng trầm mặc, "Nhỡ chúng tôi không tìm được cách thì sao..."
"Tôi biết cậu nhất định tìm được." Nghiêm Phi nói.
"Cuối tháng Mười, tổ trưởng La hy vọng tôi có thể thu xếp thời gian quay về Tổ phụ trách công việc, song tôi nhất quyết ở lại Trung tâm R&D thẩm vấn các nghi phạm, bao gồm cả Phương Diệp Nhiên.
Tôi biết tổ trưởng La muốn hỏi ý kiến của tôi về kế hoạch đó, nhưng tôi thà không biết về nó, vậy nước A sẽ chẳng làm gì được tôi.
Bằng không, họ sẽ hỏi tôi, tại sao không cản kế hoạch đó lại? Tại sao không tiết lộ nội dung kế hoạch cho Phương Diệp Nhiên? Anh không cần con gái nữa ư?"
Dịch A Lam nhìn trân trân vào hắn.
Y cảm thấy Nghiêm Phi đang đánh cuộc bí mật của Trung tâm R&D, Châu Yến An, Lưu Kim Việt và cả mình.
"Tôi biết cậu sẽ giận." Nghiêm Phi nhìn Dịch A Lam.
"Nhưng nếu là tôi, cậu sẽ làm gì?"
Nghiêm Phi nói tiếp, trước khi Dịch A Lam toan trả lời: "Nếu suy nghĩ của cậu là hy sinh con gái vì an ninh quốc gia, đó là vì cậu chưa có con thôi.
Đổi một góc nhìn mới, nếu người bọn chúng bắt cóc là mẹ cậu thì sao?"
Dịch A Lam ngây người nhìn hắn.
"Thật tốt khi cậu có thể hiểu được cảm giác của tôi." Nghiêm Phi cười nhạt, nụ cười của hắn hàm chứa vẻ kiêu hãnh tự tin, khiến người ta nhớ đến nụ cười rạng rỡ của Lâm Mộng Hoán trong bức ảnh, một vẻ đẹp trên cả cái đẹp thường thấy.
"Nhưng xin hãy tin tôi.
Ba mươi năm công tác trong lĩnh vực này của tôi không phải vô ích, việc chọn tôi làm phó cục trưởng Cục Tình báo tuyệt nhiên chẳng phải vì thâm niên mà vì tôi có đủ năng lực cáng đáng mọi việc.
Tôi vẫn lo liệu hai bên rất tốt: cố gắng để Mộng Hoán không chết đói, đồng thời dốc sức bảo vệ tình báo quốc gia.
Kể từ tháng Mười, tôi đã tiết lộ rất ít thông tin quan trọng.
Nước A cũng đành chịu, dù sao bọn chúng đã biết tính cách của tôi.
Tôi không thể nào lập tức phản quốc.
Nếu tôi nhanh chóng đầu hàng mà chẳng ra sức giãy giụa, bọn chúng có khi còn nghi ngờ lòng thành của tôi.
Bọn chúng tính toán kéo tôi xuống nước, từng chút một, cho đến khi tôi không còn đường quay lại và chỉ có thể tham gia cùng họ.
Nhưng tôi nào phải không có khả năng chống cự, tôi vẫn đang từ từ mưu tính đấy thôi."
Nghiêm Phi thoáng dừng, "Tôi thậm chí nghĩ ra một phương án không mấy khả thi, có thể kết thúc tình trạng tiến thoái lưỡng nan của mình."
Dịch A Lam nghĩ, trọng điểm đến rồi.
Nghiêm Phi nói: "Nhưng tôi cần cậu giúp."
Dịch A Lam ngập ngừng hỏi: "Tôi có thể làm gì?"
Nghiêm Phi cười: "Bọn nước A dạo này rất hiếu kỳ về Joker.
Là người duy nhất tiếp xúc với hắn, vai trò của cậu hết sức trọng yếu."
Dịch A Lam nói: "Về Joker, tôi đã nói tất cả những gì tôi biết cho mọi người."
"Nhưng bọn chúng không biết." Nghiêm Phi nói.
"Khi đưa tin tức về Joker cho nước A, tôi đã trộn lẫn một vài thông tin sai sự thật, để họ cho rằng mối quan hệ giữa cậu và hắn không bình thường.
