Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Chương 95: Đệ tử hạch tâm




Trong khi Hoàng Trần còn đang mải mê với kế hoạch trong suy nghĩ của mình thì sáng sớm ngày hôm nay, tại một căn mật thất rất bí mật tại hậu sơn của chính phong.

Căm mật thất này rộng chừng 100 mét vuông, được trang hoàng khá sang trọng. Được xât dựng ngay phía sau quảng trường nơi đã từng là cửa vào của tiểu bí cảnh, trong mật thất 3 lão già tóc bạc phơ đang ngồi uống trà, trên nét mặt mỗi người đều hiện lên một nét vui vẻ hiếm thấy.

Người thứ nhất là Trần Lãm Thái thượng trưởng lão, người thứ 2 chính là Trần Lão người chuyên cấp phát nhiệm vụ cho các đệ tử trong toàn phái mà Hoàng Trần đã gặp, cũng là người ban tiên tửu cho 3 người thắng cuộc của hôm trước. Người còn lại nếu như Hoàng Trần ở đây chắc chắn cũng sẽ giật mình, chính là một trong 4 lão già phụ trách cổng truyền tống trận trở về nhân giới mà năm đó hắn đã gặp, lúc đó Trần Hanh có giới thiệu tu vi của các lão đều là Kết Đan hậu kỳ viên mãn, nhưng lúc này tu vi lão thể hiện ra cũng đã là Giả Anh. Lão trong vẫn mang trên mình trang phục màu xám, tên lão là Nguyễn Cung.

Như thế nếu xét thực lực thì Đông long phái tồn tại những 3 tu sỹ Giả Anh, một lực lượng không phải nhỏ, nhưng có điều lại không thể đột phá sang Nguyên Anh kỳ. Khiến cho thọ nguyên không cao nên thường ngày đều áp chế ở cảnh giới kết đan để giảm bớt sự tiêu hao thọ nguyên của bản thân.

Uống một ngụm trà, Trần Lão lên tiếng trước: “sự việc lần này hai huynh đều đã biết cả, ý của ta 2 tập hợp 2 người về chắc hai người cũng đã hiểu. Đông Long chúng ta đã mấy trăm năm nay ngoài thế hệ mấy lão quái vật chúng ta cũng chưa từng có người nào có khả năng tiến được tới tầng thứ 36 của bảo tháp, do đó cái bí mật kia cũng đã mấy trăm năm chưa có người nào có thể đủ tư cách biết đến”. Nói rồi trên tay Trần Lãm bất ngời xuất hiện một tấm lệnh bài nhỏ màu đỏ rực, phía trên lệnh bài có khắc một chữ Hỏa rất đơn giản nhưng lộ ra một thần thái uy nghiêm bất khuất.

- Cái này ta vẫn nhớ, năm đó tiền bối kia trước khi rời đi cũng đã nói rõ, chỉ khi nào có người tại tu vi Trúc cơ mà có thể tiến tới tầng 36 của bảo tháp thì sau khi tu vi đạt tới Kết Đan có thể cầm tấm lệnh bài này tiến tới gặp người được như thế sẽ có cơ hội trở thành nội môn đệ tử của môn phái cấp 5, hoặc nếu không thì trong vòng trước trăm năm có thể giúp cho người này đạt tới Nguyên Anh kỳ. Như thế Đông Long phái chúng ta lo gì không có ngày khởi sắc. Trần Lão lên tiếng.

- Cái này đúng là nếu không có 2 người nhắc lại thì ta cũng đã quên mất rồi. Quả thực là đã rất lâu, không biết vị tiền bối ấy bây giờ đã đạt tới trình độ nào rồi. Kể ra cũng đã 300 năm, lúc đó đã là Nguyên Anh sơ kỳ, bây giờ chắc cũng đã là đại tu sỹ. Nhưng trước mắt do thời gian của chúng ta cũng không còn nhiều, phải tập trung tất cả tiềm lực nhằm giúp cho hắn ta tăng tiến tu vi tới Kết Đan trong vòng 30 - 40 năm còn nếu như muộn hơn sợ rằng thân già của chúng ta cũng không còn đủ thời gian để thấy hắn trưởng thành. Nguyễn Cung lên tiếng.

- Việc này đệ nghĩ có thể làm được, hắn ta mới ra nhập môn phái chưa lâu, linh căn thì pha tạp thuộc vào Ngũ hành linh căn, xưa nay những người có linh căn như hắn thường rất khó Trúc cơ, không nghĩ mới thời gian ngắn ngủi mấy năm hắn lại dễ dàng Trúc cơ thành công. Điều này chỉ có thể giải thích ngộ tính và ý chí của hắn phải rất hơn người. Ta cũng đã quan sát kẻ này rất kỹ, nhất là khả năng luyện đan thiên phú phải nói là tuyệt vời, nghe nói ở nhân giới hắn cũng làm nghề dược nên rất có ưu thế về vấn đề này. Tuy nhiên nếu đồng thời tu luyện cả 2 thứ thì có thể ảnh hưởng tới tốc độ, nên chăng yêu cầu hắn bỏ qua luyện đan để tập trung nâng cao tu vi. Trần Lãm cất tiếng hỏi.