Đại loại như, cậu biết về Joker nhiều hơn những gì mình tiết lộ, hơn nữa chúng tôi còn đang nghi ngờ cậu.
Sau đó cậu và tổ chức nảy sinh mâu thuẫn, có thể sẽ bị bên chúng lôi kéo."
Dịch A Lam nghiệm ra, "Vậy chuyện Diệp Chu là do anh làm?"
"Chuyện Diệp Chu, tôi thành thật xin lỗi.
Chúng tôi đã sơ suất, chỉ chú trọng bảo vệ người thân và bạn bè của cậu mà quên rằng hận thù đôi khi có thể tạo cơ hội cho hai người tiếp xúc.
Kế hoạch này thực ra đã được tổ trưởng La đồng ý, tôi chỉ thêm vào chút tư tâm mà chị ấy không biết thôi.
Chúng ta đều quan tâm đến Joker.
Sau nhiều lần sàng lọc, có thể khẳng định Joker không phải người Hoa Quốc.
Một nhân tố bất ổn như vậy, chúng ta phải biết hắn rốt cục là ai.
À thôi, đừng nói về hắn nữa.
Trở lại chủ đề ban đầu, nước A cho rằng cơ hội đột phá nằm đây, nhưng họ làm cách nào cũng không tiếp cận được cậu sau nhiều lần hành động."
Nghiêm Phi nhấn mạnh "nhiều lần", có nghĩa là ngoài sự cố Diệp Chu, còn rất nhiều hoạt động gián điệp đã được ngăn chặn kịp thời mà Dịch A Lam không biết.
Nghiêm Phi nói tiếp: "Vì thế họ lại tìm tôi, hy vọng tôi có thể lôi kéo cậu, hoặc ít nhất tạo cơ hội cho họ tiếp xúc.
Sau đó, họ sẽ cung cấp lượng thức ăn phù hợp cho Mộng Hoán dựa trên kết quả hành động của tôi."
Hóa ra, vẫn là "mai mối".
"Tôi đồng ý." Nghiêm Phi bảo.
"Tôi đã nói với họ: thế giới bình thường có quá nhiều trở ngại, cho dù là tôi, dưới sự giám sát gắt gao của Tổ công tác cũng không làm gì được cậu, vậy nên chỉ có thể ra tay trong ngày 32.
Và tôi sẽ sử dụng một ít thủ đoạn, để khiến cậu sẵn lòng gửi email cho bọn nước A trong thế giới đó.
Email này sẽ chứa các bản ghi trò chuyện giữa cậu và Joker.
Đương nhiên, bản ghi cụ thể là gì tùy thuộc vào trí tưởng tượng của cậu phong phú như thế nào."
"Thủ đoạn gì?" Dịch A Lam hỏi.
"Dù anh đã lót đường, rằng tôi và tổ chức nảy sinh mâu thuẫn, thì họ chưa chắc đã dễ dàng tin tôi phản quốc."
Nghiêm Phi cười khẽ: "Tôi đã nói với bọn chúng, mẹ và bà của cậu được cấp dưới tôi bảo vệ.
Mà một trong số đó là thân tín của tôi, người nọ tuân theo mệnh lệnh tôi vô điều kiện.
Nói cách khác, sự an toàn của họ đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi."
Dịch A Lam cứng người, cảm giác ớn lạnh cực độ nom như những con bướm đêm chui ra khỏi kén, lao về phía lưng y.
Giọng Dịch A Lam yếu ớt vang vọng trong đường hầm dài, "Tôi làm, rồi sau đó?"
"Vào ngày 32 tới, một trong những thứ cậu cần tiêu hủy là căn cứ trực thuộc cơ quan tình báo chúng tôi.
Trong cơ sở dữ liệu nơi đó, cậu phải tìm cách lấy đi các chương trình được đánh số S-341 và S-3411.
Rất đơn giản, cậu thậm chí không cần ổ cứng – thứ đó quá dễ thu hút sự chú ý.
Cậu chỉ cần gửi chương trình vào hộp thư riêng, và lưu nó nhân lúc Châu Yến An phân tâm.
Nó là một chương trình virus do cơ quan chúng tôi phát minh, cực kỳ tinh vi.