Sau một hồi suy nghĩ Trần lão nói: “Ta đã xem rất kỹ những đan dược do hắn luyện chế, có thể nói là chất lượng rất tốt, hỏa hầu hợp lý, thậm chí ta còn nghi ngờ hắn là lão quái nào đó chuyển thế trọng sinh. Nếu không tận mắt mấy lần xem Nguyễn lão khảo hạch hắn thì thật không tránh khỏi nghi ngờ. Nếu như bắt hắn bỏ đi luyện đan thuật thì quả thật là lãng phí”. Theo ta trước tiên cứ quyết định đưa hắn trở thành đệ tử hạch tâm, tập trung bồi dưỡng nâng cao thực lực cho hắn, còn về phần luyện đan sẽ căn cứ vào tốc độ tấn cấp của hắn để điều chỉnh.

Trần Lãm sau một hồi phân vân rồi cũng tiếp tục lên tiếng: “ta cũng nghĩ trước mắt cứ quyết định như thế, nếu như bỏ đi một nhân tài luyện đan như thế cũng không đành, có điều sau khi đại hội Luyện Đan Sư của khu vực kết thúc, thì sẽ tập trung ưu tiên nâng cao tu vi. Chúng ta cũng phải cân nhắc việc khó khăn Kết Đan đối với tu sỹ ngũ hành linh căn, ta vẫn còn chút lo lắng về điều đó”.

- Ta cũng đã từng nghiên cứu về điều này, một số điểm tịch cổ xưa có ghi chép về ngũ hành tạp linh căn, việc tu luyện cực kỳ gian khó, đòi hỏi nghị lực hơn người, hơn nữa tiêu tốn tài nguyên vô kể, việc tiến cấp cũng cần nhiều thời gian hơn bình thường, do ngũ hành đều phải đầy đủ. Tuy nhiên nếu thành công tấn cấp thì sức chiến đấu đối với cùng cấp thông thường rất mạnh. Có lẽ đó cũng là một trong số nguyên nhân hắn có thể dành được thứ nhất khi chiến đấu trong bảo tháp. Nguyễn Cung giải thích.

Không gian trong mật thất một thoáng yên tĩnh, dường như cả 3 người trước sự việc lần này đều hết sức thận trọng khi đưa ra quyết định của mình. Dù sao thì đây là một việc lớn, có thể sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của Đông Long trong nhiều năm về sau.

Sau thời gian chừng một ly trà, Trần lãm mới lên tiếng: “Việc tiêu tốn tài nguyên thì thiết nghĩ cũng không phải là không thể giải quyết được, chỉ cần có khả năng thăng tiến thì bỏ ra nhiều một chút tài nguyên cũng không hẳn là vấn đề lớn, nếu 2 huynh đồng ý thì việc này trước tiên cứ giao cho đệ. Đệ sẽ đưa hắn vào hậu sơn để có điều kiện tu luyện tốt nhất, đồng thời sẽ trực tiếp quan sát và chỉ điểm thêm cho hắn. Ý hai huynh thế nào?”.

- Đệ là người phụ trách chung của môn phái, đệ đã có ý như thế 2 chúng ta sẽ hết sức ủng hộ, cả 2 người Trần lão và Nguyễn Cung đều thống nhất cùng lên tiếng.

Lúc này tại động phủ của mình Hoàng Trần không hề biết rằng vận mệnh của hắn đang dần dần bị trói buộc cùng vận mệnh của môn phái. Hắn đang từng bước từng bước đặt chân vào vị trí của hàng ngũ tôn sư sau này.

Hoàng Trần còn đang mải mê chăm sóc vườn linh dược, quả thật cũng đã thật lâu tâm trạng của hắn mới thư thái như lúc này. Những thảo dược nơi đây cơ bản đều là thảo dược cấp thấp, đối với hắn mà nói cũng không có nhiều tác dụng, trình độ luyện đan của hắn bây giờ đã vững vàng ở Luyện Đan Sư cấp 3. Luyện chế Bổ Nguyên Đan đối với Hoàng Trần không còn là vấn đề nữa, lần này thời gian còn lại để tiến tới đại hội luyện đan của hẵn cũng muốn tranh thủ thời gian để luyện chế Trúc cơ đan, nếu như trước đại hội hẵn có thể thành công luyện chế Trúc cơ đan thì trong đại hội không có gì phải lo lắng cả.

Thời gian một buổi trôi qua rất nhanh, khi Hoàng Trần xong công việc của mình tại vườn linh dược thì cũng đã xế chiều, hắn đang định trở vào động phủ nghỉ ngơi thì không gian cấm chế vườn linh dược chợt động, một đạo truyền âm phù nhanh chóng bay tới phía hắn. Hoàng Trần vung tay áo, một âm thanh trầm ấm cất lên: “con đến động phủ của chưởng môn sư bá, có một số việc cần thông báo cho con”.