Tiếp theo, cậu nén chương trình S-341 trong email rồi gửi đi.
Khi bên kia mở ra, chương trình virus sẽ được kích hoạt nhằm xác định vị trí của hắn.
Nước A hẳn không ngờ rằng tôi đã tuyển dụng một trong số Người 32 của họ.
Tôi sẽ cung cấp cho cậu địa chỉ email của anh ta.
Cậu gửi cho anh ta chương trình con của nó, tức là S-3411.
Anh ta có thể thông qua nó để lấy vị trí tọa độ và tìm người đã nhận email.
Cũng giống vậy, anh ta sẽ nhốt hắn vào nơi nào đó tương tự, đổi hắn lấy con gái tôi."
Dịch A Lam hỏi: "Nếu họ không đổi thì sao? Có lẽ người nhận email chỉ là một kẻ tầm thường, không đáng để trao đổi với con gái của phó cục trưởng Cục Tình báo địch quốc."
Nghiêm Phi nở nụ cười thần bí: "Cái ngày 32 thiếu nhất là con người.
Nếu bọn chúng không chịu, tôi sẽ lan truyền tin tức này trong nhóm Người 32.
Tôi sẽ nói chính phủ không quan tâm đến tính mạng của họ, trơ mắt nhìn họ đi chết.
Hiện tại, hầu hết những Người 32 mà các quốc gia tìm thấy đều là dân thường; họ không có tinh thần sẵn sàng hy sinh vì tổ quốc như quân nhân.
Lòng tin lúc này đã trở thành một vấn đề lớn.
Và lòng tin là "lẫn nhau" – chính phủ nhất định phải tin tưởng Người 32, và Người 32 cũng phải tin tưởng chính phủ.
Nếu bọn chúng không trao đổi, chắc chắn sẽ hủy hoại lòng tin của họ đối với mình.
Họ không bán mạng vì chính phủ nữa; dẫu sao một khi gặp nguy hiểm, chính phủ cũng chọn cách bỏ rơi con dân, chỉ vì cứu họ sẽ làm tổn hại đến một vài lợi ích.
Phải biết rằng, đặc vụ hiện trường (2) đôi khi bị bắt, họ vẫn ôm lòng tin chính phủ sẽ tìm cách cứu mình.
Quả thật là vậy, chính phủ sẽ làm mọi cách để giải cứu, thậm chí trao đổi gián điệp.
Chỉ có thế, họ mới yên tâm thực hiện nhiệm vụ hết lần này tới lần khác; và những đặc vụ khác sẽ không thất vọng, buồn lòng hay sợ sệt.
Thế giới hiện thực là thế, huống chi ngày 32."
(2) Đặc vụ hiện trường (外勤特工): trong hoạt động gián điệp, "đặc vụ hiện trường" chỉ những người làm việc tại hiện trường, trái ngược với những người làm việc trong văn phòng hoặc trụ sở chính.
Dịch A Lam im lặng lắng nghe, chợt nhận ra một điểm bất ổn: "Anh nói mình tuyển được một Người 32 từ nước A? Ai vậy? Liệu anh ta có tìm thấy người nhận email và khống chế hắn được không? Nhỡ đâu anh ta không làm được? Anh biết đó, không phải ai cũng có thể thực hiện những gì anh nói.
Chỉ riêng vấn đề di chuyển thôi, cũng làm khó hầu hết mọi người rồi."
"Yên tâm đi, anh ta tuyệt đối không có vấn đề.
Đến khi bắt được người nọ, anh ta sẽ gọi điện nói trực tiếp với cậu.
Cậu nhớ gửi thông tin liên lạc cùng với email.
Đến lúc đó hãy nói tôi biết, tôi sẽ chuyển sang bước tiếp theo."
"Vậy sao không cho anh ta đóng giả? Để anh ta giả vờ bị bắt cóc, rồi nhờ chính phủ giúp đỡ.
Tại sao phải đi bắt cóc người khác?"
Nghiêm Phi nói: "Vì một số nguyên nhân nên anh ta không thể làm vậy.
Và nguyên nhân này cũng là lý do tôi có thể tuyển dụng anh ta.
Cụ thể thì không nói được, cậu chỉ cần tin tưởng tôi thôi.
Vậy, cậu tin tôi không?"