Sau thời gian uống một chén trà thì Hoàng Trần đã có mặt tại động phủ của Trưởng môn tại chính phong. Lúc này trong động phủ, tại phòng khách, có mặt 6 người. Ngoài Hoàng Trần ra thì 5 người còn lại chính là rường cột của Đông Long. Người ngồi vị trí trung tâm là Trần Lãm, kế đến là Trần thế Hào và 3 đường chủ. Lúc này tâm trạng của 5 người đều khá vui vẻ và phấn chấn, tuy nhiên Nội đường chủ Hồ Trần Tuấn là kém vui hơn cả. Có lẽ lão vẫn còn bực dọc về kết quả thi đấu của đệ tử Nội đường.

- Đệ tử Hoàng Trần tham kiến Thái thượng trưởng lão, sư bá, sư phụ cùng sư thúc!

Ừ, được rồi, Trần Lãm chậm rãi lên tiếng: hôm nay gọi con tới đây, trước mặt đông đủ hội đồng trưởng lão của môn phái, ta tuyên bố: Đệ tử Dược phong Hoàng Trần kể từ ngày hôm nay chính thức được lựa chọn trở thành đệ tử hạch tâm của môn phái, ngoài việc được hưởng các ưu đãi theo qui định với đệ tử hạch tâm thì trực tiếp do ta đích thân truyền thụ công pháp tu luyện. Tin tức này sẽ phải được phong bế đối với tất cả các đệ tử của môn phái. Ngày mai Hoàng Trần trực tiếp chuyển vào động phủ ở phía sau núi của chủ phong”.

Mọi qui định và quyền lợi đối với đệ tử hạch tâm đều được nói tỷ mỉ trong ngọc giản này, con hãy cầm lấy rồi nghiên cứu sau. Bây giờ con có ý kiến gì có thể đề bạt? Trần lão nói rồi đưa mắt nhìn Hoàng Trần chờ đợi.

Hoàng Trần thoáng ngẩn người, thực sự việc này hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng hiển nhiên theo suy đoán thì làm đệ tử hạch tâm hẳn là có nhiều chỗ tốt cho hắn, vì thế cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Sau khi tiếp tấm ngọc giản bỏ vào trong túi thì Hoàng Trần nhanh chóng bái tạ nhận lệnh. Sau thời gian nửa canh giờ Hoàng Trần đã về tới động phủ, khởi động toàn bộ câm chế, sau đó tiến vào phòng luyện công.

Tâm thần máy động, tấm ngọc giản bay ra lơ lửng trước mặt hắn. Hoàng Trần cầm tấm ngọc giản rồi truyền vào đó một tia thần niệm, sau thời gian khoảng 1 bữa cơm thì hắn mở mắt, nét mặt giãn ra rồi hít một hơi thật dài, rồi lẩm bẩm:

“Là đệ tử hạch tâm có quyền lợi thật lớn, đan dược, công pháp không cần lo lắng, chỉ cần là phù hợp thì bằng mọi giá sẽ được môn phái bảo đảm một cách tốt nhất, ngoài ra lại được các vị trưởng lão, đặc biệt là thái thượng trưởng lão trực tiếp chỉ điểm.

Được lựa chọn một động phủ ở nơi linh khí nồng đậm nhất của hậu sơn để tu luyện, không cần tham gia bất kỳ một hoạt động gì khác của môn phái, trừ những hoạt động được đích thân Thái thượng trưởng lão yêu cầu. Có thể nói là khi trở thành đệ tử hạch tâm thì một mặt nào đó Hoàng Trần trở thành một thành viên bí mật của môn phái, những hoạt động thường nhật hắn không có mặt, chỉ tập trung vào tu luyện để nâng cao tu vi và lịch lãm của mình.

Nhưng sức ép của đệ tử hạch tâm cũng lớn, việc tăng tiến tu vi là một vấn đề đòi hỏi phải hết sức nỗ lực và cố gắng. Các đợt thí luyện đặc biệt cũng thường xuyên, có thể nói đối với đệ tử một khi đã được chọn làm đệ tử hạch tâm thì chính thức bước vào một giai đoạn điên cuồng trong tu luyện.

Mục đích chính là làm cho người đó đánh chắc căn cơ, vững chắc tiến cấp. Thông thường khi trong vòng trước 50 năm phải tiến vào Kết Đan thành công, con đường sau đó lại tuỳ vào khả năng mà có bước bồi dưỡng tiếp theo cho phù hợp. Nếu không có gì thay đổi thì mỗi đời chưởng môn nhân đều là được phát triển từ đệ tử hạch tâm mà nên, và số lượng đệ tử hạch tâm cũng vô cùng ít. Từ khi lập phái tới nay Đông Long cũng chưa có một đời chưởng môn nhân nào lại có nhiều hơn 1 đệ tử hạch tâm cả, có lẽ cũng bởi vì tài nguyên và công sức để bồi dưỡng 1 đệ tử hạch tâm không hề nhỏ một chút nào”.