Dịch A Lam chẳng biết có nên tin tưởng Nghiêm Phi hay không, nhưng dẫu thế nào chăng nữa y cũng không thể từ chối hắn.
Dịch A Lam đành gật đầu.
Nghiêm Phi cười: "Ừm, vậy chúng ta giao kèo rồi nhé.
Khi Mộng Hoán được cứu ra, tôi sẽ đi tự thú, cậu không cần áy náy.
À, đừng nói với bất kỳ ai về cuộc trò chuyện giữa tôi và cậu trước khi nhận được tin thành công.
Bất cứ đã và đang xảy ra chuyện gì, cậu cũng không được tiết lộ một lời, kể cả với Châu Yến An."
Dịch A Lam lại gật đầu.
Nghiêm Phi bèn nhấn nút khởi động xe.
Chiếc maglev nhẹ nhàng băng qua đường hầm tối om, cũng chẳng biết đưa Dịch A Lam về đâu.
Năm phút sau, chiếc xe dừng lại trước một cánh cổng kim loại.
Đúng như Nghiêm Phi nói, có người túc trực ở cuối đường hầm 24/24.
Viên sĩ quan kiểm tra giấy tờ tùy thân của Nghiêm Phi, đối chiếu sinh trắc học của hắn và Dịch A Lam với cơ sở dữ liệu, rồi mới mở cổng cho họ đi vào.
Không gian bên trong tương tự hầm trú ẩn phòng không.
Nghiêm Phi đi về phía một sĩ quan phụ trách thông tin liên lạc bên ngoài, bảo hắn gọi cho Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32.
Ước chừng mười phút sau, viên sĩ quan nhận được hồi âm từ Tổ công tác, xác nhận vụ biểu tình đã được giải quyết, toàn bộ người dân đều bình an vô sự.
Nghiêm Phi lại đưa Dịch A Lam trở về bằng xe maglev theo con đường cũ.
Từ đầu chí cuối, Dịch A Lam không hề hay biết mình đã đi đâu.
Nhưng ở một nơi khác, Châu Yến An và Trần Nhữ Minh vẫn chẳng hay chuyện gì đang diễn ra.
Thực tình cũng khá kỳ lạ khi Châu Yến An ở cùng với Trần Nhữ Minh.
Hầu như không có dây mơ rễ má nào giữa nội dung huấn luyện của anh và lĩnh vực bảo mật thông tin của hắn, hai người vốn có rất ít cơ hội ở riêng với nhau.
Lần này, Trần Nhữ Minh đã trình đơn xin La Thái Vân được huấn luyện thêm cho Châu Yến An; hơn nữa vì bảo mật, La Thái Vân đã dùng chức danh huấn luyện khác nhằm che giấu mục đích thực sự của hắn.
Đối tượng giữ bí mật của họ chỉ có mỗi Dịch A Lam.
Nếu chịu điều tra, Nghiêm Phi cũng có thể biết nội dung chính của lần huấn luyện này.
Nhưng xét cho cùng, hắn không có năng lực tiên tri, và vì chuyện của con gái, Nghiêm Phi chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến Châu Yến An.
Châu Yến An hoàn thành nốt bài kiểm tra cuối cùng, kết thúc "khóa đào tạo tốc hành" với số điểm trung bình.
Đoạn anh tắt máy tính.
"Không tồi." Trần Nhữ Minh nói.
"Dù sao thời gian huấn luyện rất ngắn, chỉ có năm ngày.
Vốn dĩ tôi cũng không yêu cầu cậu trở thành cao thủ máy tính, chỉ cần hiểu đại khái một số thao tác, chẳng hạn như phát hiện người nọ có kết nối với mạng bên ngoài hay không, thanh tiến trình tải lên tải xuống, hay đang định dạng, v.v...!Điểm số hiện tại của cậu vậy là đủ rồi.
Tôi được truyền cảm hứng từ tổ phó Nghiêm đấy, trong kỳ họp đầu tháng vừa rồi.
Cậu không thể không biết gì về máy tính được.
Bây giờ thì tôi rốt cục cũng yên tâm.
À, đừng đề cập nội dung huấn luyện này với người khác, đặc biệt là Dịch A Lam."
"OK.
Tôi biết." Châu Yến An nói..